Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao

Chương 76: Chương 76: Chà đạp tâm ý




Tác giả: Luna Huang

Mấy ngày kế tiếp Lãnh Thiên Hàn luôn ăn ngủ không yên. Mỗi đêm hắn đều gặp ác mộng nhớ đến đôi môi mềm mại kia. Thế là hắn quyết định đến Thái phủ tặng lễ vật và viết thư tạ lỗi.

Đáng tiếc Thái Thanh Tĩnh cứ như muốn tránh mặt hắn vậy. Thư không hồi âm, mỗi lần có tiệc hay hợp mặt hoàng thương cũng chẳng thấy mặt khiến hắn khó chịu trong lòng. Hắn quyết định đến tìm Vân Du giải bày tâm sự.

Sau khi kể cho Vân Du nghe xong hắn liền vỗ bàn sinh khí: “Muội nói xem, hắn đường đường là nam nhân thế mà ta đã nhận lỗi còn không chịu gặp mặt nữa. Hắn cũng đã hai mười ba rồi còn gì đâu phải tiểu hài tử nữa”

Vân Du khép hờ đôi mắt nhìn nam nhân đang sinh khí trước mắt: “Ngũ ca tặng hắn thứ gì?”

“Ta thấy hắn khí huyết không tốt nên mang nhân sâm đi tặng” Lãnh Thiên Hàn húp một ngụm trà rồi nói.

Sắc mặt Vân Du sa sầm nhìn tên ngốc trước mặt: “Thôi để muội giúp huynh vậy.”

Lãnh Thiên Hàn nghe vậy liền cao hứng đa tạ nàng. Hắn còn mang cả bức thư do Lãnh Thiên Hạo viết đưa cho nàng nữa: “Thư này do lục đệ viết cho muội đấy.”

Bức thư hắn đã nhận được từ lâu rồi nhưng mãi đến bây giờ hắn mới dám đưa cho nàng. Lúc đầu khi nhận được hắn vốn nghĩ sẽ giả chữ của nàng hồi âm lại cho Lãnh Thiên Hạo nhưng nhớ lại nàng không biết chữ. Đến mấy hôm trước mỗi lần hắn nhắc đến Lãnh Thiên Hạo nàng cũng không sinh khí nữa nên quyết định hôm nay đưa cho nàng.

Vân Du nhìn lá thư trên tay Lãnh Thiên Hàn rất muốn bảo hắn đem thư đốt đi. Nhưng nhớ đến tiểu Đăng tử khi nghe nàng muốn đốt thư liền mang ra đọc to thì lại mỉm cười nhận lấy.

“Đa tạ ngũ ca.”

Lãnh Thiên Hàn vui vẻ bước ra khỏi sương phòng của nàng. Đi được chừng vài bước hắn nhớ lại nàng không biết chữ. Sao lục đệ lại viết thư cho nàng? Đáng lẽ nhận được thư nàng nên bảo hắn đọc giúp chứ. Thấy không an tâm liền quay lại xem.

Không ngờ thấy Vân Du đem thư để lên nến đốt rồi thả xuống sàn. Hắn vội chạy đến dập tắt rồi cầm lên mắng: “Sao muội có thể mang thư của lục đệ đem đốt như vậy? Muội không cảm thấy làm như vậy là chà đạp tâm ý của đệ ấy.” Cũng may chỉ mới cháy mất phần góc thôi không ảnh hướng đến nội dung bên trong.

Vân Du mặt không biểu cảm nhìn hắn rồi bưng tách trà lên nhấp một ngụm: “Muội là tôn trọng hắn nên mới đem đốt. Huynh không thấy người ta khi muốn gửi đồ cho tiên nhân đều đem đốt cả sao? Theo muội ngũ ca mới là người chà đạp tâm ý của hắn đấy.”

“Lục đệ ở biên cương vất vả hiện khó khăn lắm mới có thể viết thư gửi về quan tâm muội vậy mà muội không biết trân trọng lại mang đi đốt.” Lãnh Thiên Hàn sinh khí quát: “Muội còn dám bảo là đang tôn trọng lục đệ sao?”

Nàng cư nhiên còn dám xảo biện nữa cơ đấy. Hèn gì mà mẫu phi của hắn nghe được mấy tin đồn về nàng liền không tin. Mẫu phi còn bảo nàng thiên sinh thiên chân thuần khiết nhất định không làm ra mấy chuyện như thế.

“Muội lại chẳng bảo hắn viết cho muội.” Nàng nhúng vai rồi chỉ tay vào lá thư trên tay Lãnh Thiên Hàn: “Ngũ ca nhìn xem, hắn là viết cho thê tử của hắn không phải cho muội đâu.”

“Thê tử của hắn” đã sớm chết vào hôm thấy được hắn cùng Dung phi thân mật rồi. Nàng là có ý tốt đem thư đốt cho “thê tử của hắn” xem thôi.

Lãnh Thiên Hàn theo tay nàng nhìn vào lá thư rồi đông cứng người. Hắn ngơ ngác nhìn nàng hỏi: “Muội biết đọc chữ sao?”

“Muội chưa từng nói mình không biết chữ.” Vân Du nhàn nhạt đáp, không hiểu sao hiện tại tâm trạng nàng cực kỳ tệ. Có lẽ chút nữa nàng phải tìm thứ gì đó trút giận thôi.

Được rồi, là do hắn hiểu lầm. Đúng là nàng chưa từng nói như vậy. Hôm đó thấy nàng nhìn chằm chằm vào tờ giấy liền tự tác thông minh cho là nàng không biết chữ:

“Sao muội lại nói ta chà đạp tâm ý của lục đệ? Nếu ta đến không kịp thì thư đã không còn rồi đừng nói đến có chà đạp hay không.”

Vân Du nhắm mắt nằm trên bàn: “Lúc nãy ngũ ca dập lửa bằng gì?”

Lãnh Thiên Hàn nhìn trên mặt lá thư có vài dấu hài của hắn liền đỏ mặt bước ra ngoài. Lúc nãy tình thế nguy cấp hắn chỉ còn biết dùng chân dập lửa thôi.

----------Phân Cách Tuyến Luna Huang----------

Nhờ vào chuyện Lãnh Thiên Hàn nhờ vả nên Vân Du có thể tự ý xuất phủ. Vân Du tìm Thái Thanh Tĩnh trò chuyện. Mỗi lần nàng đề nghị mời hắn đến phủ chơi hắn liền lảng tránh vấn đề.

Đến một hôm Vân Du lại tìm Thái Thanh Tĩnh chơi:

“Tĩnh ca ca còn giận ngũ ca chuyên hôm đó sao? Ngũ ca không phải cố ý đâu.” Nàng ngây thơ nói như chuyện đó cùng nàng không có đến nửa phân quan hệ.

“Không có.” Mặt đã đỏ ửng nhưng Thái Thanh Tĩnh vẫn nhất mực phủ nhận.

“Vậy tại sao lại không chịu đến phủ dùng bữa. Ngũ ca là thật lòng muốn bồi tội a. Không lẽ là Tĩnh ca ca không nể mặt sao?” Vân Du nhướng mày dịu giọng nửa như uy hiếp nửa như trách móc.

Không có lý do để từ chối Thái Thanh Tĩnh đành phải nhận lời.

Thế là Vân Du đưa hắn đến phủ. Ngồi trong phòng ăn ba người nhưng chỉ mỗi Vân Du luôn miệng lải nhải. Hai người kia cúi mặt nhìn chén cơm không hề ừ hử tiếng nào.

Vân Du sinh khí liền mát mẻ: “Hai người có thật sự muốn cùng nhau giải hòa không vậy? Nãy giờ chỉ có mình muội nói thôi!”

Thế là hai người cùng nhìn nhau lúc đầu còn ngượng ngùng lát sau mỗi người một câu nói đến không ngừng miệng. Vân Du bỗng chốc bị đá ra ngoài làm người thừa thải lại sinh khí hắng giọng mát mẻ:

“Có người phi lễ người ta xong lại làm như không có gì xảy ra!”

Hai người đó lại im lặng tiếp tục dùng cơm. Bọn họ ai cũng nghĩ là bản thân sai nên không dám phản bác lại Vân Du. Nàng hả dạ cười vui vẻ.

Sau đó quan hệ giữa Lãnh Thiên Hàn và Thái Thanh Tĩnh không những trở lại như trước mà còn thân hơn. Bọn họ đi đâu cũng mang theo Vân Du.

Một hôm đẹp trời cuối mùa xuân, Lãnh Thiên Hàn đến nói với nàng:

“Nếu muội phát hiện bên cạnh có một người rất khác những người khác thì muội sẽ làm gì?”

Hắn thật sự xem nàng như cái thùng rác tâm sự. Có gì phiền lòng lại tìm đến nàng trút hết ra. Hắn cũng quên mất nàng vẫn chỉ có mười ba tuổi thôi.

“Khác như thế nào?” Vân Du ngơ ngác không hiểu câu hỏi.

“Ý ta là tỉ như nam nhân thích nam nhân.” Lãnh Thiên Hàn cố gắng bật ra từng chữ. Hắn sợ nàng sẽ kì thị.

Vân Du chớp chớp mắt đáp: “Muội sẽ đối xử với họ như thường” Nàng đến từ hiện đại thừa hưởng một nền giáo dục văn minh tiến bộ. Nơi đó luôn giáo dục nàng không được kì thị người khác.

Lãnh Thiên Hàn hớn hở hỏi: “Thật sao?” Thấy nàng gật đầu khẳng định hắn lại ấp úng nói:

“Vậy nếu...nếu như ta nói....nói ta có ý với.........Thái công tử thì sao?”

“Muội tán thành.” Vân Du vỗ tay mỉm cười.

“Muội không ghét bỏ ta?” Hắn nghiên đầu hỏi. Sao nàng lại mau hòa nhập như vậy khiến hắn nhất thời không tiêu hóa được.

Vân Du lắn đầu: “Nếu muốn ghét bỏ ngũ ca muội đã sớm ghét bỏ rồi, sẽ không cùng ngũ ca nói chuyện lâu như vậy đâu.”

“Muội đã sớm biết?” Hắn kinh hô. Vân Du gật đầu, hắn lại trách: “Thế mà không nói sớm báo hại ta.......Muội làm sao mà biết được?”

Vân Du ra vẻ thần bí nói: “Mỗi lần ngũ ca muốn gặp Tĩnh ca ca đều cố ý mang muội theo.” Làm bóng đèn.

“Vậy lúc đó tại sao muội lại không phản ứng gì hết?” Hắn ngạc nhiên thắc mắc đủ điều.

“Bởi vì chỉ cần là ngũ ca chọn muội sẽ không phản đối.” Đâu phải chuyện của nàng đâu mà phản đối làm gì cho mệt.

Lãnh Thiên Hàn xấu hổ cúi mặt, Vân Du lại nói: “Vậy ở phía thái phi ngũ ca dự tính thế nào?”

Lãnh Thiên Hàn ngẫm ngẫm lại nói: “Nếu hắn đồng ý ta sẽ hồi kinh xin hoàng thượng tứ hôn. Còn về phía mẫu phi thì từ từ nghĩ cách thuyết phục thôi.”

Vân Du tỏ ra vẻ giàu kinh nghiệm nói: “Ngũ ca khoan hãy nói với Tĩnh ca ca. Đợi một thời gian xem tâm ý của người ta thế nào đã.”

Lãnh Thiên Hàn cũng gật đầu tán thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.