Tự
nhiên cô chỉ muốn cười, không ngờ hai người đàn ông lại có thể vì cô mà đánh
nhau? Một người là kẻ cô căm ghét đến tột độ không muốn dây dưa gì đến, một
người là người bạn mới quen chưa lâu, và cô với người ấy cũng không có quan hệ
gì hết.
Phùng Hy và Mạnh Thời đi cùng một chuyến bay trở về.
Trên máy bay, Mạnh Thời gọi nước trà cho cô, lấy hộp kẹo cao su đưa cho cô, bảo
cô nếu đói hoặc không có việc gì làm thì lấy mà nhai, còn mình thì đánh bay hai
suất cơm trưa.
“Hoa quả cũng không được ăn à?”. Phùng Hy thấy hơi lạ.
“Em với người bình thường… không giống nhau”.
Mạnh Thời nói với cô với vẻ nghiêm túc, nếu cô muốn
gầy đi nhanh chóng trong hai tháng thì cô phải sống một cuộc sống khác người
bình thường. Cô không hỏi thêm gì nữa, mồm nhai kẹo cao su, mãi cho đến khi sái
cả quai hàm.
Mạnh Thời giúp cô đem hành lý về nhà, lúc chia tay còn
dặn: “Em uống trà Phổ Nhĩ cũng được, còn những thứ khác thì đừng ăn, thu dọn
xong xuôi đến nhà anh ăn cơm tối nhé”.
Thấy Mạnh Thời tỏ vẻ nghiêm túc, Phùng Hy cũng cảm
thấy hơi căng thẳng, thấy một cuộc đại chiến sắp xảy ra, và cô nhất định phải
làm anh hùng, không bao giờ làm liệt sĩ.
Thực ra sự thận trọng của Mạnh Thời cũng hơi thừa,
Phùng Hy tắm gội, thu dọn hành lý xong trời cũng đã tối, cô chỉ uống kịp hai
ngụm trà liền nhận được điện thoại Mạnh Thời giục cô đi ăn cơm tối.
Phùng Hy đi một vòng trong nhà, ôm bình rượu sứ trắng
mang đi. Sau khi cô dùng hai tay đưa bình rượu đó ra, cô thấy ánh mắt của Mạnh
Thời sáng lên, cô biết mình đã làm đúng. “Lần đầu đến thăm nhà anh, không có gì
để làm quà”.
“Em khách sáo quá, mời em vào”. Mạnh Thời thầm thán
phục sự lịch sự của Phùng Hy, rồi anh nhìn kỹ bình rượu đó. Trên bình có vẽ hoa
cúc tím và có chữ cúc chi đao, là rượu của Nhật Bản.
Phùng Hy cười giải thích: “Thực ra em không biết loại
rượu này có ngon hay không, chỉ là vì thích cái bình này. Trông rất xinh xắn”.
Mạnh Thời nói với vẻ tiếc rẻ: “Chỉ tiếc là tối nay anh
không được uống. Uống bia dễ bị to bụng, thực ra uống các loại rượu khác cũng
dễ bị béo bụng!”.
Phùng Hy đỏ mặt vì câu nói của Mạnh Thời. Nghĩ đến
việc mình đang có việc phải nhờ người ta, bản thân mình lại rất mong được gầy
đi. Cô vỗ vỗ bụng, nói: “Em béo vì phải ăn nhiều cơm thịt cơm cá của công việc
quá đó mà. Không có nhân viên giỏi bụng to nào là không được thử thách qua rượu
bia cả”.
Nghe thấy vậy Mạnh Thời liền cười: “Vấn đề này lát nữa
anh sẽ thảo luận với em, em ngồi đi. Anh đi bê thức ăn đây”.
Lúc này Phùng Hy mới có cơ hội ngắm nhà Mạnh Thời. Bài
trí gọn gàng, đồ đạc trong nhà cũng rất đơn giản, hầu như không có đồ trang trí
gì. Chắc chắn Mạnh Thời phải là người rất thích sạch sẽ, bộ bàn ghế sofa trắng
trong phòng khách dường như cũng là mới mua, sạch sẽ trắng tinh, khiến Phùng Hy
còn phải phủi quần áo của mình trước khi ngồi lên.
“Cơm thôi!”.
Nghe thấy hiệu lệnh này, Phùng Hy đang ngồi trên ghế
sofa liền bật dậy. Thực sự cô rất hiếu kỳ, không biết các món giảm béo mà Mạnh
Thời chuẩn bị là gì.
Trên chiếc bàn ăn làm bằng kính có bày bốn món: món
nộm nguội, lạc rang, gà sốt nấm, cá om dưa, ngoài ra còn một bát canh rau chân
vịt.
Món nộm gồm ba loại trộn lẫn là tảo thái sợi, sứa thái
sợi và thân rau diếp bỏ vỏ thái sợi, màu sắc rất bắt mắt, lạc dính những hạt
muối trắng tinh, gà sốt nấm hương canh vàng óng, hương thơm ngào ngạt. Cá om
dưa từng lát cá trắng ngần, mùi canh chua sực lên mũi khiến Phùng Hy thèm đến
nỗi nuốt nước bọt ừng ực.
Sau khi ngồi xuống, cô liền nhìn chằm chằm vào món cá
om dưa và gà sốt nấm, lẽ nào giảm béo mà được ăn những món này ư?
Mạnh Thời lấy ra một chén rượu, mở ra một chai rượu
trắng, thấy Phùng Hy ánh mắt đờ đẫn nhìn món gà sốt nấm và cá om dưa, liền
cười. Anh đẩy bát canh rau chân vịt ra trước mặt Phùng Hy: “Món này là của em.
Các món còn lại thì em cứ việc phát huy tinh thần ăn cá gỗ vậy”.
Nói rồi Mạnh Thời gắp một hạt lạc bỏ vào miệng, lạc
rang giòn tan, tiếp đó lại nhấp một ngụm rượu, gắp một lát cá om dưa trắng
ngần.
Ánh mắt Phùng Hy hết nhìn Mạnh Thời lại quay sang nhìn
bàn ăn, hết nhìn bát canh rau chân vịt trước mặt mình lại quay sang nhìn món gà
sốt nấm, khó chịu chỉ muốn bỏ đi. Cô là động vật ăn thịt, chỉ khi ăn thật ngấy
thịt buộc phải gặm đôi miếng cỏ để tiêu hóa, cô mới gắp đôi ba miếng rau ăn lấy
lệ. Bắt cô phải cúi đầu ăn cỏ trong lúc nhìn thấy thịt thì khác gì là bắt cô
phải chịu sự ngược đãi về tinh thần trong lúc đói.
Thấy sắc mặt Phùng Hy xanh lét như bát rau chân vịt,
Mạnh Thời gặm một miếng thịt gà, nói: “Em không muốn giảm cân nữa à?”.
Nói năng kiểu gì vậy? Phùng Hy lườm Mạnh Thời một cái,
hậm hực nói: “Em có thể nhịn không ăn, nhưng không cần thiết phải để anh ăn
uống thả phanh trước mặt em chứ? Em không chịu”.
Mạnh Thời cười ha ha, “Anh làm thế là vì em. Vừa nãy
có nói, em béo là do em ăn quá nhiều thịt cá trong các bữa tiệc liên quan đến
công việc, nếu hiện giờ em giảm béo được rồi, sau này gặp bàn ăn đầy ắp những
cao lương mỹ vị, em không kháng cự được mà lại ăn như thường, như thế lại sẽ
béo trở lại thôi”.
Phùng Hy cảm thấy Mạnh Thời nói cũng có lý, nhưng vẫn
thấy buồn.
“Em đừng coi thường bát canh rau chân vịt này, đây là
món duy nhất trong số những món ở đây là do anh tự tay nấu lấy. Các món khác
đều là mua sẵn, anh không biết nấu ăn”.
Phùng Hy gắp một ngọn rau đưa vào mồm, đói rồi ăn cũng
thấy thơm thơm. Cô thở dài, “Em tin là anh không biết nấu ăn, món canh rau chân
vịt anh nấu còn quên cả cho muối rồi”.
Mạnh Thời uống một chén rượu với vẻ rất dễ chịu, gắp
một miếng nấm ăn, sau đó mới nói với Phùng Hy: “Em sai rồi, không phải anh quên
cho muối, mà là dùng nước sôi để nấu rau chân vịt, không cần cho gì cả. Món rau
này còn có một tên khác rất hay là vẹt xanh mỏ đỏ.
Phùng Hy mồm nhai món “vẹt xanh mỏ đỏ” của Mạnh Thời,
thầm nghĩ, lẽ nào kiếp này vì vóc dáng mà ta chỉ được nhai loại cỏ này ư? Không
nhịn thêm được nữa, cô bèn hỏi: “Hai tháng này em đều phải ăn rau chân vịt luộc
ư?”.
“Ăn rau xanh luộc, như ngọn đỗ, thân rau diếp, và chỉ
được dùng nước sôi để luộc, không được cho thêm gì hết. Mỗi ngày một bát, và
cũng chỉ được ăn một bát này, khoảng một lạng. Nhớ là, các thứ giảm béo truyền
thống như táo, chuối đều không được ăn. Ngoài ra, sữa cũng không được uống,
khát thì chỉ có thể uống trà Phổ Nhĩ và nước sôi để nguội mà thôi”. Mạnh Thời
trả lời với vẻ nghiêm túc.
“Thế thì mặt em sẽ xanh lét, có thể ngất xỉu bất cứ
lúc nào”. Nghe xong Phùng Hy trả lời cấp tốc.
Dáng vẻ đó của cô giống như việc cô không muốn giảm
béo mà là do Mạnh Thời ép cô vậy. Mạnh Thời thở dài, nói: “Anh còn chưa nói
xong mà, nghĩ mà xem, ngày xưa tại sao phu kéo xe được gọi là cây sậy, đó là do
phải lao động cật lực trong hoàn cảnh ăn không đủ no – mỗi ngày đi bơi nửa
tiếng, mỗi tối anh sẽ đi bộ hoặc chạy bộ cùng em một tiếng. Nếu như em không
chịu nổi thì anh khuyên em nên từ bỏ ý định giảm béo, cơ thể khỏe mạnh là
được”.
“Không! Nếu không giảm được xuống còn hơn bốn mươi cân
em sẽ không bao giờ từ bỏ ý định giảm béo”.
“Hơn bốn mươi cân? Liệu có gầy quá không?”.
“Không gầy! Vừa đẹp!”. Lúc nói ra câu này, Phùng Hy
hơi sững người. Thời còn học đại học, cô chỉ có bốn mươi bốn cân. Hồi đó Phụ
Minh Ý nói là vừa đẹp. Trong lòng cô vẫn coi trọng lời của Phụ Minh Ý ư?
Mạnh Thời nghiêng người về phía trước, nhìn cô chăm
chú: “Tại sao em lại kiên quyết đòi giảm béo đến vậy? Lẽ nào em còn định đi thi
người đẹp nữa ư?”.
Phùng Hy không trả lời, cúi đầu lại gắp một miếng rau
nữa bỏ vào miệng, nhai vài miếng, chớp chớp mắt nói: “Phiền anh quay đầu đi một
lát”.
Mạnh Thời cười cười, quay người về phía sau, nhìn vào
gương xem Phùng Hy định làm gì.
Thấy anh đã quay đi, Phùng Hy vội vàng rút ngọn rau
chân vịt đang nhai trong mồm ra. Ngọn rau này cô không thể nhai nát được, vừa
nãy định nuốt cả, kết quả suýt nữa thì nghẹn. Cô cầm ngọn rau không còn lá chỉ
còn lại ít gân xơ có phần sốt ruột, sợ vứt lên bàn thì Mạnh Thời cười, nghĩ một
lát, Phùng Hy cười ranh mãnh, vội vàng đặt bát lên, sau đó tiếp tục gắp đám rau
còn lại trong bát.
Mạnh Thời há hốc miệng, nhìn thấy cô giấu ngọn rau
chân vịt đó xuống dưới đáy bát, vừa tức vừa buồn cười, tự nhiên anh chỉ muốn
cười thật to.
“Xong chưa?”.
“À xong rồi”. Phùng Hy đáp bình tĩnh, mắt vẫn rầu rĩ
nhìn ba ngọn rau chân vịt còn lại trong bát. Cô không ăn cũng không sao cả,
nhưng ăn thì sao, cô sợ đáy bát không giấu được nhiều như thế.
Lúc Mạnh Thời quay đầu lại, nụ cười trên môi vẫn chưa
tắt, cố tình hỏi: “Vừa nãy sao vậy?”.
Phùng Hy không hề thay đổi sắc mặt, nói dối: “Em muốn
ăn vụng một hạt lạc, chỉ ăn vụng một hạt thôi.”.
“Ăn vụng một hạt à? Thôi chỗ rau trong bát em không
được ăn nữa, coi như bù cho hạt lạc đó”. Mạnh Thời nói.
Phùng Hy lập tức thở phào.
“Để anh dọn bàn”.
“Để em làm cho!”. Phùng Hy cũng ngại, không muốn để
Mạnh Thời nhìn thấy ngọn rau chân vịt giấu dưới đáy bát.
Mạnh Thời liền cười, “Thôi, đừng thu dọn nữa. Anh đưa
em đến một chỗ, muộn đi không tiện lắm”.
“Có mấy cái bát thôi mà, không mất bao nhiêu thời gian
đâu”. Phùng Hy vẫn muốn xóa đi dấu vết trước khi bị anh phát hiện.
“Không không, em là khách, để em rửa bát sao được. Đi
thôi, suýt nữa thì anh quên chuyện này”. Mạnh Thời dứt khoát đứng dậy, mắt nhìn
Phùng Hy. Thấy cô chậm rãi rời khỏi bàn ăn với vẻ chần chừ, miệng anh càng há
to.
Đến khi ra đến cửa, Mạnh Thời mới đột ngột ghé sát vào
tai Phùng Hy nói: “Phía đối diện là gương”.
“Gì cơ?” Phùng Hy vẫn không hiểu.
Mạnh Thời nói từng chữ một: “Đối diện với bàn ăn là
gương. Ha ha, anh quay đầu đi, kết quả là nhìn thấy hết rồi”.
Không nhịn được nữa, Mạnh Thời liền cười lớn.
Phùng Hy chỉ muốn cho Mạnh Thời một thụi. Cô quay đầu,
ngượng nghịu giải thích: “Anh không những không biết nấu rau, mà ngay cả mua
rau cũng không biết, rau chân vịt mua già quá”.
Mạnh Thời càng thích thú hơn, “Không phải anh cười
việc mua rau già, mà cười vì có người ngại bỏ rau xuống bàn, mà lại lấy bát che
đi! Ha ha, bạn Phùng Hy, bạn bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm chuyện bịt mũi ăn dơ
như thế hả”.
Phùng Hy bị Mạnh Thời nói cho đỏ cả mặt, nhưng cô vẫn
chống chế: “Tại em sợ anh nhìn thấy ngọn rau chân vịt thảm hại đó thì không
nuốt được cơm. Em cũng vì anh mà!”.
Mạnh Thời không tranh cãi với cô nữa, bèn nghiêng đầu
nhìn cô, ánh mắt sáng ngời.
Lúc đầu Phùng Hy còn hùng hổ nhìn đáp trả, chỉ được
một lúc lại cảm thấy ngại ngần, bèn nói: “Không phải anh bảo đưa em đi một nơi
nào đó sao?”.
Mạnh Thời cười, lúc này mới thôi không nhìn nữa, hoan
hỉ đi lấy xe.
Đi được mấy bước, Mạnh Thời liền dừng lại. Anh quay
đầu cười cười: “Vừa ăn cơm tối xong không nên ngồi. Thôi chúng ta đi bộ nhé!”.
Dĩ nhiên là Phùng Hy đồng ý. Nhưng nếu cô biết phải đi
bộ bao lâu, bao xa, và nơi cần đến là nơi nào, chắc chắn cô sẽ thay đổi.
Gió thổi nhè nhẹ, lúc đầu Phùng Hy còn hào hứng, vừa
đi vừa nói chuyện rôm rả với Mạnh Thời, một tiếng sau cô liền hỏi: “Rốt cuộc là
chúng ta đi đâu vậy? Còn bao xa nữa?”.
Mạnh Thời bèn liếc cô một cái, nói: “Mới đi được một
tiếng đồng hồ. Mà lại là đi chậm. Đáng lý ra đi nhanh có lợi cho giảm béo hơn,
nếu đã là đi chậm thì phải đi nhiều hơn, không phải em muốn giảm béo đến cùng
đó sao? Mới thế mà đã định bỏ cuộc rồi? Nếu không kiên trì được thì chúng ta
bắt taxi đi, anh thì thế nào cũng được”.
Vẻ bất cần của anh đã khiến Phùng Hy nghiến răng không
nói gì. Cô biết đi nhiều tốt cho sức khỏe, cũng có lợi cho giảm béo, nhưng hình
như bụng đã đói rồi. Cô chỉ muốn phát khóc và thầm nghĩ cả ngày hôm nay chỉ
được ăn một hộp sữa, mấy ngọn rau chân vịt già luộc, ở nhà cũng chỉ được uống
trà Phổ Nhĩ suông.
Phùng Hy sải bước, trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh
Mạnh Thời giống như tên địa chủ ác độc trong xã hội cũ. Cô thầm tưởng tượng ra
cảnh Mạnh Thời có cái bụng to như bụng bà bầu, mặt to bạnh như chiếc bánh màn
thầu, ngón tay mập như củ cà rốt, còn mình mới là người giám sát eo ót gặm chân
gà.
“Tinh thần tốt đó nhỉ. Em xem, tiềm lực của con người
là vô hạn. Theo sự phân tích của khoa học, khả năng chịu đựng của phụ nữ cao
hơn nam giới nhiều. Hôm nay chúng ta kiên trì đi tới đích, chắc chắn em sẽ đốt
cháy thành công đám mỡ dưới chân”. Mạnh Thời cao giọng nói, giống như đang hô
khẩu hiệu.
Phùng Hy cười một cách ranh mãnh, “Anh nhìn anh toát
mồ hôi rồi kìa, người sạch sẽ như anh chắc thấy khó chịu lắm”.
Mạnh Thời rút giấy ăn ra lau mồ hôi, cười đáp: “Sao em
lại nghĩ anh là người thích sạch sẽ quá mức? Anh cảm thấy rất đã khi được toát
mồ hôi, về đến nhà tắm một cái, sảng khoái biết bao nhiêu”.
Thôi đi anh! Phùng Hy nói với vẻ không thèm chấp: “Nhà
anh dọn dẹp sạch sẽ không dính một hại bụi, ghế sofa dám dùng cả màu trắng, lại
còn dám nói là không thích sạch sẽ?”.
Mạnh Thời liền cười ha ha, “Cũng không phải là thích
sạch sẽ quá mức, chỉ hơi thích sạch sẽ thôi? Sao vậy, em không thích người
thích sạch sẽ quá mức à?”.
Phùng Hy sải bước dài, than: “Thích sạch sẽ quá mức
cũng tốt chứ sao, về sau bạn gái anh được nhờ thôi”.
Mạnh Thời liếc Phùng Hy, nói: “Không hiểu ý em lắm”.
Phùng Hy bèn đắc ý phân tích: “Anh thử nghĩ mà xem,
nếu như anh có tính thích sạch sẽ quá mức, thấy nhà bẩn, chắc chắn anh sẽ không
chịu được, không chịu được thì phải động tay dọn dẹp nhà cửa. Trong nhà, phải
xem người nào là lười nhất, người nào lười nhất thì người đó là người sướng
nhất”.
“Xem ra em cũng có kinh nghiệm đó nhỉ. Nhưng, anh đến
nhà em, thấy nhà em cũng sạch sẽ đó chứ. Xem ra em cũng là người yêu lao động
đó nhỉ”.
Phùng Hy hơi cười cười. Nụ cười này khiến màn đêm trên
gương mặt cô càng trở nên huyền ảo, giống như chiếc bóng dưới nước, chạm nhẹ là
tan ra.
Mạnh Thời hơi ngạc nhiên, hỏi một cách thăm dò: “Nhớ
tới người yêu cũ hả?”.
Phùng Hy trở về với thực tại, “Không phải, em đang
nghĩ chăm chỉ một chút là tốt hay lười biếng một chút là tốt”.
“Em thích cái nào hơn?”.
“Lười một chút là tốt, thi thoảng chăm chỉ thôi”.
Mạnh Thời hỏi với vẻ không hiểu: “Tại sao không muốn
tiếp tục lười đi, không làm việc gì cả?”.
Phùng Hy bèn cười, tiếng cười trong trẻo, “Không, nếu
cứ lười mãi thì sẽ thành thói quen, sau đó đột nhiên chăm chỉ trở lại, đối
phương sẽ rất biết ơn mình”.
Mạnh Thời sững người, cười lớn: “Con gái thời bây giờ
sợ thật, ngay cả làm việc nhà cũng áp dụng chiến tranh tâm lý”.
Cứ thế, hai người cười cười nói nói đi từ phía tây
thành phố sang phía đông. Sau khi rẽ vào một con đường, Phùng Hy mới đột nhiên
phát hiện ra chỗ này quen thuộc biết bao.
Đối diện bên kia đường là nhà của cô và Điền Đại Vĩ
trước kia, cửa hàng mì bên kia đường là nơi cô ăn sáng hàng ngày, gần như tất
cả các vật dụng hàng ngày đều mua ở siêu thị nhỏ bên phải.
Cô lặng lẽ nhìn khu chung cư phía đối diện, cô và Điền
Đại Vĩ đã ly hôn hơn hai tháng rồi, tại sao lại có cảm giác rằng trong đời cô
chưa bao giờ có một người như thế, cô quên anh ta nhanh thật.
“Sao vậy, không đi được nữa à? Đến rồi”.
Đôi chân Phùng Hy như bị đóng đinh dưới đất, hai bàn
chân nặng như bị đổ chì, người mềm nhũn. Cô cười đau khổ, “Theo lời anh, mỗi
ngày chỉ được ăn một bát rau luộc, lại còn phải tăng cường luyện tập, chắc chắn
em không chịu nổi. Kể cả giảm béo thành công, em cũng sẽ béo trở lại vì kiểu gì
cũng phải ăn”.
Mạnh Thời mãi mới nhịn được cười, nói: “Anh chỉ muốn
khuyên em từ bỏ ý nghĩ vì giảm béo mà cái này không ăn cái kia cũng không ăn,
vì giảm béo mà thà mắc chứng chán ăn còn hơn”.
Hóa ra anh đang trêu cô? Phùng Hy tức tím người, cô đã
kiệt sức rồi, chỉ muốn ngồi phịch xuống đất không nhúc nhích nữa.
Nhìn thấy ánh mắt bực bội của cô, Mạnh Thời lập tức
nhận lỗi, “Nhưng hôm nay chắc chắn là có hiệu quả, ý anh là trường kỳ thế này
thì không được. Anh đưa em đến đây là muốn để cho bạn của anh đề ra cho em một
phương án giảm béo thích hợp với em. Cô ấy là chuyên gia, học đông y, cô ấy có
mở một thẩm mỹ viện. Đông y cho rằng bấm huyệt châm cứu và massage bằng tinh
dầu có thể giảm béo. Đi thôi, chắc chắn em sẽ được nhận một lời khuyên chuyên
nghiệp hơn”.
Nghe thấy vậy Phùng Hy hơi sững người, ngọn lửa hy
vọng trong lòng lại bùng lên, chẳng mấy chốc cô lại quên đi sự trêu chọc của
Mạnh Thời và sự mệt mỏi sau khi đi bộ hai tiếng đồng hồ. Cô hào hứng vung tay,
“Đi!”
Có lẽ đã mệt thật, có lẽ trong tiềm thức Phùng Hy vẫn
sợ phải gặp Điền Đại Vĩ, cô cúi đầu, nhìn xuống giầy của Mạnh Thời và đi theo
anh.
Lúc đi qua cửa siêu thị, dưới mặt đường có một vũng nước.
Mạnh Thời bước một bước là qua, Phùng Hy bước ngắn, theo phản xạ cô nhảy phịch
qua vũng nước, liền đâm sầm vào người khác.
Theo phản xạ, cả hai người phụ nữ đều kêu lên một
tiếng, ngay sau đó cô thấy một đống đồ rơi sột soạt xuống đất. Chưa kịp ngẩng
đầu lên, người phụ nữ mà cô vừa đâm vào đã nói lớn, “Đi đứng kiểu gì vậy?”.
“Xin lỗi, tôi không nhìn thấy chị”. Phùng Hy vừa giải
thích vừa cúi xuống nhặt đám đồ đang rơi dưới đất. Đợi đến khi cô nhặt được một
chai dầu gội đầu ngẩng đầu lên đưa cho đối phương, tay run run, người kia chưa
kịp đón lấy, chai dầu gội đầu lại rơi bịch xuống đất.
“Chị có ý gì vậy?”. Rõ ràng là cô gái kia tưởng rằng
Phùng Hy đang cố tình trêu cô, tiện tay liền đẩy Phùng Hy một cái.
Phùng Hy đang đánh trống ngực, người mất thăng bằng,
ngồi phịch xuống đất.
Mạnh Thời quay đầu lại vội đỡ Phùng Hy đứng dậy khỏi
vũng nước. Nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch, trên tay, trên quần bám đầy vết
bùn, anh thấy hơi bực mình, nói: “Chúng tôi đâu có cố tình? Tại sao cô lại làm
vậy?”.
“Chị ta đâm vào tôi, lại còn cố tình ném đồ của tôi,
chị ta có ý gì vậy?”. Cô gái cất cao giọng lên.
Phùng Hy lấy giấy ăn ra lau tay, vừa lau vết bùn trên
người, vừa khẽ nói: “Tại em cúi đầu đi, không cẩn thận để đâm vào chị ấy, em
không sao cả. Chúng ta đi thôi”.
“Nghe xem, chị ta đã bảo là đâm vào tôi rồi, anh còn
trợn mắt gì nữa?”. Cô gái bĩu môi về phía Mạnh Thời.
Mạnh Thời không thèm đếm xỉa đến cô ta, đỡ Phùng Hy
dậy nhìn từ đầu đến chân: “Không sao chứ?”.
Phùng Hy lắc đầu, nói gấp gáp: “Chúng ta đi thôi,
không đi sợ muộn mất”.
Tuy nhiên cô vẫn không được thỏa nguyện. Lúc này đây,
Điền Đại Vĩ đã đi từ cổng siêu thị tới, đứng bên cạnh cô gái nhìn Phùng Hy cười
lạnh lùng: “Phùng Hy, mỗi lần chúng ta lại có một cách gặp mặt mới nhỉ!”.
Nghe thấy tên Phùng Hy, cô gái tên Linh Tử đó liền
biến đổi sắc mặt, hai mắt mở ra thật to nhìn Phùng Hy từ đầu đến chân, cuối
cùng thì cô đã nhớ ra buổi ăn cơm cùng Điền Đại Vĩ ở nhà hàng dưới trụ sở công
ty của Phùng Hy.
Linh Tử bĩu môi với vẻ khinh miệt không nhìn Phùng Hy
nữa, hất hàm kéo tay Điền Đại Vĩ làm nũng, “Không phải em cố ý đẩy chị ta. Tại
chị ta đứng không vững nên mới ngã xuống đất”.
“Anh nhìn thấy hết rồi, không liên quan gì đến em, cô
ta muốn chơi anh thôi”. Điền Đại Vĩ nhẹ nhàng an ủi Linh Tử, đón lấy tất cả đồ
đạc trong tay cô, dắt tay cô, lạnh lùng nói với Phùng Hy: “Học được thói ăn vạ
trên đường từ lúc nào vậy?”.
Cô ăn vạ trên đường? Phùng Hy thực sự không thể tin
vào tai mình, người cô run lên vì tức, bên tai kêu lên ong ong, chỉ hận tại sao
trước đây mình lại có thể lấy gã mặt người dạ thú như thế này.
“Ăn nói cho tử tế nhé! Cũng chỉ là không chú ý đâm vào
bạn gái anh thôi, thế nào là ăn vạ trên đường?”. Mạnh Thời cau mày, bộp luôn
một câu.
“Phùng Hy, xem ra cuộc sống của cô cũng khá đó nhỉ, có
bạn trai mới rồi hả?”. Điền Đại Vĩ cũng không thèm đếm xỉa đến Mạnh Thời, mắt
nhìn Phùng Hy cười khẩy.
Phùng Hy ưỡn thẳng lưng, nghiến răng buông một câu:
“Liên quan đếch gì đến anh?”
“Loại đàn bà như cô… Hừ, nếu không được tận mắt chứng
kiến cô đâm vào Linh Tử, chắc chắn tôi không thể tin vị giám đốc lại có thể làm
những chuyện hèn hạ như vậy!”.
Chưa đợi Phùng Hy đáp lại, Mạnh Thời nghiêm mặt, đỡ
lấy vai Phùng Hy, nhìn sát vào mặt Điền Đại Vĩ, chậm rãi nói: “Tôi cũng được
tận mắt chứng kiến, chính cô bạn gái của anh mới là người nhỏ mọn, có mỗi việc
cỏn con mà thích làm to chuyện, đẩy cô ấy xuống đất. Cô ấy là phụ nữ chân yếu
tay mềm, anh không được phép động đến dù chỉ là một sợi tóc”.
Lúc này Điền Đại Vĩ mới nhìn thẳng vào Mạnh Thời. Lập tức
hai người đàn ông liền trong tư thế sẵn sàng. Mạnh Thời và Điền Đại Vĩ cao gần
ngang nhau, ánh mắt hằn học nhìn đối phương khiến Phùng Hy rùng mình.
Cô rất muốn lên tiếng kéo Mạnh Thời ra, nhưng biết
không thể làm mất mặt Mạnh Thời được, đành phải trân trân đứng đó, chỉ mong hai
người nhìn chán rồi thôi. Tự nhiên cô chỉ muốn cười, không ngờ hai người đàn
ông lại có thể vì cô mà đánh nhau? Một người là kẻ cô căm ghét đến tột độ không
muốn dây dưa gì đến, một người là người bạn mới quen không lâu, giữa cô với anh
cũng không có quan hệ gì.
Ánh mắt Điền Đại Vĩ liền tránh đi trước. Anh ta liếc
Phùng Hy đang đứng im không nói gì, để lộ nụ cười bất cần, “Chân yếu tay mềm?
Chân yếu tay mềm đến đâu cũng là đồ tôi bỏ đi!”.
Chỉ trong tích tắc sắc mặt Phùng Hy trở nên trắng
bệch. Mạnh Thời cũng đã đoán ra quan hệ giữa cô và người đàn ông trước mặt và
nguyên nhân chính khiến Phùng Hy muốn giảm béo rồi.
Anh nhìn Linh Tử, dáng người nhỏ nhắn, gương mặt xinh
xắn. Trên môi Mạnh Thời để lộ rõ vẻ chế nhạo, bởi vì dáng người đẹp hơn cô,
xinh đẹp hơn cô mà bỏ cô ư? Anh thực sự muốn dạy cho gã đàn ông có tầm nhìn
ngắn này một bài học, rồi anh nhẹ nhàng nói: “Phùng Hy, đứng cho vững nhé, đừng
ngã nữa”.
Mạnh Thời buông vai Phùng Hy ra, thấy cô ưỡn thẳng
người, bất giác liền cười. Anh bước lên trước một bước, chậm rãi nói: “Cần tìm
đồng bọn, cần báo cảnh sát thì làm ngay đi, tôi cho anh hai phút”.
Điền Đại Vĩ nhét ngay túi đồ trong tay vào tay Linh
Tử, tháo cúc cổ ra cười nhạt: “Bao năm rồi không đánh nhau, còn cho thời gian
gì nữa? Chỉ nói mà không làm không phải là đàn ông”.
“Tốt lắm”. Vừa nói xong, Mạnh Thời liền đấm ngay vào
mặt Điền Đại Vĩ trong khi Điền Đại Vĩ hoàn toàn chưa chuẩn bị xong, ngay sau đó
lại là một cú xông phi đá Điền Đại Vĩ ra cách xa hai mét.
“Hả! Anh dám đánh người yêu của tôi hả! Tôi sẽ không
tha cho anh đâu!”. Linh Tử hét lớn xúm tới.
Mạnh Thời né qua một bên, tay nắm lấy cánh tay cô ta
đẩy một nhát, Linh Tử ngã ngay xuống chỗ Điền Đại Vĩ. Chỉ mấy động tác nhanh
gọn, đã xong, Phùng Hy đứng bên trợn tròn mắt.
Linh Tử bật khóc, tay sờ lên khóe mép sưng tướng bật
máu của Điền Đại Vĩ, hỏi xem anh ta bị đau ở đâu.
Người Điền Đại Vĩ dính đầy nước bẩn, khóe miệng rỉ
máu, một lúc lâu sau mới hoàn hồn. Anh ta thở dốc, bám vào Linh Tử ngồi dậy,
ánh mắt nảy lửa, “Cô giỏi lắm, cô dám nhờ cả dân xã hội đen đến trả thù tôi hả!
Tôi sẽ đi giám định vết thương ngay, cô hãy đợi cảnh sát đến nhà đi!”.
Phùng Hy vừa tức vừa buồn cười, hét lớn: “Điền Đại Vĩ,
đáng đời anh! Nếu anh mà báo cảnh sát tôi sẽ đến ngay phòng thanh tra nhân dân
ở cơ quan anh để uống trà, nói chuyện. Đừng tưởng bắt nạt tôi mà dễ nhé!”.
“Phùng Hy, cô không dám đâu, mẹ kiếp tôi cược là cô
không dám đâu? Cô mà dám tìm đến cơ quan tôi, tôi sẽ tìm Phụ Minh Ý uống trà,
nói chuyện”. Điền Đại Vĩ kéo Linh Tử loạng choạng đứng lên, lau mạnh vết máu ở
khóe miệng và gầm lên.
Phùng Hy cảm thấy lạnh run người, môi run lên bần bật.
Cô túm lấy ống tay áo Mạnh Thời như túm vào vị cứu tinh, mắt bắt đầu ươn ướt,
rồi nước mắt liền lăn dài trên má.
Mạnh Thời đưa tay ôm cô vào lòng. Người cô vẫn đang
nấc lên. Vẻ bi thương đó khiến Mạnh Thời cũng thấy động lòng. Anh chỉ muốn bật
cười, vẻ hùng hổ ban nãy của cô đâu rồi? “Đừng khóc, không đáng phải khóc vì
hắn ta”.
Phùng Hy cố gắng kìm chế mình, cô nấc lên từng hồi,
một lúc lâu sau vẫn chưa nín hẳn. Tay nắm chặt Mạnh Thời, dường như sợ chỉ cần
bỏ tay ra, cô sẽ ngã xuống ngay.
“Anh là công chức nhà nước có phải không? Tôi chẳng có
cơ quan nào hết, đi mà gọi cảnh sát đi, tiện thể gọi luôn cả phóng viên của đài
truyền hình hay tờ báo nào đến nữa! Quay một đoạn tin, để cả thành phố được
biết. Tôi chẳng có lãnh đạo nào bắt phải chú ý hình tượng của mình cả, tôi càng
không muốn phải thể hiện để lên chức?”. Mạnh Thời châm chọc Điền Đại Vĩ. Nói
xong không thèm nhìn bọn họ, khoác vai Phùng Hy bỏ đi.
Điền Đại Vĩ tức sầm mặt, nhưng không nói gì thêm nữa.
Linh Tử nhìn anh ta, lầm bầm: “Đại Vĩ, vợ cũ của anh
chả khác gì con hổ cái, kinh khủng thật, còn dám tìm cả dân xã hội đen nữa chứ.
Thôi chúng ta không thèm chấp chó điên nữa, về nhà thôi”.
“Chỉ tại em! Lần sau đừng có gây chuyện lung tung với
người khác. Một điều nhịn chín điều lành! Đàn bà chỉ nhỏ mọn thôi. Nếu không nể
mặt tình vợ chồng trước kia thì chuyện này cũng không xong đâu!”. Nói xong,
Điền Đại Vĩ rảo bước đi thật nhanh, mắt không thèm nhìn Linh Tử.
Linh Tử ấm ức cắn môi, nhìn theo hướng Phùng Hy đang
đi, một lúc sau, nụ cười lại nở trên môi cô. Cô vui mừng nghĩ, chắc chắn Điền
Đại Vĩ sẽ không còn vương vấn gì với cô vợ cũ của mình nữa.