Tác giả: Luna Huang
Lãnh Thiên Hạo sau khi đến quân doanh liền tập trung hết sức lực tác chiến cùng man di. Khi thông báo được truyền đến kinh thành thì đã bị thất thủ một thành cùng ba thôn rồi nên phải củng cố sĩ khí và dốc sức luyện binh.
Không lâu sau hắn nhận được thư của Lãnh Thiên Minh và thái hậu biết được Vân Du không ở trong phủ liền lo lắng không ngơi. Có lẽ nàng giận hắn để nàng ở lại nên rời đi. Hôm thấy nàng ngoan ngoãn tiễn hắn ở tường thành không ngờ lại là ngày nàng rời đi. Lúc đó hắn còn nghĩ nàng sẽ nháo một trận theo cho được. Thấy phản ứng của nàng cả hắn và bọn Vương Doãn cùng thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ tới nghĩ lui liền viết thư tìm Lãnh Thiên Hàn xin giúp đỡ. Không ngờ Vân Du quả thật ở Hàng Châu hắn cũng yên tâm không ít. Chỉ là sợ nàng làm khó Lãnh Thiên Hàn mà thôi. Hắn mỗi tháng đều nhận được thư của Lãnh Thiên Hàn báo tình hình của Vân Du cho mình biết.
Vương Doãn, Tiêu Tử, Ngô Trọng Kỳ biết được liền chạy đến nói:
“Vương gia, Vương phi thật ở Hàng Châu sao?”
“Vương phi bỏ đi như vậy nhỡ bị phát hiện thì to chuyện. Nàng còn nhỏ cái gì cũng nghĩ chưa tới.”
“Lúc trước thì không sao nhưng hiện ở quân doanh có thêm rất nhiều binh sĩ mới. Làm sao biết được bọn họ có giúp chúng ta bao che hay không?”
“Chi bằng Vương gia mau chóng đón Vương phi đến đây.”
Lãnh Thiên Hạo liền phản đối: “Ở đây nguy hiểm bổn Vương làm sao dám để nàng đến. Chưa kể hiện chúng ta hiện đang thất thủ.”
Bọn họ còn lo lắng cho nàng hỏi sao hắn không lo cho được. Bất quá ngoài việc để nàng ở Hàng Châu thì hắn còn yên tâm hơn là mang nàng theo. Hắn là người đầu tiên không muốn tách khỏi nàng nhất nhưng man di lại dã man như vậy. Hắn thà là để nàng ở Hàng Châu an toàn, ăn sung mặt sướng còn hơn theo hắn vất vả.
Không lâu sau hắn chiếm được hai thôn. Hai thôn chiếm được không còn dấu hiệu của sự sống. Xác chết thối rửa phơi đầy đất, có người không đầu, tay chân bị đứt rời có người còn bị moi hết lục phủ ngũ tạng ra nữa.
Binh sĩ nhìn thấy cảnh đó cũng phẫn nộ tội ác của man di. Bọn hắn thề nhất định nhanh chống tiêu diệt hết đám man di.
Lãnh Thiên Minh liền cho Phó Đức Chính đến khảo sát tình hình. Lãnh Thiên Hạo biết được liền nhanh chóng ngăn cản với lý do Phó Đức Chính tuổi đã cao hiện còn chưa chiếm được thành nên đợi thêm một thời gian nữa. Phó Đức Chính đến đồng nghĩa với việc Vân Du không có trong quân doanh sẽ bị phát hiện. Cũng may Lãnh Thiên Minh đồng ý.
Ở Hàng Châu mang danh nghĩa của Lãnh Thiên Hàn đưa đến đồ tiếp tế hắn lại viết một lá thư chúc mừng hỉ sự và cảm tạ đối với dân chúng ở Hàng Châu. Còn một lá dành cho tiểu nương tử nhà mình. Tuy không biết nàng có đọc hay không nhưng vẫn là viết.
Đến mùa đông, bĩnh sĩ lại mang mấy trò chơi của Vân Du ra để tưởng nhớ. Bọn họ rất muốn chơi nhưng không có tiểu Vương phi ở đây nhỡ chơi lại bị Lãnh Thiên Hạo phạt tứ đại hình thì khổ thân.
Lãnh Thiên Hạo nghe được càng thêm nhớ nàng. Ở quân doanh tình hình chiến sự ngày càng nguy kịch đến ăn ngủ cũng không đủ thời gian. Mỗi đêm địch đều tập kích vào quân doanh. Có khi hắn và Vương Doãn phải thiết kế thêm bẫy mới trấn áp được.
Đám man di anh dũng thiện chiến nhưng lại hữu dũng vô mưu nên cũng không đáng lo là mấy. Vóc người của man di nhìn hung tợn nên cũng không lo lắng bên trong quân doanh sẽ có gian tế.
Dù là bận hắn cũng sẽ trích ra một thời gian để nhớ đến nàng. Chiếc khăn tay đầy yên chi được hắn gắp gọn gàng để trong vạt áo trước ngực. Cây ngọc tiêu luôn được để ở thắt lưng khi nhớ nàng lại mang ra thổi.
Lại một lần nữa hắn chiếm được thêm một thôn. Thôn này cũng hoang tàn không khác gì hai thôn trước. Binh sĩ phẫn nộ nên sĩ khí rất cao.
Lần này chiếm thôn tổn thất rất nhiều về nhân mạng. Cả hắn cũng bị thương nặng dẫn đến hôn mê. Vương Doãn thay hắn viết thư gửi về kinh.
Sau mấy ngày hôn mê hắn cũng tỉnh lại liền nhận được thư bảo Lãnh Thiên Huyền mang theo lương thực, y dược đến khiến hắn lo lắng không thôi.
Lãnh Thiên Huyền xưa nay không biết giữ mồm giữ miệng nên hắn cảm thấy bất an. Nhưng Lãnh Thiên Huyền không lo nghĩ, không có tâm cơ như vậy cũng là một điều may mắn. Lãnh Thiên Huyền còn nhỏ nên không biết đến chuyện tranh đoạt hoàng vị. Đôi lúc hắn cũng muốn được như vậy. Vì sau chỉ cách nhau mỗi con số lại khác xa như vậy.
Đúng như dự định Lãnh Thiên Huyền đến. Hắn liền chạy ra đón, vừa gặp hắn Lãnh Thiên Huyền đã mỉm cười mắt đảo xung quanh hỏi: “Lục hoàng huynh, Du Du đâu?”
“Đệ nên gọi nàng là lục hoàng tẩu.” Nghĩ nghĩ không đúng lại bồi thêm câu “Chẳng phải đệ nên hỏi thăm sức khỏe của ta trước sao?”
Vị hoàng đệ nàng của hắn có tính cách gần giống tiểu nương tử nhà hắn chỉ toàn là vô tâm thôi. Hắn bị hôn mê nên Lãnh Thiên Huyền mới được cử đến đây không ngờ câu đầu tiên lại là hỏi thăm nàng chẳng thèm màn đến hắn.
Lãnh Thiên Huyền vui vẻ nói: “Lục hoàng huynh đã đứng đây sinh long hoạt hổ thế này thì nhất định là không sao rồ!i” Hắn lại trưng ra vẻ ủy khuất: “Nàng gọi đệ là tiểu Huyền Huyền lại không nghe lục hoàng huynh nhắc nhở nàng.” Vân Du nhỏ hơn hắn cơ mà, hắn không cam tâm.
Lãnh Thiên Hạo đen mặt lại. Như thế mà cũng so sánh được sao?
“Luận tôn ti nàng vẫn là hoàng tẩu của đệ” Hắn nghiêm giọng nói.
Lãnh Thiên Huyền ấm ức không nên lời. Lãnh Thiên Hạo liền nhắc nhỡ: “Đệ cũng đã hai mươi rồi không nên trưng bày cái tính tiểu hài tử như vậy.”
“Do lục hoàng huynh lớn tuổi nên mới thấy đệ có tính tiểu hài tử” Hắn thẹn quá hóa giận nên ăn nói hồ đồ không qua đại não: “Nàng đâu? Sao đệ không thấy?”
Lãnh Thiên Hạo vội kéo hắn đến lều kể cho hắn nghe xong còn bắt hắn thề độc không được tiết lộ chuyện này. Lãnh Thiên Huyền nghe xong liền kinh hô:
“Nàng thật to gan. Nhất định là do lục hoàng huynh dưỡng thành rồi. Lục hoàng huynh không định đưa nàng đến đây sao? Giấy không gói được lửa đâu.”
Lãnh Thiên Hạo nhíu mày thở dài. Hắn cũng rất muốn mau chóng đưa nàng về bên cạnh mình. Khổ nỗi tình hình như vậy hắn không thể làm khác hơn.
“Đây là mẫu phi và thái hậu dặn đệ đưa đến tận tay nàng. Hiện không có nàng ở đây đệ liền giao cho lục hoàng huynh giữ hộ.” Hắn đưa hai hộp gấm nhỏ cho Lãnh Thiên Hạo.
Lãnh Thiên Hạo nhận lấy rồi đem để vào rương. Đồ của nàng hắn cũng không mở ra xem nếu không nàng lại bảo hắn có tâm tư không tốt với đồ của nàng.
Năm hôm sau Lãnh Thiên Hề cũng đến. Vừa nghe tin từ miệng của Lãnh Thiên Minh nói Lãnh Thiên Hạo bị thương nặng dẫn đến hôn mê hắn liền lo lắng không thôi. Đã vậy còn cử Lãnh Thiên Huyền ra đó nữa chứ.
Lãnh Thiên Huyền chưa từng đụng binh đao lại một chút tâm cơ mưu kế cũng không có ra đó thì giúp được gì. Lãnh Thiên Minh lại nói vì không tin người ngoài, Lãnh Thiên Hạo lại đang hôn mê. Nếu cử người khác đi sẽ không đề phòng được chuyện thông đồng man di tạo phản.
Không nhịn được Lãnh Thiên Hề liền xin Lãnh Thiên Minh để hắn đến giúp đỡ. Lãnh Thiên Minh thấy kế này thành công liền lập tức đáp ứng. Hắn là cố ý mượn cớ này dẫn dụ Lãnh Thiên Hề ra sức giúp đỡ.
Lãnh Thiên Hạo cũng Lãnh Thiên Huyền từ sớm đã đứng bên ngoài đợi Lãnh Thiên Hề.
“Lục đệ thương thế không có gì đáng ngại chứ?” Lãnh Thiên Hề leo xuống ngựa liền bước đến quan tâm hỏi.
“Đệ không sao. Đa tạ tứ ca lo lắng.” Lãnh Thiên Hạo điềm đạm nói.
“Đệ mới tỉnh lại không nên đứng đây lâu, vào trong rồi nói chuyện.” Lãnh Thiên Hề đưa ra đề nghị.
Lãnh Thiên Huyền cùng Lãnh Thiên Hề vốn không có giao tình nên chào hỏi xong liền chạy đi mất dạng rồi.
Lãnh Thiên Hạo đưa Lãnh Thiên Hề vào trong lều. Lãnh Thiên Hề hỏi han hết tình hình sức khỏe đến chuyện quân tình. Đến khi hết chủ đề liền hỏi: “Du Du đâu? Nãy giờ ta vẫn chưa thấy muội ấy.”
Lãnh Thiên Hạo bất đắc dĩ kể lại sự việc. Lãnh Thiên Hề vỗ chiết phiến trên tay bức xúc nói:
“Sao muội ấy lại làm như vậy chứ? Ngũ đệ cũng thật là muội ấy không biết đã đành đệ ấy không những không khuyên ngăn còn mang muội ấy đi nữa.”
“Ngũ ca tuyệt đối không thể phán đối lời đề nghị của nàng đâu.” Lãnh Thiên Hạo nhàn nhạt nói. Lúc nàng đến quân doanh hắn đã thử bức ép nàng đủ kiểu mà vẫn đâu vào đấy hết cả. Nàng chưa bao giờ ngoan ngoãn nghe lời.
Lãnh Thiên Hề không đồng ý với câu nói của Lãnh Thiên Hạo: “Ta thấy Du Du rất dễ bảo. Mỗi lần muội ấy đến Tử Hoằng cung đều khiến ta và Liên nhi vui vẻ.”
Lãnh Thiên Hạo nhanh chóng thu lại vẻ mặt sửng sốt nhìn Lãnh Thiên Hề. Tứ ca của hắn đã từ lâu ở Tử Hoằng cung không màn thế sự nên mới có suy nghĩ như vậy. Không trách được, tuyệt đối không trách được.
Không lâu sau đó lại thuận lợi chiếm được Khởi Hưng thành. Hắn liền viết thư hồi kinh báo thì nhận được hung tin từ Lãnh Thiên Minh rằng sẽ cho Phó Đức Chính đến.
Lãnh Thiên Hạo vội vã giao binh quyền lại cho Lãnh Thiên Hề giúp mình giám hộ rồi lặng lẽ rời khỏi Khởi Hưng thành.
Hắn dùng ngựa phi nước đại hướng đến Hàng Châu không ngừng nghỉ. Trong lòng ngập tràn ngọt ngào ấm áp nhớ về tiểu nương tử của mình. Nàng có đang nhớ đến hắn không?
Đến ngũ Vương phủ hắn cho người mang ngọc tiêu đưa cho Lãnh Thiên Hàn. Không lâu sau Lãnh Thiên Hàn bước ra.
Hắn đưa tay cởi áo choàng rồi để ngón trỏ lên miệng ra hiệu cho Lãnh Thiên Hàn, truyền âm nói: “Ngũ ca, đã lâu không gặp!”
Lãnh Thiên Hàn phân phó hạ nhân mang chăm sóc ngựa và mang trà đến lương đình. Sau đó cũng Lãnh Thiên Hạo tiến vào phủ.