Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao

Chương 103: Chương 103: Bát xuất chi điều




Hiện bên trong phòng ngoại trừ Vân Du và Lãnh Thiên Hạo ra thì chỉ còn Lãnh Thiên Hề, Lãnh Thiên Hàn thôi.

Lãnh Thiên Hạo vì không muốn tiểu nương tử nói ra miệng nên vờ ngất xỉu. Cũng may thái hậu lại đặt tay nàng lên tay hắn lên hắn dùng hết sức giữ chặt lấy không chịu buông.

Vân Du nhăn mặt ngồi trên giường kéo mãi mà cũng không lấy tay mình ra được. Tên khốn này là không muốn cho nàng được ban thưởng sao? Nàng sinh khí vỗ mạnh vào tay hắn: “Lãnh Thiên Hạo, ngươi mau buông ta ra. Ta muốn gặp hoàng thượng ca ca.”

Lãnh Thiên Hề ngồi xuống ghế gần giường: “Du Du, muội cùng lục đệ có gì không đúng thì nói cho đúng.”

Lúc này đây có thể trong mắt người khác nàng được xem là đố phụ nhưng hắn thực sự rất khâm phục Vân Du. Lúc trước không biết hắn cho nàng là vô tâm không hiểu chuyện, không ngờ chuyện nàng hiểu còn nhiều hơn cả hắn. Nàng chưa hề vì chuyện này mà cùng Lãnh Thiên Hạo nháo. Nếu là Hà Thủy Liên có lẽ chịu không được mà quyên sinh rồi.

Vân Du vừa cố gắng giật tay vừa khó chịu nói: “Muội cùng hắn không có gì để nói.” Nói cùng hắn để nàng sớm hương tiêu ngọc vẫn sao? Cái bàn đá ở hoa viên chính là cảnh cáo hiệu quả nhất. Nàng mới không ngu như vậy đâu.

Vỗ mãi mà hắn vẫn không chịu buông tay Vân Du liền mang tay hắn liên tục đập mạnh vào cạnh giường. Lãnh Thiên Hề tức giận liền nói: “Du Du, muội có biết làm thế lục đệ sẽ đau không?” Đồng thời, hắn đưa tay chặn lại.

“Thế hắn nắm tay muội chặt thế này có biết muội đau không. Vương gia ca ca mau bảo hắn buông ra đi, nếu không muội sẽ đập mạnh hơn, đập đến khi hắn chịu buông ra mới thôi.” Nàng hừ lạnh nhìn tên hỗn đản đang nằm trên giường. Nói thì là như vậy nhưng nàng cũng không đập tiếp.

Lãnh Thiên Hàn mang ghế đặt bên cạnh giường rồi ngồi xuống: “Du Du lục đệ còn đang bệnh. Xưa nay hắn vốn sức khỏe tốt nay lại bệnh ra bộ dạng này. Theo ta thấy bệnh của lục đệ rất nặng rồi. Nếu đệ ấy không qua khỏi muội cũng chẳng cần lấy hưu thư làm gì.”

Hắn vốn là muốn thử xem Vân Du đối với Lãnh Thiên Hạo thế nào nên mới nói như vậy. Không ngờ phản ứng của nàng lại khiến hắn cực kỳ thất vọng.

“Thật sao?” Vân Du dừng mọi hoạt động lại vui vẻ nhìn Lãnh Thiên Hàn. Nhưng nghĩ qua nghĩ lại cũng thấy không đúng, nàng lại tiếp tục hừ khẽ một tiếng: “Sau này muội chết cũng phải cùng hắn đồng huyệt. Muội mới không muốn đâu.”

Nàng liên tục đánh Lãnh Thiên Hạo: “Lãnh Thiên Hạo, ngươi mau ngồi dậy viết hưu thư cho ta. Ngươi không viết ta viết hưu ngươi.”

Lãnh Thiên Hàn sau khi biết được cũng đối với nàng thập phần ngưỡng mộ. Ở Hàng Châu cùng nàng ba năm hắn chưa bao giờ thấy nàng buồn. Lúc nào miệng nàng cũng tươi cười, sinh khí cũng nhanh đến nhanh đi. Không ngờ trong lòng nàng lại có chuyện khó nói như vậy.

Đổi lại là Thái Thanh Thúy đã sớm nháo một trận thật to rồi. Còn nếu là thất Vương phi sẽ lập tức mang Lãnh Thiên Hạo ra mặc kệ đúng sai đánh cho một trận trước mới nói sau. Thế mà nàng chỉ lẳng lặng đòi hưu thư.

Lãnh Thiên Hạo cố gắng mở mắt nhìn nàng. Hắn muốn để dành hơi sức lát nữa cùng nàng giải thích.

“Luật lệ chưa bao giờ cho phép thê tử hưu trượng phu của mình” Lãnh Thiên Hề nhàn nhạt nhắc nhở nàng: “Nếu muội có viết cũng không được công nhận đâu.”

“A!” Đột nhiên Vân Du cảm thấy bản thân thông minh một thời lại hồ đồ như vậy: “Sao muội lại không nghĩ ra sớm chứ. Muội viết hưu thư giúp hắn hưu mình sau đó để hắn điểm chỉ vào được.” Nàng bật cười tán thưởng sự thông minh của bản thân.

Lãnh Thiên Hàn đem ngọc phiến gõ vào đầu nàng: “Cái đó làm sao mà tính được.” Hắn thực sự xem thường nàng. Cách này nàng cũng nghĩ ra được. Cũng may có bọn hắn ở đây nếu không nàng sớm cầm được hưu thư rồi.

Vân Du ngơ ngác hỏi: “Tại sao không được tính?” Chẳng phải Lãnh Thiên Hạo điểm chỉ là xong sao? Bản án trên công đường cũng được xử như vậy mà.

Lãnh Thiên Hề lập tức chuyển đề tài: “Muội có biết nữ nhân sau khi bị hưu sẽ khổ sở như thế nào không?” Hắn mà còn trả lời nhất định nàng sẽ biết cách đó dùng được.

Sự tập trung của Vân Du lại bị chuyển đến giấc mộng hàng đêm của nàng. Thế là nàng mỉm cười tưới tắn kể hắn nghe: “Ai thì muội không biết chứ nếu muội lấy được hưu thư nhất định có cuộc sống tốt hơn các huynh ở hoàng cung nữa cơ. Đầu tiên muội sẽ đến Bắc Bình quốc, ở đó không nóng không cần đến hầm băng. Sau đó sẽ mua phủ dưỡng sủng nam làm quý tộc độc thân. Hai người nói xem có phải rất tốt không?”

Ở đó không có mùa hạ nóng, không có Lãnh Thiên Hạo. Chiếc mũ xanh trên đầu nàng sẽ tự nhiên biến mất thôi. Nàng vốn không thuộc về nơi này nên đi đâu cũng như vậy thôi.

Lãnh Thiên Hạo tuy đầu óc có choáng váng nhưng hắn vẫn nghe được nhất thanh nhị sở. Nàng muốn cùng hắn hòa ly đến nơi khác mua phủ dưỡng sủng nam. Hắn kích động thở hổn hển, tay cũng dùng sức nhiều hơn nắm lấy tay nàng.

Lãnh Thiên Hàn kinh hô: “Sao muội lại có thể nói như thế? Muội muốn tức chết lục đệ sao?”

Thật là, hắn đã dặn đi dặn lại bao nhiêu lần rồi. Tuyệt đối không được nhắc chuyện mua phủ dưỡng sủng nam thế mà nàng vẫn nhắc. Lại còn nhắc đến trước mặt Lãnh Thiên Hạo đang bệnh nặng mới khổ chứ.

Lãnh Thiên Hề tức giận nói: “Có ta ở đây muội đừng mong lấy được gì cả.” Cho dù nàng có lý do gì thì cũng phải cùng Lãnh Thiên Hạo nói rõ chứ. Đâu cần phải nói đến chuyện lấy chiếu phế phi to chuyện như vậy.

Lãnh Thiên Hàn khép đôi mắt lại nhìn nàng lạnh lùng nói: “Muội nên sớm chết tâm đi.”

Vân Du đánh mãi đến nỗi tay đỏ cả lên mà Lãnh Thiên Hạo vẫn không chịu buông. Lại còn bị Lãnh Thiên Hàn, Lãnh Thiên Hề vô tâm nói như vậy nữa. Nàng tức giận liền hô to:

“Ta muốn gặp hoàng thượng ca ca lấy chiếu phế phi.” Nàng nói như thể muốn cả hoàng cung biết được nàng không muốn gả cho Lãnh Thiên Hạo vậy.

Đúng lúc đó Lãnh Thiên Minh đẩy của bước vào nghe được liền nhíu mày không vui: “Đệ muội muốn gặp Trẫm làm gì?”

Vân Du to gan than nhiên nhắc lại: “Muội muốn lấy chiếu phế phi.”

“Tại sao?” Lãnh Thiên Minh ngồi ở ghế gần đó nói. Nguyên lai là thứ này nên mấy người bọn họ mới đều mang thần sắc cổ quái như vậy.

Vân Du chớp chớp mắt nói: “Vì muội muốn bị hưu.” Ngoài câu này nàng còn biết nói câu nào nữa đây.

“Vậy muội phạm phải điều nào trong thất xuất chi điều?” Hắn thản nhiên hỏi.

Trời ơi, lại là bảy cái điều vớ vẩn đó. Không thích thì ly hôn thôi việc gì phải có lý do chứ. Đúng là huynh đệ ruột thịt có khác. Hỏi cũng y như nhau.

Lãnh Thiên Hàn nhớ lại lúc nàng bịa chuyện mình vi phạm thất xuất chi điều ra liền muốn cười mà nén lại đến đỏ mặt. Lãnh Thiên Hề cùng Lãnh Thiên Minh nhìn hắn như sinh vật lạ. Giờ phút nào rồi còn có thể cười như vậy?

Vân Du nuốt một ngụm nước bọt lén hỏi: “Vậy không vi phạm điều nào liệu có được hưu không?” Hiện có Lãnh Thiên Hàn nha, hắn là người sẽ phá vỡ bảy lý do nàng bịa ra a.

“Không!” Cả ba cùng đồng thanh thản nhiên nói.

Nàng nhăn mặt khó chịu đá đá bục để hài: “Tại sao lại không có bát thất chi điều kia chứ?”

Lãnh Thiên Hề kinh hỉ hỏi lại: “Bát thất chi điều?” Đây lại là thứ gì nha, tiểu đệ muội đúng nhiều trò quỷ quái.

“Là phá hoại tài sản của người khác.” Vân Du tốt bụng liền hướng hắn giải thích.

Lãnh Thiên Hàn nghe được liền đen mặt lại: “Muội còn dám nói sao?” Tài sản của hắn a.

“Ngũ tẩu cũng có phần kia mà.” Nàng gân cổ cãi lại.

Lãnh Thiên Hề hả hê nói: “Đáng tiếc lại không có bát xuất chi điều.”

Thấy nàng cắn môi Lãnh Thiên Minh liền đưa hai tay đặt ở đầu gối chuẩn bị tư thế đứng lên: “Nếu không có về sau liền đừng nhắc đến nữa.”

“Khoan, có mà, có mà” Vân Du đang vắt óc suy nghĩ.

Mắt nàng đảo qua nhìn Lãnh Thiên Hạo. Nếu nàng nói mình và Lãnh Thiên Minh bị đội mũ xanh thì liệu trên dưới lục Vương phủ có sao không? Trước đây Lãnh Thiên Hạo đối xử với nàng cũng không tệ. Nàng vì mình mà bán đứng hắn liệu có không phải với lương tâm không?

Nhưng hắn lại mang nàng ra làm trò chơi a. Lãnh Thiên Hạo lại tư thông với phi tử của hoàng thượng nhất định sẽ bị mang đi bêu đầu. Hiện thân phận của nàng lại là Vương phi của hắn nhất định cũng sẽ bị liên lụy. Vẫn là không nên nói.

Từ lúc phát hiện ra chuyện đó lúc nào nhìn vào gương lúc nào cũng thấy mình đang đội mũ xanh. Nói thật hiện nàng còn thấy cái long quan vàng chóe trên đầu Lãnh Thiên Minh đang chuyển lục sắc nữa kìa.

Nàng chớp chớp mắt mấy lần. Hoa mắt, nhất định là lúc nãy phơi nắng nên hoa mắt thôi.

“A.” Nàng vội nói: “Muội nói thật với hoàng thượng ca ca nhé. Thực ra muội lúc trước cùng ngũ ca đi Hàng Châu. Sau này Lãnh Thiên Hạo mới đến đón muội đến quân doanh đấy” Mặt nàng giờ đây cực kỳ đắc ý. Dối trên lừa dưới nhất định bị phạt. Nàng không ngại lôi hết xuống nước đâu. Ai bảo bọn hắn không giúp nàng.

“Trẫm biết.” Lãnh Thiên Minh gật đầu điềm đạm trả lời: “Lúc thấy muội Trẫm đã phát hiện ra. Muội cùng lục đệ ở biên cương Bắc Bình hai năm liền đen nhẻm, lần này ở quân doanh đến bốn năm nhưng trắng hồng thế này. Trẫm hỏi nên lục đệ nói với Trẫm rồi.”

Vân Du hằn hộc lại đưa tay đánh Lãnh Thiên Hạo vài cái: “Lãnh Thiên Hạo đáng ghét, ngươi dám tranh với ta.” Nếu hắn không tranh với nàng e rằng lúc này nàng cầm được chiếu phế phi rồi.

“Trẫm hỏi lục đệ nói làm sao muội lại đánh lục đệ?” Lãnh Thiên Minh nheo mắt hỏi nàng. Nàng thật là vô tâm vô phế, lục đệ thương yêu nàng như vậy kia mà.

“Hoàng thượng ca ca đã biết ta sao lại không trách phạt? Hoàng thượng ca ca mau phạt muội đi” Nàng bày ra vẻ cam tâm nguyện ý chịu phạt.

“Trẫm không nỡ. Nếu phạt thì tự đệ, ngũ đệ, lục đệ và thất hoàng đệ cũng sẽ bị phạt” Lãnh Thiên Minh lắc đầu tỏ vẻ không đành lòng.

“Thế phạt mình muội thôi. Muội giúp họ gánh hết trách nhiệm là được rồi” Nàng nhỏ giọng thương lượng với Lãnh Thiên Minh.

Lãnh Thiên Minh lại nói: “Nếu phạt thì phải mang đến hình bộ. Bên hình bộ cũng sẽ tra ra được chân tướng.” Thực ra thì chuyện của hoàng thất hình bộ nào dám tra nha. Hắn chỉ muốn dọa tiểu đệ muội mà thôi.

Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong Vân Du nộ khí xung thiên quát: “Lúc nãy thái hậu đã hứa với muội rồi. Muội muốn gì cũng được.”

“Nếu mẫu hậu biết được thứ muội muốn thì…” Lãnh Thiên Minh nói chưa hết câu Vân Du đã cao hứng xen vào: “Phế phi.”

“Không.” Lãnh Thiên Minh điềm đạm nói. Suốt ngày muốn phế phi là thế nào? Nàng không biết có rất nhiều nữ nhân muốn gả đến vương phủ sao?

Lãnh Thiên Hạo lúc này mới lên tiếng: “Hoàng thượng thần đệ có chuyện muốn tấu.” Giọng nói của Lãnh Thiên Hạo giờ đây rất yếu ớt. Cứ như cây nến nhỏ ở trước gió có thể tắt bất cứ lúc nào.

“Chuẩn” Lãnh Thiên Minh nhìn hắn nói. Nếu không giải quyết xong chuyện này Vân Du sẽ tiếp tục nháo. Thôi thì để Lãnh Thiên Hạo nói vậy.

Đột nhiên Vân Du có dự cảm không lành. Nàng nghệt mặt ra nhìn nam nhân đang nằm trên giường. Chuyện của nàng liên quan gì đến hắn mà đòi tấu chứ.

“Thực ra bốn năm trước ở ngự hoa viên…” Lãnh Thiên Hạo chậm rãi mở miệng, nặng nề nâng mắt nhìn nàng như sợ chỉ cần hắn nhắm mắt là nàng biến mất vậy.

Lúc này nàng cắn môi nhìn hắn không dám mở miệng là nàng đang nghĩ có nên vạch trần hắn hay không sao? Tốt, nàng không nói để hắn nói. Hắn không muốn giữa hắn và nàng có thêm chút hiểu lầm nào nữa.

Vân Du vội ngăn lại: “Lãnh Thiên Hạo, ngươi là đang ăn nói linh tinh cái gì?” Trực giác nói cho nàng biết không nên để Lãnh Thiên Hạo tiếp tục nói.

“Du Du, ta biết vì sao nàng giận ta. Là do bốn năm trước.” Lãnh Thiên Hạo liên tục hít thở lấy hơi kể chuyện của mình.

Nàng hô to: “Lãnh Thiên Hạo, ngươi câm miệng cho ta. Ngươi thì biết gì chứ, ngươi hiểu được ta bao nhiêu. Ngươi căn bản không biết gì về ta, một chút cũng không. Để ta nói cho ngươi biết ta là thấy ngươi chướng mắt nên mới cùng ngươi hòa ly.” Ngực nàng phập phồng, hơi thở cũng gấp gáp hơn.

Lãnh Thiên Hạo nghe được không khỏi đau lòng. Nàng có thể nhẫn tâm nói ra những lời như vậy sao?

Lãnh Thiên Minh đen mặt lại lạnh giọng: “Đệ muội có biết mình vừa nói gì không?” Nàng bình thường đâu phải như vậy? Hôm nay đến cùng là vì sao lại sinh khí ăn nói không biết chừng mực?

Mi tâm của Lãnh Thiên Hề xuất hiện một chứ xuyên: “Du Du, sao muội lại nói như thế?”

“Du Du tuyệt đối không được nói như vậy nữa.” Lãnh Thiên Hàn cũng lên tiếng trách.

Giận mất hết lý trí Vân Du không kiêng nể gì nữa: “Muội không cần biết là chuyện gì. Chỉ là muội muốn một là hưu thư, hai là chiếu phế phi.” Đúng là người một nhà chẳng ai bên nàng cả. Cuối cùng cũng là nàng một mình thôi.

“Hôn sự của đệ muội là do Trẫm đích thân tứ hôn. Làm sao có thể nói muốn bỏ là bỏ được” Lãnh Thiên Minh gằng từng chữ.

“Do người tứ hôn liền do người chính tay hủy bỏ đi. Dù sao từ đầu cũng đã là sai lầm rồi.” Vân Du hét to. Bây giờ muốn mang nàng đi chém đầu cũng được. Nàng không sợ gì nữa rồi.

“Trẫm sẽ không hủy bỏ. Muội tự mà suy nghĩ lại sai lầm của mình đi.” Nói xong Lãnh Thiên Minh xoay người bỏ đi.

Lãnh Thiên Hàn nhìn nàng thở dài: “Du Du, muội sai rồi.” Hắn cũng rời đi theo Lãnh Thiên Minh.

Lãnh Thiên Hề nhìn nàng lắc đầu: “Muội không nên cố chấp như vậy.” Dứt lời hắn cũng ra cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.