Phu Nhân Ngươi Hảo Bình Tĩnh!

Chương 11: Chương 11: Tình cảm tốt đẹp có thể duy trì bao lâu?




Năm ngày sau là ngày hoàng đạo, thế tử phu nhân lại làm lễ lại mặt.

Lão thái thái lớn tuổi hay lo nghĩ, phái người dặn riêng Thập Tam trước khi lên kiệu phải chuẩn bị xong tất cả, đi vệ sinh luôn, đừng nửa đường lại hạ kiệu, không an toàn. Diệp Bùi Thanh cười nói: “Ngươi đã thấy mình bất hiếu thế nào chưa, khiến tổ mẫu nhà ta ngay cả chuyện này cũng quản.”

Thập Tam lạnh lùng nhìn hắn một cái, không lên tiếng.

Diệp Bùi Thanh phân phó bốn người theo hầu bên cạnh: “Để không khiến lão thái thái lo lắng, trước khi lên kiệu mỗi người phải quan sát phu nhân đi vệ sinh một lần.”

Mọi người muốn cười mà không dám cười, đáp: “Vâng.”

Vì thế, Thập Tam bị bốn bà già liên tục nhắc nhở, vòng qua vòng lại nhà vệ sinh vài lần.

Yêu cầu này thật sự thái quá, nhưng bản thân vốn đuối lý, Diệp Bùi Thanh nếu đã lên tiếng trước mặt hạ nhân, Thập Tam không thể không nghe theo. Trong phòng đánh nhau với Diệp Bùi Thanh thì chẳng sao, trước mặt người khác vô luận thế nào y cũng muốn giữ thể diện cho Diệp Bùi Thanh.

Huống hồ đi vệ sinh thôi chứ có khó gì đâu? Chỉ cần không phải lên giường, Thập Tam chẳng thèm so đo.

Vì vậy, cùng với hai mươi bộ binh thị vệ cùng nha hoàn người hầu của Mục Quốc phủ, cộng thêm một thế tử phong tư trác tuyệt, Thập Tam lúc này đây thuận lợi về tới Mai phủ.

Tất nhiên, đây cũng là lần đầu tiên vào Mai phủ của y.

Mười mấy tên tiểu tư đứng trước cửa, nghênh đón đoàn người tiến phủ, dẫn Diệp Bùi Thanh cùng Mai Úc đến nhà chính, bái kiến phụ mẫu. Từ nhỏ, Mai Úc đã không thân thiết với Mai Thượng thư, sau khi đứng dậy ông chỉ đơn giản ân cần hỏi thăm vài câu, rồi cùng Diệp Bùi Thanh nói đến việc trong triều.

Thập Tam được Tần phu nhân gọi vào hậu viện ôn chuyện.

Chuyện của Hồng Thuý mới qua không lâu, rõ ràng, vị Tần phu nhân chưởng quản Mai phủ này chính là người âm thầm bày mưu tính kế sau lưng đám nha hoàn, không thể khinh thường.

Y đối với Tần phu nhân cũng có chút hiểu biết.

Tần phu nhân tên là Tần Vận Phương, là biểu muội của phụ thân Mai Úc – Mai Thư Cẩn, gia tộc sâu xa. Mẫu thân mang theo nàng dựa vào quan hệ thân thích đến ở Mai Phủ, Tần Vận Phương cùng Mai Thư Cẩn mặc dù không sống gần nhau, nhưng cũng gặp nhau không ít lần.

Con người khi đến độ tuổi nhất định, sẽ nảy sinh ít tâm tư. Bọn họ đều là trai tài gái sắc, tuổi tác tương đương, mắt đi mày lại vài lần liền có chút tình cảm giấu trong lòng, rồi như bị đâm vào yết hầu, chẳng thể thổ lộ, chỉ gặp mặt mà không nói gì, yên lặng nuốt hận.

Đáng tiếc, tình cảm tốt đẹp ấy, đương nhiên khiến ông trời ghen ghét.

Hai người đều đã định hôn ước từ trước. Năm Mai Thư Cẩn mười bảy tuổi thì cưới con gái trưởng của Duệ Trạch hầu, người đó chính là thân sinh mẫu thân của Mai Úc. Tần Vận Phương trái tim tan nát, Mai Thư Cẩn cũng cực kỳ đau khổ, hai người thỉnh thoảng gặp nhau nhưng không thể ở bên nhau, đúng là muốn sống không được, muốn chết không xong.

Vì thế, thành thân chưa được nửa năm, Mai Thư Cẩn và Tần Vận Phương đã tằng tịu với nhau, thề non hẹn biển, không chia không rời. Mai Thư Cẩn vì tương tư mà đổ bệnh trên giường không dậy nổi, Tần Vận Phương cũng khóc lóc cả ngày, nước mắt không ngừng rơi. Mẫu thân của Mai Thư Cẩn thấy vậy đau lòng, liền thuyết phục mẫu thân Mai Úc, thú Tần Vận Phương làm nhị phòng.

Tình cảm giữa Mai Thư Cẩn và Tần Vận Phương, mẫu thân của Mai Thư Cẩn sao có thể không biết? Nhưng bà ta thèm muốn gia thế của Duệ Trạch hầu, nên mở một con mắt nhắm một con mắt không vạch trần mà thôi.

Vì vậy, mẫu thân của Mai Úc đỡ bụng bầu năm tháng, ngồi trong phòng vừa chăm sóc trượng phu cõi lòng tan nát, vừa lắng nghe lão phu nhân khuyên bảo nạp thiếp cho trượng phu mình.

Nàng cúi đầu nghĩ nghĩ nói: “Nếu mẫu thân đã nói vậy, nào có đạo lý không theo?”

Mẫu thân của Mai Úc là ai? Là tiểu thư khuê các chân chính, hào phóng vô cùng. Nàng chẳng những thu xếp cưới Tần Vận Phương vào cửa, mà còn vì Mai Thư Cẩn đồng thời nạp ba vị thiếp thất.

Nhất thời trong nhà cực kỳ náo nhiệt.

Tần Vận Phương bắt đầu vui vẻ, nhưng lúc ấy nàng đã có hôn ước, mẫu thân của Mai Úc phải nhờ vào quan hệ mới ép buộc vị hôn phu kia từ bỏ hôn ước với nàng ta, vậy nên lúc nàng ta được gả đi không thể gióng trống khua chiêng. Đưa vào cửa phải lén lút, cùng vào còn có ba nữ tử khác, so với trong kỳ vọng chênh lệch quá lớn như lòng sông với mặt biển vậy.

Mai Thử Cẩn lập tức có bốn thiếp, bệnh liền tốt lên. Hắn cùng Tần Vận Phương như keo như sơn được vài ngày, chỉ lên trời thề rằng trong lòng chỉ có mình nàng, tuyệt không hai lòng. Nhưng trái cấm ăn mới thơm ngon, trong mắt hắn Tần Vận Phương bất quá cũng chỉ là một bát thịt chưng thơm ngào ngạt không ăn được, Mai Thư Cẩn sau khi ăn được rồi, không khỏi sinh ra cảm giác chán nản” hoá ra cũng chỉ có vậy”, ngoài miệng lại không thừa nhận. Mặt khác ba nữa tử kia cả ngày quần áo không chỉnh lượn lờ trước mặt hắn, hắn bắt đầu mất hồn mất vía.

Mẫu thân của Mai Úc khi đó vừa an tâm ở một bên dưỡng thai, vừa chiếu cố cuộc sống khuê phòng của trượng phu, còn tốt bụng khuyên nhủ trượng phu: “Ba người nếu đã gả vào đây, nếu không thể nhận mưa móc của phu quân, chẳng phải đáng thương?”

Mai Thư Cẩn là kẻ đọc sách thánh hiền mà lớn lên, vừa nghe lời này quả nhiên có chút đau lòng ba nữ tử kia. Hắn đường đường nam nhi bảy thước, sao có thể khiến nữ tử khổ sở? Thế là bắt đầu hưởng thụ.

Tần Vận Phương vào cửa chưa đến nửa tháng liền bị quẳng sang một bên, kinh sợ rất nhiều, trong lòng đau khổ nhưng chẳng biết dốc bầu tâm sự với ai. Tình cảnh này, khi nhớ lại tình yêu say đắm trước đây cảm thấy cực kỳ buồn cười. Nàng khóc nháo với Mai Thư Cẩn, nói hắn phụ nàng, nhưng cách đối nhân xử thế của nàng lại kém xa mẫu thân Mai Úc, ôn nhu tiểu ý và công phu trên giường lại kém hơn so với ba người thiếp thất kia, có tư cách gì làm náo loạn? Mai Thư Cẩn ban đầu còn khuyên giải an ủi nàng, sau đó thấy phiền phức, không đến phòng nàng ta nữa. Tần Vận Phương tìm lão phu nhân khóc lóc kể lể, lão phu nhân lại bảo nàng “Đủ rồi đấy, đừng sinh sự nữa”, đuổi nàng về.

Mấy tháng sau, mẫu thân Mai Úc sinh hạ con trai trưởng, trên dưới cả nhà bao gồm cả Mai Thư Cẩn đều vui mừng khôn xiết. Lúc này hắn đã hưởng qua ngon ngọt, hứng thú với mấy thiếp thất cũng giảm dần, ngược lại yêu thích sự dịu dàng hào phóng của thê tử, xử sự đúng mực, thường xuyên ở lại trong phòng thê tử, chơi đùa với con, hưởng thụ thiên luân chi nhạc.

Không bao lâu sau, mẫu thân Mai Úc lần thứ hai mang thai, lần này sinh ra Mai Úc.

Mặt khác trong ba vị thiếp thất cũng có hai người mang bầu, cả nhà vui sướng, chỉ có Tần Vận Phương chẳng hề có động tĩnh gì.

Nàng chỉ biết âm thầm rơi lệ.

Phải biết việc kết hôn nếu không nắm chắc, kết cục vẫn là nữ nhân chịu thiệt. Vị hôn phu năm đó của nàng cũng là đệ tử quan lại tài hoa, mặc dù không bằng Mai Thư Cẩn gia thế hiển hách, ít ra nàng cũng được làm chính thất. Hiện tại thì sao? Cho dù được gọi là bà hai, nhưng so ra còn thấp kém hơn một thiếp thất có bầu.

Cuối cùng, nàng buông bỏ thể diện, cúi đầu nhận sai với mẫu thân của Mai Úc.

Mẫu thân của Mai Úc cũng không nói gì, ở trước mặt Mai Thư Cẩn nói tốt vài câu về Tần Vận Phương, ai bài bọn họ viên phòng. Từ đó về sau Tần Vận Phương không dám sơ ý, ở trước mặt mẫu thân Mai Úc cẩn thận hầu hạ, cung phụng đầy đủ, cho đến khi sinh được một đứa con, địa vị ở Mai phủ mới coi như bảo toàn.

Mẫu thân Mai Úc khi Mai Úc mười hai tuổi sinh bệnh mà mất, Mai Thư Cẩn thấy Tần Vận Phương khôn khéo, từ từ giao mọi việc trong phủ cho nàng quản lý, thật cũng gọn gàng ngăn nắp. Tần Vận Phương rốt cuộc ngẩng được đầu, ngon ngọt lừa Mai Thư Cẩn nâng đỡ mình lên thành chính thất, lại thao túng đám thiếp thất mình không vừa mắt đã lâu, cuối cùng nắm đại quyền trong tay.

Thập Tam không biết Tần Vận Phương có thái độ gì với mình, nhưng ngay sau đó y đã biết.

Tần phu nhân ôm Thập Tam nức nở đôi câu, luôn miệng nói “Úc nhi đã về rồi”, đau đau thương thương, tình chân ý thiết. Nha hoàn người hầu vội vàng khuyên “Trở về chẳng phải việc vui sao, phu nhân cẩn thận thân thể”, lúc thì tươi cười lúc lại thổn thức. Thập Tam tất nhiên không khóc được, y cũng không muốn giả vờ, liền cúi đầu đứng đó mặc cho người ta ôm.

Tần phu nhân rốt cuộc ngừng khóc, chuyển buồn sang vui.

Mọi người đều ngồi xuống, Tần phu nhân uống trà, cười nói với một cô gái mắt hồng hồng bên cạnh: “Quân Hoa, cả ngày tìm Úc ca ca của ngươi, giờ Úc ca ca của ngươi đã trở lại, thế mà tránh sang bên không nói lời nào.”

Mai Úc không khỏi chú ý tới cô gái kia, nàng bất quá mới mười ba mười bốn tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, thân hình gầy gò, dung nhan thanh tú, vừa nhìn đã có cảm giác thân cận, ăn mặc rất khác với đám nha hoàn hầu hạ, là một tiểu thư.

Tần phu nhân cười nói: “Các ngươi đều lui xuống trước đi, ta nói thêm đôi câu với Úc nhi. Các ngươi muốn nói gì thì phải xếp hàng, chờ ở bên ngoài, từng người một đi vào.”

Mọi người vội vàng hành lễ tản đi, trong phòng chỉ còn lại Mai Úc, Tần phu nhân cùng hai nha hoàn bên cạnh nàng.

Tần phu nhân cười nói: “Thế tử đối với ngươi thoạt nhìn không tồi, mấy hôm nay quan hệ vẫn tốt?”

Thập Tam đáp: “Không tồi.”

Tần phu nhân cười mà rằng: “Vốn ta lo ngươi không thích ứng được với cuộc sống trong Mục Quốc phủ, hiện tại thấy ngươi sống tốt vậy ta an tâm rồi.”Nàng chậm rãi uống một ngụm trà, chuyển đề tài: “Nghe nói ngươi gả Hồng Thuý cho người khác?”

Thập Tam nghĩ thầm, Tần phu nhân này tin tức cũng thật linh thông, bèn không giấu diếm, đáp ngay: “Vâng.”

Tần phu nhân sắc mặt trầm xuống: “Úc nhi, bình thường ngươi rất nghe lời, sao lần này lại làm như vậy? Bốn nha hoàn kia đều do ta an bài, sao nói đuổi liền đuổi đi được? Ngươi là nam thê, đừng quên thiệt hơn trong đó, phải nhanh chóng nạp thiếp sinh con cho thế tử, địa vị mới có thể củng cố. Ngươi không khẩn trương lên, là muốn để người khác cướp công, chúng ta thất bại trong gang tấc?”

Thập Tam nghĩ thầm: không phải thân sinh có khác, sau khi hỏi thăm cho có lệ, liền bắt đầu khởi binh vấn tội.

Nhưng hiện tại y đã xuất giá, Tần phu nhân vẫn muốn quản y? Trước kia khi y mới bị nhét vào trung tâm của tổ chức, cũng có kẻ không phục, ý đồ nhúng tay vào chuyện của y, bị y chém đứt tay chân.

Bây giờ không đến mức phải chém tay chân của Tần phu nhân đấy chứ? Quy tắc ở cái giới này hình như không phải vậy.

Từ đáy lóng Thập Tam cảm thấy quy tắc ở cái thế giới trước kia mình sống đơn giản hơn nhiều. Tuy đều giống nhau ở điểm cá lớn nuốt cá bé, lại rõ ràng minh bạch, so ra ít hơn hẳn những lời lắt léo ở nơi này.

Vì thế, y nghĩ nghĩ nói: “Thế tử cùng ta cảm tình không tồi, nhất thời không vội. Mấy nha hoàn kia đã cho ta rồi, khi nào nạp thiếp cho hắn vẫn để hai chúng ta thương lượng với nhau thì tốt hơn.”

Tần phu nhân cười nói: “Bình thường ngươi dịu dàng yếu đuối, ta lo ngươi suy nghĩ không chu toàn, để người ta khi dễ. Bao nhiêu kẻ muốn nhét người vào bên cạnh thế tử, ngươi không nhét cũng có người khác nhét, còn không bằng nắm giữ trong tay mình trước.”

Thập Tam nói: “Đa tạ phu nhân dạy bảo.”

Tần phu nhân nói tiếp: “Ta đã chuẩn bị hai nha hoàn tư sắc không tồi, ngày mai ngươi mang hai đứa nó về cùng. Lần này đừng xử trí giống như Hồng Thuý nữa, không gỡ xuống được cái danh đố kỵ. Quan hệ trong Mục Quốc phủ quan trọng đến đâu ta không nhắc lại, đừng cả ngày đặt chút tình cảm của mình ở trong lòng, phải lấy đại cục làm trọng.”

Thập Tam mới không cần hai nha hoàn kia, lại thầm nghĩ bản thân dù sao đã gả ra ngoài, có thể lấy được gì từ Mai gia thì cứ lấy, cho dù Diệp Bùi Thanh không cần, đến lúc đó coi hai nha hoàn kia như tôi tớ sai bảo cũng tốt, chẳng lẽ còn không tìm được việc cho các nàng làm? Bèn đáp: “Cảm ơn phu nhân.”

Tần phu nhân vừa thấy Mai Úc vẫn ngoan ngoãn như trước đây, khác xa so với lúc xử trí Hồng Thuý thẳng thắn quyết đoán đồn đại bên ngoài, liền nói: “Ngươi hiểu rồi thì tốt. Đi thăm huynh đệ tỷ muội của ngươi đi.”

Thập Tam lúc này mới hành lễ rời đi.

Ra cửa phòng rồi đến tiểu viện, Thập Tam đang nghĩ thầm nên đi kiểu gì, sau cây cột trên hành lang dài có một người rụt rè ló đầu ra. Thập Tam vừa thấy liền nhận ra là cô gái mắt hồng hồng dung mạo thanh tú ban nãy, bèn hào phóng đi qua nói: “Quân Hoa, ngươi đang chờ ta?”

Mai Quân Hoa, là muội muội cùng cha khác mẹ với Mai Úc, tuy là thứ nữ, nhưng cảm tình với y rất tốt – dì Triệu từng nhắc tới.

Tiểu cô nương như có điều cần nói, hai má ửng đỏ, trong mắt phiếm lệ quang. Thập Tam đợi một lát, tiểu cô nương mới nhịn được không bật khóc mà rằng: “Úc ca ca, lâu như vậy ngươi mới trở về, ta rất nhớ ngươi.”

Thập Tam chắc chắn sẽ không nói “Ta cũng rất nhớ ngươi”, chỉ xấu hổ gật đầu.

Quân Hoa đưa cho Mai Úc một đôi hài: “Khó khăn lắm mới gặp được ca ca, sau này e càng khó gặp hơn. Đây là ta tự thân may, ca ca nhận lây đi. Nếu đeo hỏng thì phái người đến nói cho ta biết, ta sẽ...may cái khác cho ca ca.”

Thập Tam vội vàng nhận lấy, lại cảm thấy không công mà hưởng lộc, chẳng biết nên nói cái gì. Đúng lúc này, dì Triệu từ xa xa đi tới, cười nói: “Công tử đang nói chuyện với tiểu thư sao? Công tử có mang lễ vật cho tiểu thư, ta đã sai ngươi đưa đến phòng tiểu thư rồi.”

Quân Hoa quả nhiên là tiểu cô nương không giấu được cảm xúc, mặt mày tươi rói, vội vàng cười nói tạ ơn.

Thập Tam nói thêm vài câu mới cùng nàng tách ra, hỏi dì Triệu: “Tìm ta có chuyện gì?”

Dì Triệu đáp: “Gia yến sắp bắt đầu, lão nô đến thay y phục cho công tử.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.