Tác giả: Luna Huang
Rất nhanh cũng đến ngày đấu giá, Lãnh Thiên Hàn đã sớm vận y phục chỉnh tề ngồi thanh thản ở tiền thính đợi Vân Du.
Vân Du hôm nay vận một thân hồng sắc rực lửa, tóc nàng cột một chõm nhỏ ở giữa đầu, tay cầm quạt tròn thêu đàn bướm đang tung cánh bay do Lệ Chi thêu, tung tăng bước ra.
Lãnh Thiên Hàn vừa nhìn thấy nàng liền phun cả ngụm trà ra ngoài còn suýt nữa té xuống ghế: “Khụ khụ, Du Du chải kiểu tóc gì thế kia?”
Vân Du sờ chỏm tóc nhỏ ở trên đầu cười nói: “Kiểu tóc lạ.”
“Muội mau chải lại đi.” Hắn cầm ngọc phiến quơ qua quơ lại trên chỏm tóc nhỏ kỷ lạ trên đầu Vân Du: “Nào có ai để kiểu tóc quái dị như muội chứ.” Chỏm tóc nhỏ bị đè xuống lại đứng thẳng lên làm hắn cảm thấy buồn cười.
Vân Du bĩu môi: “Ở quân doanh muội cũng chải như thế cơ mà. Ai cũng khen đáng yêu cả.” Cả Lãnh Thiên Hạo cũng khen cơ.
Lãnh Thiên Hàn nhìn một chút rồi gật gù tán thành: “Thì đúng là có đáng yêu nhưng mà....” Lại là do Lãnh Thiên Hạo mà ra.
“Đáng yêu thì được rồi.” Vân Du không để hắn nói hết câu liền kéo tay áo của hắn ra ngoài: “Chúng ta mau đi thôi nhỡ đến trễ thì phải chen lấn mệt lắm.”
Leo lên xem ngựa Lãnh Thiên Hàn lại tiếp tục nhìn nàng hỏi: “Muội thật không có ý định chải kiểu khác?”
Vân Du gật đầu xác nhận xong liền phe phẩy cây quạt tròn mỉm cười rạn rỡ.
Quan cảnh ở Ẩn Long hồ lúc này được những dãy đèn lồng làm sáng rực. Mặt hồ in bóng đèn lồng y như hai đường song song vậy. Lối đi lên cầu Hỉ Tước bị phong tỏa. Trên đó chỉ có ba người đứng thôi. Thuyền hoa vài chiếc đã bắt đầu rời bến rồi.
Vân Du cùng Lãnh Thiên Hàn bước lên chiếc thuyền hoa của mình. Bên trong Lãnh Thiên Hàn sớm đặt món ăn và ca kỹ. Nàng cùng hắn ngồi bên trong chiếc bàn tròn dùng trà.
Hắn ra lệnh cho thuyền rời bến, âm thanh trong trẻo của tiếng đàn ngân vang. Vân Du khẽ lắc lư người theo điệu nhạc. Lãnh Thiên Hàn nhìn nàng muốn nói gì lại thôi.
Lát sau Vân Du mở lời trước: “Ngũ ca bình thường cũng hay dạo thuyền hoa sao?”
“Ừm.” Hắn phe phẩy chiếc ngọc phiến trên tay đáp: “Ta cùng đám hoàng thương bàn chuyện đa số vẫn là thuê thuyền hoa ngắm cảnh.”
Mắt Vân Du nhìn hắn sáng rực rỡ nhìn những chiếc đèn lồng ngoài kia đầy vẻ hâm mộ: “Muội cùng muốn giống ngũ ca.”
“Giống ta có gì là tốt.” Lãnh Thiên Hàn khẽ thở dài: “Làm nhàn vương sẽ bị người đời chê cười đấy.”
Vân Du mỉm cười: “Miệng là của họ, họ muốn nói gì chúng ta không thể quản. Tai là của chúng ta, chúng ta chỉ nghe những chuyện mình thích là được. Theo muội làm người chỉ cầu mong sức khỏe và cả đời vô lo vô ưu là được”
Lãnh Thiên Hàn nghe tiểu oa nhi triết lý như vậy liền bật cười: “Muội bao nhiêu tuổi rồi?”
Vân Du vờ như một lão nhân gia đang vuốt râu: “Muội đã già lắm rồi.” Sau đó cả hai cùng phá ra cười.
Nàng còn vỗ ngực hô to tuyên bố: “Nếu có kiếp sau muội nhất định làm nhị thế tổ, trái ôm phải ấp lập hàng ngàn thê thiếp, mang tiền đốt trong sòng bạc, thanh lâu. Chứ như ngũ ca thì phí quá.” Nàng nhìn hắn rồi chép miệng lắc đầu.
Lãnh Thiên Hàn bật cười: “Vậy nếu có kiếp sau ta nhất định cho muội làm nhị thế tổ.”
“Muội mới không cần ngũ ca cho đâu. Muội có thể tự làm chủ.” Nàng đắc ý hết cằm lên nói.
Bên ngoài âm thanh của nam nhân nào đó truyền vào khai mạc buổi lễ đấu giá. Vân Du nhấc cao gấu váy chạy ra ngoài. Lãnh Thiên Hàn chậm rãi bước theo sau.
Thấy Vân Du ngồi bệt xuống hai chân đung đưa ngoài thuyền tim của Lãnh Thiên Hàn như muốn nhảy luôn ra ngoài. Hắn liền hô: “Du Du, muội mau vào đây. Nhỡ té xuống thì biết làm sao?”
Vân Du quay qua hỏi: “Ngũ ca biết bơi không?”
“Không.” Lãnh Thiên Hàn hỏi ngược lại: “Muội biết bơi sao?”
Vân Du đảo mắt đến bên cầu Hỉ Tước trả lời: “Muội cũng không biết.”
Hắn tức muốn nổ phổi: “Vậy còn không mau bước vào đây.” Không biết bơi mà liều mạng như nàng hắn mới thấy lần đầu đó.
Bên trái là thuyền của Thái gia. Vân Du vừa thấy liền giơ tay vẫy, miệng hô to: “Tĩnh ca ca!”
Lãnh Thiên Hàn bước đến dùng ngọc phiến vỗ nhẹ đầu nàng: “Mau để tay xuống. Nữ nhân nào có ai để lộ tay như thế này.”
Vân Du mím môi trừng mắt nhìn hắn, tay ôm chỗ mới bị đánh: “Ngũ ca khó như vậy hèn gì chẳng lấy được cô nương nhà nào cả.” Sao hôm cung yến đám thiên kim tiểu thư kia ăn mặc mát mẻ như vậy hắn không lên tiếng chỉ trích đi? Nàng mới lộ có cánh tay mà đã bị đánh rồi.
Thái Thanh Tĩnh thấy nàng liền vui vẻ chào hỏi: “Du tiểu thư cũng ở đây sao?”
Thái lão gia thấy được cảnh đó liền nhíu mày thấp giọng nhắc nhở Thái Thanh Tĩnh: “Ngươi khi nào cùng người của ngũ Vương gia thân cận như vậy? Phải chú ý thân phận của mình một chút.”
Thái Thanh Tĩnh nghe vậy cùng chỉ “vâng” một tiếng rồi không dám nói gì nữa.
Lãnh Thiên Hàn đến khách sáo vào câu. Bên phải lại có tiếng của Triệu Chí Dương truyền đến. Hóa ra hắn cùng đám bằng hữu ở thuyền bên cạnh a. Lãnh Thiên Hàn trách Vân Du quá to tiếng thu hút người khác. Vân Du chỉ bĩu môi chứ không nói gì.
Suốt quá trình diễn ra bên trên đã chiếm mất phần giới thiệu của buổi lễ đấu giá. Hiện tên nam nhân nào đó ở trên cầu Hỉ Tước đang cố hét to:
“Buổi đấu giá xin được phép bắt đầu.”
“Đầu tiên là cuốn nhạc phổ viết tay của nghệ nhân Trần Thiểm. Giá khỏi điểm là một trăm lượng.”
Một nữ nhân cầm cuốn phổ giơ cao cho mọi người cùng thấy.
Sau đó một đám người thi nhau hô giá. Cuối cùng chốt giá rồi bán cho thương phú nào đó.
“Thứ hai là chiết phiến được làm từ giấy lụa của Yên Châu, trên đây có vẽ một bức mỹ nhân đồ và có bút tích của tài tử Trương Tùng Niên. Giá khởi điểm một trăm hai mươi chín mươi lượng.”
Sau đó tiếng hô giá lại vang lên. Vân Du quay sang ngẩng cao đầu nhìn Lãnh Thiên Hàn đang đứng sau lưng mình:
“Ngũ ca sao không mua chiết phiến? Muội thấy huynh quanh năm chỉ dùng mỗi một chiếc ngọc phiến.”
Lãnh Thiên Hàn mở chiếc ngọc phiến trong tay ra ngắm một hồi mới chậm rãi nói: “Chiếc ngọc phiến của ta là dó phụ hoàng ban tặng. Trên nàng có câu đối của hoàng thượng và tứ ca, viên hồng bảo ngọc do nhị ca tặng, hoa văn khắc trên ngọc phiến do tam ca đích thân khắc, còn có nét vẽ của lục đệ nữa chứ. Nó đối với ta rất trân quý nên ta luôn giữ bên người.”
Vân Du nghe như vừa mới thấy được thứ gì đó rất ghê gớm hơi giật mình một cái: “Ngũ ca nói Lãnh Thiên Hạo biết vẽ sao?”
Lãnh Thiên Hàn lại gõ nhẹ đầu của nàng: “Lục đệ trên thông thiên văn dưới tường địa lý. Võ công chỉ thua mỗi tam ca thôi.” Nàng thân là thê tử của lục đệ vì sao một chút cũng không biết. Có lẽ là hắn nên bồi bổ cho nàng thêm một khóa rồi.
Vân Du lại tiếp tục bĩu môi: “Thế mà muội cứ tưởng hắn là tên võ biền chỉ biết đánh đánh giết giết chứ.” Nàng mới không tin hắn giỏi như vậy đâu. Nếu thật giỏi như vậy thì hắn đã sớm làm hoàng đế rồi.
Lãnh Thiên Hàn cười phì nhìn nàng: “Lục đệ vẽ rất đẹp. Muội muốn xem không?”
“Ngũ ca không sợ muội làm rơi ngọc phiến kỉ niệm trân quý của huynh xuống hồ sao?” Vân Du nghiên đầu, đưa tay lên miệng, chớp chớp mắt ngây thơ vô đối.
Lãnh Thiên Hàn vội rút ngọc phiến trở về. Cũng may là chưa đưa cho nàng nếu làm rơi mất ngọc phiến hắn không biết bơi cũng phải nhảy xuống tìm cho kỳ được.
Vân Du thoải mái ngã người ra phía sau, hai tay chống ra sau, ngước mặt nhìn trăng: “Ai cũng giỏi thế ngũ ca giỏi gì?”
“Ta sao?” Lãnh Thiên Hàn đem ngọc phiến để vào trong thắt lưng rồi chấp tay sau lưng nói: “Ta là nhị thế tổ.”
Vân Du nhếch môi cười ngắm nhìn mặt trăng. Nàng đâu biết được ở phương xa có người nhờ trăng gửi thương nhớ trao đến nàng.
Đêm nay bầu trời đen như mực, ngoài trừ mặt trăng to tròn thì không có một ngôi sao nào cả. Rất khác so với cảnh vật xa hoa ở Ẩn Long hồ lúc này.
Lát sau tên nam nhân trên cầu Hỉ Tước tuyên bố dạ quang bôi thuộc về Thái lão gia. Lãnh Thiên Hàn quay sang chúc mừng. Thái lão gia cũng khách sáo mời hắn đến phủ chơi. Hắn lại đáp ứng cho có lệ.
Sau đó hắn cùng nàng quay vào thuyền hoa dùng bữa. Hắn mở ngọc phiến ra đưa cho nàng xem sự tài hoa của Lãnh Thiên Hạo.
Vân Du xem lướt qua rồi trả lại. Nàng làm gì có khiếu nghệ thuật mà ngồi đó ngâm cứu chứ. Vẫn là ăn mới no bụng được.
Lãnh Thiên Hàn thấy dáng vẻ ngậm một miệng thức ăn của nàng lại bật cười nói: “Ta nhớ có lần thất hoàng đệ không chịu học bài bị sư phó phạt đánh roi vào tay rồi bắt hắn chép phạt. Hắn mải mê lo chơi đến hạn nộp bài liền thức đêm để liêu mạng chép. Lục đệ giả chữ giúp hắn chép. Ta ở kế bên tiếp tế lương thực. Bọn họ mãi lo viết ta chỉ còn cách đút điểm tâm cho bọn họ thôi. Dáng vẻ lúc này của muội y như lục đệ và thất hoàng đệ khi đó vậy.” Lúc đó hắn là cố ý trêu bọn họ nên bọn họ chưa nuốt xong hắn đã đưa miếng tiếp theo vào. Bọn họ ngậm một đống trong miệng muốn chống đối cũng không có khả năng.
“Ân.” Vân Du trả lời cho có thôi chứ nàng mặc kệ hắn không thèm lưu tâm.
Lãnh Thiên Hàn thấy nàng chịu nói về Lãnh Thiên Hạo liền kể cho nàng nghe chuyện về Lãnh Thiên Hạo lúc nhỏ. Vân Du vừa ngồi ăn vừa nghe cũng không hề đáp lại.
Kỳ lạ là nàng không cảm thấy khó chịu khi nghe ai nhắc về hắn nữa. Có phải hay không nàng đã quên được hắn. Hiện nhớ lại cảnh hắn cùng Dung phi thân mật tim nàng cũng không có phản ứng nữa. Cảnh đó cũng không còn hiện rõ ràng nữa mà trở nên mờ ảo.
Đêm này nàng an tâm nên ngủ rất ngon.