Phu Nhân Ngươi Hảo Bình Tĩnh!

Chương 5: Chương 5: Không thể trêu vào cũng không thể trốn




Rạng sáng hôm sau, trên bầu trời tờ mờ còn vài ngôi sao nhạt nhoà.

Cạnh cửa truyền đến thanh âm lạch cạch, Thập Tam chậm rãi giương mắt, từ từ nhìn thoáng qua cánh cửa. Đêm qua sau khi thập phần khí phách sập cửa rồi cười khẩy, khí lực của y cũng cạn kiệt, rốt cuộc trước mắt tối sầm ngất trên giường, ngủ thẳng cẳng đến sáng sớm.

Trong tay vẫn nắm chặt một cây đinh dài không buông.

“Mở cửa.” Thanh âm ngoài cửa trầm thấp thong thả, lại nhận ra được tâm tình cực kỳ không tốt.

Thập Tam có phần cố sức ngồi dậy, chậm rãi chỉnh chang y phục, cũng không trả lời.

“Hạ nhân sắp tới hầu hạ rửa mặt chải đầu, ngươi muốn để bọn họ chế giễu? Hay là muốn ta đá văng cửa phòng?” Thanh âm chậm rãi như cũ, nhưng kèm theo chút uy hiếp.

Thập Tam im lặng nhìn cửa, cuối cùng nói: “...Thế tử chờ.”

Y từ nhỏ luyện võ, học ám khí, bẫy rập, cơ quan, thông hiểu thiên văn địa lý, quen thuộc phong thổ các nơi, ngay cả quy củ của quý tộc các nước cũng nắm vững, nhưng chưa bao giờ học cách nhún nhường, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục chu toàn cùng người khác.

Y căn bản khinh thường nhún nhường.

Đêm qua y đã đắc tội với Diệp Bùi Thanh, Thập Tam hiểu rõ ngày sau ở trong phủ nhất định sẽ không được yên ổn, chỉ sợ trước mắt phải ăn khổ liên tục. Có điều y không biết hắn sẽ trừng trị mình như thế nào?

Diệp Bùi Thanh đứng ở cửa, chỉ mặc áo lót đơn bạc, lạnh lùng nhìn Thập Tam. Hai người giẳng co nửa ngày không ai thèm nói một câu, cuối cùng Diệp Bùi Thanh hờ hững nói: “Ngươi tối qua được lắm.”

Thập Tam cúi đầu đáp: “Không dám.”

Diệp Bùi Thanh nói: “Ngoài miệng nói không dám, lúc đánh người thì rõ hiểm. Từng học võ?”

“Chưa từng.”

Xem sức khoẻ đích xác chưa từng tập võ, có điều chiêu thức thật sự không tồi. Chẳng lẽ ăn may?

Diệp Bùi Thanh sắc mặt âm trầm: “Việc đêm qua nếu ngươi dám truyền ra ngoài nửa câu, không cần ta nói ngươi cũng biết trong phủ sẽ đối phó ngươi như thế nào.”

Thập Tam gật gật đầu.

Đêm qua y khiến Diệp Bùi Thanh mất mặt như vậy, nếu truyền ra ngoài, chưa nói đến việc Diệp Bùi Thanh bị người ta chê cười, bản thân chắc chắn sẽ phải chịu gia pháp. Vừa vào cửa đã chịu gia pháp, những ngày kế tiếp sẽ rất khổ sở.

Diệp Bùi Thanh chậm rãi bước đi thong thả vào phòng, nhìn xung quanh một vòng, cầm ngọc kỳ lân trên bàn trà lên, đột nhiên cười nói: “Thứ này tựa hồ không nên để ở đây. Ngươi sắp xếp lại một lượt?”

Đêm qua say rượu, không phòng bị Mai Úc, hôm nay mới nhận ra căn phòng có chút thay đổi.

Vài thứ được xếp đặt rất thú vị.

Thập Tam cúi đầu nói: “Sắp xếp theo phòng cũ ở nhà. Nếu thế tử không thích, giờ ta đổi lại.”

Diệp Bùi Thanh buông ngọc kỳ lân xuống: “Ngươi thích như vậy thì cứ để như vậy đi.”

Hắn ngồi xuống ghế, tựa tiếu phi tiếu nhìn Mai Úc.

Thập Tam bị hắn nhìn mà tâm loạn, bất động thanh sắc rót một chén nước cho Diệp Bùi Thanh, dâng hay tay: “Đêm qua đụng chạm tới thế tử, không phải cố ý. Xin thế tử thứ tội.”

Diệp Bùi Thanh cười tiếp nhận chén trà: “Ngươi mới đến, đêm qua bị đám mãng nhân kia khiến cho sợ hãi, cảm xúc khó có thể khống chế, việc này tạm thời bỏ qua. Tối nay viên phòng cũng không muộn.”

Vừa nghe nói phải “viên phòng”, Thập Tam gục đầu xuống cắn chặt răng: “Ta có chuyện muốn nhờ, không biết thế tử có thể đáp ứng?”

“Nói.”

Thập Tam: “Ban đêm ta hay khó thở, sợ khiến thế tử khó chịu. Trong khoảng thời gian ngắn chỉ e không viên phòng được.”

Diệp Bùi Thanh cười nói: “Thân thể không khoẻ, nhưng cũng không cần ngươi xuất lực. Nếu suốt ngày lấy cớ thân thể không khoẻ, ta chẳng cần lấy vợ làm chi, mua tượng Bồ Tát về cung phụng cho xong.”

Thập Tam bồi thêm: “Chi bằng thế tử gia xem qua bốn nhà hoàn ta mang theo? Trước cứ thu bừa một người nào đó, đợi khi thân thể ta tốt hơn, sẽ... hầu hạ thế tử gia.”

Diệp Bùi Thanh chưa từng thấy ai vội vàng mong trượng phu nạp thiếp như vậy, trong lòng cười lạnh.

Diệp Bùi Thanh hắn là ai kia chứ, thích kẻ nào, khi nào nạp thiếp, còn để người khác phải xen vào sao?

Hắn cũng không muốn viên phòng, nhưng việc này cũng phải do tự mình hắn nói!

Hắn uống một ngụm nước, cười dài đứng dậy, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống: “Ngươi cũng thật đức hạnh, bản thân còn chưa dính mưa móc, đã muốn nam nhân của ngươi động tới nha hoàn?”

Lời còn chưa dứt, hắn đột ngột vươn tay về phía Thập Tam. Thập Tam tuy rằng phản ứng rất nhanh, nhưng tốc độ ngăn cản có hơi chậm. Y không kịp né tránh, trên cánh tay đau xót, bị Diệp Bùi Thanh kéo tới bên giường.

Thân thể bị đẩy mạnh, Thập Tam ngã xuống giường.

Diệp Bùi Thanh sắc mặt lạnh như băng vô tình, Thập Tam thầm kêu không ổn. Y vừa định giãy dụa đứng lên, song cổ tay lại bị vặn ngược đau đớn, kiềm chế ở sau lưng.

“Soạt” một tiếng, áo trước bị xé rách, lộ ra lồng ngực trần.

Đầu gối của Thập Tam lập tức đá về phía Diệp Bùi Thanh, chiêu thức của y tuy rằng lưu loát, tốc độ và sức lực lại không đủ, bụng Diệp Bùi Thanh dính chưởng, hắn kêu lên một tiếng đau đớn nhưng không buông tay, hai chân lập tức áp lên.

Thân thể Thập Tam bị Diệp Bùi Thanh gắt gao khoá lại, giống như thái sơn áp đỉnh, không động cựa được nữa.

Y cắn răng nhìn chằm chằm Diệp Bùi Thanh, trán toát mồ hôi lạnh, có chút kinh hãi.

Đêm qua đắc thủ là bởi Diệp Bùi Thanh say rượu không đề phòng, hiện tại người này tỉnh táo lại cảnh giác, mình há có thể dễ dàng thoát thân?

Nên vượt qua ải này như thế nào?

Diệp Bùi Thanh vẫn đang cười: “Còn muốn ta nạp thiếp sao?”

Thập Tam biết Diệp Bùi Thanh đã tức giận, giờ không phải lúc lấy cứng đối cứng, đành cắn răng đáp: “Không nạp thiếp.”

Người dưới thân sắc mặt trắng bệch, hô hấp dồn dập. Diệp Bùi Thanh biết thân thể y không tốt, doạ y thêm nữa chỉ sợ y ngất xỉu mất, rốt cuộc buông ra, cười nói: “Mai Úc, nếu đã gả cho ta, nên từ từ ngẫm xem làm vợ thế nào. Ngay cả ghen cũng chẳng có, chỉ e ngươi còn phải học nhiều.”

Thập Tam mơ mơ hồ hồ ngồi dậy, trong lòng rất khó chịu, nhưng vẫn bất động thanh sắc.

Diệp Bùi Thanh nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ngươi cởi quần áo ra.”

Thập Tam thiếu chút nữa nghẹn chết, thầm nghĩ, không biết Diệp Bùi Thanh sẽ trừng phạt y như thế nào, cảnh giác nhìn hắn, âm thầm tính toán.

Diệp Bùi Thanh thích nhìn dáng vẻ của Thập Tam khi cùng hắn đối kháng, cố ý chỉ nói một nửa để doạ y, cười mà rằng: “Đêm qua động tĩnh nháo động phòng lớn như vậy, nếu sáng nay chẳng có dấu vết gì cả, bọn hạ nhân sẽ nghĩ sao? Đi bố trí một chút.”

Thập Tam sao biết được Diệp Bùi Thanh sẽ nói như vậy? Y cũng từng nghĩ qua. Nếu không có dấu vết gì lưu lại, tất nhiên sẽ trở thành trò cười cho kẻ dưới, hoặc là bàn tán Diệp Bùi Thanh không được, chỉ có vẻ ngoài, hoặc là nói hắn không quản được phu nhân của chính mình.

Là một nam nhân bình thường, Diệp Bùi Thanh dù sao vẫn bận tâm đến mặt mũi của bản thân.

Y cúi đầu phản bác nói: “Thế tử thân thể kim ngọc, sở thích nói vậy cũng khác với kẻ phàm phu tục tử như ta. Vẫn là thế tử tự mình ra trận tốt hơn.”

Diệp Bùi Thanh nói: “Nói vớ vẩn.”

Hai người giằng co nửa ngày, lấy chơi đoán số phân định thắng bại, cuối cùng Thập Tam thua. Y mời Diệp Bùi Thanh ra gian ngoài, bản thân ở lại trong phòng bài trái một lần. Thân thể y vốn suy yếu, vừa rồi lại bị kinh hách, sau khi vất vả sắp xếp xong, thở hổn hển thiếu chút nữa té xỉu trên giường.

Chuyện luyện võ, cấp bách. Thân thể suy yếu này của Mai Úc có chút kỳ hoặc, nhưng nếu sớm đả thông kinh mạch khắc khổ luyện tập, hẳn sẽ dần dần cường kiện.

Diệp Bùi Thanh bước vào nhìn “tác phẩm” của y, cười nói một tiếng “phân lượng chưa đủ”, bồi thêm một câu: “Ngươi ra ngoài trước đi, chờ ta.”

Thập Tam không muốn nhiều lời với hắn, khoác áo đi ra gian ngoài, thuận tay đóng kín cửa.

Không biết qua bao lâu, Diệp Bùi Thanh cúi đầu đi ra.

Diệp Bùi Thanh cảm nhận được hơi thở trầm tĩnh của Thập Tam, chẳng hiểu tại sao có cảm giác an tâm quen thuộc, nhưng không phải vì hắn đã quen với Mai Úc. Sau khi sống lại vào một tháng trước, mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, chỉ duy nhất tính cách của Mai Úc thay đổi quá nhiều, khiến hắn có phần trở tay không kịp.

Đời trước sau khi thanh thân, Mai Úc tựa hồ vẫn có tâm sự, buồn bực không vui, chẳng mấy khi cười. Thân thế hai người cũng không được tốt, một người bệnh tình tăng thêm, một người thương thế ngày càng nặng; một người mở to mắt, người kia lại ngất xỉu đi, rất hỗn loạn, ngay cả cơ hội gặp mặt nhau lúc tỉnh táo cũng không nhiều.

Hơn nữa, xuất giá chưa đến một tháng, Mai Úc đã chết.

Trượt chân rơi xuống hồ mà chết.

Cái chết đáng thương của Mai Úc, cũng vì không thích ứng được cuộc sống trong Mục Quốc phủ. Sau khi sống lại, Diệp Bùi Thanh quyết định cùng y phân rõ giới tuyến.

Nam thê Thiên Quốc địa vị cao cả, mình chỉ cần không chạm vào y, khi hai người tách ra cũng sẽ không có thâm cừu đại hận, Mai Úc có thể tiếp tục sống cuộc sống của y, Diệp Bùi Thanh cũng có thể đi tìm ân nhân của mình.

Tất cả kế hoạch của hắn đã bắt đầu triển khai, nhưng trăm triệu lần không ngờ tới, Mai Úc đời này, lại trở nên khác biệt như vậy.

Chẳng lẽ đời trước y chỉ đang giả vờ? Hiện tại mới là tính cách vốn có của y?

Diệp Bùi Thanh có cảm giác người tính không bằng trời tính.

Sắc trời dần sáng, bốn phụ nhân gõ cửa nối đuôi nhau mà vào, đều bưng chậu rửa và khăn mặt, thu dọn phòng, hầu hạ hai người rửa mặt chải đầu, chưa đến nửa canh giờ đã xong xuôi mọi việc.

Một phụ nhân cười nói: “Lão thái thái hôm qua nửa đêm mất ngủ, sáng nay luôn mồm hỏi thế tử thế nào. Trì phu nhân cùng Vân Khê cô nương muốn tới mời thế tử, lão thái thái lại nói vừa tân hôn, cứ để thế tử ngủ thêm một chút, không cần quấy rầy.”

Diệp Bùi Thanh hỏi: “Thân thể lão thái thái ngày hôm qua thế nào?”

Trên mặt phụ nhân lộ ra chút thần sắc bi thương: “Đêm qua lại ho ra mấy ngụm máu, khiến Trì phu nhân và Vân Khê cô nương rất lo lắng...”

Diệp Bùi Thanh dùng khăn lau mặt: “Không cần ăn cơm vội, đi thỉnh an lão thái thái trước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.