Edit by Triệu Viu
Người giúp việc đi vào phòng chứa đồ ôm một quả dưa hấu ra bổ rồi bưng lên bàn trà.
Cố Bác Viễn ăn dưa hấu, nói: “Muốn ăn dưa hấu thì phải là dưa mới hái, vừa ngọt vừa giòn, Tranh Tranh, ba con trồng dưa hấu rất ngon.”
Liễu Hàm Nguyệt lẩm bẩm: “Dưa hấu không thể ăn nhiều, sẽ tăng cân.”
Nhưng chỉ là một quả dưa hấu, có gì hiếm lạ chứ, cũng quá coi trọng nhà họ La rồi.
Diệp Lê liếc cô ta: “Vậy cũng không thấy cô ăn ít đi miếng nào cả.”
Liễu Hàm Nguyệt cầm dưa hấu ăn cũng không được, không ăn cũng không xong, ủy khuất nghĩ mẹ chồng cũng thật là không cho cô ta mặt mũi.
Cố Minh, Cố Hiển cũng có thể cảm giác được ba càng ngày càng coi trọng Cố Thức hơn, ngay cả vợ của anh cũng lọt vào mắt xanh của lão gia, nhìn về phía mẹ kế ăn dưa hấu, tuy nói bọn họ có Diệp thị, ai cũng sẽ không chê tiền ít, mẹ kế gả cho ba họ không chiếm được gì, bà sẽ cam tâm sao?
Cố Hiển không kiên nhẫn nhìn vợ mình: “Sao em lại nói nhiều như vậy?”
Cô ta không thấy sắc mặt của ba đang tối sầm lại sao? Muốn ba coi trọng thì bọn họ cũng phải có năng lực, La Tranh Tranh có thể là bởi vì Cố Thức có thể mang đến tài vận, cô ta là một tiểu thư nhà giàu, lại một mực ngăn cản anh ta.
Liễu Hàm Nguyệt vừa bị mẹ chồng mắng một câu, lại bị chồng mắng, thực sự rất oan ức, hốc mắt lập tức đỏ lên, ném dưa hấu lên bàn trà, chạy ra ngoài.
Cố Bác Viễn mặt không đổi sắc, tiếp tục ăn dưa hấu, vừa ăn vừa nói với Cố Thức: “Mẹ con sắp qua sinh nhật lần thứ năm mươi lăm rồi, ba dự định tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho bà ấy, con đưa ba mẹ Tranh Tranh, cả La Xán tới đây và mang thêm một ít dưa hấu đến.”
Cố Thức nhìn về phía La Tranh Tranh: “Mấy ngày nay La Xán đang thi đại học, sinh nhật mẹ, cậu ấy thi đại học xong chắc là có thể tới đây?”
La Tranh Tranh cười nói: “Vâng, có thể tới ạ.”
Cố Hiển ngồi ở đó tâm tình vừa phức tạp vừa xấu hổ, ba như vậy là có ý gì chứ, chẳng lẽ ba cứ khinh thường anh ta như vậy sao?
Cố Bác Viễn không phải không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Cố Hiển, ông căn bản không quan tâm, đụng vào vách tường vài lần vách tường là có thể tỉnh ngộ. Thật sự nếu có năng lực, hiện tại ông cũng không ngại giao công ty cho bọn họ, rất hiển nhiên năng lực hiện tại của con trai cả và con trai thứ hai, không thể gánh nổi một tập đoàn, không có người kế thừa, đây không phải là cảm giác hiện tại của ông.
Diệp Lê là mẹ kế, khi còn bé chưa từng hà khắc với bọn họ, sau khi kết hôn cũng không nhúng tay vào chuyện của họ, những tâm tư tính toán nhỏ nhặt ông không so đo, còn nếu dám ngang nhiên làm việc gì quá đáng, ông không cho phép.
Cố Minh, Cố Hiển chào bà rồi đi ra khỏi biệt thự, trong lòng đều không thoải mái. Cố Minh ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời, trong lòng lại tràn ngập sự u ám, ba không thích em hai, vậy lại có thể coi trọng anh ta sao? Anh ta nên cảm thấy may mắn vì Cố Thức đã đến Diệp thị, bằng không anh em họ sẽ ra sao nữa?
Vương Nhã Ngưng cũng nhìn ra một chút manh mối, chị nắm tay chồng nói: “Đều là ba con cả, chắc chắn ông ấy sẽ không bỏ mặc chúng ta.”
Cố Minh cười khổ, ba đương nhiên sẽ không bỏ mặc kệ bọn họ, anh ta là con trưởng không thể kế thừa công ty, anh ta làm sao có thể cam tâm.