Phu Nhân Phản Diện Có Chút Ngọt Ngào

Chương 137: Chương 137: Chăm sóc em




Bộ phim mà Giang Noãn Chanh và Hàn Thiên Nhã tham gia nói về cuộc sống của hai người phụ nữ. Thời gian đầu, bọn họ là bạn thân, chuyện gì cũng có thể chia sẻ với nhau. Nhưng sau này, thời gian đã làm đôi phương chia cắt, chủ đề để nói càng ngày càng ít đi, thay vào đó là mâu thuẫn nhiều hơn, cuối cùng dẫn đến tình bạn tan vỡ.

Cảnh quay cuối ngày thể hiện sự tan vỡ của tình bạn đó. Giang Noãn Chanh và Hàn Thiên Nhã phải quay trong mưa. Lúc này, Hàn Thiên Nhã đã hoàn thành phân cảnh của mình. Chỉ còn lại Giang Noãn Chanh đứng trong mưa, cô độc nhìn về phía chân trời tối sầm. Thẩm Dịch yêu cầu về cảnh quay rất cao, nếu không đạt tới cảm xúc hắn muốn, cảnh quay vẫn chưa được dừng lại.

Giang Noãn Chanh quay đi quay lại đã không biết bao nhiêu lần. Nhưng cô không hề trách Thẩm Dịch vì cô cũng muốn hiệu quả của mỗi cảnh quay phải đạt ở mức cao. Giang Noãn Chanh nhìn lên trời, vô thức lại nhớ tới một vài chuyện trong quá khứ. Từ thời điểm cô vẫn còn là Giang tiểu thư, cho tới khi Giang gia gặp biến cố, sau đó cô và Lệ Mạc Tây gặp gỡ và còn nhiều chuyện khác nữa.

“Cut!” Đúng lúc này, Thẩm Dịch ở phía xa lớn tiếng hô lên, vừa vặn kéo Giang Noãn Chanh khỏi mạch cảm xúc hỗn độn.

Lệ Mạc Tây như chỉ đợi một tiếng “cut” của hắn. Vòi nước tạo mưa còn chưa dừng hẳn, hắn đã lao vào trong, dùng khăn khô bao trọn lấy người Giang Noãn Chanh, ôm cô vào lòng. Có lẽ ngâm mình trong nước đã lâu khiến Giang Noãn Chanh tham lam muốn có được hơi ấm, vì thế không hề chống cự lại Lệ Mạc Tây.

Quá trình cô quay phim, những công việc nhỏ nhặt như thu dọn đồ, dọn dẹp lại hiện trường Lệ Mạc Tây đã thay cô làm tất cả. Hắn chỉ đợi Giang Noãn Chanh quay phim xong là có thể rời đi. Thấy cả người cô nhếch nhác, ướt sũng, bước chân đi rất chậm, Lệ Mạc Tây không nhìn nổi liền bế cô lên, trực tiếp đi về phía xe của hắn.

Hành động của Lệ Mạc Tây khiến người trong đoàn làm phim ồ lên một tiếng. Chỉ riêng Hàn Thiên Nhã và Tống Hân Lộ làm im lặng. Bọn họ lẳng lẽ nhìn theo bóng lưng của Lệ Mạc Tây, trong lòng càng thêm cay cú. Ai ai cũng biết hắn tới đây là vì Giang Noãn Chanh, nhưng vì sao cứ nhất quyết phải vì cô ta?

Đưa Giang Noãn Chanh lên xe, Lệ Mạc Tây chỉnh nhiệt độ trong xe xuống mức thấp nhất. Tới hắn cũng cảm thấy rất nóng, nhưng nó đối với cô có tác dụng làm ấm cơ thể. Giang Noãn Chanh vừa lên xe đã liên tục hắt xì, Lệ Mạc Tây đoán rằng cô đã bị cảm lạnh. Khi lái xe về khách sạn, hắn dừng lại mua luôn thuốc cảm cho cô.

“Em uống luôn đi!” Lệ Mạc Tây đưa thuốc cho cô. Mỗi loại phải uống bao nhiêu viên hắn đều lấy ra hết, chuẩn bị cẩn thận, Giang Noãn Chanh chỉ việc uống mà thôi.

“Cảm ơn anh!” Giang Noãn Chanh nói.

Trở về khách sạn, đầu Giang Noãn Chanh bắt đầu ong ong, hai mắt gần như muốn nhắm nghiền lại. Lúc này cô cũng phát hiện, cô ốm rồi. Giang Noãn Chanh lấy thẻ phòng Thẩm Dịch đã đưa cho cô ban nãy, định mở cửa thì Lệ Mạc Tây đã tranh làm. Giang Noãn Chanh không nói gì cô tưởng hắn chỉ giúp cô mở cửa phòng mà thôi.

Nào ngờ Lệ Mạc Tây đã nói: “Em ốm rồi, hôm nay tôi ở lại đây chăm sóc em!”

Giang Noãn Chanh nhíu mày. Tuy lúc này cả người cô rất mệt mỏi nhưng Giang Noãn Chanh vẫn còn rất lý trí. Cô hất tay hắn ra: “Không cần. Tôi không phải trẻ con, không cần người chăm sóc!”

Lệ Mạc Tây không vui vì hành động này. Hắn một lần nữa cúi người, khi đứng dậy, cả người Giang Noãn Chanh đã nằm gọn trong lòng hắn. Người cô rất nóng, Lệ Mạc Tây đưa tay chạm thử lên trán cô để kiểm tra thì giật mình. Giang Noãn Chanh đã phát sốt.

Hắn không cho cô làm càn, nhanh chóng bế cô đặt lên giường. Lệ Mạc Tây từ vali của Giang Noãn Chanh lấy ra một bộ đồ ngủ mới, chuẩn bị giúp cô thay quần áo.

“Anh định làm gì? Lệ Mạc Tây, anh điên rồi?” Giang Noãn Chanh giật mình, vô thức lùi lại ra sau.

“Trên người em có gì tôi chưa nhìn thấy? Nằm xuống, tôi giúp em thay quần áo, bỏ ngay đồ ướt ra!”

“Tôi tự thay được!”

Nói xong, Giang Noãn Chanh dùng hết sức mình giành lại quần áo sạch từ tay Lệ Mạc Tây, chui tọt vào nhà vệ sinh. Hắn nhìn theo bóng lưng cô, trên khoé môi chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện một nụ cười cưng chiều.

Giang Noãn Chanh rất nhanh đã trở về. Cô nằm trên giường, uống hết cốc nước ấm dưới sự giám sát của Lệ Mạc Tây. Dường như hắn không có ý định rời đi, dù hai người chẳng nói với nhau câu nào.

Lệ Mạc Tây ra bàn khách làm việc của hắn, có lẽ là đang giải quyết công việc. Có những lần cần phải nghe điện thoại, hắn đều đi ra ban công tránh làm phiền Giang Noãn Chanh. Thi thoảng, hắn sẽ dừng công việc trong tay, tiến lại chỗ cô kiểm tra xem cô có còn sốt không. Còn Giang Noãn Chanh, nhìn hắn một lúc hai mắt đã nhắm nghiền lại, ngủ lúc nào không hay.

Lúc này, Lệ Mạc Tây ném điện thoại sang một bên. Hắn cũng đã thay quần áo, không còn là quần âu với áo sơ mi mà đổi thành một bộ đồ ngủ đơn giản. Lệ Mạc Tây trèo lên giường, ôm Giang Noãn Chanh vào lòng.

[... ]

Đến tối muộn, Lệ Mạc Tây lờ mờ tỉnh dậy. Giang Noãn Chanh ở bên cạnh vẫn ngủ rất say. Hắn với lấy áo khoác ra ngoài, muốn xuống phòng bếp làm chút đồ ăn cho cô. Nào ngờ vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Hàn Thiên Nhã. Từ năm năm trước, Lệ Mạc Tây đối với người phụ nữ này đã không còn gì để nói, vì vậy hắn đã lựa chọn coi như không nhìn thấy cô ta.

“Anh vẫn định vì một Giang Noãn Chanh mà không quan tâm đến nhà họ Hàn ư?” Hàn Thiên Nhã đã đợi Lệ Mạc Tây ở đây rất lâu. Tất nhiên khi hắn xuất hiện, cô ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

Lệ Mạc Tây dừng bước, hắn quay đầu nhìn Hàn Thiên Nhã bằng nửa con mắt, chợt cười: “Tôi có từng quan tâm đến nhà họ Hàn? Hàn Thiên Nhã, cô đừng cho rằng vì tình cảm lâu năm của hai nhà Hàn - Lệ, tôi có thể dung túng cho cô mãi được. Xét cho cùng, người xây dựng lên cái gọi là hai nhà Hàn - Lệ là mẹ và ba tôi, không phải Lệ Mạc Tây tôi!”

Nói xong, hắn bước về phía Hàn Thiên Nhã, để lộ nụ cười cùng ánh mắt hiểm độc: “Những gì cô làm với cô ấy vào năm năm trước, chẳng hạn như tung tin phá thai, thiết kế ảnh khiến tôi hiểu nhầm cô ấy và Thẩm Dịch,... tôi đều biết hết cả. Thời gian gần đây tôi đang bận theo đuổi cô ấy. Nếu cô rảnh rỗi như vậy, hay cô thay tôi sắp xếp tôi nên giải quyết chuyện nào trước?”

Món nợ năm năm trước, Lệ Mạc Tây không tính không được. Chỉ là hắn đang đợi thời điểm thích hợp mà thôi. Nói chung, hắn cũng chán ghét dáng vẻ tự cao tự đại này của Hàn Thiên Nhã.

“Lệ Mạc Tây, anh cẩn thận lời nói của mình một chút. Hàn gia và Hàn thị đều không phải là đối tượng dễ động. Anh thật sự muốn khơi mào chiến tranh sao?” Hàn Thiên Nhã vẫn luôn muốn cho Lệ Mạc Tây một cơ hội quay đầu. Cô ta vẫn luôn yêu hắn, yêu đến điên cuồng.

Ánh mắt Lệ Mạc Tây lần này lạnh hẳn. Hắn quay mặt đi, tựa hồ không muốn nhìn thấy Hàn Thiên Nhã thêm một giây nào nữa. Mãi một hồi sau, hắn mới chậm rãi lên tiếng, lời nói đầy ẩn ý: “Không phải các người mới là người khơi mào chiến tranh ư?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.