Tác giả: Luna Huang
Vân Du thấy hắn không dỗ mình liền có chút buồn bực đứng bật dậy bước nhanh đến bàn. Đổi lại là Lãnh Thiên Hạo hắn nhất định sẽ...à thôi, sẽ không có chuyện đó đâu. Nàng cố hít thật sau loại bỏ suy nghỉ vớ vẩn kia.
Do đi quá nhanh nên vấp phải chân váy thế là ngã xuống, tay nàng vớ phải một cuộn gì đó trên bàn rồi hất hết những thứ nằm trên cuộn giấy đó lên không trung. Những thứ đó lại hoa hoa lệ lệ bay lên rồi rơi xuống đất trong sự kinh ngạc của Lãnh Thiên Hàn.
Cuộn giấy trong tay Vân Du trải dài một lượt từ trên xuống. Vân Du há hốc nhìn vào bức họa không thể thốt lên lời nào. Nàng đang hoa mắt sao?
Thấy Vân Du nhìn chằm chằm vào bức họa Lãnh Thiên Hàn vội vã cướp lấy bức họa từ tay nàng rồi cuộn lại: “Du Du, đã thấy gì trong đó?”
Nàng ngơ ngác hỏi như thể khhông tin đó là sự thật: “Đó, đó chẳng phải là Dung phi sao?” Sao bức họa của Dung phi lại ở chỗ Lãnh Thiên Hàn? Hắn cũng là luyến Dung phi nên mới chậm trễ kéo dài hôn sự của bản thân như Lãnh Thiên Hạo đi. Thậm chí người bỏ đi đến biên cương, người bỏ đến Hàng Châu trốn tránh thực tại. Đúng là hồng nhan họa quốc a!
Nhưng sao lại bất công như thế chứ? Lãnh Thiên Hạo không thành thân thì bị tứ hôn ép uổng đủ điều. Còn Lãnh Thiên Hàn lại ung dung tự tại như thế chẳng ai thèm nhắc đến. Báo hại nàng mười tuổi phải gả đi, mười hai tuổi phát hiện bản thân bị đội nón xanh lại đau lòng rời bỏ tất cả như vậy.
Nghĩ nghĩ cũng xem như may mắn cho những nữ nhân khác. Ít nhất bọn họ không cần chịu đựng một phu quân không đặt mình trong lòng. Nếu bọn họ mà phát hiện ra nhất định đã tự sát không biết bao nhiêu lần rồi. Cũng may nàng là người hiện đại, tự tưởng phóng khoáng nếu không e là mộ của nàng đã sớm phủ vài tầng cỏ xanh rồi.
Lãnh Thiên Hàn nghiêm giọng hỏi: “Ngoài cái đó ra muội còn thấy gì nữa không?”
Vân Du chớp mắt ngây thơ nhìn hắn như thể hắn đang nói một loại ngoại ngữ nào đó mà nàng không hiểu. Lãnh Thiên Hàn nhớ ra gì đó liền mang giấy bút ra viết gì đó rồi đưa cho nàng: “Muội biết đây là chữ gì không?”
Nàng nhìn vào chữ trong tờ giấy khá lâu nhưng không trả lời. Tại sao hắn lại viết tên mình đưa nàng xem? Đây là có ý tứ gì?
Thấy nàng mãi nhìn không đáp hắn liền thở phào nhẹ nhõm. Vậy nghĩa là nàng không biết chữ rồi. Hắn thu tờ giấy lại rồi nhẹ nhàng nói: “Người trong tranh quả thực là Dung phi. Nhưng ta không hề có ý với nàng ta. Ta chỉ ngưỡng mộ người vẽ tranh nên mua về. Đến khi hồi kinh diện thánh mới biết đó là Dung phi. Muội phải tin tưởng ta.”
Vân Du nhíu mày nhìn hắn như thể nàng không tin vào lời giải thích đó. Nếu hắn không thích Dung phi thì sau khi biết đó là nàng ta sao không vứt đi lại còn tự kéo dài hôn sự của bản thân nữa? Ngưỡng mộ người vẽ thì có thể mua bức khác cơ mà.
Lãnh Thiên Hàn vội đưa tay lên trời thề thốt: “Ta thật không có ý với Dung phi. Muội phải tin ta!” Ta thực sự trong sạch mà, chỉ là do lo chuyện bao đồng nên mới bị nghi oan thôi.
Tin hay không tin thì chuyện đó cũng không liên quan đến nàng. Thế là nàng gật đầu nói: “Muội tin ngũ ca.” Có dung mạo quốc sắc thiên hương quả là rất tốt. Nàng lại bắt đầu thầm thương cho dung mạo lúc mười tám tuổi của mình rồi. Nàng nên hảo hảo ở trong viện dưỡng nhan thôi.
Mặt hắn cũng hòa hoãn hơn: “Thế muội tuyệt đối không được tiết lộ chuyện này ra đâu đấy”
Vân Du gật đầu rồi nói: “Muội về viện đây. Tạm biệt ngũ ca.” Dứt lời nàng nhấc váy chạy về U Linh viện.
Lãnh Thiên Hàn nhìn bóng lưng nàng đi khuất liền thả người ngồi xuống ghế thái sư sau lưng. Hắn đưa tay day day thái dương thầm cám ơn lão thiên gia. Cũng may ngoài bức họa nàng không nhìn được chữ gì trên đó, nàng lại không biết đọc chữ nữa.
Ngồi cầm bức họa trong tay hắn nhớ lại lúc cùng Lãnh Thiên Hạo, Lãnh Thiên Minh tiêu diệt ngoại bang. Một hôm hắn phát hiện ra trên người Lãnh Thiên Hạo có giấu khăn tay của nữ nhân liền tò mò hỏi. Phải khó khăn lắm Lãnh Thiên Hạo mới mang chuyện trong lòng ra tâm sự cùng hắn. Lãnh Thiên Hạo cười vui vẻ dặn hắn nhất định phải giữ bí mật.
Quay về kinh thành, hắn liền xin phụ hoàng cho đi chu du tứ hải. Sau khi Lãnh Thiên Minh đăng cơ hắn cũng không ở kinh thành nữa. Lúc nhận được thư của Lãnh Thiên Hạo vốn nghĩ sẽ vui vẻ trở về uống rượu mừng không ngờ phụ hoàng lại băng hà.
Tiếp đó là thấy Lãnh Thiên hạo buồn bã mang những thứ liên quan đến Dung phi vứt đi. Hắn vốn nghĩ hai người lời qua tiếng lại gây gỗ nên mới như vậy liền giúp Lãnh Thiên Hạo cất kỹ. Tránh Lãnh Thiên Hạo hết giận lại nuối tiếc những việc đã qua.
Không nghĩ đến Lãnh Thiên Hạo đột nhiên xin ra biên cương đống quân còn Dung phi lại tiến cung. Sau đó quá nhiều việc hắn cũng quên mất chuyện này. Đến vài ngày trước tìm đồ nhớ ra mang đặt lên bàn chuẩn bị mang đi vứt thì phòng bếp lại cháy.
Hôm nay Vân Du vô tình vấp ngã những thứ đó lại xuất hiện. Tối nay hắn nhất định mang đi hủy hết để không cần phập phồng lo sợ nữa.
Lãnh Thiên Hàn nhắm mắt, ngẩng mặt hướng lên trần nhà: “Lục đệ a, ta thay đệ gánh trách nhiệm này rồi.” Hắn tự trách bản thân lắm chuyện. Lãnh Thiên Hạo đã vứt đi thế mà hắn lại mang về.
------------Phân Cách Tuyến Luna Huang-----------
Vân Du sau khi về viện đắp mặt nạ dưỡng nhan nằm trên giường suy nghĩ. Không lý nào trong bức họa chỉ có Dung phi mà Lãnh Thiên Hàn lại năm lần bảy lượt hỏi nàng có thấy gì bên trong không. Đã vậy hắn còn tự viết tên mình cho nàng xem nữa chứ.
Hắn đã từng khen Lãnh Thiên Hạo vẽ đẹp a. Không lẽ.......
Đêm nay nàng nhất định đến thư phòng xem lại bức họa đó mới được. Thế là nàng nhắm mắt dưỡng thần.
Đến tối nàng rón rén đến viện của Lãnh Thiên Hàn tìm bức họa ban sáng thì phát hiện Lãnh Thiên Hàn đang mồi lửa đốt đồ. Bên cạnh hắn quả là có vài bức họa và vài cuốn sách nữa.
Nàng hiên ngang chấp tay sau lưng bước đến: “Ngũ ca đang làm gì?” Lúc này nàng biết suy đoán của mình chắc đúng được tám phần rồi.
Lãnh Thiên Hàn giật nảy người liền đứng bật dậy dùng thân người cao lớn che đi những thú dưới chân: “Du Du giờ này không ngủ chạy đến đây làm gì?” Hắn lén đốt đồ nên sớm cho hạ nhân lui cả xuống vì vậy không có ai thông báo cho hắn biết nàng đến.
Vân Du nghiên người nhìn những món đồ đang bị hắn cố tình che khuất: “Muội không ngủ được liền đến tìm ngũ ca trò chuyện không nghĩ đến ngũ ca lại ở đây...” Câu sau nàng cũng cố ý bỏ lửng.
Lãnh Thiên Hàn bật cười nhưng vẫn không có ý tránh sang chỗ khác: “Ta chỉ là đốt vài thứ không cần thiết thôi.”
“Muội giúp ngũ ca được không?” Nàng đưa ngón trỏ lên miệng đáng yêu hỏi.
Hắn thấy nàng cũng không thể đọc được chữ nên miễn cưỡng đồng ý vậy. Càng che giấu thì càng chứng tỏ tâm có quỷ vậy thì công khai đi.
Thấy vậy Vân Du cao hứng chạy đến ngồi xổm xuống nhanh tay chụp lấy một trong số những bức họa mở ra. Lãnh Thiên Hàn nhanh tay hơn mang cả bức họa ném vào trong đống lửa đang cháy trong chậu than đất.
Bức họa bị bung ra hiện lên một mỹ nhân kiều diễm e lệ dùng tay che miệng cười ngọt ngào. Ngọn lửa đỏ rực làm sáng cả bức tranh sáng lên hiện rõ nét đẹp của mỹ nhân rồi nhanh chóng giấu nét đẹp khuynh thành đó sau đóng tro tàn.
Mắt Vân Du sáng lên nhìn thấy chữ bên trong bức họa có một bài thơ. Bên dưới bài thơ có ba chữ “Lãnh Thiên Hạo” và một cái dấu ấn màu đỏ. Nụ cười trên môi của nàng kéo cao.
Đúng như nàng đoán bức họa là do hắn vẽ. Dung phi quả là tuyệt thế mỹ nhân. Nếu nàng là nam nhân nhất định sẽ cố sống chết giành cho được tình yêu của nàng ta.
“Ngũ ca không xem lại trước khi đốt sao? Không thì sau này nhớ lại sẽ hối hận đấy.”
Lãnh Thiên Hàn quan sát thấy sắc mặt của nàng không hề thay đổi, mà nàng nói cũng có chút đạo lý. Hắn giữ lâu như vậy cũng chưa từng mở ra xem liền cùng nàng mở những bức tranh ra xem sau đó cùng bình luận rồi mới đem để vào chậu đất rực lửa.
Đốt hết những bức họa nàng lại cầm sách bỏ vào. Lãnh Thiên Hàn thấy vậy liền giữ lại nói: “Đối với sách phải xẻ mỏng như vậy mới mau cháy.”
“Ân.” Vân Du ngoan ngoãn làm theo hắn. Bên trong là những bài thơ do Lãnh Thiên Hạo viết về nét đẹp và tình yêu của hắn đối với Dung phi. Nàng cùng hắn ở quân doanh hai năm lúc nào cũng bị hắn gọi đến bên cạnh mài mực đương nhiên là nhận ra nét chữ của hắn rồi.
Tình cảm của hắn dành cho Dung phi quả thật sâu nặng. Cũng may tình yêu của nàng và hắn chỉ mới vừa chớm nở nên nàng có thể mau chống buông bỏ. Nếu nhúng sâu vào e là nàng đã ngu ngốc tìm cách trở về hiện đại rồi.
Hiện nàng đối với những chuyện này không còn cảm giác đau lòng nữa rồi. Nàng đưa mắt nhìn về chậu than rực lửa trước mặt. Ngọn lửa như đang nhảy múa cầu chúc cho tình yêu dang dở của bọn họ vậy.
Vân Du cùng Lãnh Thiên Hàn trò chuyện cùng nhau đốt những thứ kia đến khuya mới trở về viện nghỉ ngơi.