Về đến lều, Lãnh Thiên Hạo thả Vân Du xuống rồi rót một tách trà đưa đến cho nàng như giữa bọn họ chưa hề xảy ra hiểu lầm.
Ý hắn là bảo nàng lắm mồm đây mà. Nàng rất muốn hung hăng hất tay hắn ra rồi ngạo nghễ nói “Ta đây không cần nhận lòng tốt của ngươi”
Bất quá nãy giờ nàng la hét cũng mệt mỏi rồi nên đành nhận lấy tách trà từ tay hắn uống một hơi cạn đáy. Xem như hắn chuộc tội với nàng vậy. Nàng đặt nhanh tách trà lên bàn rồi đưa tay nắm lấy cổ tay hắn kéo ra ngoài: “Mau theo ta đi gặp Vương gia.”
Lãnh Thiên Hạo tựa tiếu phi thiếu nhìn tiểu oa nhi đang nhăn mặt dùng sức kéo mình. Mắt hắn nhìn nàng rồi nhanh chóng nhìn tách trà trong tay nhẹ nhàng nói: “Nàng có bất mãn gì hiện có thể cùng bổn vương cáo trạng.”
Đang dùng sức kéo tên nam nhân thân cao tám thước thì hai từ “bổn vương” bay thẳng vào tai khiến Vân Du dừng mọi hoạt động lại nhìn hắn. Bày ra bộ dáng kinh hỉ, không tin vào thính lực của bản thân, nàng lấp bấp hỏi: “Ngươi là Lãnh Thiên Hạo?”
Lúc nãy nàng thấy đám binh sĩ tránh đường cho hắn, nàng chỉ nghĩ hắn là tướng quân thôi không ngờ hắn cư nhiên lại là boss bự trong miệng của nàng. Chẳng phải bảo Lãnh Thiên Hạo bị hủy dung, máu lạnh sao? Trước mặt nàng, hắn chỉ có bộ râu là đáng sợ thôi. Đáng ghét nhất chính là mũi hắn cao hơn mũi nàng.
“Nàng không tin bổn vương?” Tay hắn xoay xoay tách trà, mắt nhìn lá trà đang trôi bồng bềnh trong tách. Tên hắn chỉ có thái hậu và một người nữa gọi thôi. Ấy vậy mà nàng cả gan hết lần này đến lần khác mang ra hô ro gọi nhỏ.
Vân Du can đảm bước đến, khiễng chân, dùng tay quay mặt Lãnh Thiên Hạo quay sang đối diện với mặt mình. Hiện mặt hắn và mặt nàng cách nhau chưa đầy một gang tay. Thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Nàng cũng chẳng bận tâm điều này nữa.
Mắt nàng đang tìm giấu nối trên da mặt của hắn, bàn tay của nàng sờ loạn trên gương mặt đầy râu kia. Chẳng phải trào lưu dịch dung ở cổ đại rất thịnh hành sao? Trào lưu này rất được giới trẻ nói chung, giới xuyên không nói riêng ưa chuộng. Tuy mặt hắn đầy râu nhưng nhìn rất đẹp mắt a. Nàng mới không tin hắn đẹp hơn mình. Nam nhân làm sao đẹp hơn nữ nhân được.
Trong khi Vân Du đem hắn kiểm nghiệm hàng thật, Lãnh Thiên Hạo bên này cũng đánh giá tiểu oa nhi trước mặt. Đôi mắt to trong suốt của nàng làm nộ khí từ khi nãy của hắn tiêu biến mất.
Nhìn vào đôi mắt đó khiến đối phương cảm thấy chủ nhân của đôi mắt này là người thiên chân, khả ái. Bên trong đôi mắt sâu thâm thẩm, không ai đoán được nàng đang nghĩ gì.
Tìm một hồi Vân Du cảm thấy bất lực. Mang tai, dưới cầm, trên tóc nàng đều tìm cả. Xác thực là không có dịch dung. Tay nàng lướt xuống nắm chặt vai hắn, cúi đầu thở dài.
Sau đó nàng lui về phía sau vài bước nheo mắt, khoác tay trước ngực hỏi: “Ngươi xác thực là Lãnh Thiên Hạo?”
“Nàng nên gọi ta là Vương gia” Lãnh Thiên Hạo nhìn bộ dạng lưu manh của nàng trong lòng không khỏi phì cười. Bất quá đang đem nàng dạy dỗ lại nên không thể không nghiêm túc được.
“Ngươi đặt tên để làm gì? Không lẽ tên đặt ra chỉ để trưng trong gia phả rồi khắc lên bài vị sau khi quy tiên sao?” Vân Du không đồng ý với lối suy nghĩ thiển cận của Lãnh Thiên Hạo.
“Phủ quốc công dạy nàng như vậy sao?” Vẻ mặt của Lãnh Thiên Hạo không hài lòng với thái độ của nàng.
Vân Du vội xua xua tay: “Ngươi đừng nhắc đến cái địa ngục đó nữa” Nàng vừa xuyên qua đã bị người ta kéo qua kéo lại đến choáng váng hết cả đầu. Nghĩ lại nàng vẫn còn thấy sợ.
Lãnh Thiên Hạo nhìn tiểu oa nhi gầy gò, xanh xao trước mặt lại nhìn đến y phục trên người nàng. Từ chất liệu đến màu sắc còn thua cả cung nữ. Hẳn là nàng sống cũng không tốt đi. Vân quốc công là đưa cái gì đến cho hắn đây?
Vân Du bước đến vỗ nhẹ vào vai hắn nói: “Ngươi nên cạo râu trên mặt đi” Nàng không thích nam nhân có râu. Vẫn là để hắn cạo râu đi rồi nói chuyện dễ dàng hơn.
“Vì sao?” Hắn lại nhìn nàng thản nhiên hỏi.
Vân Du nghệt mặt nhìn hắn rất lâu. Tên này đầu óc có vấn đề sao? Để râu nàng không thích đương nhiên sẽ ép hắn cạo đi rồi. Như vậy mà cũng hỏi cho được.
“Bởi vì xấu” Nàng ngây thơ nghĩ gì nói đó.
Trán hắn rơi xuống vài vạch đen. Nàng cư nhiên nói hắn xấu. Thiên hạ này chưa từng có ai dám nói như vậy. Tất nhiên là trừ tin đồn hắn tự tung ra.
“Nàng là đang chê mạng quá dài” Âm thanh từ miệng hắn vang lên không hề có cảm xúc nhưng thập phần mang theo hàn khí.
Vân Du lùi về phía sau làm động tác sợ hãi: “Ta sợ quá, ta sợ ngươi không dám giết ta.” Dứt lời tay nàng chống hông, ngẩng mặt lên cười ha hả thách thức hắn.
“Ta chẳng những dám nói ngươi xấu ta còn dám thổi tắt cả nến nữa kìa” Dứt lời nàng chu mỏ, nhón người về phía bàn thổi đôi nên long phượng đang nhảy múa trên bàn.
Tay hắn nhanh chóng tóm lấy nàng. Đáng tiếc một cây nến đã bị nàng thổi tắt. Sinh khí, hắn kéo nàng nằm xấp trên đùi mình: “Nàng nói đúng. Ta quả thực không dám giết nàng. Nhưng...” Ngừng một chút hắn lại nói: “Ta dám đánh nàng.”
Tay hắn đồng thời vung lên rồi hạ xuống mông nàng liên tục. Đạo lực vừa đủ để nàng cảm thấy đau.
Mắt nàng ngấn lệ, tay chân giãy giụa trong vô vọng, miệng liên tục đóng mở: “Lãnh Thiên Hạo, mau thả ta ra. Ngươi là muốn hủy hoại mầm non tổ quốc sao? Mọi người nói rất đúng, ngươi là tên lãnh huyết, giết người không chớp mắt, là cường hào ác bá, là cầm thú không hơn không kém.........”
Lãnh Thiên Hạo thật không ngờ tin đồn do hắn tự tạo đã một bước thăng hắn lên làm cầm thú. Tức giận lực đạo của hắn có mạnh hơn.
“Ta họ Lãnh” Ý hắn là hắn họ Lãnh nên lãnh huyết cũng là chuyện bình thường.
Tên khốn này dám chiếm tiện nghi của nàng: “Ngươi chỉ biết khi dễ người khác, ngay cả tiểu oa nhi cũng không bỏ qua, ỷ là Vương gia liền có thể tùy ý an bài người khác, ỷ bản thân cao to liền ức hiếp tiểu oa nhi không nhỏ bé như ta.........”
Giọng hắn băng lãnh từ bên trên truyền xuống: “Nàng đã biết lỗi chưa?”
“Ta không có lỗi” Vân Du gào thét thất thanh. Lúc này nước mắt đã sớm chảy ra vì đau.
Thế là hắn thưởng thêm cho nàng vài cái đánh trên mông: “Đã biết lỗi chưa?”
Dưới hiên nhà của người khác, không thể không cúi đầu. Nàng ghi sổ có cơ hội sẽ cùng hắn tính toán một lần. Nàng ấm ức nói: “Biết.”
Lãnh Thiên Hạo dừng tay đỡ nàng đứng dậy dặn dò: “Sau này không được như vậy nữa. Mau mau hướng ta nhận lỗi.”
Vân Du oán hận nhìn hắn đôi mắt to đã sớm ngấn lệ: “Nhưng ta không xin lỗi.” Chiếm tiện nghi của nàng còn bắt nàng xin lỗi sao? Đừng có mơ.
Nhìn biểu hiện của nàng làm hắn nhớ lại bản thân lúc trước.
------------Phân Cách Tuyến Luna Huang-------------
Khi hắn còn nhỏ, một hôm nào đó phụ hoàng cho gọi sáu vị Vương tử đến khảo âm luật, thi phú, xạ kỵ. Ai thắng sẽ nhận được hai gương châu báu và một thanh trường kiếm do đích thân tiên hoàng rèn.
Cả sáu người điều ra sức nỗ lực chứng minh tài năng của mình. Đây không chỉ là thể hiện thực lực của bản thân mà còn là danh dự của mẫu thân bọn họ nên ai cũng cố gắng tranh cho bằng được. Rất lâu về sau hắn mới biết đó là điều kiện tuyển chọn thái tử.
Kết quả không ai thẳng ai, hai gương châu báu chia sáu, thanh trường kiếm vô chủ. Bá quan văn võ người người hướng phụ hoàng khen “Hổ phụ vô khuyển tử“. Ngoài mặt thì phụ hoàng cười đắc ý nhưng thực chất rất đau đầu vì không biết nên lập ai làm thái tử mới phải.
Sau đó bọn họ không chấp nhận kết quả này liền rủ nhau ra ngự hoa viên quyết đấu một phen. Cuối cùng sáu vị Vương tử thụ thương mà hắn nhỏ nhất nên bị thương nặng nhất. Ngự hoa viên cũng bị tàn phá nghiêm trọng. Phụ hoàng nỗi giận lôi đình trách phạt nhưng chẳng ai chịu nhận lội.
Sau cùng phụ hoàng ban lệnh nhốt vào đại lao của hình bộ ba ngày không cho thỉnh thái y, không cho thăm nom, không cho dùng cơm chỉ được uống nước.
Sáu người bọn họ ở trong đại lao ba ngày. Lúc đầu cũng có lời qua tiếng lại sau đó liền cùng nhau nói chuyện vui vẻ như chưa hề có gì xảy ra. Khi được thả bọn họ cùng nhau chia ngọt xẻ bùi, chọc phá lão sư, bao che khuyết điểm của nhau. Đó cũng là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời của bọn họ.
Sau ngày do hoàng vị, bọn họ càng ngày càng ít tiếp xúc với nhau. Gặp thì xã giao vào câu. Còn lại là tính toán, ám hại lẫn nhau dẫn đến sinh li tử biệt.
Đại hoàng huynh được hắn phò trợ nên ngồi vững trên hoàng vị. Nhưng chắc gì đã tìm lại được ngày tháng vui vẻ lúc xưa. Mỗi lần nhận được thư từ kinh thành, trước là hỏi thăm quân tình, sau liền ôn chuyện xưa tích cũ. Thanh trường kiếm đương nhiên thuộc về đại hoàng huynh.
Nhị hoàng huynh tạo phản bị vây bắt tại Kim Loan điện rồi từ sát. Hắn ôm lấy thi thể bê bếch máu của nhị hoàng huynh đau lòng nói không nên lời. Nhị hoàng huynh nói với hắn: “Nếu có kiếp sau nguyện cùng hắn làm huynh đệ” rồi trút hơi thở cuối cùng. Phụ hoàng vì danh dự của hoàng thất liền bố cáo thiên hạ nhị Vương tử vì bảo vệ hoàng thượng nên hy sinh anh dũng.
Tam hoàng huynh cấu kết ngoại bang bị phát hiện liền dùng độc tự sát trong phủ. Khi hắn đến thì đã quá muộn. Tam hoàng huynh có để lại bức thư cho hắn. Trong thư viết: Kiếp sau lại làm huynh đệ nhưng không hi vọng là người trong hoàng tộc. Phụ hoàng lại lần nữa chiếu cáo thiên hạ: Tam Vương tử, tử trận ở chiến trường.
Thi thể của hai vị hoàng huynh được an táng ở hoàng lăng. Những người có liên quan điều bị ám toán không để lại dấu vết. Hai người họ chưa có nhi tử nên phủ đệ để thê thiếp quản lý. Hai vị mẫu phi của bọn họ được ban tử cùng họ tuẫn táng.
Tứ hoàng huynh uy hiếp phụ hoàng thoái vị nhường ngôi liền bị bắt biếm làm thứ dân, con cái đời đời không được làm quan, không được bước chân đến kinh thành dù chỉ nửa bước. Hắn cùng đại hoàng huynh, ngũ hoàng huynh, tam hoàng huynh cầu xin nên bị giam lỏng trong Tử Hoằng cung. Phụ hoàng bố cáo thiên hạ tứ Vương tử mắc bệnh lạ nên lưu lại trong Tử Hoằng cung điều dưỡng.
Mẫu phi của tứ hoàng huynh biết chuyện liền treo cổ tự sát được an táng trong hoàng lăng. Sau này đại hoàng huynh lên ngôi gỡ bỏ lệnh giam lỏng nhưng tứ hoàng huynh vẫn không hề bước chân ra khỏi Tử Hoằng cung dù chỉ nửa bước.
Ngũ hoàng huynh tâm tình nguội lạnh liền đối với chính sự không còn chút hứng thú nào. Ngũ hoàng huynh quyết tâm làm nhàn vương xách hành lý chu du thiên hạ. Sau này hoàng thúc mất nhưng không có con trai kế vị đại hoàng huynh liền mang ngũ hoàng huynh về nhét cho chức vụ quản lý đám hoàng thương cho ngũ hoàng huynh với lý do vô cùng chính đáng “Trẫm không tin người ngoài“. Ngũ hoàng huynh ngậm ngùi nhận lấy rồi vi vu Tô Châu lâu lâu mới hồi kinh diện thánh báo cáo tình hình.
Bản thân hắn mười hai tuổi cùng đại hoàng huynh vây bắt nhị hoàng huynh tại Kim Loan điện. Mười ba tuổi cầm quân đến Ôn Giao trì áp chế tứ hoàng huynh. Mười lăm tuổi cùng ngũ hoàng huynh nhận lệnh của phụ hoàng đến phủ tam hoàng huynh bắt người. Sau đó cùng ngũ hoàng huynh dẫn binh giúp đại hoàng huynh bình ngoại bang. Từ sau sự kiện kia liền xin ra biên cương trấn thủ chưa từng quay trở về.
Thất hoàng đệ còn nhỏ lại nhanh mồm không biết giữ bí mật nên không ai chơi cùng. Chỉ có hắn và ngũ hoàng huynh quan tâm đến.
------------Phân Cách Tuyến Luna Huang-------------
Hắn nhỏ nhất nên được các vị hoàng huynh yêu thương nhất. Nhưng cũng chính hắn là người bất tử họ. Nghĩ đến đây trong mắt của hắn lại xuất hiện vài phần thê lương.
Lãnh Thiên Hạo nhìn tiểu oa nhi trước mặt tay bất giác xoa lên đầu nàng: “Còn đau không?”
Vân Du ấm ức dùng đôi mắt to ngấn lệ nhìn hắn, trên mặt còn vươn lại vệt nước mắt chưa kịp khô: “Ngươi để ta đánh lại xem có đau không? Chiếm tiện nghi của ta rồi còn dám hỏi nữa sao?”
Lãnh Thiên Hạo không còn biết phải nói gì nữa. Nàng cũng có tiện nghi cho hắn chiếm sao? Thôi, không cùng nàng so đo nữa: “Nàng nên thu liễm tính khí của mình đi thôi.”
Vân Du hất tay hắn ra rồi đè nén sự phẫn nộ của mình. Nàng chạy đi lấy cái gương đồng cho hắn tự soi: “Ngươi nhìn xem, quả thật rất xấu.”
Chẳng hiểu vì sao hắn đột nhiên lại nghe lời nàng. Không nói một lời liền đem đống râu trên mặt một lượt cạo sạch sẽ.
Lớp râu dày cộm kia lần lượt bị chủy thủ làm rơi xuống. Vân Du há hốc nhìn hắn phỏng chừng có thể nhét cả một quả trúng gà to vào trong. Lý nào lại đẹp như vậy, khí khái của vương giả cũng dần lộ rõ. Hắn có râu đã được tâng bốc tận mây xanh rồi bây giờ không có thì thiên hạ sẽ đại loại mất.
Mai mà để đám Phó Đức Chính thấy được e là sẽ hướng hoàng thượng tạc tượng rồi lập đền thờ mỗi ngày thờ phụng, thắp nhang.
Ai bảo chỉ có hồng nhan họa thủy nàng lập tức cắn chết người đó. Thấy Lãnh Thiên Hạo rồi mới biết lam nhan cũng có thể họa thủy a.
Lãnh Thiên Hạo tựa tiếu phi tiếu đắc ý nhìn tiểu oa đang hóa đá trước mắt: “Thế nào?” Nàng dám bảo hắn xấu.
Vân Du bước đến vỗ vỗ vai, cười giả lả với hắn: “Ta đã nghĩ kỹ rồi. Sau này chúng ta sẽ là huynh muội tốt. Nhưng chúng ta đã bái đường ta liền gọi ngươi là phu quân ca ca. Có phúc mình ta hưởng, có họa mình ngươi gánh. Rất công bằng a.”
Trên trán hắn xuất hiện một giọt mồ hôi to đùng. Nàng nói vậy có ý gì? Phu thê phải có phúc cùng hưởng, có họa cùng gánh mới đúng. Đằng này nàng là bảo có phúc bản thân hưởng, có họa mình hắn chịu, lại còn dám bảo rất công bằng nữa chứ. Có ai làm thê tử như nàng không? Đáp án trong lịch sử hình thành Huyễn Thần quốc từ trước đến nay chưa từng có tiền lệ này.
Lãnh Thiên Hạo nhẹ nhàng nói: “Đêm đã khuya nàng cũng nên đi ngủ.”
Vân Du chỉ lên giường nói với hắn: “Ngươi ngủ ở đó. Ta và Lệ Chi ngủ dưới đất”
Lãnh Thiên Hạo mở miệng định nói gì đó nàng liền ôm lấy vạt áo trước ngực nhìn hắn bằng ánh mắt cảnh giác: “Không phải ngươi muốn cùng ta ngủ chứ? Ngươi là đồng luyến sao?”
Trong lòng nàng gào thét mắng chửi tên biến thái đồng luyến trước mặt vạn lần. Hắn ở biên cương lâu năm thực sự trở nên biến thái rồi.
Lãnh Thiên Hạo cười ra nước mắt. Bất quá biểu hiện của nàng thu vào trong mắt hắn lại trở nên rất đáng yêu: “Ta là muốn nói, nàng ngủ ở đây ta đi nơi khác ngủ.”
Vân Du cao hứng liền nâng váy chạy ra ngoài. Hắn nắm tay nàng kéo lại hỏi: “Nàng lại muốn đi đâu?”
Vân Du nhìn tay mình rồi lại nhìn hắn: “Ta đi tìm Lệ Chi cùng hưởng phúc” Nàng thật sự cao hứng đến độ quên cả hỏi hắn ngủ ở đâu.
Có ai như tiểu thê tử nhà hắn không? Bảo phu quân một mình gánh họa bản thân cùng nha hoàn thiếp thân hưởng phúc. Hắn ai oán trong lòng thán.
Đè nén lại cảm xúc của mình, hướng nàng nói: “Ta bảo người đi tìm Lệ Chi, nàng ở lại đây. Đêm đã khuya, quân doanh nguy hiểm nàng không nên chạy loạn.” Dứt lời Lãnh Thiên Hạo quay người đi mất.
Hắn đã sớm gọi người chuẩn bị lều cho Lệ Chi cùng hỉ nương nhưng nghe nàng nói muốn ngủ cũng Lệ Chi hắn cũng không có ý kiến. Dù gì nàng vẫn còn nhỏ, lại ở quân doanh nguy hiểm có người bên cạnh cũng tốt hơn.
Lệ Chi mới đến chưa được phân phó chỗ ngủ nên trở về lều. Ở bên ngoài đã lâu không biết có nên vào hay không. Nàng ở ngoài biết tiểu thư và Vương gia đang nói chuyện nên trong. Tuy nghe không rõ nhưng cũng biết tiểu thư nhà mình mới bị dụng hình xong.
Thấy Lãnh Thiên Hạo bước ra Lệ Chi cung kính hành lễ. Do ngược sáng nên nàng ta cũng chưa phát hiện hắn đã trở nên tuấn mỹ hơn do mất bộ râu xấu xí kia. Đợi Lãnh Thiên Hạo đi khuất mới bước vào trong.
Vừa thấy Lệ Chi, Vân Du ôm lấy nàng ta khóc lóc kể lể mình bị Lãnh Thiên Hạo hành hạ ra sao, khi dễ thế nào, nhưng tuyệt nhiên không hề nhắc đến việc nàng dụ dỗ hắn cạo râu.
Thế là hai chủ tớ cùng bình an qua một đêm ở doanh trại. Nói thì là vậy nhưng Lệ Chi không dám cùng nàng ngủ trên giường.
Kết quả: Tân nương bị tân lang đánh đến nỗi mông suýt nở hoa. Tân lang để tân nương trong tân phòng cùng nha hoàn thiếp thân. Bản thân ôm chăn gối đến lều tướng quân ngủ nhờ.
Chuyện này trở thành đề tài nóng bỏng được truyền đến khắp quân doanh.
chỉ r��*�u