Phu Nhân Phản Diện Có Chút Ngọt Ngào

Chương 123: Chương 123: Đâm sau lưng




Bách An Quốc nói xong liền rời đi ngay, không để cho Giang Noãn Chanh có cơ hội hỏi thêm thứ gì. Quay trở lại nhà, Giang Noãn Chanh vẫn không hiểu ý tứ mà ông muốn truyền đạt cho cô. Cô vào trong phòng, mở tủ quần áo lấy ra túi quà mà Tống Hân Lộ đã gửi vào hôn lễ. Có quá nhiều chuyện xảy ra khiến Giang Noãn Chanh quên mất.

Cô ngồi trên giường, từ từ mở quà ra. Bên trong là một chiếc hộp gỗ rất đẹp, nhưng lại chỉ chứa một con dao kèm một tờ giấy nhỏ: “Sau khi biết được tất cả, có phải cậu có muốn chết không? Nếu muốn chết thì hãy dùng con dao này nhé!”

Đọc hết bức thư, món quà Tống Hân Lộ tặng cho Giang Noãn Chanh đã nằm ngay ngắn dưới đất. Lúc này, lời nói của Bách An Quốc lại vang trong đầu cô. Ông nói Tống Hân Lộ không thể tin được, con người sống trên đời này không sợ gì cả, chỉ sợ tin nhầm người. Giang Noãn Chanh ban đầu không hiểu ý ông, nhưng hiện tại cô đã hiểu.

Cô rất thông minh, tư duy linh hoạt, rất nhanh đã đoán được tờ giấy đồng ý phẫu thuật kia là ai đã đưa ra ngoài. Giang Noãn Chanh rất đau lòng. Cô và Tống Hân Lộ là bạn thân bao nhiêu năm nay, cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, đồng cam cộng khổ có nhau, vì sao cô ấy lại đột nhiên phản bội cô?

Giang Noãn Chanh rất muốn hỏi rõ Tống Hân Lộ nhưng lại không có đủ dũng khí. Cô sợ nghe những lời khiến bản thân tổn thương. Điện thoại trong phòng khách đổ chuông, Giang Noãn Chanh dùng chút sức lực cuối cùng ra ngoài lấy điện thoại. Người gọi tới là Trần Điềm Kiệt.

“Cậu sao rồi? Thật sự không cần mình giúp gì sao? Cậu cứ để mình tìm người phát tin tức đã. Phải tìm được, cậu mới biết cách giải quyết!” Tin tức về Giang Noãn Chanh ngày một phát tán rộng rãi hơn. Trần Điềm Kiệt cả ngày hôm nay không tập trung vào công việc, hắn rất lo lắng cho cô. Hắn biết Giang Noãn Chanh muốn tự lập, nhưng lúc này cô thật sự không thể ở một mình.

Giang Noãn Chanh yếu ớt nói: “Không cần, mình đã biết thủ phạm là ai rồi!” Thủ phạm không xa, gần ngay trước mắt, ngay bên cạnh cô. Nhớ tới những ngày cô và Tống Hân Lộ ở bên cạnh nhau, trái tim Giang Noãn Chanh vô thức thắt lại. Cậu nói không sai, khó khăn nào cũng có thể vượt qua, nhưng khó khăn bị bạn thân phản bội là một cực hình lớn nhất.

Nghe Giang Noãn Chanh nói đã tìm ra hung thủ, Trần Điềm Kiệt cuống quýt hỏi cô: “Là ai?” Chỉ cần hắn biết, không cần đợi cô xử lý, hắn cũng băm hắn ta thành trăm mảnh. Trần Điềm Kiệt không biết thực hư câu chuyện ra sao, nhưng hắn tin Giang Noãn Chanh luôn đúng.

“Tống Hân Lộ” Nhẹ nhàng nói ra ba chữ, cũng là tên của hung thủ, trong lòng Giang Noãn Chanh nặng trịch. Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn không hiểu vì sao Tống Hân Lộ lại có thể đâm cô một nhát dao, lại còn là một nhát trí mạng.

Trần Điềm Kiệt không nói gì. Hắn nghe rất rõ lời Giang Noãn Chanh nói và hắn cũng tin đây là sự thật. Chỉ là hắn biết, bản thân không có cách nào chấp nhận sự thật này. Giang Noãn Chanh, Tống Hân Lộ và hắn đều là bạn thân, học chung một trường, gia đình quen nhau, quen hệ cực kỳ thân thiết. Tuy sau này Trần Điềm Kiệt không còn theo con đường nghệ thuật nhưng bọn họ vẫn giữ liên lạc.

Giang Noãn Chanh không thấy hắn trả lời, tưởng hắn có việc nên đã cúp điện thoại. Vào lúc cô định buông tay xuống, cô đã nghe thấy hắn nói: “Cậu nghỉ ngơi đi. Đừng suy nghĩ quá nhiều. Noãn Chanh, dù mọi người trên trái đất có quay lưng lại với cậu, kể cả là cô ấy thì mình vẫn về phe cậu. Nghỉ ngơi đi, mình thay cậu đi nói chuyện với cô ấy!” Cô ấy trong lời nói của Trần Điềm Kiệt không ai khác chính là Tống Hân Lộ.

“Được. Cậu thay mình nói chuyện với Hân Lộ, hỏi cho rõ vì sao lại tàn nhẫn như vậy!” Lần này, Giang Noãn Chanh không cự tuyệt sự giúp đỡ của Trần Điềm Kiệt.

[... ]

Trần Điềm Kiệt và Tống Hân Lộ hẹn nhau ở quán bar Thương Hội, địa điểm là do Tống Hân Lộ chọn. Khi hắn tới, Tống Hân Lộ đã tới trước, gọi một đống rượu đợi hắn. Trần Điềm Kiệt nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng có chút xót xa. Tình cảm hắn dành cho Tống Hân Lộ chưa từng vơi đi chút nào, dù cho hắn đã biết kẻ khiến Giang Noãn Chanh rơi vào bước đường cùng như thế này là cô.

“Hẹn mình ra đây là vì Giang Noãn Chanh, phải không?” Tống Hân Lộ dùng tay không, thành công mở ra một chai rượu mới. Cô rót làm hai cốc, một cốc giữ lại cho bản thân, một cốc đẩy về phía Trần Điềm Kiệt.

Trần Điềm Kiệt chọn vị trí đối diện với Tống Hân Lộ rồi ngồi xuống. Hắn nhận lấy cốc rượu mà cô đưa, một hơi uống hết sạch. Đặt chiếc cốc trống rỗng xuống, Trần Điềm Kiệt đáp: “Nói như vậy là cậu thừa nhận cậu đã làm?”

Tống Hân Lộ cười, tiếp tục rót rượu cho hắn: “Có gì mà không dám thừa nhận. Tất cả là do cô ta! Cô ta bị như thế này còn nhẹ! Điềm Kiệt, cậu có biết không? Mình còn muốn cô ta chết đi nữa cơ. Vào ngày hôn lễ của cô ta, mình đã tặng cô ta một con dao đấy! Haha.”

Vừa nói, Tống Hân Lộ vừa cười điên dại. Mọi chuyện đã vỡ lẽ, cô cũng không phải một kẻ nhát gan mà không dám thừa nhận. Giang Noãn Chanh có xứng bị trả thù không? Cô xứng! Nếu không phải do cô, đứa bé trong bụng Tống Hân Lộ đâu bị ba nói tàn nhẫn cự tuyệt.

Trần Điềm Kiệt cảm thấy Tống Hân Lộ điên rồi, hắn không nghĩ cô có thể nói ra những lời này. Đoạt lấy cốc rượu trong tay cô, hắn vứt ra một bên, nghiêm túc hỏi: “Tống Hân Lộ, cậu đang muốn gì? Cậu với Noãn Chanh là bạn, hai người đã xảy ra chuyện gì mà cậu phải làm thế?”

Trần Điềm Kiệt không biết câu hỏi của hắn đã chạm đúng chỗ đau của Tống Hân Lộ. Hai tay cô chống lên bàn, mắt trợn to, đanh thép đáp trả: “Bạn? Thế nào gọi là bạn? Điềm Kiệt, cậu định nghĩa cho mình bạn là gì đi? Có người bạn nào cướp người yêu của bạn mình? Hại chết con của bạn mình chưa?”

Tống Hân Lộ coi Giang Noãn Chanh là bạn, thật lòng xem cô như người bạn thân thiết nhất của mình. Nếu không trong khoảng thời gian Giang gia suy sụp, cô đã không đứng ra giúp đỡ Giang Noãn Chanh nhiều như thế. Nhưng Giang Noãn Chanh thì sao? Chính cô đã phụ đi lòng tốt của Tống Hân Lộ này.

Trần Điềm Kiệt không hiểu Tống Hân Lộ đang nói gì: “Ý cậu là gì? Cái gì mà cướp người yêu của bạn, cái gì mà hại chết con của bạn?”

“Giang Noãn Chanh và Trang Vũ Trạch có gian tình, cậu có biết không? Chính vì cô ta thích Trang Vũ Trạch nên khi biết mình mang thai, Trang Vũ Trạch đã ép mình phá thai. Kết quả, hại mình mất đi đứa bé!” Nhắc đến chuyện sảy thai, Tống Hân Lộ khó khăn khống chế cảm xúc. Chống cự một hồi, cuối cùng cũng bật khóc nức nở như một đứa trẻ trước mặt Trần Điềm Kiệt.

Trần Điềm Kiệt sửng sốt. Hắn không biết Tống Hân Lộ đã mang thai, càng không biết cô đã sảy thai. Nhưng hắn chắc chắn Giang Noãn Chanh không liên quan đến chuyện này.

“Không thể nào! Trong chuyện này chắc chắn còn có ẩn tình. Hân Lộ, cậu cũng hiểu tính cách của Noãn Chanh mà, chắc chắn cậu ấy sẽ không làm hại cậu đây!” Trần Điểm Kiệt thay Giang Noãn Chanh giải thích.

“Phải, vì mình hiểu tính cách của cô ta nên mới bị cô ta đâm một vố đau đớn. Ngoài mặt khuyên mình không nên yêu đương với Trang Vũ Trạch. Sau lưng lại lên giường với hắn ta. Haha! Điềm Kiệt, cậu nhanh chóng cắt đứt quan hệ với cô ta đi, không chính cậu cũng trở thành nạn nhân đấy. Nhìn gương của Lệ Mạc Tây mà học tập!” Tống Hân Lộ châm biếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.