Người đàn ông nhấc chân đi tới chỗ cô: “Thư ký Cẩm Vân, cô không biết sao? Cô suy nghĩ lại xem?”
Mộ Cẩm Vân thật sự không biết người đàn ông trước mặt, hơn nữa mỗi ngày cô đều phải đi theo Tống Lâm, một ngày gặp nhiều người như vậy, làm sao có thể nhớ được.
Nhưng khi bên kia gợi ý, cô chợt nhớ ra: “Lý Siêu?”
Nghĩ xong, sắc mặc Mộ Cẩm Vân có vẻ như không tốt lắm: “Tại sao lại bắt tôi đến đây rồi trói tôi lại, tổng giám đốc Lý Siêu, rốt cuộc thì tôi đắc tội anh cái gì?”
Lý Siêu này không phải người lạ lẫm gì, chính là người đấu thầu công trình mấy hôm trước, công ty của hắn ta gặp phải vấn đề tài chính vô cùng lớn.
Lúc đó, Mộ Cẩm Vân có một ý tưởng đề xuất với Tống Lâm, sau đó Tống Lâm đột nhiên rút khỏi danh sách đấu thầu. Nghĩ tới đây, Mộ Cẩm Vân sắc mặt càng thêm nhợt nhạt: “Anh muốn làm gì?”
“Tôi không muốn làm gì hết. Thư ký Cẩm Vân, cô làm hỏng con đường kiếm tiền của tôi, điều này tôi vẫn luôn canh cánh trong lòng, mấy hôm nay không tài nào ngủ được.” Vừa nói, trên môi hắn ta vừa nở một nụ cười thù hận.
Mộ Cẩm Vân bị nụ cười này làm cho hoảng sợ, nhìn thấy anh ta đi đến trước mặt mình, tay châm cô không tự chủ được mà lạnh ngắt.
“Sợ sao? Lúc cô xen vào việc của người khác, tại sao lại không sợ như thế này?” Mộ Cẩm Vân mím môi: “Anh vẫn cho rằng, anh không được trúng thầu là lỗi của tôi sao?”
“Không phải là do cô à? Nếu cô không thì thầm vào tai Tống Lâm, làm sao anh ta biết mà rút thầu khỏi công ty của tôi?”
Đột nhiên, Lý Siêu đưa tay ra túm lấy tóc Mộ Cẩm Vân, khiến cô đau đến chảy nước mắt.
Không thể ngờ người bắt trói cô lần này lại có liên quan đến vụ đấu thầu vừa rồi. Mộc Cẩm Vân biết là giờ phút này có nói gì thì cũng vô ích thôi.
“Anh định làm gì, anh làm như vậy là phạm pháp anh có biết không?”
“Phạm pháp? Thư ký Vân, cô cho rằng cô báo cảnh sát nhanh hơn, hay tôi thủ tiêu cô nhanh hơn?” Hắn ta dùng sức kéo lấy tóc của Mộ Cẩm Vân, cô bất ngớ bị ném xuống đất.
Lý Siêu sờ soạng túi quần tìm một điếu thuốc, châm lửa rít một hơi, nói: “Nghe nói năm nay thư ký Vân mới về nước, chắc là cảnh đẹp nơi đây cô cũng không có cơ hội mà thưởng thức tồi.”
Vừa rồi da đầu của Mộ Cẩm Vân bị hắn ta làm cho đau nhức, lúc này nghe được lời nói của hắn ta, dù không nghe rõ rốt cuộc anh ta có ý gì, nhưng cô vẫn muốn nói ra để thương lượng: “Anh rốt cuộc muốn thế nào?”
“Tôi không muốn thế nào cả, tôi nghe nói ở phía bên kia núi Khuê San có khá nhiều người độc thân trong thôn, bốn mươi năm mươi tuổi rồi nhưng vẫn chưa có vợ. Cô thích xen vào chuyện của người khác đúng không? Để tôi cho cô xen vào gia đình của bọn họ.”
“Chậc chậc chậc, thư ký Vân đẹp mắt như thế, qua bên đó, ai ai cũng đều thích cô mà thôi.” Lý Siêu vừa tự hỏi vừa tự trả lời, trên mặt vẫn nở nụ cười quái dị kia.
“Tôi không biết anh đang nói gì cả.”
Điều tra nhà họ Lý này đương nhiên đã điều tra Lý Siêu, nhưng thông tin và tư liệu được trình lên không có một chút liên quan nào.
Bên phía Mộ Cẩm Vân chỉ lo làm sao có thể đảm bảo rằng sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề trong trong cuộc đấu thầu này còn những việc khác, thì không thuộc phạm vi và trách nhiệm.
Thông tin trong tư liệu cho biết, công ty của Lý Siêu có nguồn tài chính mập mờ, không rõ ràng, nhưng chi tiết lại không hề nêu rõ. Có một số nguồn tài trợ đổ tiền vào công ty này, nhưng dù là nguồn nào, thì Mộ Cẩm Vân cũng biết là không tốt đẹp gì. Vì vậy, ban đầu Tống Lâm quyết định chọn công ty của Lý Siêu, cô mới tiến đến nhắc nhở anh, không nghĩ Lý Siêu lại lấy sự việc này ra để quy tội cho cô, hơn nữa còn trả thù.
Lý Siêu đương nhiên không phải nói nữa, nhìn là biết không phải người tốt lành gì rồi. Đi theo Tống Lâm đã lâu, ít ra thì Mộ Cẩm Vân cũng có một chút tiến bộ ở con mắt nhìn người.
Hắn ta có thể nói ra câu nó đó một cách dễ dàng như vậy, chứ tỏ đây không phải làm lần đầu tiên hắn ta làm cái việc này.
Mộ Cẩm Vân sợ đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, nhưng cô biết, càng sợ thì Lý Siêu sẽ càng được như ý mà làm.
“Có hiểu hay không cũng không quan trọng. Dù sao thì cô cũng phải biết rằng, là người thì không nên xen vào chuyện của người khác.” Nói xong, hắn ta xoay người rời đi.
Cánh cửa lại nặng nề đóng lại, Mộ Cẩm Vân đợi khoảng mười giây, cho đến khi không nghe thấy tiếng bước chân nữa, cô mới nhanh chóng lấy điện thoại ra. Lúc này mới phát hiện chiếc điện thoại đã hết pin từ lúc nào.
Nhìn điện thoại không mở lên được, đôi tay bỗng buông thõng xuống, hy vọng duy nhất vào thời điểm này cũng tuột mất.
Khi thấy điện thoại của Mộ Cẩm Vân gọi đến, trong phòng họp im lặng đến chết người, tất cả đều im lặng nhìn chằm chằm vào máy tính của mình, kiểm tra bóng dáng của cô. Vào lúc điện thoại rung lên, Lý Minh Việt vô thức ngẩng đầu lên nhìn Tống Lâm.
Anh cúi đầu nhìn thoái qua điện thoại, thấy Mộ Cẩm Vân gọi tới, anh giơ tay ra dấu im lặng: “A lô?”
Nhưng đầu dây bên kia không có phản ứng hay âm thanh gì, vài giây sau bỗng nghe thấy tiếng Mộ Cẩm Vân ở đầu dây bên kia: “Anh là ai? Đây là ở đâu? Tại sao anh lại bắt tôi đến đây?”
Nghe đến đây, Tống Lâm cũng vẫn không mở miệng.
“Thư ký Cẩm Vân, cô không biết sao? Cô suy nghĩ lại xem?”
“Lý Siêu?”
“Tại sao lại bắt tôi đến đây rồi trói tôi lại, tổng giám đốc Lý Siêu, rốt cuộc…”
Lúc này, cuộc gọi đột nhiên bị gián đoạn, sau đó tắt máy. Sắc mặc Tống Lâm tối đen lại, nhìn thẳng vào mặt Lý Minh Việt: “Không phải theo dõi nữa, tất cả tư liệu về Lý Siêu, mang ngay đến đây cho tôi.”
Lý Minh Việt sửng sốt một chút, có chút không phản ứng kịp, Lý Siêu là ai?
Nhưng ngay sau đó, anh ta mới chợt nhớ ra.
Bên đấu thầu thứ ba có một công ty, giám đốc tên Lý Siêu, hầu như tất cả thời gain sinh hoạt của Mộ Cẩm Vân đều ở nước ngoài, trong nước thì ngoại trừ Mộ Tinh Anh, thì cũng không kết thù gây oán với ai, thế mà giờ đây lại mất tích.
Ngay từ đầu, Lý Minh Việt cũng không hiểu, nhưng mà bây giờ nghe thấy lời nói của Tống Lâm, anh ta hiểu ra rồi.
Lý Siêu này, trước đó đã phát hiện ra nguồn tiền của công ty không được rõ, mặc dù thông tin vô cùng mập mờ, Lý Minh Việt đã lăn lộn trong cái đất này này đã lâu, chỉ cần nhìn vài chữ thôi cũng thừa hiểu vấn đề nằm ở đây.
Chỉ là, anh ta không ngờ rằng, Lý Siêu này lại động tay động chân đến Mộ Cẩm Vân.
Thông tin của hắn ta đã được điều tra từ trước rồi, người đưa tin đến lại là người hiểu chuyện, lại sàng lọc thông tin thêm một lần.
Lý Minh Việt nhấc điện thoại di động lên gọi cho mấy người điều tra tin tức, Lý Siêu đã dính tiền án tiền sự từ sớm rồi. Chẳng trách là người phách lối như vậy, hoá ra là có dính dáng với xã hội đen.
Sau khi Tống Lâm đọc xong thông tin, ngay lập tức anh liên lạc với đám xã hội đen này, Hắc Đại Ca.
Lý Minh Việt sửng sốt trong giây lát, nhà họ Tống ở Hà Nội lâu như vậy cho đến bây giờ một chút dính dáng đến xã hội đen đều không có, vậy mà hôm nay lại chủ động liên hệ với xã hội đen chỉ vì Mộ Cẩm Vân.
Lý Minh Việt chợt nhận ra, Mộ Cẩm Vân không chỉ đơn giản là một thư ký hay một người tình đâu.
Mộ Cẩm Vân không nghĩ rằng điện thoại di động của mình lại có thể hết pin. Hết pin thì hết pin, nhưng cô cũng không biết hết pin từ lúc nào, Tống Lâm có nghe được nhiều không, hay là, chưa nối được máy thì đã hết pin mất rồi?
Cô chưa kịp đắn đo suy nghĩ gì nhiều, cánh cửa lại được mở ra một lần nữa.
Lần này thì không chỉ có Lý Siêu đi vào, phía sau còn có một người đàn ông da đen.
“Thế nào, tôi bán cho anh một trăm triệu, không lỗ đâu đúng không?”
Lý Sơn trong miệng ngậm một điếu thuốc vẫn đang cháu khói, nở nụ cười với người đàn ông da đen. Người đàn ông này đi đến trước mặt Mộ Cẩm Vân, quan sát một thôi một hồi: “Được, vậy đi, là một trăm triệu, nhưng mà, tôi không muốn mang cô ta đến núi Khuê Sơn đâu.”
“Được thôi, anh muốn bán lại như thế nào, đấy là chuyện của anh. Giờ thì tiền trao cháo múc, anh đưa tiền, tôi giao người.”
Lý Siêu không quan tâm anh ta bán được ở đâu, hắn ta cũng không phải thật sự cần một trăm triệu này, chỉ là lúc này đây muốn trả thù một chút mà thôi.
Ban đầu, tận mắt có thể nhìn ra được mình sẽ trúng thầu công trình này, kết quả thì sao, từ đâu nhảy ra một con nhỏ thích xem vào chuyện của người khác, lo chuyện bao đồng.
Tống Lâm không thể động vào, thế nhưng mà thư ký bên người Tống Lâm, hắn ta không tin mình không làm gì được một con nhỏ thư ký.
Hai người thỏa thuận xong thì bước ra ngoài, lúc này, sắc mặt của Mộ Cẩm Vân đã tái mét hoàn toàn rồi.
Trước khi đóng cửa, Lý Siêu nở một nụ cười với cô. Mộ Cẩm Vân nhìn hắn ta, ánh mắt có thể so với lưỡi dao, đâm vào mặt hắn ta không biết bao nhiêu nhát!
Một lúc sau, cánh cửa lại được mở ra, lần này không phải Lý Siêu đi vào, mà là người đàn ông mặc đồ đen ban nãy. Sau lưng có thêm một người đàn ông khác, cả hai tên đều bước tới kéo Mộ Cẩm Vân đứng dậy.
Mỗ Cẩm Vân hét lên: “Thả tôi ra, các người đang làm trái pháp luật…”
Cô vừa mới nói một câu, miệng bị chặn lại ngay lập tức. Nhanh chóng bị đưa lên xe.
Đã hơn hai tiếng đồng hồ kể từ khi Mộ Cẩm Vân bị đưa lên xe, lúc này xe vẫn đang chạy, sắc trời bên ngoài đã nhá nhem tối. Mộ Cẩm Vân ngồi trong xe không thể nhìn rõ bên ngoài, cho dù có nhìn rõ đi chăng nữa thì cũng không biết mình đang ở đâu, chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ tốc độ chạy xe vô cùng cao từ kính chắn gió phía trước.
Điện thoại di động cũng đã chế, tuy cuộc gọi trước đã được kết nối nhưng cô không biết nó bị tắt đi lúc nào, cũng không biết Tống Lâm có biết cô đã bị bắt cóc hay không.
Mộ Cẩm vân cứ như vậy mà nhìn dọc đường cao tốc, có chút hơi giống đường đến Ba Vì. Nhưng hơn một tiếng sau, xe dừng lại ở ngã tư đường, lái thêm một đoạn thì dừng hẳn lại. Mộ Cẩm Vân bị kéo lên một chiếc xe tải khác. Cô biết rằng, những người này muốn đưa cô đến một nơi mà cô không biết. Nói như vậy, thì tạm thời lúc này, cô sẽ không gặp nguy hiểm gì. Nhưng đến nơi rồi thì xung không thể nói trước được. Nhìn những người này động tác lưu loát, chắc hẳn là đã làm việc này rất nhiều lần, đến mức quen thuộc luôn rồi.
Cô nghĩ đến hai điều, một là người áo đen này, vì tránh tại mắt của cô, không để cô nhận ra, cũng tránh được việc cô được Tống Lâm cứu thoát sẽ khai ra thông tin của hắn ta, khi đó hắn ta vẫn bảo vệ được tính mạng của mình. Hai là bọn họ đổi từ xe này qua xe khác, là để tránh ánh mắt của cảnh sát. Trước khi bắt cóc đã vẽ sẵn lộ trình, mỗi điểm dừng sẽ đổi một chiếc xe để tránh sự theo dõi.
Theo những gì trước đó mà Lý Siêu nói với tên mặc áo đen này, Mộ Cẩm Vân biết chắc chắn bản thân mình bị rơi vào tay bọn buôn người.
Thực ra, Mộ Cẩm Vân đã thấy những tình huống như vậy ở trên các kênh truyền thông, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp phải.
Đổi xe xong, lần này chỉ có một người đàn ông đi cùng trên chiếc xe này, người mắc áo đen ban nãy không biết đi đâu mất rồi. Nếu tính cả lái xe, thì lần này có hai người đàn ông đi theo cô.
Từ đầu đến cuối, không một ai để ý đến cô, cũng không nói gì, ngoại trừ câu cảnh cáo của người đàn ông trên chuyến xe đầu tiên vì sợ cô làm hành động gì táo bạo.
Xe lại tiếp tục chạy trên đường, nửa giờ sau bắt đầu tiến vào đường cao tốc. Khi Mộ Cẩm Vân nhìn càng lúc càng xa Hà Nội trái tim của cô càng thêm hoảng loạn.’
- -----
!