“Nhưng...” Giang Noãn Chanh không ngờ Thẩm Dịch lại nói với mình những lời này. Trong tưởng tượng của cô, tính cách của Thẩm Dịch có thể rất khắt khe, thậm chí dưới sự hình dung của một vài người còn là kỳ quái, biến thái thì trong lòng cô, Thẩm Dịch vẫn là một người tốt. Cô không nghĩ rằng Thẩm Dịch không nhìn ra mánh khoé của Hàn Thiên Nhã.
Kiều Xảo đã bước lên “chiến trường”, cô cũng không ngại dùng danh tiếng của mình để bảo vệ Giang Noãn Chanh. Như Kiều Xảo đã từng nói trước đó, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Kiều Xảo kéo Giang Noãn Chanh về phía sau mình, dùng hành động ngắt lời nói của cô. Kiều Xảo cười: “Đạo diễn Thẩm, Noãn Chanh cũng chỉ thấy bất bình mà thôi. Anh nhìn xem, một câu thoại đơn giản như vậy mà không thể nói được. Nếu đã cảm thấy bản thân không ổn, vì sao lại không xin phép dừng lại tránh để ảnh hưởng đến mọi người?”
Kiều Xảo không hổ là nữ diễn viên được đánh giá IQ lẫn EQ đều cao. Câu nói này của cô vừa giúp Giang Noãn Chanh hoá giải mối quan hệ gay gắt với Thẩm Dịch, cũng đồng thời chỉ ra cái sai của nữ diễn viên đóng thế. Tuy nhiên, cách cô chỉ ra cái sai rất đặc biệt, như ám chỉ có người đứng phía sau nữ diễn viên đó, lại như ám chỉ chỉ vì cảm xúc của người kia mà ảnh hưởng đến mọi người.
Một bên là Kiều Xảo, một bên là Hàn Thiên Nhã, Thẩm Dịch đứng giữa vô cùng đau đầu. Thẩm Dịch không biết tình huống của Kiều Xảo, nói thẳng ra đến thời điểm hiện tại, không một ai có thể xác định được thân thế của Kiều Xảo. Có người nói rằng, thế lực sau lưng Kiều Xảo rất lớn, đây là lý do khiến không ai có thể điều tra về cô. Nhưng cũng có người nói rằng, Kiều Xảo chỉ là một người phụ nữ bình thường, xuất thân không có gì đáng để quan tâm.
Thẩm Dịch thở dài, nghĩ ngợi một hồi, hắn quay đầu trách cứ nữ diễn viên đóng vai mama: “Cảnh quay này không phải cảnh quay khó, lần sau nên không tập trung được cô có thể xin phép tôi ra ngoài, tôi sẽ không trách. Đừng vì yếu tố cá nhân mà làm ảnh hưởng đến cả một tập thể!”
Hàn Thiên Nhã đã được trợ lý đỡ ra. Dẫu sao cảnh quay này cũng có liên quan đến cô, nếu cô không lên tiếng, người trong đoàn làm phim sẽ nghĩ gì về cô? Hơn nữa Hàn Thiên Nhã là người của công chúng, trách nhiệm lớn nhất của cô ta là đứng ra giảng hoà.
“Được rồi được rồi! Mọi người đừng làm lớn chuyện nữa. Việc này tôi thấy là cô đã sai rồi! Bản thân là diễn viên, cô phải có ý thức hơn trong việc học lời thoại” Ý tứ của Hàn Thiên Nhã là nói nữ diễn viên đóng mama nên nhanh chóng xin lỗi Tống Hân Lộ. Cô không muốn chuyện này càng làm càng lớn, nếu để người khác chú ý người đứng sau là cô thì không tốt lắm. Tuy rằng bọn họ sẽ không dám chỉ thẳng mặt vì cô là người của Lệ Mạc Tây, cũng là tiểu thư nhà họ Hàn, nhưng nó vẫn ảnh hưởng đến danh tiếng của cô.
Dưới ánh mắt sắc như dao của Hàn Thiên Nhã, nữ diễn viên căn bản không dám làm trái lời. Cô ta mặt không can tâm đi về phía Tống Hân Lộ, miệng mấp máy, khó nhọc nói thành tiếng: “Hân Lộ, xin lỗi cô, vì cảm xúc của tôi không ổn định nên hại cô phải quay đi quay lại rất nhiều lần!”
Tống Hân Lộ không nghĩ tình thế lại xoay chuyển nhanh như thế. Vốn đã chắc chắn rằng Giang Noãn Chanh sẽ bại trận trong trận chiến này, ai ngờ nháy mắt, Giang Noãn Chanh đã đoạt về chiến thắng trong tay. Tống Hân Lộ rất muốn nhân cơ hội dạy cho nữ diễn viên kia một bài học, nhưng cô lại rất biết điều. Nữ diễn viên này đoán đến tám, chín phần là người của Hàn Thiên Nhã. Mà cô sau này còn phải hợp tác với cô ta rất nhiều, Tống Hân Lộ không động nổi!
“Được rồi! Được rồi! Lần sau cô chú ý một chút là được rồi!” Tống Hân Lộ dịu dàng cười. Làm như bản thân là một người rất hào phóng, không tính toán với nữ diễn viên. Sau khi nói xong, Tống Hân Lộ ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt hài lòng của Hàn Thiên Nhã, trong lòng Tống Hân Lộ nhẹ nhõm hơn hẳn.
Mọi chuyện đến đây là kết thúc, Thẩm Dịch hạ lệnh nói rằng không ai được bàn tán về chuyện này. Nếu hắn biết được có người dám ở phía sau nghị luận, hắn sẽ không tha thứ mà đưa ra hành vi trừng phạt. Thế nhưng, lời cảnh cáo này của Thẩm Dịch chẳng hề nhằm nhò gì với người trong đoàn làm phim.
Nữ diễn viên đóng diễn viên đóng thế không chịu nhận sai, luôn đi giao du với người ngoài rằng tất cả là Giang Noãn Chanh, lỗi ở Giang Noãn Chanh. Nếu không phải vì cô, cô ta sẽ hoàn thành tốt vai diễn này.
Kết thúc vụ việc, Giang Noãn Chanh đưa Tống Hân Lộ sang một bên để thoa thuốc. Vết thương trên mặt Tống Hân Lộ không nặng lắm, nhưng nếu như không chăm sóc cẩn thận sẽ ảnh hưởng đến nhan sắc. Tương lai Tống Hân Lộ còn là một diễn viên, làm sao có thể để ảnh hưởng đến nhan sắc?
“Noãn Chanh, cảm ơn cậu! Hôm nay, thật sự rất cảm ơn cậu!” Bao nhiêu ấm ức ngày hôm nay Tống Hân Lộ phải chịu đựng cuối cùng cũng bộc phát ra bên ngoài. Cô ôm lấy Giang Noãn Chanh, khóc nức nở.
Giang Noãn Chanh cũng ôm lấy cô ấy. Hai người cứ ôm nhau như vậy, khoảng một lúc sau, trạng thái Tống Hân Lộ đã ổn định hơn. Giang Noãn Chanh tiếp tục thoa thuốc cho cô ấy.
“Hân Lộ, cậu làm việc bên cạnh Hàn Thiên Nhã thì phải cẩn thận một chút. Có một số tình huống không phải cứ nhẫn nhịn là được đâu!” Giang Noãn Chanh không nói thẳng việc ngày hôm nay là do Hàn Thiên Nhã thiết kế vì cô biết, chấp niệm của Tống Hân Lộ về Hàn Thiên Nhã rất lớn. Cô không muốn quan hệ giữa hai người vì một người ngoài mà càng thêm xa cách.
“Mình biết rồi!” Tống Hân Lộ nói nhỏ, thanh âm vẫn còn khàn đặc lại.
Cảnh quay hôm nay khiến không khí trong đoàn làm phim trở nên u ám. Không ai dám lớn tiếng, mọi người đều cố gắng hoàn thiện công việc của mình một cách nhanh chóng. Giang Noãn Chanh đang thoa thuốc cho Tống Hân Lộ thì bị Kiều Xảo gọi đi.
“Noãn Chanh, không phải tôi đã nói với cô rồi sao? Chuyện gì thì chuyện, thế nào thì thế, cô có thể bình tĩnh một chút được không?” Chuyện ngày hôm nay Kiều Xảo không thể không nhắc nhở Giang Noãn Chanh. Với tính cách này của cô, nếu còn ở trong giới showbiz một thời gian dài, cô sẽ chịu rất nhiều thiệt thòi.
Giang Noãn Chanh không nói gì, yên lặng đợi Kiều Xảo nói hết. Cô biết Kiều Xảo làm vậy là muốn tốt cho mình, chỉ là...
“Kiều Xảo, tôi thật sự không nhịn nổi nữa. Cô cũng biết Hân Lộ là bạn thân của tôi, tôi làm sao có thể trơ mắt nhìn cô ấy bị người khác đối xử như thế? Nếu như cô cũng có người thân thiết, cô sẽ hiểu được cảm giác của tôi” Giang Noãn Chanh rất cảm ơn lòng tốt của Kiều Xảo, cũng rất vô cùng nể phục cách hành xử của cô ấy.
Kiều Xảo hiểu tất cả những lời Giang Noãn Chanh nói. Nhưng suy nghĩ của cô khác với Giang Noãn Chanh. Không phải cứ sử dụng hành động bảo vệ thì bảo vệ sẽ thành công. Kiều Xảo chỉ căn dặn Giang Noãn Chanh mấy câu, sau đó vì có việc bận mà phải rời đi ngay.
Bên này, Giang Noãn Chanh rời đi chưa lâu, trợ lý của Hàn Thiên Nhã đã tới tìm Tống Hân Lộ. Trợ lý của Hàn Thiên Nhã tên là Mặc Tĩnh. Cô ấy rất xinh đẹp, gương mặt nhỏ nhắn như búp bê. Nhưng vì luôn đi bên cạnh Hàn Thiên Nhã nên phải đeo khẩu trang kín mít, rất ít người nhìn thấy nhan sắc xinh đẹp này.
“Chị Thiên Nhã bị thương ở chân nên không tiện đến thăm cô, vì vậy mới bảo tôi đến đây!”