Nếu
như một người nào đó làm quá nhiều điều trái ngược với bản tính của mình để
chiều theo ý người khác thì chắc chắn họ sẽ không thể có niềm vui thực
sự. Giống như câu nói của Vu Đan (*) trong chương trình Cuộc đời nghệ
thuật mà cô xem trên ti vi, tìm một người thích hợp với mình là tốt nhất.
Hai ngày liền, Phùng Hy không ra khỏi cửa, ở nhà yên
tĩnh luyện thư pháp.
“...
Kì hình dã phiên nhược kinh hồng
Uyển nhược du long,
Vinh diệu thu cúc,
Hoa mậu xuân tùng.
Phảng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt,
Phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết.
Viễn nhi vọng chi, hạo nhược thái dương thăng triều hà,
Bách nhi sát chi, chuốc nhược phù dung xuất lục ba.
Nùng tiêm đắc trung, tu đoản hợp độ.
Khiêm nhược tước thành,
Yêu như thúc tố.
Duyên cảnh tú hạng,
Hạo chất trình lộ”(*).
Ánh mắt cô dừng lại ở những câu cuối cùng, cô mỉm
cười, lướt nhẹ cây bút, viết một câu trên giấy: “Người có chí, sự ắt thành!”.
Viết xong câu đó, mọi nỗi u ám trong lòng bỗng chốc
bay biến đi đâu hết, Phùng Hy đặt bút xuống, kéo rèm cửa ra, ánh tà dương đang
rọi xuống, mây trắng bay lững lờ. Cô
cũng muốn bay.
Phùng Hy ngắm đến khi màn đêm buông xuống, gió hiu hiu
từ ngoài cửa sổ hắt vào, cô hít thở thật sâu, quyết định ngày mai đi du lịch
cho khuây khỏa.
Tiếng gõ cửa vang lên, cô hơi giật mình. Có đến thì Chi Hoa cũng phải gọi điện trước cho cô, ai
nhỉ?
Cô nhìn qua lỗ nhòm, Mạnh Thời đang đứng với nhân viên
bảo vệ. Phùng Hy hơi sững người, ra mở cửa.
Mạnh Thời cười rất tươi, “Làm phiền cô quá, tôi gặp
cậu Trương, nghe cậu ấy nói chuyện, hai ngày nay không thấy cô đi bơi, đi dạo,
sợ cô xảy ra chuyện gì”.
“Cảm ơn, anh vào nhà ngồi đã”. Tâm trạng Phùng Hy đang vui, cô mời Mạnh Thời vào nhà.
Bảo vệ Trương thấy không còn việc gì nữa, bèn cười đi
ra.
Phùng Hy vào bếp pha trà.
Mạnh Thời chỉ định ngồi cho phải phép một lát rồi về,
ánh mắt dừng lại ở bức thư pháp trên chiếc bàn cạnh cửa sổ. Nhìn thấy bài Lạc Thần phú và câu “Người có chí, sự ắt
thành” mà Phùng Hy viết, không nhịn được cười, liếc nhìn vào trong bếp, thấy
Phùng Hy rất thú vị.
Phùng Hy bưng ấm trà đi ra, thấy Mạnh Thời đang nhìn
chữ cô viết, tỏ ra hơi ngại ngùng, “Viết linh tinh ấy mà”.
“Rất đẹp. Phong cách chất phác và cổ xưa, mỏng manh
như làn da em bé, đáng giá ngàn vàng”
“Gì vậy?”
Mạnh Thời giật mình, cười đáp: “Ý tôi muốn nói là cái
nghiên này của cô rất đẹp, đời nhà Thanh đấy”.
Hả? Những thứ vặt vãnh trong phòng mà cũng tìm được
bảo bối? Phùng Hy đặt ấm trà xuống đi vội vào phòng, cầm chiếc nghiên lên ngắm
nghía rồi bật cười: “Thật hay là giả vậy? Tôi mua nó khi đi chơi Phan Gia Viên
đấy, thấy hoa văn khắc trên đó đẹp nên mới mua, bỏ ra hơn hai trăm tệ. Đời nhà
Thanh hả? Đời gần đây nên cũng chẳng đáng giá bao nhiêu”.
Mạnh Thời nói: “Hiện giờ người ta không thích sưu tầm
nghiên cổ lắm, giá bán không cao như đồ sứ hay tranh và chữ. Nghiên cổ không giống với những cái khác, nghiên thời
Minh - Thanh rất chú trọng đến vật liệu nên lại đáng giá. Tôi dự đoán cái
nghiên này của cô cũng đáng giá vài nghìn đấy”.
Phùng Hy hào hứng nâng chiếc nghiên lên ngắm nghía,
ánh mắt lộ rõ vẻ phấn khởi, “Tốt quá, sau này nếu thiếu tiền thì mang nó đi cầm
đồ”. Trong lúc xúc động, chiếc nghiên bị nghiêng đi, mực
liền chảy ra, dây ra khắp đất khắp tay, cô quay đầu đi ra nhà vệ sinh.
“Đừng cử động!” Mạnh Thời gọi giật lại, rút ra mấy tờ
giấy ăn trên tràng kỷ thấm hết chỗ mực trên tay cô, sau đó lại lau sơ qua chiếc
nghiên, nói: “Cô ngốc quá, cứ cầm thế ra nhà vệ sinh, lúc quay vào mực còn rỏ
ra nhiều hơn”.
Phùng Hy cười khì, cầm nghiên ra rửa. Lúc cầm giẻ lau đi ra, Mạnh Thời đang ngồi xổm xuống
đất dùng giấy ăn lau sàn nhà. Cô vội bước đến dùng khăn ướt lau cho sạch, sau
đó mới dẫn Mạnh Thời ra nhà vệ sinh.
Trước cửa nhà vệ sinh có treo rèm, dây leo màu xanh
hoa màu vàng rất nổi bật. Mạnh Thời nhìn kỹ, phát hiện thấy dây leo màu xanh
được kết bằng vải xanh, hoa điểm trên đó là những cánh hoa làm bằng vải vàng,
nhụy hoa được kết bằng vải màu hồng sẫm tím nhạt. Vén rèm đi vào, trên tấm cửa
kính của nhà vệ sinh có treo một chữ “Phúc” lớn.
Mạnh Thời thấy lạ, không ngờ lại có người treo chữ
“Phúc” trước cửa nhà vệ sinh. Nghĩ tới tác dụng
của nhà vệ sinh, anh liền bật cười.
Trên bốn bức tường lát gạch men trắng chỗ bồn rửa tay
được dán đầy tranh hoạt hình, trên các móc câu có những con thú nhỏ, cốc đánh
răng là một chiếc cốc gốm, bàn chải đánh răng điện. Trên tường có gắn mấy giá đựng đồ hình tam giác, bên
trên đặt mấy bồn xương rồng nhỏ và một giỏ hoa lan. Phía trên bồn rửa tay có
xếp một hàng lọ nước hoa. Lọ nước hoa làm bằng thủy tinh long lanh óng ánh, bên
trong không còn nước hoa, mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng đâu đây. Anh hít thật
sâu, trong lòng cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Mạnh Thời rửa tay, nhìn ra ngoài, khẽ mở cửa nhà vệ
sinh, sững người.Từ cửa sổ đến chân tường, đâu đâu cũng bày bồn cảnh, bình chứa
nước của bồn cầu còn dính hai con búp bê nhỏ xinh. Bên cạnh bồn tắm có một giá
sắt uốn hoa cao nửa mét, bên trên có đặt nến. Nhìn thấy những ngọn nến hình
vuông đó, trong đầu Mạnh Thời tưởng tượng ra hình ảnh Phùng Hy tắm dưới ánh nến
lung linh. Anh vội quay ra, cảm thấy xấu hổ với sự tưởng tượng vừa rồi.
Lúc này Mạnh Thời mới ngắm nghía kỹ phòng khách chưa
đầy mười lăm mét vuông. Thông qua nhân viên bảo vệ anh đã tìm hiểu và biết
Phùng Hy đang thuê nhà. Rất rõ ràng, cô đã cố gắng xóa hết dấu vết của người chủ
cũ, ngay cả ghế sofa cũng mua vải bọc mới, đệm tựa cũng là mới. Trong phòng
khách chủ yếu bày các loài cây thủy sinh, đựng trong các bình thủy tinh trong
suốt, cao thấp đan xen. Chiếc bàn và tủ sách gần cửa sổ là của IKEA(4), nhìn là
biết cô ấy mới mua.
Nền nhà được lát bằng gạch sứ, dưới tràng kỷ được trải
thảm vuông, xóa đi vẻ lạnh lẽo của gạch sứ. Ấm
trà làm bằng ống tre, hai chiếc cốc nhỏ màu xanh nhạt cũng được làm bằng ống
tre nhỏ, tất cả được đặt trong khay chén, Phùng Hy ngẩng đầu nhìn Mạnh Thời
cười: “Anh uống trà đi!”.
Nụ cười của cô và hương trà quyện lẫn vào nhau, Mạnh
Thời thấy hơi lâng lâng. Nhấp một ngụm trà, Mạnh Thời liền cười: “Trà Phổ Nhĩ
giảm béo”.
“Hi hi, đúng vậy”. Phùng Hy nhấp một ngụm trà, hỏi với
vẻ tò mò: “Anh học ngành giám định đồ cổ, tại sao lại đi làm việc ở trung tâm
thể dục thẩm mỹ?”.
“Giám định đồ cổ là sở thích, còn đi làm ở trung tâm
thể dục thẩm mỹ là vì kế sinh nhai. Còn
cô, cô học ngành gì vậy? Để tôi đoán nhé, văn học? Thiết kế khuôn viên? Nghệ
thuật?”, Mạnh Thời nói ra những dự đoán của mình.
Phùng Hy liền cười, “Tôi học ngành tự nhiên, điện khí
tự động hóa. Cũng giống như anh, đó là sở thích của tôi, còn điện
khí tự động hóa là vì kế sinh nhai”.
Mạnh Thời sững người, bật cười: “Đúng đúng, vì kế sinh
nhai, không được ham chơi đãng tính”.
“Sai rồi, câu nói này không thích hợp với tôi. Tôi không học ngành giám định đồ cổ”.
Phùng Hy sửa sai cho Mạnh Thời với vẻ rất nghiêm túc,
hai chữ “đồ cổ” được nhấn rất mạnh.
Mạnh Thời lại bật cười, chỉ bức tranh chữ trên bàn
học: “Không ngờ cô lại có nhiều sở thích đến vậy. Hiện
giờ rất ít người viết được chữ đẹp, bàn phím máy tính đã thay thế bút”.
“Hồi nhỏ bị ép phải viết. Bố tôi cầm chiếc chổi lông gà ngồi cạnh tôi theo dõi
tôi luyện chữ, đến giờ tôi lại thấy viết chữ là phương pháp tốt để dưỡng tâm”.
Phùng Hy nhìn đám chữ trên bàn học mỉm cười. Điền Đại Vĩ chưa bao giờ khen chữ
cô, cô đi làm ăn ở ngoài, về nhà lại phải làm việc nhà, thời gian được tĩnh tâm
viết chữ không nhiều. “Mấy năm rồi không viết. Không ngờ, hôm nay giở bút mực
giấy nghiên ra, lại phát hiện ra mua được một cái nghiên cổ đáng giá vài
nghìn”.
Mạnh Thời nổi hứng, đặt cốc trà xuống nói: “Tôi có thể
dùng nghiên cổ của cô được không?”
Phùng Hy liền hỏi: “Anh cũng viết bút lông à?”.
“Có biết một chút”. Mạnh Thời cố làm ra vẻ khiêm tốn,
điềm đạm như Kim Thành Vũ trong bộ phim Xích Bích, khiến Phùng Hy bật cười.
Cô lấy ra một chén nước nhỏ, đổ một ít vào nghiên, lấy
thanh mực mài đều. Mùi mực thoang thoảng, Phùng Hy mài từng vòng một,
tinh thần rất tập trung.
Ánh sáng màu cam hắt lên trán cô, má cô, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng mài
mực. Mạnh Thời đứng rất gần, anh nhìn thấy rất rõ, nhìn thấy cả vẻ cười cười
trên khóe môi cô. Đột nhiên anh thấy Phùng Hy giống như các loài cây thủy sinh
ở đây, trong sáng lung linh.
“Được rồi”.
Mạnh Thời quay về với thực tại, anh cầm bút rửa trong
nước, theo chiều ngòi bút, chấm đầy mực, khẽ trầm tư, viết xuống giấy một câu
từ: “Bích
đào thiên thượng tài hòa lộ, bất thị phàm hoa sổ. Loạn sơn thâm xứ thủy vinh
hồi, khả tích nhất chi như họa, vi thùy khai?(5)”.
Mạnh Thời đặt bút xuống, nhìn Phùng Hy cười nói: “Chữ
tôi viết hơi thanh, không hào phóng như nét bút của cô”.
“Cô đang nghĩ tới hình ảnh nàng Lạc Thần trong bài Lạc
Thần phú của Tào Thực, chỉ ước mình được mình hạc sương mai như thế”.
“Gầy quá cũng không tốt”. Nói xong Mạnh Thời cười cười, “Tôi sẽ tặng cô mấy
quyển luyện chữ hay lắm, có gì tôi sẽ đưa cô ngay”.
Phùng Hy nghĩ một lát, nói: “Ngày mai tôi định đi Hàng
Châu du lịch, đợi sau khi tôi về nhé?”
Cặp lông mày của Mạnh Thời khẽ nhếch lên, hỏi: “Vậy à? Đi công tác à?”
“Không, tôi đi chơi”.
Mạnh Thời liền cười đáp: “Tôi có người bạn ở Hàng
Châu, có cần tôi đặt phòng giúp cô không?”
“Đăng ký qua mạng rất thuận tiện, tôi đã đặt rồi. Trên đường Nam Sơn, rất gần Tây Hồ.
“Ngày mai cô đi rồi, thôi nghỉ ngơi sớm chút đi”. Mạnh Thời lịch sự cáo từ.
Phùng Hy nhìn câu từ của Mạnh Thời trên bàn, chỉ có
nửa bài. Cô mở máy tính ra và tìm trên trang Baidu, đây là bài
Ngu mỹ nhân của Tần Quán. Nửa bài còn lại là: “Khinh hàn tế vũ
tình hà hạn, bất đạo xuân nán quản. Vi quân trầm túy hữu hà phương, chỉ phạ tửu
tỉnh thời hậu, đoạn nhân tràng”(6). Cô
đọc đi đọc lại mấy lần liền, cười đau khổ, Mạnh Thời khuyên mình đừng say rượu
vì tình ư? Làm sao anh có thể hiểu được tâm trạng của một người phụ nữ đã ly
hôn bị chồng cũ chà đạp sỉ nhục? Chỉ có điều, cô sẽ không bao giờ để mình buông
thả say rượu nữa, đầu sẽ đau, cơ thể sẽ không thể chịu nổi.
Lúc này đây Mạnh Thời đang đứng thất thần dưới tầng. Ánh đèn đường mờ mờ hắt xuống mặt anh, trong đôi mắt
thanh tú toát lên một vẻ tư lự. Anh nghĩ, anh đã bị các loài cây và mùi vị gia
đình toát ra từ những đồ vật nhỏ trong nhà của Phùng Hy làm cho cảm động. Mùi
của nước hoa, mùi của các loại cây, hương trà, mùi của giấy mực. Cô giống như
một cuốn sách có nội dung phong phú, mỗi khi lật sang trang mới lại có những
nội dung khác nhau. Vẻ bướng bỉnh trong lần gặp đầu tiên, vẻ nhếch nhác mà bảo
vệ Trương kể lúc cô say rượu, vẻ điềm đạm trầm tĩnh khi luyện thư pháp ở nhà…
Anh ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ phòng Phùng Hy, lẩm bẩm: “Hàng Châu là một nơi
đẹp, nếu không có thành tâm thì đừng đến làm phiền”.
Trên trời có thiên đàng, dưới đất có Tô Hàng. Hàng Châu là một thành phố đẹp. Hàng Châu trong tháng
tư khiến Phùng Hy như được thư thả tâm hồn dưới màn mưa lất phất.
Phùng Hy rất thích những thành phố có cà phê. Qua cà phê, cô được nhìn thấy những tòa nhà cao tầng ở
Thượng Hải, biển ở Thanh Đảo, ngõ nhỏ của Lệ Giang, Tây Hồ ở Hàng Châu. Hương
thơm của cà phê khiến cô ngây ngất.
Cô chỉ đi du lịch một mình, chỉ đi đến những nơi có
điều kiện tốt. Phùng Hy cho rằng, đây là một sự hưởng thụ. Còn cùng
bạn bè đem theo lều bạt lên núi về nông thôn, đó lại là một thú vui khác.
Những đồ vật nhỏ mà cô thích bao gồm thu thập các cốc
cà phê, thìa pha cà phê, mua các loại hạt cà phê ở các khu vực khác nhau. Ngoài cà phê, cô còn thích trà. Dĩ nhiên là bao gồm
các loại ấm trà, cốc trà, mua các loại trà khác nhau. Hàng Châu, vừa có cà phê vừa có trà.
Ngồi trong quán cà phê trên đường Nam Sơn, cuộn mình
trên chiếc ghế sofa nhung, cà phê đen không pha thêm sữa tỏa ra một mùi hương
thuần khiết, phía xa là Tây Hồ mờ ảo. Phùng
Hy tiện tay đặt quyển tạp chí lên mặt, che đi đôi mắt đang khép hờ của cô.
Buổi trưa, tiếng nhạc không được thư giãn, giọng hát
buồn của Giang Mỹ Kỳ(7) vang lên: “Anh yêu dấu, tại sao anh không ở bên em…”
Ta không có anh yêu dấu, Phùng Hy thầm nghĩ, cô bật
cười. Cô bỏ quyển tạp chí xuống, liếc nhìn túi đường, vị
ngọt ngào hiện lên trong đầu cô. Mùi hương cũng có ký ức, giảm béo kỵ nhất là
hồi tưởng về các món ăn ngon, những ký ức này sẽ là một sự thách thức lớn đối
với cô.
Buổi sáng Phùng Hy uống một hộp sữa chua, ăn một quả
táo, bụng đã đói meo từ lâu. Cô thở dài, uống
một ngụm cà phê đã có phần hơi nguội, trả tiền rồi ra về.
Mưa lất phất, không ướt người, giống như vẻ khoan
khoái nhẹ nhàng mà sương mù mang tới. Tây
Hồ đã hiện ra trước mắt, Phùng Hy đứng bên cầu Đoạn suy nghĩ mông lung.
Liễu bay phất phơ. Cô đi dọc theo bờ đê Bạch, trời đã
xẩm tối, khách du lịch cũng ít dần. Phùng Hy đứng trên đê Bạch lặng lẽ ngắm
nhìn Tây Hồ, những năm tháng trong quá khứ tựa như một bộ phim cũ đang chiếu
chầm chậm. Trước đây cô chưa bao giờ lên kế hoạch cho cuộc đời của mình, học
đại học, tốt nghiệp, đi làm, yêu, kết hôn, rất tự nhiên. Trong bảy năm đó, cô
luôn luôn phải xoay quanh Điền Đại Vĩ, giống như một vệ tinh trung thành, quỹ
đạo không bao giờ thay đổi.
Đến ngày hôm nay, Phùng Hy nghĩ với vẻ nuối tiếc, tại
sao mãi cho đến sau khi ly hôn, cô mới phát hiện ra cái lợi của việc tự mình
làm chủ cuộc sống của mình?
Trời tối dần, cảnh vật phía xa đã trở nên mờ ảo. Phùng Hy lấy máy ảnh ra nhanh chóng chụp hết một cuộn
phim, rồi cô cẩn thận lấy vải mềm thấm hết lớp sương trên máy ảnh.
Thân máy ảnh hiệu Hải Âu, ống kính hiệu Nikon, cô mua
khi còn đang học môn nhiếp ảnh tự chọn thời đại học, sau khi tốt nghiệp lại bỏ
không, suýt nữa thì cô quên cách chỉnh sáng rồi. Cả
một cuộn phim chụp được ba mươi tám kiểu, cô chỉ chọn lấy năm cảnh, về nhà rửa
ra là có thể đối chiếu độ sáng.
Cô lựa chọn môn nhiếp ảnh ở trường, hoàn toàn là do
Phụ Minh Ý thích chụp ảnh. Hai người cùng đi
chụp ảnh, quay về lại cùng trốn trong phòng tối bận rộn thâu đêm. Nhìn những
thước phim mình chụp được rửa ra, cô vừa cảm thấy tự hào vừa thấy hạnh phúc.
Phụ Minh Ý thường xuyên chụp ảnh cô, vô tình đưa cô
vào ống kính. Anh thường cười nói: “Hy Hy, nhìn này, anh chụp em đẹp
thế chứ, em chẳng bao giờ chụp anh cả”.
Kỹ thuật chụp ảnh của cô mãi mãi không bao giờ có thể
đuổi kịp Phụ Minh Ý, nhưng cô chỉ tận hưởng quá trình được ở bên anh. Có người coi trọng kết quả cuối cùng, còn cô, cô chỉ
coi trọng quá trình mà thôi. Đối với Phùng Hy, chụp ảnh xấu hay đẹp không quan
trọng, niềm vui và niềm hạnh phúc trong lúc chụp mới là quan trọng nhất.
Có lần đi chơi với Điền Đại Vĩ, cô đã mang theo chiếc
máy ảnh này, khóa mình trong nhà vệ sinh bận rộn cả một ngày. Điền Đại Vĩ chỉ nói một câu: “Chụp ảnh là trò đốt
tiền, những ảnh em chụp cũng chẳng giật được giải nhiếp ảnh gì đâu, chỉ lãng
phí phim mà thôi, có gì thú vị chứ?”.
Nghe thấy vậy Phùng Hy cũng cảm thấy mất hứng, cất máy
ảnh ở nhà chẳng lấy ra dùng lần nào nữa.
Nếu như một người nào đó làm quá nhiều điều trái ngược
với bản tính của mình để chiều theo ý người khác thì chắc chắn họ sẽ không thể
có niềm vui thực sự. Giống như câu nói của Vu Đan(8) trong chương trình
Cuộc đời nghệ thuật mà cô xem trên ti vi, tìm một người thích hợp với mình là
tốt nhất.
Ly hôn đã làm cô thay đổi quá nhiều, cô muốn tìm lại
tất cả những sở thích của mình trước kia, để chúng làm cho cô trở nên bận rộn. Phùng Hy buồn bã nghĩ, có lẽ, chỉ có cách không ngừng
làm cho cuộc sống trở nên phong phú, cô mới không có thời gian để nghĩ về quá
khứ buồn.
Đeo ba lô đựng máy ảnh đi xuống bờ đê, Phùng Hy ngần
ngừ một lúc, cô vẫn không bắt taxi. Cô
quyết định đi bộ về khách sạn trên đường Nam Sơn.
Mưa bắt đầu hắt ướt lên mặt. Trời đã biến thành màu xám tro, Tây Hồ trong màn đêm
lại mang một dáng vẻ khác. Trong bóng tối của những lùm cây là những ánh đèn
nhấp nhánh như đèn đom đóm. Tiếng nhạc, tiếng cười, tiếng phòng trà, tiếng quán
cà phê văng vẳng đâu đây dưới ánh đèn huyền ảo.
Đoạn đường này rất dài. Nghe
nói đi bộ nhanh có lợi cho giảm béo, Phùng Hy cố gắng rảo bước thật nhanh. Cô
tham lam ngắm nhìn cảnh đêm ở Tây Hồ, trong đầu vạch nhanh kế hoạch tham quan
Hàng Châu. Cô muốn đợi đến sau khi qua Thanh Minh sẽ đi mua lô trà Long Tỉnh
đầu tiên được đưa ra thị trường, và còn mua một chiếc nghiên Thanh Khê. Đầm lầy
Tây Khê chắc chắn sẽ phải đi, cô hy vọng sau khi để lãng phí phim sẽ chụp được
một hai tấm ảnh phong cảnh đẹp như tranh thủy mặc, đó là một trong những món đồ
kỷ niệm từ chuyến đi Hàng Châu.
Dù sao cũng đã đến đây rồi, cô quyết định đi một
chuyến Thiệu Hưng, đến đó để mua rượu Hoa Điêu về sưu tầm. Sang đến mùa đông, dùng nồi cơm điện hâm nóng lên, có
thể ngồi trong phòng chậm rãi thưởng thức. Theo kế hoạch này, cô có thể ở Hàng
Châu trong nửa tháng.
Phùng Hy vô cùng biết ơn vì có một công việc có thu
nhập cao, để cô có thể thoải mái tiêu xài ở Hàng Châu mà không phải đắn đo gì
nhiều. Cô hy vọng dùng hai tháng để làm thay đổi mình, sau
khi trở về một cuộc sống mới sẽ được bắt đầu. Mục tiêu mới nhất của cô là một
căn hộ, hay nói chính xác hơn là xây cho mình một cái tổ nương thân.
Khi về đến khách sạn, chân đã mỏi rã rời, người hơi toát
mồ hôi. Phùng Hy vừa mệt mỏi, vừa sung sướng nghĩ, nhất định
trong hai tháng cô sẽ gầy đi. Lúc đó thời tiết đã nóng, cô có thể mua sắm thêm
quần áo mới, có thể tận hưởng niềm vui trang điểm cho mình.
Thay phim xong, Phùng Hy điều chỉnh tiếng chuông điện
thoại, tập trung tinh thần tập yoga trên giường. Tháng
đầu tập yoga vô cùng khó, nhưng chỉ cần kiên trì, một tháng sau, những động tác
mà hồi đầu tưởng không thể hoàn thành đã trở nên nhẹ nhàng. Giống như cô hiện
nay, gập người tập bụng hết sức dễ dàng.
Cô áp mặt xuống chân, nhớ tới buổi đến trung tâm thể
dục thẩm mỹ, huấn luyện viên Trần ấn lưng cô xuống, nói bụng cô nhiều thịt thừa
quá, Phùng Hy vừa cười vừa từ từ thở ra bằng miệng.
Bữa tối, vẫn là một quả táo, một quả chuối và một hộp
sữa chua. Cô sờ bụng mình với vẻ vui mừng, gần đây đã thu nhỏ
được thành công dạ dày, buổi sáng chiếc bụng mỡ sờ thấy lép kẹp, niềm vui này
đã khiến cảm giác đói bay biến đi đâu mất.
Chuông điện thoại réo trong lúc cô còn đang ngất ngây
với thành tích của mình, cô nhìn điện thoại, số của Phụ Minh Ý. Phùng Hy hơi
ngần ngừ, cô không biết Phụ Minh Ý định nói gì. Nếu
không vì miếng cơm manh áo, chắc cô đã từ chức bỏ đi lâu rồi. Đi cách Phụ Minh
Ý thật xa, tức là cách quá khứ thật xa.
Chuông điện thoại vẫn tiếp tục đổ, sau khi dừng lại
lại tiếp tục vang lên, Phùng Hy cắn môi, dùng ngón tay cái và ngón tay trỏ bóp
quai hàm tạo ra nụ cười, cố làm ra vẻ gấp gáp nghe máy: “A lô? Vâng, em vừa tắm xong, có việc gì không anh?”
Phụ Minh Ý cười: “Không có việc gì cả, em về nhà rồi
à?”
Phùng Hy thầm nghĩ, không có việc gì thì gọi đến làm
gì? Nhưng cô không nói ra suy nghĩ này, tiếp tục để tiếng
mình nói với vẻ cười cười: “Em đang chơi ở Hàng Châu, vài ngày nữa sẽ về thăm
bố mẹ”.
“Em đi một mình à?”, Phụ Minh Ý nhớ ngày trước Phùng
Hy không thích đi đâu một mình, đi đâu cũng phải có bạn cùng lớp đi cùng. Nghĩ tới hình ảnh cô một mình lẻ loi đứng bên Tây Hồ,
Phụ Minh Ý thấy thương thương.
Tiếng Phùng Hy trong điện thoại rất vui vẻ, “Ngồi ở
quán cà phê, ngắm phong cảnh, shopping. Lâu
lắm chưa đi chơi như thế này rồi, đi một mình cũng thích lắm”.
“Bao giờ em về?”
“Em chưa biết, để xem tình hình thế nào đã. Nếu vui thì chơi thêm vài ngày, không vui thì thu dọn
hành lý quay về”.
Vẻ nhẹ nhàng, vui vẻ trong giọng nói của cô khiến Phụ
Minh Ý thở phào.Anh dặn dò thêm một câu, hỏi: “Nơi em ở có an toàn không?”.
“Tốt lắm, ngay cạnh Tây Hồ trên đường Nam Sơn”. Phùng Hy vừa cười vừa nói dối, “Có người bạn ở gần đây
hẹn em tối đi chơi. Thế đã nhé, bye bye!”.
Cô nhanh chóng cúp điện thoại, tay sờ lên ngực, tim
đập thình thịch. Sự quan tâm của Phụ Minh Ý khiến lòng cô rối bời. Điều
mà cô không cần nhất là sự quan tâm của anh, nó khiến cho cô không thể kìm nén
được và nhớ lại những kỷ niệm đẹp ngày xưa. Phùng Hy tự nhắc mình, anh đã kết
hôn rồi, và người mà anh lấy lại là con gái của sếp tổng, cô không được dính
dáng gì với anh.
Phùng Hy của tám năm về trước sẽ không nghĩ như vậy,
cô sẽ cảm thấy lãng mạn, cảm thấy ấm áp, sẽ cảm động rơi nước mắt. Hiện giờ, việc đầu tiên mà cô nghĩ đến chính là miếng
cơm manh áo của cô. Cô nghĩ với vẻ bi ai, phải chăng cô đã bị xã hội tôi luyện
và trở nên xảo quyệt, thực dụng rồi ư?
Hai tháng, Phùng Hy quyết định, chưa đến ngày cuối
cùng quyết không lộ diện ở công ty, để Phụ Minh Ý và Vương Thiết đấu đá nhau. Chiến tranh, không phải đều bắt phụ nữ tránh xa đó
sao?
Quán cà phê, phòng trà, các thắng cảnh… Phùng Hy sắp
xếp thời gian rất cân đối, nội dung duy nhất mà cô bỏ qua là các đặc sản của
Hàng Châu. Cô nhìn các món khiến cô phải chảy nước miếng như bánh đậu xanh, gà
hấp lá sen, vịt hấp lá sen, mì tôm sốt lươn, cá chua ngọt… mà lòng vô cùng hậm
hực. Cô tự bảo với lòng mình, đợi cô gầy đi, gầy đi…
Cô ở Hàng Châu hai ngày, vẫn kiên trì sáu giờ sáng
tỉnh dậy, mặc quần áo thể thao chạy quanh Tây Hồ.
Lúc này đây khách du lịch quanh Tây Hồ rất ít, sương
giăng khắp hồ, hơi thở xen lẫn với bầu không khí trong lành, mát lạnh. Phùng Hy
đang chạy, thỉnh thoảng lại gặp người dậy sớm chạy thể dục, hai bên tươi cười
chào nhau.
Phía trước có một người đang chạy, bộ quần áo thể thao
màu đen, bước chạy chắc nịch, gương mặt điển trai, vừa nhìn đã thấy chạy qua
góc đường. Phùng Hy vừa chạy vừa ngoái đầu ra xem, người kia đã chạy xa rồi. Cô
nghĩ, chắc chắn là cô nhìn nhầm, người đàn ông đó trông rất giống Mạnh Thời.
Phùng Hy lại đi chơi một ngày, chập tối mới về đến
khách sạn. Vừa bước vào đại sảnh cô liền sững người, Phụ Minh Ý đang đứng trước
quầy lễ tân, lưng quay về phía cô.
Anh mặc bộ quần áo complet màu tím than, dưới chân đặt
một chiếc va ly, vừa nhìn là biết mới đến Hàng Châu. Tại sao anh lại biết cô ở
khách sạn này? Phùng Hy vừa lùi lại vừa nghĩ. Cô không biết là mình đang vui
hay đang sợ nữa, cô hoàn toàn né tránh theo bản năng, giác quan thứ sáu bảo với
cô rằng hiện giờ tuyệt đối không được gặp anh.
Chắc chắn Phụ Minh Ý sẽ hỏi nhân viên quầy lễ tân số
phòng của cô, biết cô chưa trả phòng chắc chắn sẽ đến tìm cô. Dựa vào kinh
nghiệm lăn lộn bao năm trên thương thường, cô đã áp dụng phương châm lùi theo
phản xạ.
Hành động diễn ra nhanh hơn những gì đang suy nghĩ
trong đầu, Phùng Hy cấp tốc lùi ra khỏi cổng khách sạn. Mắt vẫn liếc nhìn quầy
lễ tân, sợ Phụ Minh Ý bất ngờ quay đầu khiến cô không kịp né tránh.
Bỗng có người vỗ vai cô một cái, suýt nữa thì Phùng Hy
hét lên. Quay đầu nhìn thấy Mạnh Thời đang cười rất tươi, cô giơ ngay ngón tay
trỏ lên đặt lên môi ra hiệu im lặng, nghiêng người trốn vào chỗ tối dưới bóng
cây, nén giọng nói: “Rời chỗ này đã rồi tính sau”.
Mạnh Thời nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, thấy Phùng Hy
tỏ vẻ sốt ruột, bèn rảo bước nhanh tới, nghĩ một lát rồi đi theo cô.
Phùng Hy vẫy một chiếc taxi, cúi người lên xe ngay,
đang định bảo lái xe đi nhanh thì sực nhớ ra Mạnh Thời vẫn đang ở bên vệ đường,
bèn nói với vẻ ngại ngùng: “Tìm chỗ nào ngồi nhé?”.
Cô chỉ mong Mạnh Thời từ chối, thế nhưng chỉ một giây
sau Mạnh Thời đã chui vào xe ngồi ở hàng ghế sau, nhắc lái xe thay cô: “Đến
đường Bắc Sơn”.
Lúc đẩy cửa vào, cô nghe thấy tiếng cười và tiếng nhạc
ở bên trong. Phùng Hy lùi một bước, nhìn lên tấm biển, đúng là quán cà phê thật,
cô còn tưởng mình đang vào một quán bar.
“Bạn anh mở”. Mạnh Thời đứng ở cổng giải thích.
Phùng Hy liền cười, theo anh đi vào bên trong. Đập vào
mắt là trên chiếc bàn gần quầy lễ tân, một cô gái tóc dài đang vừa nhấc chiếc
váy dài nền trắng hoa xanh nhảy điệu flamenco. Dưới chiếc váy là cặp cổ chân
trắng nõn nà đeo một chiếc dây chuyền có chuông nhỏ, tiếng giày gõ vào mặt bàn
nghe rất vui tai. Váy dài xòe ra, trông rất hấp dẫn, nụ cười rạng rỡ ngự trên
môi của cô gái khiến ai cũng cảm thấy ngất ngây.
Tất cả mọi người đều vây quanh cô gái vỗ tay, tiếng
cười, tiếng huýt sáo vang lên từng hồi.
Phùng Hy tròn mắt đứng xem, bầu không khí náo nhiệt
này đã khiến cô trở nên bình tĩnh hơn.
Mạnh Thời lên tiếng chào đám bạn rồi đưa Phùng Hy vào
ngồi ở một góc, cười nói: “Bọn họ đang chơi, để anh đi đun cà phê nhé, em thích
uống loại nào?”.
“Ngoài cà phê Cappuccino và cà phê Viennese, còn lại
đều được”. Phùng Hy không thích cà phê có bọt sữa.
Mạnh Thời khẽ cười, một lát sau anh đã bưng ra hai cốc
cà phê Santos của Braxin.
Phùng Hy không cho đường, uống một ngụm lớn. Song song
với việc cảm nhận vị đắng, mùi thơm thuần khiết của cà phê đã kích thích thần
kinh của cô. Cô đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, lúc này mới cười và nói: “Sao
anh cũng ở Hàng Châu?”.
Mạnh Thời trả lời rất tự nhiên: “Việc làm ăn, anh buộc
phải đi một chuyến. Buổi sáng lúc chạy bộ có nhìn thấy em, giải quyết xong việc
thì đến tìm em”.
“Làm sao anh biết em ở khách sạn nào được?”
“Đường Nam Sơn, khách sạn nằm bên bờ Tây Hồ không
nhiều”.
Người mà buổi sáng cô gặp hóa ra lại đúng là anh, anh
nhớ kỹ thật. Phùng Hy nhủ thầm trong bụng, cảm thấy thế giới này quá khó bé,
quá nhiều chuyện trùng hợp lạ lùng. Cô bê cốc cà phê lên uống một ngụm thật
lớn.
Trên đường đi cô đã tắt điện thoại di động, bây giờ đã
bình tĩnh trở lại, vừa nghe Mạnh Thời giới thiệu bạn bè anh và chủ nhân của
quán cà phê này, vừa suy nghĩ không hiểu Phụ Minh Ý đến đây để làm gì.
Tám năm đã trôi qua, dường như thói quen thích tạo sự
bất ngờ cho cô của Phụ Minh Ý không hề thay đổi.
Sau khi yêu Phụ Minh Ý không lâu là đến sinh nhật của
Phùng Hy. Hôm đó trời mưa như trút nước, ngoài ký túc xá không còn thấy ai đi
lại. Phụ Minh Ý học ở trụ sở chính, cách địa điểm mới mà cô học rất xa. Phùng
Hy không thể ngờ rằng Phụ Minh Ý sẽ đến, tưởng anh sẽ gọi điện thoại, nhắn tin
là cùng. Mãi cho đến khi Phụ Minh Ý đi xe đạp, người ướt từ đầu đến chân xuất
hiện ở ký túc xá, Phùng Hy mới xông ra trước bao ánh mắt ngưỡng mộ của bạn bè
trong ký túc xá, ôm Phụ Minh Ý vừa khóc vừa cười. Sau đó Phụ Minh Ý nói: “Đây
là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất mà anh tặng cho em”.
Phùng Hy lại nhớ đến trước kia, ý nghĩ bất chấp tất cả
lại hiện lên trong đầu cô. Tay cô chạm vào điện thoại di động rồi lại rụt lại,
lúc này đây, lý trí đã chiến thắng - anh đã kết hôn rồi, hiện nay anh còn là
cấp trên của cô. Cô thầm cảm thấy xấu hổ và nói một câu: “Em xin lỗi…”.
Bất giác một cảm giác chua xót, đau đớn khó tả trào
dâng trong lòng. Phùng Hy nghĩ, mình đã thực sự thay đổi rồi, sự lý trí này
khiến cô cũng cảm thấy sợ chính mình.
Hiện giờ cô đã đưa ra quyết định không gặp mặt Phụ
Minh Ý nữa. Tay cầm chắc túi đựng máy chụp ảnh, Phùng Hy thấy may vì chứng minh
thư, tiền, thẻ tín dụng đều mang theo bên người, nếu không được thì tối nay tìm
một chỗ khác để ngủ vậy.
“Em sao vậy?”. Nhìn thấy Phùng Hy luống cuống hồi lâu,
bây giờ mới có phần bình tĩnh, Mạnh Thời mới hỏi câu đó. Nếu anh không nhìn
nhầm, kể từ lúc gặp ở cổng khách sạn, vẻ mặt Phùng Hy như gặp phải ma.
“Anh ở khách sạn nào?”
Mạnh Thời hơi sững người, lúc này đây nhạc đã đổi sang
giai điệu chậm rãi, cô gái tóc dài khiêu vũ lúc nãy đã nhảy xuống. Mạnh Thời
cùng với mọi người xung quanh vỗ tay, cười gật đầu chào, lúc này mới quay đầu
nói: “Anh ở nhà bạn anh”.
Lúc này, trong đầu Phùng Hy đã nghĩ ra một cách. Cô
ngẩng đầu nhìn Mạnh Thời hỏi: “Anh có thể giúp em một việc được không?”.
Đúng dịp có một cuộc họp tổ chức ở Thượng Hải, Phụ
Minh Ý bèn xuất phát trước ngày dự định. Kế hoạch của anh là ở lại Hàng Châu
một đêm, ngày hôm sau từ Hàng Châu về Thượng Hải. Biết tin Phùng Hy đã ly hôn,
tiếp đó lại nghỉ phép hai tháng, Phụ Minh Ý cảm thấy cần phải gặp cô một lần.
Anh thực sự có quá nhiều câu hỏi, quá nhiều chuyện muốn nói trực tiếp với cô.
Sau khi đăng ký phòng ở khách sạn, cách nửa tiếng anh
lại gọi điện vào phòng Phùng Hy một lần, nhưng đều không có người nghe máy. Anh
nghĩ chắc là cô đi chơi ở bên ngoài, nên không gọi di động cho cô. Mười giờ ba
mươi phút tối, anh lại gọi một lần nữa, nghe thấy có người nhấc máy, anh liền
dập máy, vội vàng cầm một bông hồng đã bó sẵn đến gõ cửa phòng Phùng Hy.
Anh nghe thấy bên trong có tiếng động, khóe miệng hơi
cười cười, cẩn thận giấu bông hồng ở sau lưng. Phụ Minh Ý đang tưởng tượng ra
cảnh Phùng Hy trợn tròn mắt vì ngạc nhiên.
Cửa vừa mở ra, Phụ Minh Ý liền đưa ngay bông hồng ra
trước mặt, rồi đột ngột rụt lại. Nụ cười trên môi đột nhiên tắt ngấm.
Mạnh Thời mặc quần áo tắm, tóc ướt sũng, nhìn Phụ Minh
Ý bằng ánh mắt khó hiểu, “Anh tìm ai?”
“Anh là ai?”, Phụ Minh Ý thu nụ cười lại, lạnh lùng
nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng cảm thấy vô cùng hẫng hụt. Người trong
công ty đã truyền tai nhau từ lâu, chồng Phùng Hy đã tìm được một cô gái trẻ
trung xinh đẹp, đá Phùng Hy rồi, lẽ nào Phùng Hy cũng đã có người mới? Cô ấy
lại có sở thích sưu tập những anh chàng điển trai? Một anh chàng Điền Đại Vĩ
đẹp trai phong độ vẫn chưa đủ, lại còn thêm anh chàng khôi ngô cao lớn này,
nhìn sắc thái cũng không phải là kẻ tầm thường.
Phụ Minh Ý chỉ muốn quay đầu đi ngay. Anh cố gắng kìm
chế cảm giác khó tả trong lòng, hỏi bằng giọng lạnh lùng: “Phùng Hy ở đây phải
không?”.
Mạnh Thời gãi gãi đầu tỏ vẻ như vỡ lẽ ra điều gì, “À,
có phải anh tìm cô gái lúc đầu ở đây đúng không? Cô ấy đã rời Hàng Châu rồi,
tiền phòng cô ấy nộp hôm nay, khách sạn không trả lại nữa, cô ấy nhượng lại giá
rẻ cho tôi”.
Phụ Minh Ý lập tức thở phào, mặc dù thất vọng nhưng
anh có cảm giác như vừa trút được một gánh nặng. Anh khẽ mỉm cười, lịch sự nói:
“Xin lỗi đã làm phiền anh”.
Mạnh Thời đóng cửa phòng lại, ánh mắt lộ rõ vẻ suy tư.
Lúc Phụ Minh Ý liếc nhìn anh cũng là lúc anh đồng thời
quan sát người đàn ông khiến Phùng Hy trốn tránh không chịu gặp mặt. Vẻ già
dặn, chín chắn của Phụ Minh Ý, bộ complet trên người, vừa nhìn là biết giá tiền
không rẻ. Mặc dù Phụ Minh Ý rụt tay rất nhanh, nhưng anh vẫn nhìn thấy bông
hồng đó. Trong lòng anh tràn đầy nghi hoặc, một người đàn ông giàu có, biết
lãng mạn, tại sao Phùng Hy phải tránh mặt anh ta?
Anh nhấc điện thoại ở đầu giường và gọi cho Phùng Hy,
cười ha ha nói: “Tất cả đều thuận lợi, ngày mai anh sẽ trả phòng cho em”.
“Cảm ơn anh”. Phùng Hy không biết Phụ Minh Ý sẽ dừng ở
đây bao nhiêu lâu. Nếu anh đã tìm được khách sạn mà cô ở thì chắc chắn anh cũng
có thể tìm được cô ở khách sạn khác. Hiện giờ cô đang ở trong một khách sạn ở
đường Bắc Sơn, căn phòng mà cô ở được đăng ký bằng tên của Mạnh Thời, cô và Phụ
Minh Ý chỉ cách nhau Tây Hồ mà xa như chân trời góc bể.
Mạnh Thời đắn đo một lát, cười nói: “Anh ta mang theo
một bông hồng, chỉ tiếc rằng nhìn thấy anh nên không tặng nữa”.
Phùng Hy giật mình, thấy mình may quá, tựa như có một
tảng đá trong lòng rơi phịch xuống đất. Phụ Minh Ý tặng hoa hồng, cô biết phải
nhận thế nào? Trai đơn, gái chiếc, người tình đầu tiên, sếp trực tiếp của mình,
bao mối quan hệ với các thân phận khác nhau bảo cô phải từ chối thế nào? Phùng
Hy cười đau khổ. Cô lại nhớ tới câu nói cay nghiệt của Điền Đại Vĩ: “Gái ba
mươi tuổi đã toan về già, hình dáng hiện giờ của cô đến tôi nhìn cũng phát mửa,
Phụ Minh Ý đang lên như diều gặp gió, có thích cô nữa không cũng chưa biết”.
Coi như là cô đa tình, nhưng cô không thể không nghĩ
cho mình. Dù sao đi nữa thì người mà anh lấy là con gái của sếp tổng, không
tiện để từ chối cũng không tiện nhận, vậy thì, không cần thiết phải gặp mặt
nữa.
“Xin lỗi về sự mạo muội của anh, đó là bạn trai của em
à?”.
“Không, sếp của em, thuộc khu vực gài mìn, vẫn nên
tránh là hơn. Cảm ơn anh”. Phùng Hy nói một cách nhẹ nhàng. Cô xử lý thế này
vừa có thể tránh khỏi nguy hiểm dẫm phải mìn, vừa không để xảy ra chuyện không
vui với Phụ Minh Ý, cô rất hài lòng.
Mạnh Thời liền cười, trêu cô: “Đến tận cả Hàng Châu,
tình cảm chân thành thế mà không làm em bồi hồi à? Thời nay con gái khó cưa
thật”.
Phùng Hy trả lời rất hùng hồn: “Lãng mạn là chuyện
nhỏ, miếng cơm là chuyện lớn. Hoa hồng đâu có thể làm cơm để ăn được”.
“Ha ha, phụ nữ thời nay thực dụng thật, kiếm người yêu
đầu tiên phải xem anh ta có xe hơi có nhà hay không, thu nhập mỗi năm bao
nhiêu? Theo như sự quan sát của anh, vị sếp này của em chắc chắn phải thuộc
giai cấp có tiền, em theo anh ta còn phải lo chuyện cơm áo gạo tiền hay sao?”.
Phùng Hy cười đáp: “Đúng là điều kiện của anh ấy không
tồi, tướng mạo cũng tạm ổn, nếu tính địa vị thì cũng là tổng giám đốc công ty,
tiền dĩ nhiên là cũng có. Thế nhưng, anh ấy có vợ rồi. Ngay từ hồi học lớp một
em đã gia nhập đội thiếu niên tiền phong, sự giác ngộ này vẫn có đấy”.
Mạnh Thời cười ha ha, châm chọc Phùng Hy: “Xem ra tầm
nhìn của em còn ngắn quá, anh bạn không ngại đường sá xa xôi ngàn dặm tới đây,
khả năng được nâng lên làm phu nhân không phải là nhỏ, tại sao em không tranh
thủ cơ hội, nắm chặt chiếc vé ăn dài hạn này?”.
Phùng Hy lườm một cái, nghiêm túc nói: “Em không cần
tấm vé ăn dài hạn ăn ngon uống ngọt, em cần giảm béo”.
Mạnh Thời liền cười, đáp: “Thành phố Hàng Châu không
lớn, lại đều ở bên Tây Hồ, cẩn thận không lại chạm trán đấy”.
“Phiền anh ngày mai trả phòng thay em và xách hành lý
lại đây cho em, địch tiến ta lùi, em đi Thiệu Hưng mua rượu!”.
Cúp điện thoại xuống, Phùng Hy thở phào một tiếng.
Ngày mai hãy mở điện thoại, nếu có cú điện thoại gọi nhỡ nào của Phụ Minh Ý,
thì nói với anh rằng, mình đã bay xuống Hải Nam rồi.