Hắn ròng rã 2 ngày trời từ Thiên Thành(nơi ở của Bạch Gia sống được gọi là huyện Thiên Thành) phi ngựa đến Miêu Cương quả thật rất vất vả.Ngựa đi nhiều ngày thế này thật sự quá mệt mỏi,lương thực cũng đã dần cạn kiệt,hắn lại càng nóng lòng muốn tìm nàng rồi quay về Phủ Tề.Do có quen biết với Hồ Vương Miêu Tộc(Hồ Cảnh Võ)cũng chính là tướng công của Bạch Thư Tiên,thứ nữ nhà họ Bạch:
Đến đây là tìm ta?-Hồ Cảnh Võ kiêu ngạo nhìn hắn
Ta muốn tìm nương tử của ta!
Ở đây sao?Không thể nào tồn tại được!
Ngươi biết nhị tỷ của nương tử ngươi,Bạch Thiên Bối không?
Từng nghe qua!
Nàng ta bỏ trốn cùng Bạch Hồ Ngọc,ta đến đây tìm thử,vậy...nữ nhân của người có chứa chấp nương tử của ta không?
Không đâu.Bạch Thư Tiên nàng ta do sống quá xa nên mọi thông tin về Bạch gia luôn được thông báo rất trễ hoặc là không được thông báo thì làm sao giấu người được.Vả lại ta không phải là người rộng lượng để người khác ở cùng gây ảnh hưởng đến việc khuya của ta đâu!
Nói cũng phải!Thôi đành vậy,ta chỉ còn biết một nơi nàng có thể đến mà thôi!
Không lẽ người định đến...?-tên Cảnh Võ nhíu mày nhìn hắn
Tạm biệt,ta đành đi tiếp vậy,ngựa chắc đã ăn cỏ uống nước xong,ta đi đây!
Nhưng còn ngươi?
Ta còn ngân lượng trong người!-nói rồi hắn liền đem ngựa phi đến...Kinh Thành Triều Đình Dương Gia...
*ách!chương này có lẽ hơi ít nhỉ?Không sao,tác giả sẽ đền bù vào chương sau nha!*