Edit by Triệu Viu
Cố Thức ở sau lưng cô, nói: “Tiểu Thừa Gia không đi với em, nó có thể không quen hay không?”
La Tranh Tranh lơ đễnh: “Không có việc gì, có bác Vương ở đây.”
Trước kia cô không rời khỏi con trai, đi tới chỗ nào đều mang theo, hiện tại cô đã trưởng thành, không còn là mẹ không rời khỏi con. Gia Gia thân là con trai, cũng phải quen mẹ thường xuyên không ở bên người, dù sao còn hơn một năm phải đi nhà trẻ.
Cố Thức gật đầu: “Vậy em cũng trở về sớm một chút, miễn cho Thừa Gia nhớ em.”
La Tranh Tranh liếc anh một cái, lúc này mới phát hiện hôm nay người này là lạ, cũng không nghiên cứu, nói: “Được.”
Ngồi vào trong xe, phất tay với anh, khép cửa sổ xe lại.
Cố Thức đứng tại nguyên chỗ, yên lặng nhìn xe đi xa.
Hơn tám giờ cô từ Cố Gia xuất phát, lái xe đến La gia đại khái cần năm giờ, trên đường có chút kẹt xe, đến La gia thì đã hơn hai giờ trưa rồi. Cô đã sớm gọi điện thoại cho ba mẹ, mẹ của cô đã sớm làm xong đồ ăn, đợi cô ở nhà.
Mẹ La Tranh Tranh Viên Mai thấy cô không dẫn ngoại tôn trở về, oán trách nhắc: “Đã lâu không gặp Gia Gia rồi, con cũng không dẫn nó về.”
La Tranh Tranh bất đắc dĩ nói: “Không phải ba nói đau thắt lưng sao? Lần này trở về chủ yếu dẫn hai người đi bệnh viện kiểm tra lại thân thể.”
Ba La Tranh Tranh La Vĩnh Thắng nói lầm bầm: “Eo ba không đau, không đi kiểm tra.” Dán tấm thuốc dán là được, ông không muốn lãng phí tiền.
Viên Mai cũng kiểu không đồng ý: “Không đau không ốm đi bệnh viện làm cái gì?”
La Tranh Tranh không cải cọ với bọn họ, ngày mai trực tiếp dẫn bọn họ đi bệnh viện.
Viên Mai mời Tiểu Trương: “Hơn hai giờ rồi, chắc đói bụng phải không? Nhanh tới dùng cơm đi.”
Tiểu Trương là nữ binh xuất ngũ, sau khi La Tranh Tranh và Cố Thức kết hôn, Cố Thức để cho cô đi theo La Tranh Tranh. Cô đã tới Cố Gia hai làn, với nơi này cũng không xa lạ gì.
Hai người xác thực đói bụng, Viên Mai bưng thức ăn lên bàn cho các cô, bà cho hai người mỗi người chén canh gà: “Gà ngừng đẻ trứng rồi, vừa vặn con muốn trở về, nên giết đi.”
La Tranh Tranh bưng canh gà uống một ngụm: “Thật ngon.”
Tiểu Trương cũng rất thích, cô không kén ăn, khẩu vị cũng lớn, ăn một chén canh gà, cả người đều thoải mái.
Đang ăn cơm, Cố Thức điện thoại đến, cô nhận điện thoại: “Vừa đến nhà, đang dùng cơm.”
Nghe vậy, Cố Thức nói: “Vậy em ăn cơm trước đi.”
La Tranh Tranh dạ, cúp điện thoại.
Viên Mai ngồi ở trên ghế bên cạnh, như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn khuê nữ, thấy sắc mặt cô bình thường uống canh gà, cũng yên lòng.
Còn chưa cơm nước xong, em họ La Mông nhà chú họ đã tới, cô cười nói: “Sao không dẫn Gia Gia về?”
La Tranh Tranh cười tủm tỉm: “Chị khó được thanh tịnh trở về, dẫn nó về làm cái gì?”
Viên Mai mời cô nàng ngồi xuống, cầm chocolate cho cô: “Đây là Tranh Tranh mang về, những người trẻ tuổi các cháu thích ăn, đắng như vậy cô cảm thấy ăn không ngon, cháu mang chút ít trở về để cho La Tương và La Tinh nếm thử.”
La Mông không khách khí: “Yes Sir.”
Viên Mai cầm hạt dưa cho cô: “Vẫn là hạt dưa ngon, kẹo này ăn nhiều ngán miệng, nghe nói cháu muốn tới trung học ở trấn trên chúng ta làm giáo viên?”
La Mông gật đầu: “Mẹ của cháu không đồng ý, muốn cho cháu đến thành phố Bắc Kinh tìm việc làm trong công ty lớn.”
“Công việc làm giáo viên tốt như vậy, sao mẹ cháu còn không đồng ý?” Viên Mai cảm thấy lòng của em dâu hơi lớn, con cái không để cho trong nhà tốn một phân tiền, dựa vào bản lĩnh của mình trở thành giáo viên còn không đồng ý, không biết nghĩ như thế nào.