Phu Nhân Hào Môn Trọng Sinh Bày Trận

Chương 14: Chương 14




Edit by Triệu Viu

La Tranh Tranh nhìn cậu bé khóc đến thương tâm, cũng rất đau lòng: “Để cho mẹ Vương dỗ một chút.”

Cô không nghĩ tới buổi tối tiểu tử kia sẽ tìm cô, dù sao vẫn là mẹ Vương ngủ với cậu bé.

“Mẹ, mẹ ôm!” Tiếng thút tha thút thít của tiểu tử kia không ngừng truyền tới từ trong máy vi tính.

Cố Thức ngẩng đầu, ôn hòa nói: “Mẹ Vương vừa mới dỗ thật lâu, vô dụng.”

Trong lúc nhất thời, La Tranh Tranh cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể nhìn con trai khóc nhỏ giọng dỗ.

Tiểu tử kia cũng rất cố chấp, không thấy được cảm giác của mẹ cũng không ngủ, cũng không tắm rửa.

Viên Mai ở bên ngoài thoáng nghe tiếng khóc của trẻ con trên lầu truyền đến, bà nhíu mày lên lầu hai, đẩy cửa của khuê nữ ra, đã thấy cô ngồi trước máy tính, hỏi: “Mẹ vừa như nghe được tiếng khóc của Gia Gia?”

La Tranh Tranh chỉ vào máy vi tính: “Muốn mẹ đó.”

Viên Mai đi đến trước máy vi tính, nhìn thấy tiểu ngoại tôn khóc đến mặt đỏ bừng, ôi một tiếng, khiến cho bà quá đau lòng rồi, trừng mắt nhìn khuê nữ: “Con nên dẫn con về, xem để cho con khóc rồi kìa.”

La Tranh Tranh xấu hổ nhìn con trai.

Tiểu tử kia đột nhiên nhảy ra một câu: “Mẹ xấu.”

La Tranh Tranh: “ “

Vừa mới còn muốn mẹ ôm, hiện tại đã mẹ xấu rồi, tiểu tử thối người chưa lớn nhưng đã có mắt, biết tìm ai cáo trạng.

Viên Mai vừa lườm khuê nữ, nhìn Tiểu Thừa Gia nói: “Gia Gia không khóc, ngày mai để cho ba ba đưa Gia Gia tới, được không?” Nói xong lại nhìn Cố Thức: “Nếu con bận việc không đi được mà nói..., để cho chị Vương đưa nó tới cũng được.”

Cố Thức nhìn về phía La Tranh Tranh, thấy cô không nói chuyện, ôn hòa nói: “Mẹ, không có việc gì, hai ba ngày sẽ quen.”

Viên Mai không đồng ý nói: “Quen cái gì?” Nói xong nhìn về phía La Tranh Tranh: “Khi còn bé không phải mẹ cũng mang theo con như vậy sao, dù là nhà nông nhiều việc ruộng đồng hơn nữa, cũng mang theo con và La Xán bên người, sao có thể để cho đứa bé kia khóc, cuống họng đều khàn cả rồi, làm mẹ mà không biết đau lòng cho con cái một chút.”

La Tranh Tranh cảm giác mình oan uổng, cô cũng bởi vì đau lòng cho con trai, mới nghĩ để cho ba nó bồi nó nhiều.

Viên Mai nhìn về phía con rể: “Quyết định như vậy, ngày mai nhìn xem là con đưa tới hay là sắp xếp người đưa Gia Gia tới.”

Cố Thức hỏi la Tranh Tranh: “Em cảm thấy thế nào?”

La Tranh Tranh còn có thể cảm thấy như thế nào, cô bất đắc dĩ nói: “Anh xem mà sắp xếp, buổi sáng em dẫn ba mẹ đi bệnh viện kiểm tra thân thể, buổi chiều tới, đến ăn cơm tối.”

Trong mắt Cố Thức chứa tia vui vẻ: “Nghe lời em.”

Tiểu Thừa Gia khóc mệt, ghé vào trên bàn làm việc ủa ba ba ngủ.

La Tranh Tranh nhỏ giọng nói: “Đóng video lại ôm nó đi ngủ đi, cũng đừng tắm rửa, dùng nước ấm lau người cho nó.”

Cố Thức ừ một tiếng, đóng video lại.

Viên Mai chỉ trán khuê nữ, không nhịn được nói: “Con đấy, mẹ thấy Cố Thức thật dễ nói chuyện, con cứ gây chuyện gì đâu?”

Khuê nữ không mang Gia Gia tới, bà suy nghĩ có chút kỳ quái, nghĩ có phải là khuê nữ và con rể giận dỗi, nói với ba cô, ba cô còn nói bà suy nghĩ nhiều.

La Tranh Tranh nhỏ giọng: “Con cũng không nói anh ấy không tốt.”

Viên Mai liếc nhìn cô một cái: “Mình con suy nghĩ đi.”

La Tranh Tranh tự nhủ trong lòng suy nghĩ cái gì? Cứ như vậy thôi.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, một mình một giường, cơm đều không ăn, La Tranh Tranh cố ý mang theo cha mẹ đi bệnh viện trên trấn, trong bệnh viện phần lớn thiết bị kiểm tra đều có, bọn họ tới sớm không chen chúc, ban đầu nộp phí, lấy máu, siêu âm B, chụp X - Quang, MRI, kiểm tra từ đầu đến chân mấy lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.