Phu Nhân Phản Diện Có Chút Ngọt Ngào

Chương 12: Chương 12: Thân thế của Lệ Mạc Tây




Khoảng một tiếng đồng hồ sau, xe taxi đã dừng lại trước cổng lớn của hộp đêm Thương Hội. Tống Hân Lộ từ trong túi xách lấy ra một xấp tiền đưa trước cho tài xế, hắn nhận tiền xong rồi xuống xe. Lúc này, Tống Hân Lộ mới vỗ nhẹ vào người Giang Noãn Chanh để đánh thức cô. Giang Noãn Chanh lơ mơ mở mắt, nhìn thấy hai chữ “Thương Hội” to tướng bên ngoài, cô giật mình, vội vàng muốn mở cửa xe để chạy xuống lại bị Tống Hân Lộ giữ lại. Tống Hân Lộ biết đã quá giờ vào làm của Giang Noãn Chanh, nhưng có những chuyện cô không thể không nói.

“Noãn Chanh, cậu thật sự không giấu mình chuyện gì sao?” Tống Hân Lộ nắm chặt lấy tay bạn thân mình, ánh mắt sắc bén quét qua gương mặt Giang Noãn Chanh. Chỉ một câu hỏi đơn giản cũng đủ khiến Giang Noãn Chanh cứng đờ.

Giang Noãn Chanh bật cười, nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt cho hài hòa, cô nói: “Mình còn có thể giấu cậu điều gì chứ? Hân Lộ, rốt cuộc cậu có việc gì thế?” Giọng Giang Noãn Chanh rất bình thản nhưng Tống Hân Lộ hiểu đây chẳng qua là dáng vẻ do cô ấy cố ý diễn cho cô nhìn mà thôi.

“Cậu và Lệ Mạc Tây phát sinh quan hệ rồi?” Không còn cách nào khác Tống Hân Lộ đành đi thẳng vào chủ đề chính. Không cần đợi Giang Noãn Chanh đáp, cô đã biết được câu trả lời. Tống Hân Lộ nhìn gương mặt trắng bệch của Giang Noãn Chanh, trong lòng càng thêm rõ ràng. Hai người họ đã phát sinh quan hệ, dường như là Giang Noãn Chanh bị ép buộc.

“Hân Lộ…” Giang Noãn Chanh muốn hỏi vì sao cô ấy lại biết được nhưng nói không thành lời, chỉ có thể yếu ớt gọi tên cô ấy. Giang Noãn Chanh chợt cảm thấy bản thân mình ngu ngốc, cô và Tống Hân Lộ thân nhau như vậy, có bao giờ cô có thể qua mắt được cô ấy đâu? Huống chi từ biệt thự của Lệ Mạc Tây trở về, thần sắc Giang Noãn Chanh không được tốt, Tống Hân Lộ nhìn ra cũng là điều dễ hiểu.

“Là hắn ép cậu sao?” Tống Hân Lộ hỏi tiếp, giọng nói về sau càng nhỏ dần đi. Cô quá hiểu tính cách của Giang Noãn Chanh, cô ấy tuyệt đối không phải loại phụ nữ vì tiền mà có thể bán thân. Tống Hân Lộ vì sợ sẽ xảy ra tình trạng như ngày hôm nay nên mới không muốn Giang Noãn Chanh đến Thương Hội làm việc. Nhưng vì tính cách của Giang Noãn Chanh quá cứng rắn nên mới có chuyện ngày nào Trần Điềm Kiệt đến đây để diễn kịch. Cả hai người họ đều không muốn Giang Noãn Chanh xảy ra chuyện gì.

“Để mình ổn lại mình sẽ nói đầu đuôi câu chuyện cho cậu nghe, được chứ? Hân Lộ, lúc này thứ mình cần nhất là thời gian?” Giang Noãn Chanh ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt đầy quan tâm của Tống Hân Lộ. Sau khi bị cô ấy bóc trần, sắc mặt Giang Noãn Chanh càng lúc càng nhợt nhạt. Ở trước mặt bạn thân, Giang Noãn Chanh chưa từng muốn che giấu điều gì. Nhưng chuyện này quá khó nói, muốn cô kể lại từ đầu trong khoảnh khắc này giống như lấy dao cứa mạnh vào nỗi đau của cô.

“Được. Khi nào cậu muốn nói mình sẽ sẵn sàng lắng nghe. Chuyện này sẽ chỉ có mình và cậu biết, mình sẽ không nói với Điềm Kiệt nên cậu cứ yên tâm. Nhưng Noãn Chanh, mình phải nhắc nhở cậu, cậu không thể động vào Lệ Mạc Tây!” Tống Hân Lộ nhấn mạnh câu nói cuối cùng. Lệ Mạc Tây không giống như mấy vị thiếu gia ăn chơi trác táng mà Giang Noãn Chanh gặp hàng ngày trong Thương Hội. Hắn là một con cáo già, chỉ cần tùy tiện vơ tay cũng có thể bắt được cả một bầy cừu. Tống Hân Lộ không muốn Giang Noãn Chanh dính dáng đến Lệ Mạc Tây là muốn tốt cho cô.

“Mình chưa từng nghĩ sẽ dính dáng đến hắn. Cậu không cần lo lắng, chuyện phát sinh ngày hôm nay chỉ là chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Bắt đầu từ bây giờ, gặp hắn ở nơi nào mình tránh nơi đó!” Giang Noãn Chanh không hề nói đùa, để có thể không đụng mặt Lệ Mạc Tây cô có thể làm bất cứ điều gì. Không hiểu vì sao mỗi lần Lệ Mạc Tây xuất hiện, lồng ngực Giang Noãn Chanh đập rất nhanh, cô luôn luôn có linh cảm sẽ có chuyện không hay xảy ra.

“Lệ Mạc Tây là người cầm quyền Lệ thị và Lệ gia. Cậu cũng biết rồi nhà họ Lệ có ai là đơn giản. Kể từ khi lên nắm quyền Lệ thị, Lệ Mạc Tây đã mở rộng phạm vi hoạt động của tập đoàn ra bao xa? Thị trường đất đai hắn cũng muốn nắm, thời trang thì càng không bỏ qua. Hơn nữa trong mấy năm vừa qua, Lệ thị phát triển công ty con, tiến vào giới showbiz đã gây ra rất nhiều sóng gió. Hàng loạt cuộc cải cách ngầm diễn ra vô số, nếu cậu không cẩn thận sẽ bị cuốn vào đó đấy!” Tống Hân Lộ biết Giang Noãn Chanh không phải kẻ ngốc nhưng cô vẫn muốn nói rõ thân thế của Lệ Mạc Tây để bạn mình cẩn thận. Cô hiểu, Giang Noãn Chanh chỉ muốn có một công việc ổn định và một cuộc sống bình yên.

“Mình biết rồi. Cảm ơn cậu, mình nhất định sẽ cẩn thận. Mình vào trong trước đây, Mẫn tỷ đang đợi mình!” Giang Noãn Chanh hiểu ý tốt của Tống Hân Lộ nhưng cô không muốn nghe chuyện về Lệ Mạc Tây, càng không muốn quan tâm hắn. Dứt lời, Giang Noãn Chanh bước xuống xe, đi thẳng vào Thương Hội.

[ … ]

“Lệ tổng, đã có kết quả điều tra. Người bỏ thuốc anh là một siêu mẫu mới nổi. Có lẽ cô ta muốn mượn chuyện này để một bước lên mây!” Sau khi Giang Noãn Chanh rời đi chưa lâu, Lệ Mạc Tây đã nhận được điện thoại của Nguyên Bảo nói về việc hắn bị bỏ thuốc.

“Còn đám người ở ngoài biệt thự thì sao?” Ánh mắt Lệ Mạc Tây tối dần, giọng nói lạnh lẽo.

Nguyên Bảo trả lời: “Hiện vẫn chưa rõ đám người đó là ai phái tới. Trước mắt mới chỉ xác định được người bỏ thuốc anh là một siêu mẫu mới nổi. Phía sau cô ta không có người chỉ bảo, chủ đích là của một mình cô ta!”

Tuy rằng Lệ thị tiến vào giới giải trí chưa lâu nhưng hiện nay đã nắm hơn một nửa quyền thế trong giới. Có thể nói tính tới thời điểm hiện tại, Lệ Mạc Tây là người có thể hô mưa gọi gió trong giới showbiz, chỉ cần một câu nói của hắn, một người có thể phát triển lên hàng đỉnh lưu hoặc cũng có thể một phát rơi xuống vực sâu.

“Không cần tôi nói cậu cũng biết nên giải quyết cô ta thế nào rồi chứ?” Lệ Mạc Tây cất lời. Dám bỏ thuốc hắn, Lệ Mạc Tây đánh giá người này gan dạ, chỉ tiếc đã gan dạ nhầm vị trí.

“Sau khi phát hiện cô ta là người bỏ thuốc anh, tôi đã cho người giải quyết cô ta rồi. Kể từ nay trở đi, cô ta vĩnh viễn không thể bước chân vào giới giải trí!” Nguyên Bảo còn không hiểu tính cách tuyệt tình của Lệ Mạc Tây ư? Nhưng trường hợp này đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ làm thế. Nếu không phải Lệ Mạc Tây trước nay cẩn thận chắc chắn đã rơi vào bẫy của kẻ đó.

“Còn về Giang Noãn Chanh?” Trong đầu Lệ Mạc Tây bỗng xuất hiện hình ảnh một người phụ nữ vừa quật cường vừa yếu đuối, khóe môi bất giác lộ ra nụ cười cưng chiều.

“Về Giang tiểu thư, theo thông tin điều tra mà tôi nhận được cô ấy hiện nay đang là sinh viên của một trường nghệ thuật, đã sắp sửa tốt nghiệp. Buổi tối cô ấy sẽ làm thêm ở Thương Hội, đảm nhận một lúc hai công việc là thu ngân và vũ nữ. Bên trong Thương Hội cũng đã lưu truyền rằng Giang Noãn Chanh chỉ bán nghệ chứ không bán thân. Ngoài ra không có ai dám động đến cô ấy vì phía sau cô ấy có thiếu gia nhà họ Trần bảo kê!”

Nguyên Bảo nói rất nhiều thông tin về Giang Noãn Chanh nhưng trong đầu Lệ Mạc Tây chỉ đọng lại có vài thứ. Thứ nhất cô là sinh viên của trường đại học nghệ thuật, thứ hai cô có ô dù là Trần Điềm Kiệt. Tuy trên thị trường hắn và người kia không có xung đột nhưng cũng không thể bác bỏ nghi ngờ cô tiếp cận hắn là có mục đích.

Lệ Mạc Tây hỏi: “Điều tra mục đích Giang Noãn Chanh tiếp cận tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.