Sau việc Chu Thiên đến thăm rất nhiều chuyện khác cũng bắt đầu xảy ra, từ hắn sau đó bỏ đi đến doanh trại, việc phu nhân Tề gia bị phu quân của mình ruồng bỏ muốn đem cho người khác bị đồn đại khắp nơi, chuyện đám nô tì trẻ tuổi có ý trèo cao cũng nhân cơ hội này mà nhiều lần nói xấu nàng với mọi người, có kẻ còn ác độc hạ thuộc cho nàng chết nhưng không thành.
Từ ngày Chu Thiên rời đi, nàng cũng không còn hay ra ngoài nữa, bản thân nàng là một nữ nhân quá yếu đuối để có thể chống lại những lời nói thâm độc và tàn nhẫn đó, có người nói nàng là do thái hậu ban hôn nên nàng mới có thể bước vào Tề gia, chẳng qua là nhờ có quan hệ thân thiết với hoàng hậu mà thôi có gì thanh cao chứ?
Có người nói nàng là người đàn bà vô dụng, không sinh cho Tề gia lấy 1 lần và cũng không thể giữ nổi phu quân của mình.
Đến cuối cùng, người dẹp hết cả đám phiền phức ấy lại không phải là hắn mà là Bạch Hồ Ngọc, nàng giờ lại một lần nữa khóc, nàng nhớ được một chuyện rất quan trọng, thì ra nàng từ khi thành thân với hắn đã quen với thân phận Tề Phu Nhân mà quên rằng mình còn là nhị tiểu thư của Bạch gia, Bạch Thiên Bối:
Hừ! Tên nam nhân đó quả thật không xứng với tỷ, trong khi tỷ ở đây chịu khổ, hắn lại có thể ung dung bỏ đi, vậy tỷ ở lại đây làm gì nữa? Mau theo ta về! - Bạch Hồ Ngọc tức giận nhìn nàng
Nhưng... chúng ta không nói một lời nào mà đi có phải là hơi quá đường đột rồi không? - nàng nhẹ nhàng hỏi, nhìn gương mặt hốc hác của nàng, Hồ Ngọc càng đau lòng hơn, lên tiếng:
Yên tâm, ta sẽ đưa giấy từ hôn cho tỷ, chỉ cần xong phần này, chúng ta đưa giấy cho quản gia rồi dọn đồ đến phủ Thất vương gia ở!
Ta... thôi được rồi, dù sao thì chàng cũng không có chút nào là yêu ta, thôi thì thế này chắc sẽ khiến chàng vui hơn nhiều- nàng mỉm cười nhẹ nhàng rồi ôm chầm lấy Hồ Ngọc mà khóc, từ nay nàng không còn là người của Tề gia nữa...
*còn tiếp*