Bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên ngại ngùng hơn, Mộ Cẩm Vân cũng không biết phải làm sao trong trường hợp này, còn Tống Lâm thì đang không ngừng nói.
Thế nhưng mà Tống Lâm chẳng hề cảm nhận được rằng có điều gì sai cả, trên gương mặt anh không hề có tia cảm xúc nào.
Sắc mặt Lý Bằng Thành trông rất tệ: “Tổng giám đốc Lâm, ý của anh là gì đây?”
“Chẳng có ý nghĩa đặc biệt gì đâu, nghĩa trên mặt chữ, anh hiểu thế nào thì hiểu.”
Tống Lâm chỉ ngồi đó, chống một tay lên mặt bàn, ngón trỏ gõ liên tục, nét mặt vẫn không thay đổi.
Lý Bằng Thành nghiến răng nghiến lợi, rồi đột nhiên hùng hổ đứng lên: “Xin lỗi tổng giám đốc Lâm, tôi cho rằng tôi không phải là lựa chọn thích hợp cho công ty của anh!”
Nói xong anh ta đứng dậy bỏ đi.
Trong phòng chỉ còn lại ba người, Mộ Cẩm Vân vô thức quay đầu nhìn Tống Lâm, anh đột nhiên đưa tay về hướng Ngô Minh Tân ở phía đối diện nói: “Anh Tân, hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ, tổng giám đốc Lâm.”
Ngô Minh Tân dường như không hề gặp trở ngại hay bất ngờ gì, lúc Tống Lâm đưa tay ra, anh ta cũng không nhanh không chậm đưa tay bắt lấy tay anh.
Đến lúc đó Mộ Cẩm Vân mới phản ứng, hóa ra ngay từ đầu tổng giám đốc Lâm đã có ý định chọn Ngô Minh Tân.
Tuy nhiên, công ty chỉ mới bị rò rỉ dữ liệu cách đây không lâu, tổng giám đốc Lâm đương nhiên sẽ không thích kẻ từng bán dữ liệu cho bên ngoài như Lý Bằng Thành.
Giám đốc mới đã được chọn, và trách nhiệm phần còn lại sẽ thuộc về Ngô Minh Tân.
Mộ Cẩm Vân liếc mắt nhìn Tống Lâm ở bên cạnh. Cô mím môi tỏ vẻ vô cùng do dự, nhưng vẫn cất tiếng hỏi: “Tổng giám đốc Lâm, anh có muốn đổi vé sáng mai sang tối nay không?”
“Không cần đâu.”
Tống Lâm trực tiếp đáp lại, vươn tay cởi hai cúc áo trước, cầm lấy một chai nước khoáng rồi ngồi trên sô pha.
Mộ Cẩm Vân ngồi xuống đối diện anh, thấy anh uống nước rồi nhắm mắt dựa vào sô pha, vươn tay cẩn thận cầm lấy máy tính trên bàn cà phê.
Ngày mốt sẽ diễn ra cuộc đấu thầu, cô phải xem thông tin mà Lý Minh Việt gửi cho cô sáng nay.
Ở Hà Nội.
Trần Hồng nhìn bức ảnh trong tay, sắc mặt tái nhợt.
Trương Lệ vừa định đi ra ngoài, nhìn thấy bà Hồng mặt mũi trắng bệch ngồi trên sô pha thì không khỏi nhíu mày, sau đó nhấc chân đi tới: “Mẹ, mẹ sao vậy?”
“Coi những chuyện đẹp mặt mà ba con đã làm kìa!”
Trong ảnh không phải ai xa lạ mà chính là cảnh chồng bà, ông Trương Đại Bình đang thân thiết với một người phụ nữ.
Một người đàn ông và một người phụ nữ ngồi ôm nhau trong xe.
Sau khi Trương Lệ nhìn thấy, sắc mặt cô ấy trở nên rất tệ, nhưng so với bà Hồng thì bình tĩnh hơn một chút: “Mẹ, ai gửi cái này? Mẹ nhận được khi nào?”
“Mẹ làm sao biết được, bưu kiện gửi từ chuyển phát nhanh đó. Ngoại trừ địa chỉ nhà của mình ra, bên kia chỉ viết chữ “người tốt bụng” ở phần người gửi, ngoài ra không còn gì nữa.”
Trần Hồng lòng bàn tay đã đỏ ửng, bà đã kết hôn với Trương Đại Bình lâu như vậy, giờ ông ta đã tìm tình nhân ở bên ngoài, còn bà vẫn nói bóng nói gió vậy chứ chẳng có bằng chứng hay chứng cứ gì.
Giờ bà đã có bằng chứng trực tiếp đây rồi, không biết đây có phải là một lời khiêu khích từ con hồ ly tinh đó gửi tới bà hay không.
Trần Hồng chỉ cảm thấy gương mặt mình như bị tát một cái vừa đau vừa nóng.
Lúc này, di động của Trương Lệ vang lên, cô ấy đưa mắt nhìn rồi ra ngoài nghe điện thoại, nhưng đang trong tình trạng thế này, cô ấy vẫn còn có tâm trạng đi mua sắm được sao.
Cô ấy từ chối bạn mình, trở lại bên cạnh Trần Hồng, nói: “Mẹ, đừng lo lắng quá, con sẽ cho người tìm ra người phụ nữ này!”
Trần Hồng khó khăn liếc nhìn con gái, một lúc lâu sau mới gật đầu: “Được.”
Chuyện xảy ra đã vậy rồi, nếu như Trương Lệ đã lớn đã trưởng thành thì không sao, bà còn có thể yên tâm về con mình, còn dạy cô ấy phải làm thế nào, phải đối mặt với chuyện này ra sao. Thế nhưng Trương Lệ bây giờ chưa đủ lông đủ cánh, không biết chừng cô sẽ sớm phát điên lên mất.
Trương Lệ nhanh chóng phát hiện ra người phụ nữ trong bức ảnh kia không phải là ai xa lạ mà lại chính là em gái của Mộ Cẩm Vân, Mộ Tinh Anh, người mà cách đây không lâu đã bị bắt quả tang khi trở về Việt Nam cùng người đàn ông khác.
Trương Lệ đưa máy tính bảng cho Trần Hồng: “Mẹ, người phụ nữ này thật không dễ đối phó đâu!”
“Chính là người phụ nữ này!”
“Mẹ đừng hoảng, chuyện này con sẽ tự biết cách lo liệu!”
Trần Hồng không bình tĩnh lại được, bà hét lên lạc cả giọng: “Con có thể làm gì đây? Trương Lệ, ba con đang dan díu với hồ ly tinh bên ngoài kia kìa! Mẹ trước kia thật sự là mù hai con mắt khi tin lời tên đàn ông chó má kia!”
“Quả nhiên những gì thốt ra từ miệng đàn ông đúng là không đáng tin một lời!”
Trương Lệ cũng hiểu được tâm trạng của Trần Hồng, rút khăn giấy đưa cho bà: “Mẹ, bây giờ chuyện đã tới mức này, mẹ phải nghĩ xem tiếp theo mẹ muốn gì, nếu mẹ muốn ly hôn…”
“Ly hôn? Không thể! Dù có chết mẹ cũng nhất định không nhường ba con cho con mụ tiểu tam kia!”
“Mẹ không muốn ly hôn, vậy chúng ta không thể làm cho Mộ Tinh Anh này sáng mắt ra được!”
Nghe vậy, Trần Hồng mới bình tĩnh lại một chút: “Con muốn làm cho cô ta sáng mắt ra á? Bằng cách nào?”
Trương Lệ chế nhạo: “Không phải cô ta muốn làm tiểu tam phá hoại gia đình nhà người ta sao? Vậy thì chúng ta cứ để cô ta thỏa mãn! Hơn nữa, cô ta còn đang là sinh viên đại học chưa tốt nghiệp. Nếu chuyện này phía trường cô ta biết được thì không biết sau này cô ta sẽ bị xử lý như thế nào! Chỉ là…”
Vừa nói, cô ấy vừa dừng lại, nhìn Trương Lệ: “Mẹ, nếu chuyện này mà đi lệch hướng thì người ta sẽ nhắm mũi tên công kích vào ba đó…”
Trần Hồng từ lâu đã cảm thấy chồng mình cặp kè tiểu tam bên ngoài, nhưng ông ta đã nhọc công che giấu rất kỹ, đến bây giờ bà mới thực sự bắt quả tang.
Trong từ điển của bà Hồng chưa từng xuất hiện từ yếu đuối, nếu có người đụng tay đụng chân với bà thì dù phải hại mình tám phần bà cũng nhất định phải đánh lại cô ta.
Hổ thẹn ư?
Trương Đại Bình chồng bà dám làm chuyện tày trời như vậy, tại sao bà phải sợ xấu hổ giùm ông ta?
Trương Lệ không ngờ mẹ mình lại có suy nghĩ thoáng như vậy, cô ấy thương một bà nội trợ như mẹ mình biết bao, khi chồng đi cặp kè tiểu tam bên ngoài, ai mà không chọn cách bao dung để giữ hạnh phúc gia đình.
Vốn dĩ cô ấy nghĩ rằng mẹ mình sẽ cảm thấy xấu hổ trước vị tiểu tam kia, nhưng cô ấy không muốn bà ấy tỏ ra sợ hãi chút nào.
Trong những trường hợp càng rối ren như thế này có rất nhiều chuyện phải giải quyết càng êm xuôi mới được.
Trương Lệ dù thế nào cũng chỉ là một cô gái nhỏ, bình thường cô ấy luôn hoạt bát và kiên quyết, lần này gặp phải chuyện mất mặt trong gia đình, mặc dù cảm thấy xấu hổ thật đấy nhưng dẫu sao hai mẹ con đều đứng chung một chiến tuyến, đương nhiên hai người nhất định sẽ không cho Mộ Tinh Anh một con đường lui.
“Mẹ, trước tiên con sẽ cho người gửi những bức ảnh này tới nhà họ Mộ.”
“Được rồi, tốt rồi! Hay thay cái danh “cô con gái ngoan nhà họ Mộ”! Còn trẻ mà đã dám đi dụ dỗ chồng người khác!”
Sau khi hỏi ý kiến mẹ, Trương Lệ đã lập tức liên lạc lại với ai đó.
Lúc này, điện thoại di động của Trần Hồng đột nhiên vang lên.
Tin nhắn bà nhận được là một dòng chữ gửi từ bên giấu mặt tự xưng là “những người thông thái”.
Tin nhắn được gửi đến không có gì ngoài số phòng khách sạn.
Trần Hồng không cần nghĩ cũng biết là chuyện gì, bà tức giận đến mức giơ tay đánh rơi điện thoại: “Lệ Lệ, đi, chúng ta đi bắt quả tang ngay lập tức!”
Trần Hồng đã sống gần như cả cuộc đời, nhưng bà không ngờ rằng mình lại bị đè đầu cắm sừng như thế này.
Bà làm sao có thể chịu được chuyện này, bà không thèm nghĩ ngợi gì ngay lập tức kéo con gái bà đi bắt tận tay con mụ tiểu tam kia!
Trương Lệ cúp điện thoại, bảo với bà: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con sẽ gọi điện thoại cho vài người rồi cùng nhau đi!”
“Được! Gọi người đi, gọi thêm vài người! Xem xem lúc đấy mấy người chúng ta không giết nổi đôi gian phu dâm phụ kia thì nhất định không làm người!”
Trương Lệ không giải thích chuyện cô ấy gọi thêm người làm gì. Cúp điện thoại, cô ấy ra ga-ra lấy xe rồi cùng Trần Hồng lái xe đi tới khách sạn.
Trên đường đi, Trương Lệ dừng lại để gặp và đưa bức ảnh cho một người đàn ông, sau đó tiếp tục lái xe về phía khách sạn.
Sắc mặt Trần Hồng đen như gỗ cháy, tay bà cứ vô thức nắm lấy quần áo của chính mình, nếu như Trương Đại Bình ở trước mặt bà, bà nhất định đã đánh ông ta nhừ xương nát thịt rồi.
Xe nhanh chóng dừng lại trước khách sạn Mộc Phong, Trương Lệ nhìn một lượt, chỉ cảm thấy Mộ Tinh Anh này thực sự gan lớn đấy nhỉ, khách sạn này cách trường học của cô ta không xa.
Trương Đại Bình bình thường nhỏ mọn keo kiệt lắm, nhưng ông ta có vẻ khá hào phóng với Mộ Tinh Anh.
Hai người thuê một căn phòng tổng thống sang trọng, chính là căn phòng có giá mấy chục triệu một đêm cơ đấy.
Nghĩ đến đây, trong lòng Trương Lệ cũng tức giận.
Bà Hồng hình như cũng có cùng suy nghĩ như Trương Lệ.
“Tên khốn Trương Đại Bình vô lương tâm này, tôi nhất định phải giết ông trừ hậu hoạ về sau!”
Trương Lệ vươn tay ôm Trần Hồng: “Mẹ, bình tĩnh đi. Trước tiên chúng ta phải chụp một vài tấm ảnh, tốt nhất là quay cả video nữa. Mẹ đừng lo lắng, con sẽ không để yên cho Mộ Tinh Anh này hay để cho cô ta mặt mũi nào đâu!”
Cô ta thực sự nghĩ rằng tiền của nhà người khác dễ dàng lừa được như vậy sao?
Tuổi còn trẻ lại không lo học hành cho tử tế, làm gì không làm lại đi làm tiểu tam phá vỡ hạnh phúc gia đình nhà người khác.
“Mẹ không chịu được, đừng có cản mẹ, nhìn ba con kia kìa, phải mau chóng bắt được cái đôi gian phu dâm phụ vô liêm sỉ kia!”
“Mẹ, con hiểu bây giờ mẹ chỉ nhất thời tức giận, nhưng chuyện bắt tận tay đòi xử hai người bọn họ thật là hại mình trăm đường, làm vậy thật không đáng đâu mẹ!”
“Mẹ mặc kệ, cho dù mất mạng mẹ cũng sẽ khiến cho hai người bọn họ sáng mắt ra!”
“Mẹ, mẹ có tin con không?”
Trần Hồng đã bình tĩnh lại rất nhiều sau khi nghe con gái trấn an.
Bà nhìn Trương Lệ rồi mím môi: “Mẹ tin, Lệ Lệ, mẹ tin con!”
Sau đó, bà dựa mặt mình áp vào trong thang máy.
Đàn ông càng ngày càng tệ, trước đây bà chẳng hề tin chút nào nhưng thực tế phũ phàng đã tát thẳng vào chút lý trí cuối cùng của bà.
Trần Hồng không biết mình có nên hối hận hay không, ngay từ đầu khi kết hôn với Trương Đại Bình, bà đã cố gắng làm một người vợ hiền dâu thảo.
Khi trở nên giàu có, ông ta bắt đầu quên đi lời thề của hai người khi còn trẻ, chỉ còn mỗi mình bà là ngu ngốc nhớ nhung, cho rằng ông ta cũng thế, cũng nhung nhớ tới bà.
Thấy mẹ đột nhiên im lặng, Trương Lệ cảm thấy rất khó chịu.
Đứng trong thang máy, cô ấy vươn tay ôm bà vào lòng: “Mẹ, mẹ đừng sợ, con ở đây!”
Lúc này, cửa thang máy mở ra.
Trần Hồng đẩy Trương Lệ ra, đưa tay lên lau nước mắt nơi khóe mắt: “Mẹ không sao.”
Nói xong, bà mạnh mẽ giơ chân lên và bước ra ngoài trước.
Hình như bà đã khóc, nhưng bà cũng đã bình tĩnh lại hơn rất nhiều.
Người mà Trương Lệ gọi đã đứng trước cửa phòng đợi hai người, Trương Lệ sau khi chào hỏi xong liền giơ tay gõ cửa.
Lúc này trong phòng náo động hẳn lên.
Trương Lệ không vội, cô ấy bấm điện thoại gọi một cuộc. Không bao lâu sau, một người phục vụ vội vã đi ra từ thang máy.
“Thưa chị, có chuyện gì vậy?”
“Căn phòng này do ông Trương Đại Bình đặt phải không? Tôi là con gái của ông ấy. Anh xem này, đây là thông tin căn cước và giấy tờ tùy thân cùng hộ khẩu chứng minh của tôi. Mười phút trước, ông ấy nhắn tin cho tôi nói rằng ông đang bị trói trong căn phòng này, anh làm ơn giúp tôi mở cửa với nhé! “
Những người mà Trương Lệ gọi đi cùng lúc này đều đang đợi ở phòng bên cạnh, người phục vụ kiểm tra qua thẻ căn cước và sổ hộ khẩu của cô ấy thấy thông tin chính xác, không nghĩ nhiều lập tức lấy thẻ phòng ra.
Ngay khi cửa được mở ra, Trần Hồng đã xông vào trước.
Lúc này, Mộ Tinh Anh đang gào lên như mèo động đực ở trên giường.”
- -----
!