Phu Nhân Hiền Lành Của Ác Ma Tướng Quân

Chương 43: Chương 43: Đe dọa




Nàng men theo vài đường trong phủ này,vốn dĩ là lần đầu đến đây,nàng không thể tìm được đường nào cả,lúc nãy,nàng cũng chỉ biết tráo đồ với nam nhân kia,giả làm người gác phòng cũng tốt hơn rồi.Bỗng dưng nàng nghe có tiếng khóc của em bé,đó chỉ có thể là con gái của nàng,Bạch Thiên Bối lòng đau thắt và hoang mang vô cùng,bây giờ con của nàng đang ở đâu chứ?Nàng cứ chạy đại về hướng có tiếng khóc,nàng không màng chuyện gì nữa,nàng cần gặp con.Chạy đến phòng có tiếng khóc phát ra,nàng biết mình đã đi đúng,bọn họ ngay cả người canh gác cũng không có,là muốn hại con nàng sao,nàng sợ hãi mở cửa vào phòng thì nhìn thấy Chu Thiên đang nhếch môi nhìn mình trên tay còn đang bế con nàng:

Chu Thiên,ngươi định làm gì?-nàng hoảng loạn muốn chạy lại bên con thì đã bị kẻ phía sau giữ chặt lại,đây là một cái bẫy.

Thiên Bối à!Con của chúng ta khóc quá rồi,nàng còn ở đó nữa sao?

Chu Thiên,ngươi là đồ cầm thú,đồ nhẫn tâm,con gái của ta,trả con cho ta!-nàng điên cuồng la hét,nàng sợ,sợ hắn làm hại con nàng,sợ nghe con bé khóc lóc,con bé sẽ bị bệnh mất.

Nàng bây giờ có hai lựa chọn,một là giữ được con mình và thành thân với ta,hai là rời khỏi đây và nhìn thấy nó chết-Chu Thiên vui vẻ nhìn ngắm cô bé mình đang bồng trên tay,cô bé này quả nhiên xinh đẹp y như mẫu thân của nó vậy,nhưng mà nếu như mẫu thân của nó thật sự không cần nó thì hắn đây cũng không ngại đưa nó đến làm con gái nuôi của diêm vương đâu a.

Ngươi đừng có mà làm càn,đừng nghĩ là sẽ dọa được ta!

Nếu nàng không tin thì ta cũng chẳng biết làm thế nào nữa chứ,nhưng mà nàng nên biết,ta vốn là người nhà võ,không phải người nhà văn,ta không quan tâm đến thế nào là ôn nhu là tình người,nhưng mà ta đảm bảo rằng ta nhìn thấy xác chết còn nhiều hơn nàng ăn cơm đấy!-Chu Thiên vui vẻ nói đùa một câu,nhưng nàng hiểu rõ thấp thoáng bên trong đó là một lời đe dọa.

Nếu ta đồng ý thì ta sẽ được giữ con gái và tự do đi lại chứ?

Tất nhiên,nhưng nàng tuyệt đối không được ra ngoài,nếu không thì sẽ rắc rối lắm!

Được,ta đồng ý với ngươi!Bây giờ đưa con cho ta!

Đây!-Chu Thiên đem con của nàng để trước mặt nàng,con bé vừa bình tĩnh lại một chút thì lại bị Chu Thiên hẩy lên trời rồi chụp lại làm cho nó hoảng hốt và khóc thét lên mặc dù ngay sau đó đã được sang bên nàng.Chu Thiên nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của nàng lại độc ác cười lạnh một cái:

Như nàng đã thấy ta thân thủ rất cao,con bé nàng nên giữ cẩn thận!-nói rồi bỏ đi mất...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.