Uông Chí sau hai lần được Hoàng đế chiêu tẩm, cùng chúng đạo sĩ trông giữ lò luyện đan, từ nay về sau khó có thể gặp mặt Hoàng đế. Luyện đan là đại sự, không chấp nhận việc dơ bẩn, Hoàng đế không tiện chiêu tẩm Uông Chí nữa, sau một lúc ảo não cũng từ từ buông tha hắn. Đan dược này có phần kỳ lạ, hoàng đế sau khi ăn phiêu phiêu dục tiên, muốn ngừng mà chẳng được. Hoàng đế vui vẻ, khen ngợi Hoàng hậu và Vân phi, cả ngày lưu luyến trong Tàng Xuân Lầu cùng Vân phi, dần dần ngay cả việc lâm triều cũng lười nhác cẩu thả.
Trong Mục Quốc phủ, những ngày qua Thập Tam trái lại rất thư thái. Diệp Bùi Thanh thỉnh thoảng suốt đêm không về, Thập Tam trước nay không quá quản hắn, cũng không hỏi nhiều, hàng đêm chuyên chú luyện công.
Một nam một nữ Hoàng đế ngự ban cũng chẳng phải người dễ đối phó, tuổi tuy nhỏ đã có chút tâm nhãn. Lão thái thái kêu Thập Tam sắp xếp hai người này thị tẩm, Diệp Bùi Thanh thì chết cũng không muốn. Thập Tam không quá am hiểu chuyện đấu đá nhau, không nghĩ ra ý nào hay, tối nay liền chuẩn bị một bàn thức ăn và rượu ở gian ngoài, khiêm tốn thỉnh giáo Diệp Bùi Thanh.
Diệp Bùi Thanh chưa chịu thiệt bao giờ, nhân cơ hội sách nhiễu: “Cởi quần áo, dùng miệng mớm rượu cho ta.”
Thập Tam nghĩ nghĩ, nâng chén rượu tự mình uống: “Chi bằng mỗi tháng từ mồng một đến mồng năm để Thanh Ngọc hầu hạ người, mồng sáu đến mồng mười để Thanh Bích hầu hạ ngươi. Thế tử thấy thế nào?”
Diệp Bùi Thanh nghe vậy liền mất hứng: “Ngươi cứ thử xem.”
Dứt lời cơm cũng không ăn, kiên quyết cởi sạch quần áo của y, đặt ở trên giường hung hăng làm một lần. Thập Tam tức giận phản kháng, toàn bộ bị trấn áp. Sau khi bình tĩnh trở lại, hai người đói đến mức bụng kêu vang, Diệp Bùi Thanh ôm Thập Tam từ trên giường ra gian ngoài, ấn y ngồi lên đùi ăn đồ ăn đã nguội lạnh, thỉnh thoảng lại mớm cho y.
“Hai cái miệng nhỏ nhắn trên dưới, đều được cho ăn no rồi.”
Thập Tam chẳng còn sức đánh nhau với hắn, hớn nữa nếu thật sự nổi giận với hắn, chỉ sợ cả ngày không được yên ổn, bèn giả vờ như không nghe thấy gì cả.
Diệp Bùi Thanh quét sạch đống đồ ăn trên bàn, gọi người đến thu dọn, kéo Thập Tam đến phòng cách vách tắm rửa.
Mùa hạ trời nóng, trong viện đều là tiếng ve kêu râm ran. Tiểu thuỷ trì trong phòng tắm được xây từ đá cẩm thạch, nhiệt độ nước mát lạnh, hậu đình của Thập Tam vốn còn đau, sau khi chạm vào làn nước mát lạnh thì đỡ hơn phần nào, bèn ngâm cả người xuống nước.
Diệp Bùi Thanh ôm y tựa vào thạch bích, nhắm mắt lại vuốt ve thân thể trơn nhẵn trong lòng.
“Lão thái thái sớm hay muộn cũng ép ngươi nạp thiếp, ngươi định làm thế nào?”
“Ta đã có chủ ý.”
“Chủ ý gì?” Thập Tam mở to mắt nhìn Diệp Bùi Thanh, có phần cảnh giác.
Diệp Bùi Thanh vuốt ve lưng y: “Ngươi lo lắng nhiều như vậy làm gì, chờ xem ta là được.” Lại hỏi: “Ngươi có quan hệ gì với cả nhà Quý thị, sao quan tâm chăm sóc bọn họ như vậy?”
Thập Tam thoáng trầm mặc, đáp: “...Quý thị là mẹ ruột của ta.”
Động tác của Diệp Bùi Thanh tạm dừng: “Ngươi là con trai của Tùng Hoài Linh?”
“Lúc sáu tuổi bị bắt cóc, vẫn không nhớ được thân thế của mình. Sau khi nhìn thấy Quý thị ở Tấn Vương phủ, mới từ từ nhớ lại, cũng nhớ đến phụ thân.”
Diệp Bùi Thanh suy nghĩ một lúc nói: “Năm đó Tùng Hoài Linh vì sao lại chết, ngươi có tra ra được không?”
“Khoảng thời gian này bận rộn nhiều việc, chưa kịp tra.”
Diệp Bùi Thanh nhẹ nhàng nói: “Hiện tại vô sự, Hoàng Thượng đối với ngươi cũng không chú ý như trước, ngươi đến Đại Lý Tự tra đi.”
“Được.”
Diệp Bùi Thanh còn nói: “Hôn quân ngự ban cho một nam một nữ, ngươi cảm thấy tính cách của bọn họ thế nào?”
“Bọn họ đều có tâm tư thượng vị, Thanh Bích thầm trầm hơn, Thánh Ngọc thì có phần thiếu kiên nhẫn. Nhưng nói trắng ra, hai người này tâm cơ còn không bằng thị tì nha hoàn của ta, thường thường còn gây sự khắc khẩu, quan hệ không tốt lắm.”
Diệp Bùi Thanh nói: “Một khi đã vậy, ngươi có thể dùng nó để đối phó với bọn họ.” Rồi thì thầm vài câu vào tai Thập Tam.
Kể từ hôm đó, Thập Tam thường xuyên kêu Thanh Ngọc và Thanh Bích lượn qua lượn lại trước mặt Diệp Bùi Thanh, lấy danh nghĩa của Diệp Bùi Thanh ban cho Thanh Bích một ít đồ vật này nọ. Y còn sắp xếp để Thanh Bích thị tẩm vào đầu tháng sau, nhưng không sắp xếp ngày thị tẩm cho Thanh Ngọc.
Thanh Ngọc khó hiểu, đến hỏi Thập Tam có ý gì. Thập Tam lén lút nói: “Ngươi còn không biết? Trong viện đều đang rỉ tai nhau, nói ngươi không còn trong trắng, còn có bệnh. Các ngươi đều là Hoàng Thượng ngự ban, thế tử không muốn nhiều chuyện, mới không nói rõ, bằng không sớm đã đuổi các ngươi đi. Ngươi cứ im lặng chờ trong phòng, đừng ra ngoài.” Rồi giả vờ than thở: “Thanh Bích này tương lai nhất định là người trong lòng thế tử, ngay cả ta cũng không dám chọc vào, ngươi ngàn vạn lần đừng đắc tội y.”
Thanh Ngọc nghe xong giận dữ: “Phu nhân tâm tính thiện lương, nhưng ta thì không ngậm nổi bồ hòn này! Cái thứ kia dựa vào việc lên giường với thái giám nên mới không bị hoạn, dám tung tin đồn như vậy, xem ta trừng trị y!”
Nàng lập tức đến viện của Thanh Bích gây sự: “Bất quá là một nam nhân, không thể sinh con, chỉ biết đào rỗng thân thể người khác. Trên người ta có bệnh gì? Ta thấy kẻ mang bệnh chính là ngươi!” Càng nói càng ác độc, còn đem chuyện năm đó Thanh Bích vì mạng sống mà hầu hạ thái giám kể hết ra, trong viện nghe được rành mạch.
Hai người lăn lỗn trên đất đánh nhau, vừa kéo tóc vừa cáo cấu, ai nấy trên mặt đều xướt xác rướm máu. Diệp Bùi Thanh vừa hay mời Mục Quốc công ngắm hoa gần đó, Mục Quốc công nghe thấy thanh âm đó cực kỳ mất hứng, hỏi: “Sao lại thế này? Hạ nhân đánh nhau mà không ai quản?”
Diệp Bùi Thanh than thở: “Đây là lai mỹ nhân Hoàng Thượng ngự ban, cả ngày tranh giành đấu đá nhau, trong nhà không được an bình. Không biết đã đánh nhau bao nhiêu lần rồi, lần trước con còn đến khuyên can, suýt chút nữa bị chọc mù mắt. Nếu không phải là ngự ban, đã sớm đuổi bọn họ đi.”
Mục Quốc công nhíu mày nói: “Mặc dù do Thánh Thượng ngự ban, Mục Quốc phủ cũng có gia quy, há để mặc bọn họ làm loạn?”
Vì thế hạ lệnh nhốt hai người này lại vào phòng cấm túc nửa năm, còn vì tính cách thô bạo, bảo bọn họ diện bích tư quá, không được thị tẩm.
Lão thái thái nghe được chuyện này, tức giận nói với Diệp Bùi Thanh: “Hai đứa nó sớm không đánh, muộn không đánh, cố tình lúc ta bảo Mai Úc sắp xếp bọn nó thị tẩm thì đánh nhau. Mai Úc không phải là người nghĩ ra chủ ý này, chỉ có thể là ngươi giở trò quỷ. Cho dù các ngươi không muốn, cũng phải nghĩ đến tương lai sau này chứ. Ngươi nói đi, rốt cuộc định thế nào? Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại, chẳng lẽ sau này người không sinh con? Sẽ không sợ miệng lưỡi thiên hạ?” Dứt lời nước mắt chảy xuống.
Diệp Bùi Thanh nói: “Thê thiếp thành đàn, sẽ sinh ra biết bao chuyện? Việc con cái, tôn tử tự nghĩ cách. Chỉ cần là con cháu Diệp gia, lão thái thái đều có thế nhận?”
Lão thái thái nói: “Lại sao nữa? Ngươi muốn đánh chủ ý lên ai?”
Diệp Bùi Thanh thấp giọng nói thầm vào tai lão thái thái, sau đó quỳ xuống: “Con cùng Mai Úc tình cảm thâm hậu, thật sự không muốn có người khác xen vào, mong lão thái thái thành toàn.”
Lão thái thái trầm mặc hồi lâu, ngơ ngác ngấn lệ nói: “Vốn định trước khi đi có thể trông thấy chắt trai, lần này chỉ sợ không có khả năng. Ngươi tin sư phụ ngươi có cách?”
Diệp Bùi Thanh rơm rớm nước mắt nói: “Sư phụ thật sự có biện pháp, hơn nữa ít ngày sau sẽ quay về. Tôn tử còn muốn nghĩ cách, để lúc lão thái thái còn sống được thấy chắt trai.”
Trấn an lão thái thái, trên triều lại xảy ra vấn đề. Hôm ấy, Hoàng đế đã lâu không thượng triều đột nhiên xuất hiện. Da mặt hắn phù thũng, cước bộ phù phiếm, thương lượng với quần thần muốn phế Thái tử, lập con trai mới năm tuổi của Vân phi lên làm Thái tử. Cả triều kinh ngạc, đủ loại quan lại đều quỳ xuống, cầu Hoàng đế thu hồi mệnh lệnh đã ban.
Dương Uẩn quỳ xuống nói: “Hoàng Thượng thánh minh, Thái tử làm người khiêm hậu, khí chất thượng giai, lại có quân công, bình thường cũng không làm ssai chuyện gì lớn, trăm triệu lần không thể vô cớ tước vị.”
Hoàng đế tức giận mắng: “Thiên hạ là của ngươi, hay là của ta? Ngươi đúng là vội vàng, Thái tử kế vị, ngươi liền đi phụng dưỡng tân quân?”
Dương Uẩn rơi lệ nói: “Hoàng Thượng sao lại nói như vậy? Thần cả đời chưa từng cưới vợ, một lòng suy nghĩ cho xã tắc. Nếu sau này Hoàng Thượng tiên khứ, thần nguyện lấy ba thước lụa trắng chấm dứt cuộc đời này, đi theo Hoàng Thượng. Phế trưởng lập ấu đúng là bất hạnh của triều đình, thần không dám có ý nào khác, mong Hoàng Thượng suy nghĩ lại!”
Hoàng đế như cũ cơn giận còn sót lại chưa tan, bãi triều bỏ đi.
Đến đêm, Diệp Bùi Thanh dùng xong cơm chiều mới về nhà. Hắn kể với Thập Tam chuyện trên triều hôm nay, rồi lén lút nói: “Sau khi tan triều, Thái tử giống như chim sợ cành công, bảo ta đến Đông cung dự tiệc, cùng thương lượng sự tình với ta.”
Thập Tam nghi hoặc nói: “Chuyện gì mà phải thương lượng gấp thế?”
Diệp Bùi Thanh lại lộ ra một tia xấu hổ, trử lời: “Chẳng có gì. Thái tử có phần không thoải mái, ngày khác bàn lại.”
Thập Tam cảm thấy khí sắc của hắn hơi kỳ quái, nhưng không hỏi thêm, màn đêm buông xuống đều tự ngủ.
Sáng sớm mấy hôm sau, Nhị Nhẫn quả nhiên trở lại.
Mùa hè ngày dài đêm ngắn, rất nhanh trời đã sáng. Thập Tam cùng Diệp Bùi Thanh khí ấy mới vwuaf rời giường chưa được bao lâu, Chu ma ma đến bẩm báo nói sư phụ của Diệp Bùi Thanh đã tới, đang chờ trong phòng tiếp khách.
Diệp Bùi Thanh và Thập Tam vội vàng mặc quần áo, chạy qua đó.
Sau khi hàn huyên ngắn gọn, Diệp Bùi Thanh nói có việc phải bàn luận riêng với sư phụ. Thập Tam liền lui ra. Diệp Bùi Thanh nói chuyện rất lâu với Nhị Nhẫn, lúc đi ra khỏi phòng thần sắc quái dị nói: “Sư phụ bảo ngươi đi vào, nói có việc muốn nhờ ngươi.”
Thập Tam không biết bọn họ đã nói những gì, cũng có chút chột dạ, vội vàng đi vào.
Quần áo của lão nhân không hoa lệ, ánh mắt và miệng như cũ bị bộ râu màu trắng che khuất. Thập Tam đóng cửa phòng, cúi đầu cung kính nói: “Nhị Nhẫn.”
Nhị Nhẫn vuốt râu nói: “Gần đây thế nào? Võ công khôi phục đến đâu rồi?”
Thập Tam ôm quyền nói: “Công phu đã được bảy thành, mấy tháng nữa là có thể hoàn toàn khôi phục. Thuộc hạ ở trong Mục Quôc phủ rất hài lòng, nhưng có một chuyện muốn xin Nhị Nhẫn cho phép.”
“Nói.”
Thập Tam xấu hổ nói: “Thuộc hạ vô năng, bị Diệp Bùi Thanh phát hiện ra thuộc hạ chính là người cứu hắn ở ven hồ Đình Bi. Thuộc hạ chỉ muốn biết, sau này có thể sống dưới thân phận của Mai Úc được không.”
Nhị Nhẫn thổi râu: “Ngươi muốn rời khỏi tổ chức?”
Thập Tam cắn răng đáp: “Thuộc hạ mong Nhị Nhẫn thành toàn.”
Nhị Nhẫn trầm mặc trong giây lát: “Gần đây tổ chức gặp không ít vấn đề, ngươi muốn rời khỏi cũng không có gì đáng trách. Có điều ngươi nói những lời này với ta cũng vô dụng, vẫn nên đi nói với nam nhân của mình đi.”
Thập Tam nhíu mày: “....Nhị Nhẫn có ý gì?”
Nhị Nhẫn nhẹ giọng nói: “Ta đã đưa lệnh bài của Nhị Nhẫn cho hắn. Từ nay về sau, hắn chính là thủ lĩnh của tổ chức.”
Thập Tam đứng yên không nhúc nhích.
GÌ cơ?
Dựa vào cái gì?
Y vì tổ chức xuất sinh nhập tử nhiều năm như vậy, tại sao không đến lượt mình, ngược lại giao cho Diệp Bùi Thanh?
Nhị Nhẫn nhẹ giọng nói: “Sau này hắn chính là thượng cấp của ngươi, nếu ngươi muốn rời khỏi tổ chức, phải đi hỏi ý kiến của hắn.”
Thập Tam cúi đầy nói: “Trông tổ chức nhân tài vô số, tại sao lại giao vị trí của Nhị Nhẫn cho người ngoài? Trông tổ chức nhất định có người không phục.”
Nhị Nhẫn vuốt râu: “Tự ngươi xem rồi làm đi, ta hiện tại chỉ là một người rảnh rỗi, không quản được chuyện trong tổ chức. Huống hồ, tổ chức đã tứ phân ngũ liệt. Ta cũng không muốn nhiều lời, ngươi từ từ sẽ biết.”
Nhất Nhẫn đi làm sủng vật cho người ta, mỗi ngày đong đưa cái đuôi giờ vờ đáng yêu. Tam Nhẫn thích Hoàng đế nhà người ta, cam tâm tình nguyện làm thị vệ. Tứ Nhẫn kéo dài hơi tàn, sống không được bao lâu nữa.
Ban nãy đồ đệ đáp ứng việc kia của mình, Nhị Nhẫn hắn, cũng có thể bứt ra.
Sớm ngày đi cùng người kia, một gian nhà tranh, một toà mộ phần, xong một đời.
Thập Tam thật sự không thể chấp nhận được sự thay đổi này, nén giận nói: “Vâng.”
“Bắt đầu từ ngày mau ngươi giúp đỡ hắn tiếp nhận chuyện trong tổ chức.”
“...Vâng!”
Nén giận tiễn Nhị Nhẫn, lão thái thái lại phái người sang gọi Thập Tam. Lão thái thái gần đây tinh thần không được tốt, đầu óc cũng không rõ ràng như trước, Thập Tam không dám chậm trễ, vội vàng tới trước mặt lão thái thái vấn an. Lão thái thái nói đôi lời kỳ quái, bảo Thập Tam chú ý thân thể, không cần quá mệt mỏi, ăn uống đều phải chú ý, chuyện phòng the cũng nên có chừng mực.
Cuối cùng rơm rớm nước mắt nói: “Bùi Thanh nói ngươi có thể sinh con, ngươi phải tranh thủ, trước khi ta đi còn có thể ôm chắt trai.”
Thập Tam chết lặng.
Lão thái thái hàm lệ nói: “Trước đó vài ngày ta đối xử không tốt với ngươi, ngươi đừng oán ta. Nếu ngươi có thể sinh một hài tử mũm mĩm khỏe mạnh, ta cam đoan không để Diệp Bùi Thanh nạp thiếp.”
Thập Tam ngơ ngác ra khỏi viện của lão thái thái, chạy như bay về phòng mình.
Cừu mới cộng thâm hận cũ, Thập Tam tức giận túm cổ áo Diệp Bùi Thanh, hung hăng nói: “Diệp Bùi Thanh! Vì sao lão thái thái bảo ta có thể sinh con? Ngươi nói rõ ràng cho ta!”