Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 147: Chương 147: Em muốn nắm tay anh, tổng giám đốc Lâm




**********

Chương 146: Em muốn nắm tay anh, tổng giám đốc Lâm

Trở lại khu nhà đã là mười một giờ mười phút. Ngày mai còn phải đi làm, cô còn chưa tắm rửa nữa.

Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn Tống Lâm, khuôn mặt người đàn ông bên cạnh lạnh lùng, không khác so với ngày thường. Nếu như không phải nửa tiếng trước lúc anh rời đi bất ngờ phóng xe với tốc độ cao như vậy thì cô cũng không biết là anh tức giận.

Chắc là chú ý đến tầm mắt cô, Tống Lâm nghiêng đầu nhìn cô một cái.

Mộ Cẩm Vân mím môi, còn muốn hỏi gì đó thì anh đã xuống xe rồi.

Bãi đỗ xe lúc này không còn ai, yên tĩnh đến dọa người.

Mộ Cẩm Vân vội vàng xuống xe chạy theo, cô chạy rất nhanh, cô chạy mấy bước mới đuổi theo anh được.

Coi như cô đã biết rồi, lúc Tống Lâm giận dỗi bình thường sẽ không mắng người nhưng anh sẽ không vui.

Tống Lâm không vui, cuối cùng người chịu hậu quả vẫn là cô.

Mộ Cẩm Vân nhìn thấy hai tay anh buông bên người, do dự một lát vẫn đưa tay nắm lấy.

Nhưng cô hơi đen, lần đầu không nắm được, còn làm cho Tống Lâm nghiêng đầu nhìn cô một cái.

Anh không nói chuyện, đôi mắt đen láy cứ thế nhìn cô chằm chằm.

Mộ Cẩm Vân bị anh nhìn chỉ thấy run cả da đầu. Một lúc lâu sau, cô mới nghẹn ra một câu: “Em muốn nắm tay anh, tổng giám đốc Lâm.”

Cô nói rất nhỏ, sau khi nói ra cô chỉ thấy khuôn mặt mình rất nóng.

Mộ Cẩm Vân chưa yêu đương bao giờ, người khác phái mà cô tiếp xúc thân mật nhất là Tống Lâm.

Nhưng giữa hai người họ cũng không phải là quan hệ yêu đương. Tống Lâm không vui cô cũng không biết dỗ anh thế nào. Cô chỉ không hiểu tại sao tự nhiên Tống Lâm lại tức giận.

Điều duy nhất mà Mộ Cẩm Vân có thể nghĩ tới đó là câu “Còn không biết kết quả trận đấu” mà cô từng nói.

Thế là đại khái lòng tự trọng của người đàn ông này quá mạnh, bây giờ trên danh nghĩa cô là người phụ nữ của anh, người phụ nữ của anh chạy đi xem đối thủ thi đấu. Nghĩ nghĩ hình như không tốt lắm.

Lúc nói Mộ Cẩm Vân cũng không có nghĩ nhiều, nhưng một đường về này, cô càng nghĩ càng hối hận.

Tống Lâm không vui, hậu quả rất nghiêm trọng. Cô đã từng lĩnh giáo một lần rồi.

Lần này cô muốn chủ động ra tay trước, nhưng không thể nào xuống tay. Suy nghĩ cả nửa ngày, cũng chỉ có mỗi một cái biện pháp sứt mẻ này.

Sau khi nói xong, cô không dám ngẩng đầu mà cúi đầu nhìn mặt đất, sợ giây tiếp theo Tống Lâm sẽ bảo cô không có siêm lỉ.

Nhưng anh không nói gì, ngược lại vươn tay nắm tay cô.

Mộ Cẩm Vân ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn anh, anh đã nắm tay cô bước lên phía trước.

Cô không nhịn được nói một câu: “Tôi hơi sợ, tổng giám đốc Lâm.”

“Không phải đã nắm tay em rồi sao?”

Anh nghiêng đầu, thản nhiên liếc cô một cái.

Mộ Cẩm Vân bối rối. Thật ra cô muốn giải thích vì sao mình muốn nắm tay anh.

Nói thật là cô hơi sợ, đây không phải là nói dối.

Chẳng mấy chốc hai người đã đi tới thang máy, đã giờ này rồi, ngày mai còn phải đi làm, làm gì còn ai còn ở đây nữa.

Thang máy nhanh chóng đến rồi, “ting” một tiếng, ở bãi đỗ xe trống trải này vang lên rất rõ ràng.

Mộ Cẩm Vân run lên một cái, người bên cạnh nhìn cô một cái cô mới bước vào.

“Lúc trước tôi không nhận ra em nhát gan như vậy.”

Anh nói xong, nhéo lòng bàn tay cô một chút.

Lòng bàn tay của Tống Lâm khác với con người anh, ấm đến nỗi Mộ Cẩm Vân lo tay mình bị anh nắm như vậy sẽ ra mồ hôi.

Cô cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm của hai người, hơi thất thần.

Thang máy rất nhanh đã đi tới tầng 33, Tống Lâm gọi cô một tiếng, cô phục hồi lại tinh thần, nhấc chân theo anh ra ngoài.

“Đi tắm đi.”

Vào trong nhà, Tống Lâm thả tay để cô đi tắm rửa.

Mộ Cẩm Vân gật đầu, lên tầng lấy quần áo vào phòng tắm.

Cô tắm xong đi ra đã là mười một giờ rưỡi. Tống Lâm ngồi một mình trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần.

Nghe thấy tiếng cô đi ra, anh mở mắt nhìn cô một cái, sau đó đi qua cô vào phòng tắm.

Mộ Cẩm Vân hơi buồn ngủ, lên giường xong bắt đầu mắt nhắm mắt mở.

Nhưng hôm nay thái độ của Tống Lâm không rõ, cũng không biết anh có muốn không.

Vừa nãy xuống xe khó khăn lắm mình với dỗ được người ta, cô không muốn việc sắp thành lại hỏng.

Mộ Cẩm Vân đánh giá mình hơi cao rồi, cơn buồn ngủ đến cho dù cô có mở to mắt cũng không chống đỡ được.

Chẳng máy chốc, cô đã ngủ rồi.

Tống Lâm tắm không lâu mấy, lúc anh đi ra người phụ nữ trên giường đã ngủ ngon rồi.

Da cô trắng, hai tay đặt trên chốc chiếc chăn màu đen, khuôn mặt để vậy, có vẻ rất trắng.

Tống Lâm nghĩ đến lời cô nói ở bãi đỗ xe, hiếm có nâng môi một cái, nhấc chân lên giường, tay tắt đèn cũng không động cô.

Mộ Cẩm Vân ngủ một giấc rất ngon, đại khái vì giữa trưa phải ra ngoài, tối còn bị Tống Lâm dẫn đến sân đua xe.

Lúc cô tỉnh giấc, sắc trời bên ngoài chưa sáng lắm, đồng hồ báo thức còn chưa kêu.

Mộ Cẩm Vân cầm lấy điện thoại, cô thấy bây giờ còn chưa tới bảy rưỡi.

Tống Lâm nằm bên đã rời giường rồi. Mỗi sáng anh có thói quen dậy sớm tập thể dục, một tuần anh sẽ đi tập thể dục ít nhất là ba ngày.

Tầng một của khu nhà có một phòng tập thể thao, thỉnh thoảng Tống Lâm sẽ đến phòng tập, có lúc lại chạy bộ ở dưới tầng.

Cô không dậy sớm được như anh, cũng không biết anh tập luyện như thế nào. Dù sao cô chỉ biết cơ thể của người đàn ông này rất cường tráng.

Nghĩ đến đây, cô liền nghĩ đến hình ảnh anh mặc áo choàng tắm đứng trước mặt mình.

Mộ Cẩm Vân nâng tay vỗ vỗ mặt mình, mặt cô rất nóng.

Cô không dám nghĩ tiếp nữa, vội vàng xoay người xuống giường vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Anh vừa ra khỏi phòng tắm, Tống Lâm cũng trở về,

Trời buổi sáng tháng mười vẫn chưa tính là lạnh. Anh chảy mồ hôi đầy đầu, có sức sống tỏa sáng hơn so với bình thường đóng comple giày da. Mộ Cẩm Vân nhìn anh một cái, gọi anh: “Tổng giám đốc Lâm.”

“Ừ.”

Cô thản nhiên trả lời cô một tiếng, sau đó xoay người đi vào phòng tắm.

Mộ Cẩm Vân tầng dưới hấp mấy cái bánh bao, máy làm sữa đậu nành nấu sữa đậu nành. Vừa làm xong tất cả, Tống Lâm đã tắm xong đi ra.

Hai người ngồi ở bàn ăn im lặng ăn sáng. Ai cũng không nói gì cả, nhưng không khí lại rất hài hòa.

Tối qua nghỉ ngơi tốt, hôm nay trạng thái của Mộ Cẩm Vân rất tốt.

Sau khi về công ty, cô kiểm tra lịch trình tuần này của Tống Lâm một lượt, sau khi xác nhận không có vấn đề gì cô mới gửi lịch trình của anh vào email của anh.

“Chị Cẩm Vân, chỗ này có bưu phẩm trong thành phố cho chị.”

Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm vừa mới từ phòng họp đi ra, Triệu Nguyệt Anh bỗng nhiên chuyển cho cô một cái bưu phẩm.

Cô hơi bất ngờ, dưới con mắt của Tống Lâm giả vờ bình tĩnh trả lời: “Cảm ơn.”

Triệu Nguyệt Anh mỉm cười, trở về chỗ ngồi.

Mộ Cẩm Vân cầm bưu phẩm về bàn, ấn mật khẩu máy tính, định sửa sang lại ghi chép cuộc họp vừa nãy.

Tuần này Mộ Cẩm Vân cũng không nhẹ nhõm, cô còn chưa làm xong kế hoạch công tác của tháng mười một, còn có phương án xây dựng thi đua trong công ty cô còn chưa xem.

Một đống việc ở trước mặt, Mộ Cẩm Vân bận đến nỗi chưa kịp uống ngụm nước nào, càng không có thời gian bóc cái kia. Cho nên cô trực tiếp để cái bưu phẩm đó ở dưới chân, quên luôn chuyện mình có nhận được một cái bưu phẩm.

Lục Hoài Cẩn gọi điện đến đúng lúc giờ cơm trưa, Mộ Cẩm Vân đang lập kế hoạch cho tháng sau, không xuống tầng ăn cơm, Tống Lâm cũng ở trong phòng làm việc, cô liền bảo Triệu Nguyệt Anh đặt hai suất cơm ở quán quen đến.

Bởi vì cuộc họp lúc sáng, Mộ Cẩm Vân không có mở chuông điện thoại cho nên cuộc gọi đầu của Lục Hoài Cẩn cô không nghe máy. Đến khi Triệu Nguyệt Anh mang hai suất cơm đến nhắc là điện thoại cô đang rung, cô mới nhìn thấy.

Nhìn thấy là cuộc gọi của Lục Hoài Cẩn, nghĩ đến mình còn chịu trách nhiệm một hạng mục, đành phải ấn nút nghe: “Cậu Cẩn?”

“Cô đã nhận được cúp chưa?”

“Cúp gì cơ?”

Cô hơi bất ngờ, hoàn toàn không hiểu Lục Hoài Cẩn đang nói gì.

“Tôi đã bảo thư ký gửi cho cô một bưu phẩm trong nội thành, cô chưa nhận được sao?”

Anh nói như vậy, Mộ Cẩm Vân mới nhớ ra. Cô hơi bối rối nói: “Tôi nhận được rồi, nhưng sáng nay tôi bận quá, chưa kịp bóc bưu phẩm cho nên không biết. Hóa ra là cậu Cẩn gửi tới.”

Lục Hoài Cẩn ở đầu dây bên kai cười giễu một cái: “Tôi nói tặng cúp cho cô sẽ tặng cho cô. Được rồi, tôi không còn việc gì nữa không làm phiền thư ký Vân làm việc nữa.”

Anh nói xong thì cúp máy luôn.

Mộ Cẩm Vân thấy cuộc gọi đã kết thúc, hơi nhíu mày. Nhưng cô không có thời gian để lo nhiều như vậy.

Cô nhìn Triệu Nguyệt Anh cần hộp cơm đang đứng bên cạnh, mỉm cười nói: “Đưa cơm cho tôi đi, tôi mang vào cho tổng giám đốc Lâm.”

Triệu Nguyệt Anh vội thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn chị Cẩm Vân.”

Triệu Nguyệt Anh không giống với những cô gái tâm tư lanh lợi, cô rất sợ Tống Lâm.

Chủ yếu là một tháng trước, hai người Tống Lâm và Mộ Cẩm Vân đang chiến tranh lạnh, kết quả là trợ lý của Mộ Cẩm Vân là cô thành vật hy sinh.

Đối với Triệu Nguyệt Anh mà nói, một tuần đó như ở trong địa ngục, bây giờ nghĩ lại cô vẫn còn thấy khủng bố.

Mộ Cẩm Vân biết cô sợ Tống Lâm, cũng không nói gì.

Dù sao quan hệ giữa cô và Tống Lâm có tiếp xúc thêm một lần hay ít đi một lần cũng không có ảnh hưởng gì.

Mộ Cẩm Vân cầm hộp cơm, gõ cửa phòng làm việc.

“Vào đi.”

Thời gian này Tống Lâm rất bận. Bởi vì năm ngoái mua một mảnh đất, năm nay chuẩn bị xây phòng, bây giờ còn chưa chưa khai xây dựng xong.

“Tổng giám đốc Lâm, cơm trưa.”

“Ừ.”

Cô đặt hộp cơm xuống, thấy anh còn công việc nhanh chóng xoay người đi ra ngoài.

Lúc ăn cơm, Mộ Cẩm Vân chợt nhớ đến chiếc cúp mà Lục Hoài Cẩn nói với cô.

Cô ăn cơm xong, sau đó cầm bưu phẩm đi, cầm lấy cái kéo bóc ra.

Chiếc cúp không lớn lắm, cũng không có khoa trương như trên ti vi cao gần bằng một người.

Chiếc cúp cao như cái laptop mười sáu inch, to bằng hai nắm đấm của Mộ Cẩm Vân.

Cái đế khắc chữ “Giải nhất cuộc thi ở sườn núi”, không khắc tên người.

Mộ Cẩm Vân không hiểu lắm về đua xe, cũng không rõ quy mô của trận đấu này.

Cô nhìn chiếc cúp, suy nghĩ xem có nên tìm cơ hội trả chiếc cúp này về cho chủ của nó hay không.

Lúc này, Tống Lâm lại đi ra từ trong phòng làm việc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.