Giang Noãn Chanh giống như một con nhím nhỏ, không ngừng nhả gai để bảo vệ bản thân. Chỉ tiếc đối thủ của con nhím quá mạnh, một mình nó không thể chống lại được. Giang Noãn Chanh không tiếc thứ gì cả, thứ cô cần lúc này chính là có thể trốn thoát khỏi đây. Giang Noãn Chanh cảm thấy lão già này không xứng đáng, liền nhanh chóng nâng chân, đá thẳng vào của quý của Trịnh Kha.
Trịnh Kha không nghĩ Giang Noãn Chanh lại không ngoan như vậy. Ông cho rằng Giang Noãn Chanh đã can tâm tình nguyện “dâng hiến” cho ông ta, mấy hành động phản kháng kia chỉ qua là muốn có một chút tình thú mà thôi. Việc Giang Noãn Chanh đá vào của quý khiến Trịnh Kha rất không vui, ông ta thấy lòng tự trọng của bản thân bị Giang Noãn Chanh coi thường. Trịnh Kha thẳng thừng vung tay tát cô một cái.
Giang Noãn Chanh đứng không vững, lảo đảo tưởng chừng ngã đến nơi. Nhưng vào lúc cô chuẩn bị tiếp đất, Trịnh Kha đã đỡ lấy cô. Ông ta không hề có ý tốt, trực tiếp kéo Giang Noãn Chanh đến giường. Ông ta bật đèn lên vì ông ta muốn dễ dàng khống chế Giang Noãn Chanh hơn.
Giang Noãn Chanh bị cơ thể to lớn của Trịnh Kha đè lên. Đã khó chống cự nay lại càng khó chống cự hơn. Áo Giang Noãn Chanh bị vén lên. Mấy cúc áo đầu tiên do sự va chạm mạnh mẽ ban nãy mà rơi ra ngoài, khiếu bầu ngực xinh đẹp của Giang Noãn Chanh loáng thoáng hiện ra. Gia thế suy sụp, Giang gia biến mất, Giang Noãn Chanh không còn chú trọng vào chất lượng sản phẩm, chỉ cần là đồ rẻ tiền, có thể sử dụng, cô liền mua. Thế nên mới động vào một cái là hỏng một cái.
Trịnh Kha dùng tay khống chế hai tay Giang Noãn Chanh, kéo hai tay cô lên đỉnh đầu. Còn lấy chân mình kìm chặt lấy cơ thể cô. Giang Noãn Chanh lúc này không động đậy nổi, đến thở còn cảm thấy khó khăn nữa là phản kháng.
Trịnh Kha biết cơ hội của mình đã đến, ông ta nhanh chóng cởi quần áo. Trịnh Kha giống như một con thú dữ, hôn lên gương mặt Giang Noãn Chanh. Nụ hôn dần dần trượt xuống cơ thể cô. Giang Noãn Chanh không thể phản kháng, uất ức vô cùng, hai hàng nước mắt chảy xuống.
Trịnh Kha nhìn thấy nước mắt của Giang Noãn Chanh, cực kỳ khinh bỉ. Ông ta dùng tay bóp gương mặt cô, cười lạnh: “Khóc gì chứ? Không phải cô đã làm chuyện này rồi sao? Giang Noãn Chanh, cô đừng làm bộ thanh cao nữa. Tất cả diễn viên nữ có cô nào chưa từng nằm dưới thân tôi như thế này đâu? Được nằm ở đây, được cùng làm tình chính là phước của cô, cô có biết không hả?”
Trịnh Kha cười. Bàn tay ông ta men dần theo đường cong trên cơ thể Giang Noãn Chanh. Đúng lúc này có tiếng động mạnh. Cửa phòng khách sạn mở ra. Giang Noãn Chanh và Trịnh Kha đều không nghe thấy, một người đã sớm chìm trong tuyệt vọng, một người thì lại chìm trong hưng phấn, vốn dĩ không còn muốn quan tâm đến điều gì nữa.
Chỉ trong chốc lát, Trịnh Kha đã bị một lực mạnh kéo xuống giường. Cơ thể không còn bị vật thể nặng đè lên, Giang Noãn Chanh tựa hồ tỉnh táo hơn. Cô với lấy chăn, che lại cơ thể. Goang Noãn Chanh hoàn toàn không biết người đến là ai, chỉ rõ là lúc này cô đã được cứu. Giang Noãn Chanh túm lấy vạt áo của người đó, thều thào nói: “Xin hãy... Xin hãy cứu tôi với!”
Trịnh Kha bất ngờ bị đẩy mạnh, hiển nhiên là vô cùng tức giận. Ông ta ba chân bốn cằng bật dậy nhưng khi nhìn thấy trong phòng xuất hiện thêm một Thẩm Dịch, sắc mặt ông ta liền tái mép. Nhưng Trịnh Kha phản ứng rất nhanh, thay vì lớn tiếng chửi người, ông ta đổi thành giải thích: “Đạo diễn Thẩm... đạo diễn Thẩm... anh phải nghe tôi nói, mọi chuyện không giống như những gì anh nghe đâu! Tất cả là tại Giang Noãn Chanh, đều tại Giang Noãn Chanh cố ý quyến rũ tôi!”
Lời nói kinh tởm vừa rồi được thốt ra từ miệng Trịnh Kha, Thẩm Dịch đã nghe thấy hắn. Hắn không vội đáp, cúi đầu nhìn cánh tay run rẩy của Giang Noãn Chanh đang túm lấy áo mình, trong lòng vô cùng tức giận. Hắn đã sớm nghĩ ngờ Trịnh Kha tiếp cận cô với mục đích xấu, chỉ là hắn nghĩ Giang Noãn Chanh mạnh mẽ như vậy, chắc chắn có thể giải quyết được thôi. Cũng may là hắn kịp thời chạy tới, nếu không chẳng biết thế nào.
“Câm miệng vào. Trịnh Kha, bắt đầu từ ngày mai, tôi nghĩ rằng ông không cần phải đến đoàn làm phim nữa đâu. Bộ phim này, một mình Thẩm Dịch tôi cũng có thể làm nên thành tích!” Thẩm Dịch hừ lạnh. Nói xong, không đợi Trịnh Kha phản ứng, hắn đã dắt Giang Noãn Chanh ra ngoài.
Trịnh Kha biết lời nói kia của Thẩm Dịch không phải lời nói đùa. Trong giới showbiz ai mà không biết tính cách cứng rắn của hắn, nói một là một, hai là hai. Cái quan trọng hơn, Trịnh Kha không chỉ mất công việc này mà danh tiếng của ông ta về sau cũng bị người khác đem làm trò cười, những câu chuyện nói đi nói lại không hồi kết. Nghĩ đến bản thân trở thành diễn viên hài trong mắt thiên hại, Trịnh Kha không thể chịu nổi!
Ông ta nhanh chóng chạy đến bên cạnh Thẩm Dịch, định giữ lấy tay hắn cầu xin thêm một lần nữa nhưng Thẩm Dịch như đã lường trước được điều ông ta sẽ làm. Hắn 'nhẹ nhàng' tung cước, Trịnh Kha lại bị đá về phía sau.
[... ]
Giang Noãn Chanh được Thẩm Dịch đưa ra khỏi khách sạn. Cô vẫn chưa hoảng hồn lại, cả người co lại, run rẩn như một chú chim non lạc đàn. Ban nãy, Giang Noãn Chanh chạy rất nhanh, không cẩn thận rơi mất tấm chăn đang trùm lấy cơ thể, nhìn bộ dạng của cô bây giờ quá nhếch nhác. Thẩm Dịch cuộn chặt tay lại, căm phẫn với hành động của Trịnh Kha.
Hắn cởi áo khoác của mình đưa cho Giang Noãn Chanh. Giang Noãn Chanh không nhận lấy ngay mà nhìn hắn với một ánh mắt cảnh giác. Có lẽ sau chuyện vừa rồi, cô đối với bất kỳ người đàn ông nào cũng sợ hãi, có phần kiêng dè.
Thẩm Dịch thay đổi cách nhìn về cô. Giang Noãn Chanh không phải một cô gái mạnh mẽ có thể giải quyết mọi khó khăn như hắn đã nghĩ. Cô không có chống lưng, ngây ngốc đơn thuần. Nhưng lại có thể vì bạn bè mà không ngại thứ gì.
“Mặc vào đi. Để người đi đường nhìn thấy bộ dạng này của cô... Không tốt!” Ánh đèn đường phủ xuống cơ thể nhỏ bé của Giang Noãn Chanh, càng tô đậm gương mặt nhợt nhạt của cô. Thẩm Dịch nhìn thôi cũng thấy đau lòng. Hắn trách bản thân không đứng ra ngăn cản sớm hơn. Chắc hẳn, ban nãy cô đã rất sợ hãi.
Giang Noãn Chanh có chút chần chừ nhưng cuối cùng cô vẫn nhận lấy áo của Thẩm Dịch, khoác nó lên người. Giang Noãn Chanh đi về phía trước, Thẩm Dịch đi phía sau cô. Một hồi sau, Giang Noãn Chanh đột nhiên dừng bước, cô quay đầu nhìn Thẩm Dịch, khẽ nói: “Đạo diễn Thẩm, cảm ơn anh! Anh giúp tôi đến đây là được rồi, không cần phải đưa tôi về đâu!”
Giang Noãn Chanh đứng ngược sáng, gương mặt cô rất tối nhưng dường như Thẩm Dịch vẫn nhìn thấy một giọt nước mắt rơi xuống gò má cô. Hắn hơi sững sờ, lần đầu tiên hắn chứng kiến một người phụ nữ khóc ở trước mặt hắn, không phải vì nhập vai, mà vì chuyện này... Thẩm Dịch có thể chắc chắn cô đã khóc nhưng điểm kỳ lạ, hắn không hề chán ghét.
Trước kia, Thẩm Dịch không thích phụ nữ không hiểu chuyện, càng ghét những người vì muốn giữ chân đàn ông mà dùng đến nước mắt. Nhưng trong tình huống này, dù tổn thương ra sao, dù đã rơi nước mắt nhưng Giang Noãn Chanh vẫn nhất quyết không để người khác nhìn thấy giây phút yếu ớt của mình.
Nói xong, cô lại quay đầu tiếp tục bước đi. Thẩm Dịch vẫn yên lặng đi theo cô. Đến khi Giang Noãn Chanh hoà vào đám đông đứng đợi đèn đỏ, hắn mới quay đầu, vội vàng chạy đi.