Edit + Beta: Keiko & Lyvilam
Cô ấy là một người có tính cách tinh nghịch hoạt bát, mặc một chiếc áo khoác puck chói mắt, đầu tóc xoăn nhuộm màu rượu đỏ nhạt buộc lại khoác bên sườn phải, có vẻ thập phần nghịch ngợm.
“Na Na!” Lương Dĩ Chanh hưng phấn mà gọi cô ấy một tiếng.
Nghe vậy, Kiều Na Na đứng dậy, hướng cô vẫy vẫy tay, “Dĩ Chanh, nơi này.”
Vừa dứt lời, Lương Dĩ Chanh bước nhanh tiến lên, ôm chặt nữ hài trước mắt, vui mừng cực điểm mà khóc đem đầu hướng vai nàn mà cọ cọ.
“Na Na, tớ rất nhớ cậu.”
“Nhớ cậu cái con khỉ, chúng ta vừa gặp mặt vào tuần trước, lúc này vừa mới năm ngày đi.”
Kiều Na Na một bên đem cô đẩy ra, một bên quan sát kỹ lưỡng cô, chỉ thấy cô ăn mặc quần áo bình thường mang mũ áo hoodie, hơi lộ ra vài phần thanh thuần.
Nhìn một lúc lâu, Kiều Na Na nâng đôi tay nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt cô.
“Ôi, Chanh Chanh của chúng ta như thế nào cảm giác càng ngày càng trẻ, càng ngày càng phấn nộn, như thế này đáng yêu chết mất.”
Lương Dĩ Chanh nhìn tiểu nha đầu trước mắt nhảy nhót tung tăng, trong lòng tất nhiên là cao hứng.
Ngẫm lại kiếp trước, là cô hại Kiều Na Na xảy ra tai nạn xe cộ, may mắn, cô ấy hiện tại không có việc gì, còn hảo hảo đứng trước mặt chính mình.
Kiều Na Na cũng phải dạng nữ hài có thể nhìn rõ tâm tư người khác nhưng cô ấy nhìn Lương Dĩ Chanh ánh mắt lộ ra vẻ kỳ quái, chỉ là vươn một ngón tay điểm điểm giữa trán cô, lại nói:
“Chanh Chanh chết tiệt, mau thành thật khai báo, gả chồng khẳng định là cậu đùa chúng tớ chơi đúng không.”
Nghe vậy, Lương Dĩ Chanh cũng không có trực tiếp trả lời vấn đề mà Kiều Na Na hỏi, chỉ nói bản thân đói bụng.
Rơi vào đường cùng, Kiều Na Na đành phải gọi người phục vụ ra, để cho các cô tiến hành gọi món ăn.
Mà cái người lén lút kia vẫn còn ở cửa nhà ăn cầm kính viễn vọng,nhìn lén bên trong phòng ăn của nữ hài.
“Rất đẹp sao?” Đột nhiên, một thanh âm khàn khàn chứa vài phần tức giận bỗng chốc vang lên.
Nam hài chỉ là gật gật đầu, trong tay động tác lại như cũ không có ý đình chỉ.
Tiếp theo nháy mắt, Phó Cẩn Tập vươn tay trực tiếp đem kính viễn vọng của người này một phen đoạt lấy.
Anh cả giận nói: “Còn dám lén lút mà ở chỗ này nhìn lén, tin hay không ta báo cảnh sát.”
Lời này anh vừa nói ra, khiến nam hài sợ tới mức cả người run lên, vội vàng xua tay liên tục.
“Xin lỗi, tôi... Tôi đây liền đi.”
“Còn không mau cút đi.” Phó Cẩn Tập trầm cả mặt, làm ra một cái tư thế muốn đánh người.
Sau khi, đuổi người nọ đi rồi, anh ra vẻ trấn định mà chỉnh sửa quần áo của chính mình, lập tức đi vào nhà ăn, liền ngồi ở phía sau Lương Dĩ Chanh cách một cái bàn.
Cái kia nam hài chạy trối chết lúc sau, vội vàng móc di động ra, gọi một cuộc điện thoại.
Không đợi hắn mở miệng, đối phương một đạo thanh âm chờ mong từ lâu liền từ trong di động truyền đến.
“Thế nào, A Ngốc, nghe được sao? Lời đồn đại về Dĩ Chanh có phải hay không sự thật?”
Nghe vậy, A Ngốc bất đắc dĩ mà gãi gãi đầu, đáp lại nói: “Thất ca, cái gì cũng chưa nghe được, liền thấy Dĩ Chanh tỷ cùng Na Na tỷ cùng nhau ngồi ở nhà hàng ăn cơm,
Tôi còn tưởng tiếp tục thấy rõ ràng, lại bị một đại thúc chặn lại xuống dưới, hơn nữa vị đại thúc vừa thấy liền không phải người thường.”
“Nga? Như thế nào không giống bình thường?” Đối phương hỏi lại.
A Ngốc: “Ách... Có điểm đẹp trai, đặc biệt cao, có điểm hung dữ, hơn nữa...”
Hắn nói còn chưa nói xong, đối phương liền trong một cái chớp mắt liền đánh gãy lời hắn, “Đừng nói nữa, ta biết là ai, là ca ca Na Na đã trở lại, nếu như vậy ngươi về đây trước đi.”
—
Trong nhà hàng, Kiều Na Na mắt thấy đồ ăn liên tục mang lên, Kiều Na Na liền đem đôi đũa phóng một cái, khoanh tay trước ngực, hướng cô chất vấn hỏi:
“Lương! Dĩ! Chanh! Ngươi hiện tại có thể nói đi, ngươi rốt cuộc có hay không cưới chồng? Đối phương rốt cuộc là ai?”