Phu Nhân Phản Diện Có Chút Ngọt Ngào

Chương 17: Chương 17: Mỗi người đều có một bí mật




Lệ Mạc Tây không muốn ở lại nhà Hàn Thiên Nhã quá lâu, sau khi nói xong câu nói đó hắn xoay lưng rời đi. Hàn Thiên Nhã căn bản không can tâm. Bao nhiêu năm nay bên cạnh Lệ Mạc Tây không xuất hiện phụ nữ, trong giới đồn hắn không gần nữ sắc không phải không có nguyên nhân. Thế nhưng Hàn Thiên Nhã đã trở thành ngoại lệ của hắn, được mọi người biết đến với thân phận người phụ nữ của Lệ Mạc Tây, cô không tin hắn không có tình cảm với cô.

Hàn Thiên Nhã uống rất nhiều rượu vì muốn mượn men say giữ chân Lệ Mạc Tây. Cô loạng choạng bước xuống giường, ôm chầm lấy hắn từ phía sau. Cánh tay Hàn Thiên Nhã siết rất chặt eo của Lệ Mạc Tây, sợ rằng hắn sẽ rời đi. Cô đã ở bên cạnh hắn một thời gian dài, có những thứ đã không thể đợi được nữa rồi.

“Mạc Tây, đừng đi có được không? Ở lại với em đêm nay thôi, chỉ một đêm duy nhất!” Mọi lần chỉ cần là chuyện Hàn Thiên Nhã muốn, Lệ Mạc Tây không nói hai lời liền đồng ý nhưng vì sao chỉ có chuyện này, hắn lại cự tuyệt thẳng thừng?

Lệ Mạc Tây nhíu mày, dường như không còn kiên nhẫn với người phụ nữ phía sau. Hắn hất tay Hàn Thiên Nhã, xoay người nhìn cô, đối diện với một đại minh tinh do chính tay hắn nâng đỡ. Lệ Mạc Tây nói: “Đã uống say rồi thì phải nghỉ ngơi, đừng làm loạn nữa!”

Lệ Mạc Tây đã muốn nhấn mạnh với Hàn Thiên Nhã về giới hạn của bản thân. Hắn có thể chiều chuộng cô vô pháp vô thiên, có thể vì cô mà cướp tài nguyên của người khác nhưng tất cả chỉ có giới hạn. Một khi vượt qua giới hạn này không tránh được tình huống Lệ Mạc Tây sẽ trở mặt với cô ấy. Hắn chỉ mong Hàn Thiên Nhã có thể hiểu được điều này và không mắc vào sai lầm ngớ ngẩn.

Cánh tay Hàn Thiên Nhã buông thõng. Lần này cô không giữ Lệ Mạc Tây nữa, để mặc cho hắn đi. Khi Lệ Mạc Tây rời khỏi phòng của Hàn Thiên Nhã đã đụng mặt giúp việc cho nhà. Trong nhà cô chỉ có duy nhất một người giúp việc nên người này đã sớm quen với việc Lệ Mạc Tây đến đây, theo lệ người đó nói: “Lệ thiếu đến rồi ạ!”

Lệ Mạc Tây gật đầu, ánh mắt thoáng trở nên lạnh lẽo: “Thiên Nhã hôm nay uống nhiều rượu. Cô làm một bát canh giải rượu rồi đưa cho cô ấy uống. Nhắc nhở cô ấy ngày mai có buổi khai máy, cần giữ tinh thần tỉnh táo để đến đó!”

Lệ Mạc Tây quên mất phải dặn Hàn Thiên Nhã rằng hắn đã đầu tư cho cô một bộ phim. Bộ phim này là đại nữ chủ nên rất có lợi cho sự phát triển sau này của Hàn Thiên Nhã. Nếu có thể giành được giải là chuyện tốt còn nếu như không thể cũng không vấn đề gì.

Sau khi Lệ Mạc Tây rời đi chưa lâu, nữ giúp việc đã mang canh giải rượu cho Hàn Thiên Nhã. Nhìn bát canh giải rượu vẫn còn nóng hổi, Hàn Thiên Nhã chợt bật cười. Rõ ràng quan tâm đến cô như vậy nhưng vì sao lại không động vào người cô? Hàn Thiên Nhã như một kẻ điên từ từ đứng dậy, cô đi về phía nữ giúp việc, thẳng tay hất đổ bát canh xuống đất.

Nữ giúp việc sớm đã tiên đoán được hành động của Hàn Thiên Nhã nhưng không hề né tránh. Canh nóng rơi trên chân của người giúp việc, khiến vùng da đó đỏ ửng. Người nọ mặt không biến sắc: “Tiểu thư, Lệ thiếu có chuyển lời cô cần nghỉ ngơi sớm, ngày mai là ngày vào tổ phim. Bộ phim này Lệ thiếu là người đầu tư, anh ấy đã giúp cô lấy được vai nữ chính!”

Nói xong, nữ giúp việc như một thói quen cúi người dọn dẹp đống bừa bộn trước mắt. Thực ra trước kia trong ngôi biệt thự này không chỉ có duy nhất một người giúp việc mà có rất nhiều nhưng vì tính cách quái đản của Hàn Thiên Nhã nên số người trụ lại không nhiều, tiếng xấu đồn xa nên cũng không thể tuyển được người. Hiện tại, chỉ cần một mình cô ấy lại có thể chịu được tính cách nắng mưa thất thường của Hàn Thiên Nhã mà thôi.

Nữ giúp việc dọn dẹp xong liền lui ra ngoài. Hàn Thiên Nhã thu mình ngồi gọn một góc trên giường. Lệ Mạc Tây vì sao không động vào cô, Hàn Thiên Nhã mơ hồ đoán được. Trước kia, một biến cố bất ngờ ập đến khiến Lệ Mạc Tây mắc chứng sợ phụ nữ, từ đó mới có truyền thuyết Lệ tổng không gần nữ sắc được truyền ra bên ngoài. Nhưng thời gian đã trôi qua bao lâu, vết thương trong lòng Lệ Mạc Tây không phải cũng nên phai mờ theo thời gian rồi sao?

Hàn Thiên Nhã cũng không đau buồn quá lâu. Dẫu sau Lệ Mạc Tây cũng đã cho phép cô được xuất hiện bên cạnh hắn tức Lệ Mạc Tây đã dần dần tiếp nhận cô. Hàn Thiên Nhã tin sẽ có một ngày hắn sẽ mở rộng trái tim mình để đón nhận cô.

[ … ]

Hôm nay Trần Điềm Kiệt không đến Thương Hội cũng không có vị khách nào làm loạn nên Giang Noãn Chanh được Mẫn tỷ cho về sớm. Giang Noãn Chanh thay một bộ đồ thông thường rồi mới rời khỏi Thương Hội. Cô chưa muốn về ký túc xe nên cứ đi mãi, bất tri bất giác đến trước một câu lạc bộ, nói đúng hơn là một casino.

Casino này chỉ hoạt động vào ban đêm, đây là nơi cuối cùng tìm thấy tung tích của mẹ Giang Noãn Chanh. Cô cũng đã nhiều lần đến đây nhưng nhận lại chỉ là hư không, công cốc. Giang Noãn Chanh đứng phía xa nhìn casino kẻ ra người vào tấp nập. Cô hít một hơi thật sâu, khi đã gom góp đủ dũng khí cô mới tiến về phía trước.

Giang Noãn Chanh chưa cần tiến vào casino đã đụng mặt một người đàn ông. Người này là tổng giám đốc, người quản lý casino mang họ Trần – Trần Cường. Giang Noãn Chanh đến casino làm phiền quá nhiều lần nên Trần Cường chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra cô. Sắp tới casino sẽ đón khách quý, Trần Cường không thể để Giang Noãn Chanh đứng đây làm loạn.

“Cô lại đến đây làm gì? Chúng tôi đã nói là không biết gì về mẹ cô hết, cô còn định làm phiền chúng tôi đến bao giờ?” Trần Cường đánh mắt ra hiệu, ngay lập tức hai bảo an cao to liền chạy đến giữ Giang Noãn Chanh lại. Giang Noãn Chanh bị giữ rất chặt, muốn động đậy cũng không động đậy nổi.

“Không biết là không biết thế nào? Mẹ tôi đến đây thì mất tích, các người đến camera cũng không chịu trích xuất, rõ ràng là đang cố gắng che giấu!” Giang Noãn Chanh không phục, mồm năm miệng mười lên tiếng nói với Trần Cường. Giọng của cô rất lớn, thu hút không ít vị khách tới casino.

Giang Noãn Chanh đến đây để đòi công bằng cho mẹ không phải ngày một ngày hai. Hơn nữa cô cũng đã có quyết tâm sẽ mãi mãi đến đây cho tới khi nào Trần Cường cho cô nhìn thấy camera của ngày hôm đó!

“Cút đi! Đồ điên! Nếu cô còn dám đến đây làm phiền một lần nữa, có tin tôi báo cảnh sát không hả?” Trần Cường cảm thấy Giang Noãn Chanh vô cùng phiền phức. Mấy hôm nay cô không đến, ông cứ tưởng đã thoát nạn rồi thế nhưng vừa chuẩn bị ra ngoài đón khách quý lại đụng mặt Giang Noãn Chanh, có phải là muốn báo cho ông sắp có điềm xấu xảy ra sao?

“Báo cảnh sát? Ông dám sao? Trần Cường, casino của ông chỉ cho phép kinh doanh đánh bạc hợp pháp chứ nào có cho phép kinh doanh ma túy. Ông có giỏi thì báo đi, tiện thể để cảnh sát vào kiểm tra xem có bao nhiêu khối lượng bột trắng?” Giang Noãn Chanh cũng chẳng kém cạnh gì. Một câu nói của cô đã khiến sắc mặt Trần Cường trắng bệch.

Ông nhìn thời gian, chẳng còn kiên nhẫn đứng đây đấu võ mồm với cô nữa liền sai người đuổi Giang Noãn Chanh đi. Cứ thế, Giang Noãn Chanh bị hai người đàn ông hất mạnh về phía trước. Cô ngã sõng soài dưới nền đất, vừa định đứng dậy liền nhìn thấy đôi giày da màu đen bóng loáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.