Lệ Mạc Tây rời đi chưa lâu, Giang Noãn Chanh và bà nội Lệ cũng không ở yên trong nhà. Bà nội Lệ nói rằng buổi trưa muốn làm tiệc nướng ngoài vườn, Giang Noãn Chanh nghe vậy liền đưa bà ra chợ mua đồ. Giang Noãn Chanh không đưa bà nội Lệ đến siêu thị mà đưa bà đến những khu chợ truyền thống. So với những món đồ đắt tiền ở trung tâm thương mại, Giang Noãn Chanh cảm thấy đồ ở đây tươi và ngon hơn.
“Tiểu Chanh, hiện tại cháu đang làm gì?” Thực ra, bà nội Lệ đã sớm có thông tin của Giang Noãn Chanh trong tay. Kể từ khi cô được Nguyên Bảo đưa tới Lệ gia, bà đã biết toàn bộ. Nhưng bà vẫn muốn nghe Giang Noãn Chanh đích thân nói hơn. Bà nội Lệ một bên đứn chọn rau, một bên nói chuyện với cô.
Giang Noãn Chanh nói: “Hiện tại cháu vẫn còn là sinh viên, cũng sắp ra trường rồi ạ. Cháu học nghệ thuật, tương lai sẽ trở thành một diễn viên, đến khi đó bà đừng quên xem phim ủng hộ cháu nhé! Còn bây giờ có thời gian rảnh cháu sẽ làm trợ lý cho diễn viên Kiều Xảo, bà có biết cô ấy không ạ?”
Bà nội Lệ là người đam mê phim truyền hình, làm sao mà không biết được Kiều Xảo là ai. Biết được Giang Noãn Chanh là trợ lý bên cạnh Kiều Xảo, ánh mắt bà nội Lệ sáng lên, lập tức túm lấy người cô: “Tiểu Chanh, cháu giúp bà xin chữ ký của Kiều Xảo có được không?”
Bà nội Lệ là fan hâm mộ của Kiều Xảo. Thời Kiều Xảo mới bước chân vào giới giải trí, bà nội Lệ đã cảm thấy cô gái này tương lai sẽ rất nổi tiếng. Theo chân cô bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng có cơ hội đu idol thành công.
Giang Noãn Chanh bật cười, dẫn bà nội Lệ qua hàng thịt: “Được chứ! Cháu sẽ lấy một tấm ảnh xinh đẹp nhất của Kiều Xảo, sau đó sẽ nhờ cô ấy ký cho bà, như thế có được không?”
Bà nội Lệ càng nghe càng mừng, không ngừng gật đầu.
[... ]
Vốn tưởng rằng đến trưa Lệ Mạc Tây mới trở về nhưng khi bà nội Lệ và Giang Noãn Chanh từ bên ngoài trở vào đã nhìn thấy hắn đang ngồi đọc báo trong phòng khách, dáng vẻ rất giống một ông cụ non. Nghe thấy tiếng bước chân, Lệ Mạc Tây gập tờ báo trong tay lại. Hắn đứng dậy, đi về phía hai người, giúp Giang Noãn Chanh xách đống đồ lích kích trong tay.
“Hai người đi đâu thế? Mấy thứ này không phải chỉ cần nhờ người mua là được sao? Sao phải chạy ra ngoài làm gì cho phiền phức?” Lệ Mạc Tây chỉ lo Giang Noãn Chanh đơn phương độc mã ra ngoài sẽ bị bà nội Lệ làm khó.
Thấy Lệ Mạc Tây bắt đầu càm ràm, chưa đợi Giang Noãn Chanh kịp phản ứng, bà nội Lệ đã lên tiếng chặn họng hắn ngay: “Nói nữa trưa nay cháu đừng có ăn đó! Học ai vậy? Suốt ngày chỉ biết càm ràm thôi!”
Lệ Mạc Tây tự nhiên lại chịu trận, nhất thời ngây người. Khi Giang Noãn Chanh còn chưa tới, bà nội không phải đối với hắn như thế. Bà nội từ trước đến nay đều luôn yêu thương hắn, không dám nói nặng với hắn dù chỉ nửa chính, nhưng kể từ khi Giang Noãn Chanh xuất hiện, mọi chuyện đã khác rồi. Lệ Mạc Tây tặc lưỡi một cái, ai rồi cũng phải thay đổi thôi...
“Bà nội, bà nghỉ ngơi một chút, cháu vào trong bếp chuẩn bị đồ ăn nhé!” Giang Noãn Chanh đỡ bà nội Lệ vào trong phòng khách, còn tinh ý bật phim của Kiều Xảo đóng cho bà.
Bà nội Lệ tất nhiên vẫn còn muốn nói chuyện với Giang Noãn Chanh thêm một chút, nhưng nghĩ đến cháu trai ngơ ngác của bà, bà đành đồng ý.
Lệ Mạc Tây mang đồ vào trong bếp, Giang Noãn Chanh cũng đi theo hắn. Vào trong bếp, Lệ Mạc Tây không động tay động chân, chỉ đứng gọn một bên quan sát Giang Noãn Chanh. Hắn không nghĩ rằng cô làm công việc nội trợ thuần thục như vậy. Rửa rau, ướp thịt, chuẩn bị đồ nướng... cô đều biết cả.
Giang Noãn Chanh cho rằng sau khi đem đồ vào bếp, Lệ Mạc Tây sẽ rời đi. Người như hắn sẽ không chịu được khói bếp, thế nhưng khi xoay người lại, nhìn thấy hắn đứng phía sau, Giang Noãn Chanh có hơi giật mình, con dao thái thịt trong tay rơi xuống đất. Giang Noãn Chanh vội cúi người nhặt nó lên, không cần thận ngón tay bị rạch một đường.
“Có sao không?” Giang Noãn Chanh còn chưa kịp kêu đau, Lệ Mạc Tây đã tức tốc chạy đến bên cạnh cô. Hắn cẩn thận cầm lấy bàn tay cô, thổi phù phù như một đứa trẻ.
“Không sao. Chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, anh không cần làm quá như vậy!” Giang Noãn Chanh rất ngại, cô sợ người trong Lệ gia sẽ bắt gặp cảnh tượng này nên vội vàng muốn rút tay về. Nhưng trong lòng Lệ Mạc Tây chỉ toàn lo lắng nên không để tâm đến điều này.
“Ngoài da cái gì mà ngoài da. Em ngồi xuống đây, đừng có động đậy, đợi tôi lấy hộp cứu thương. Nếu tôi xuống mà thấy em rời khỏi vị trí này một bước, tôi chặt gãy chân em!” Nói xong, Lệ Mạc Tây bế Giang Noãn Chanh ra bàn ăn, nghiêm túc dặn dò.
Rất nhanh, Lệ Mạc Tây đã quay trở lại với một hộp thuốc. Giang Noãn Chanh không phải chưa từng bị thương nên cô biết vết thương của mình có nghiêm trọng hay không. Vết thương nhỏ nhoi thế này, Lệ Mạc Tây đang làm thái quá. Nhưng vì không thể làm gì khác, Giang Noãn Chanh chỉ có thể im lặng để hắn băng bó vết thương cho mình.
Hai người không biết rằng cảnh tượng vừa rồi đã bị bà nội Lệ và quản gia Phùng nhìn thấy. Bà nội Lệ không giấu được kích động, vỗ đôm đốp vào người quản gia Phùng: “Phùng Diệm, ông nhìn thấy chưa? Cháu trai tôi biết yêu rồi đó!”
Phùng Diệm làm quản gia ở nhà họ Lệ cũng gần nửa đời người, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy Lệ Mạc Tây chăm sóc người khác. Quá xúc động, Phùng Diệm rơm rớm nước mắt: “Bây giờ bà có thể yên tâm rồi, thiếu gia không phải bê đê!”
Bà nội Lệ gật đầu: “Ừm ừm, trước kia thấy nó không có phản ứng với phụ nữ, tôi còn lo lắng. Xem ra công sức dành xếp mấy năm nay của tôi coi như uổng phí rồi. Quản gia Phùng, có thời gian rảnh ông huỷ giúp tôi mấy cái bệnh viện nhé, Tiểu Tây không cần phải chuyển giới đâu!”
Khó trách bà nội Lệ là nghĩ rằng Lệ Mạc Tây có khuynh hướng giới tính ba. Tưởng rằng hắn muốn chuyển giới, bà đã là công tác tư tưởng với người nhà họ Lệ hết, đợt đến ngày hắn quyết định rõ ràng, mọi người cũng không bị sốc. Nhưng sự xuất hiện của Giang Noãn Chanh đã khiến mọi thứ thay đổi.
Bà nội Lệ lại nói: “Đi thôi đi thôi, chưa biết chừng cháu nội đầu tiên của tôi lại được tạo ra từ kitchen đó!”
Quản gia Phùng: “...”
Bên này, Lệ Mạc Tây băng bó vết thương mãi chưa xong. Nói là băng bó quá nặng lời vì chỉ cần lau khô vết máu bằng nước muối sinh lí, sau đó dán băng urgo là được. Thế nhưng mười phút đồng hồ trôi đi, hắn vẫn chưa tìm được miếng băng urgo.
Giang Noãn Chanh không nhịn nổi, đành ra tay giúp hắn. Lệ Mạc Tây ngơ ngác nhìn cô dán băng urgo vào tay mình, hai hàng lông mày nhíu chặt lại. Sau khi hoàn thành, Giang Noãn Chanh tiếp tục công việc chuẩn bị thức ăn của mình.
“Giang Noãn Chanh!” Lệ Mạc Tây ở phía sau gọi tên cô.
Giang Noãn Chanh không biết hắn muốn gì, quay đầu nhìn Lệ Mạc Tây đầy khó hiểu: “Có chuyện gì?”
“Tay em bị thương, làm việc bất tiện, có chuyện gì muốn làm tôi làm gì em” Lệ Mạc Tây nói.
“Anh nhặt đống rau sống kia đi, sau đó rửa sạch, rửa ba lần nước nhé!” Lệ Mạc Tây đã có lời, Giang Noãn Chanh cũng không hề khách khí.
Trong phòng bếp, hai người mỗi một người một công việc, trông bận rộn vô cùng. Tuy rằng không có thời gian tán gẫu nhưng đổi lại lại có hạnh phúc của một gia đình.