Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao

Chương 87: Chương 87: Dì cả ghé thăm




Tác giả: Luna Huang

Sáng nay vừa mở mắt cả vạt áo trước ngực của Lãnh Thiên Hạo đã đập vào mắt Vân Du. Lãnh Thiên Hạo cúi xuống cười: “Nàng tỉnh?” Hắn vuốt mái tóc tơ mượt mà của nàng ra phía sau.

Nàng nhìn thấy hắn đã sớm y phục chỉnh tề từ bao giờ rồi. Nàng ngồi dậy nhìn ra ngoài trời. Nàng cũng không có dậy trễ cơ mà: “Ngươi sao còn chưa rời giường?”

“Ta đợi nàng.” Nàng ngồi dậy giúp nàng lấy y phục.

Cả người nàng ê ẩm khó chịu, nhất là bụng dưới a. Nàng ngồi dậy kéo chăn ra khỏi người, mắt ngó tới ngó lui trên nệm lại xuất hiện vệt máu. Nàng hoảng hốt nhìn lên vai Lãnh Thiên Hạo đang đứng lấy y phục cho mình. Tay hắn không chảy máu a, lại nói vết máu này không phải là ở vị trí cánh tay đâu. Vậy...vậy máu nàng là của ai? Không lẽ........

Sắc mặt nàng tái nhợt ngồi lên đóng máu đó rồi la thất thanh: “A” Tay cũng buông màn xuống kéo chăn che lên người.

Lãnh Thiên Hạo hốt hỏi: “Du Du, nàng làm sao?” Chân hắn đồng thời chạy đến.

“Không được đến đây” Vân Du hét to ngăn cản hắn.

Sao nàng có thể xui xẻo đến như vậy cơ chứ? Mấy năm ở Hàng Châu thứ gì cũng đầy đủ lại không bị gì, vừa đến đây dì cả đã ghé thăm. Ở đây toàn là nam nhân phải làm sao đây? Nàng lại không biết cổ đại họ dùng cái gì cho mấy ngày này. Không lẽ nàng ở đây đến khi hết mới ra ngoài sao? Còn tấm nệm này nữa biết xử lý như thế nào?

Lãnh Thiên Hạo vén màn xem xét không có gì đáng ngại hắn mới thả màn xuống đứng bên giường hỏi nàng: “Nàng làm sao? Nói ta biết được không?” Trực giác cho hắn biết lúc này không nên chạm vào nàng.

“Ngươi đi ra đi.” Nước mắt thấm đẫm mặt nàng nức nở nói.

“Nàng chỗ nào không khỏe? Ta gọi Hồ Điệp đến được không?”

Đúng a, còn Hồ Điệp a: “Ngươi đi gọi Điệp tỷ tỷ đi.” Lão thiên gia vẫn còn thương nàng.

Lát sau Hồ Điệp đến hỏi: “Vương phi chỗ nào không khỏe sao?”

Vân Du nhích người sang bên chỉ vào máu trên nệm, sụt sụt mũi: “Là chỗ này.”

“Vương phi đợi ta một lúc.” Nói xong Hồ Điệp miệng mang tiếu ý rời đi.

Lãnh Thiên Hạo sốt ruốt đứng bên ngoài. Vừa thấy Hồ Điệp bước ra hắn đã hỏi thăm. Hồ Điệp cung kính nói:

“Hồi Vương gia, Vương phi lần đầu có quỳ thủy nên mới hốt hoảng như vậy. Thỉnh người yên tâm!”

Tâm của Lãnh Thiên Hạo thả lỏng không ít, hóa ra tiểu nương tử của hắn là lần đầu có nguyệt sự. Mắt nhìn vào trong cửa phòng đóng kín nhàn nhạt nói: “Lát nữa đến thư phòng gặp ta” Nói xong hắn phân phó người nấu nước nóng mang đến cho nàng tắm.

Hồ Điệp đi rồi nhanh chóng quay lại mang theo thứ nữ nhân dùng đến hướng dẫn nàng cách sử dụng. Vân Du nhíu mày cố gắng tiếp thu hết.

Nàng tắm xong bước ra nệm cũng được thay rồi. Lãnh Thiên Hạo từ ngoài bước vào bế nàng đến bàn nhẹ giọng hỏi: “Nàng khó chịu sao?”

Vân Du gật đầu. Hiện nàng không muốn động đậy gì nữa. Thật muốn khóc mà! Làm thế nào lại xui xẻo như vậy không biết nữa.

Tay hắn đặt lên bụng nàng: “Là chỗ này sao?”

Vân Du ngạc nhiên nhìn hắn hỏi: “Ngươi biết sao? Là Điệp tỷ tỷ nói với ngươi?”

Giọng hắn vẫn ôn nhu đáp trả: “Ta thấy nàng không khỏe nên có hỏi qua một chút” Lúc nãy hắn gọi Hồ Điệp đến thư phòng thỉnh giáo nên cũng biết một chút.

“Ta quả thực là khó chịu nhưng không bị đau bụng đâu.” Nàng buồn bã nói. Sức khỏe của nàng tốt nên không bị đau bụng như những người khác.

Hắn nghe xong cũng thấy yên tâm liền gắp thức ăn cho nàng. Nàng chỉ cần mở miệng nhai và nuốt thôi. Hắn nhìn nàng ngồi trong lòng mình đôi chân giờ đây đã chạm đất rồi. Hắn có nên cao hứng hay không?

Thế là mấy ngày nguyệt sự nàng ngoan ngoãn để hắn bế mình đi khắp nơi như ở biên cương Bắc Bình.

Lãnh Thiên Hạo thấy nàng như vậy cũng vui vẻ. Nếu lúc nào nàng cũng ngoan ngoãn ở trong lòng hắn như vậy thì tốt biết bao.

------------Phân Cách Tuyến Luna Huang-------------

Rất nhanh những khó khăn đi qua nàng lại vui vẻ mang nụ cười trên môi chạy khắp nơi chào hỏi mọi người.

Không có gì chơi nàng lại về viện nằm trên tuyết tạo hình thiên thần. Lãnh Thiên Hạo bước vào thấy liền đỡ nàng lên giúp nàng phủi hết tuyết trên tóc và áo choàng:

“Sau này nàng đừng nằm như vậy nữa, nếu nhiễm lạnh sẽ sinh bệnh đấy.”

Vân Du bĩu môi lắc lư người làm nũng: “Ta không có gì chơi. Ngươi để ta đến Hàng Châu hoặc cho người mang ta hồi kinh được không?”

“Sẽ không!” Hắn kiên định trả lời. Sợ làm nàng buồn liền bồi thêm câu: “Phó Đức Chính sắp đến rồi.” Ý hắn là có người cùng nàng chơi đùa.

Quả nhiên Vân Du nghe được liền mắt sáng rực rỡ như sao trên trời: “Thật sao?” Vậy là nàng sắp được hồi kinh rồi.

Binh sĩ lại đến báo Phó Đức Chính đã đến hiện đang đợi ở tiền thính. Vân Du vội nâng cao váy hớn hở chạy ra ngoài.

“Phó giám quân còn nhớ bổn phi không?”

Phó Đức Chính quay sang cung kính: “Vương phi hảo.” Tiểu Vương phi đã trưởng thành rồi có lẽ còn tạo không ít kinh hỉ cho hắn nữa.

Lãnh Thiên Hề ngồi trên ghế thái sư quay mặt sang nơi khác hắng giọng: “Du Du, không được nâng váy cao như vậy.”

Vân Du tinh nghịch lè lưỡi tay đồng thời thả váy xuống: “Phó giám quân khi nào hồi kinh?”

Hắn vừa đến nàng đã muốn đuổi người rồi sao? Hay là...nàng có ý muốn theo hắn hồi kinh. Vạn lần đừng để nàng có suy nghĩ đó. Lúc đầu bảo hắn đến giám quân hắn đã nghĩ mình sớm mất mạng rồi. Cũng may Lãnh Thiên Hạo ngăn cản hiện nhận được lệnh hắn cũng tim đậm chân run nhưng Lãnh Thiên Minh hứa khi hồi kinh sẽ cho hắn từ quan. Hắn hiện tuổi đã cao không thể chịu đả kích được đâu.

Lãnh Thiên Hạo bước đến như một sự giải cứu cho Phó Đức Chính vậy: “Lão thần tham kiến lục Vương gia” Mượn cớ này không trả lời câu hỏi của Vân Du.

“Miễn lễ!” Lãnh Thiên Hạo ngồi trên ghế thái sư bế Vân Du đặt trên đùi mình: “Phó giám quân đi đường xa mệt mỏi hay là về viện nghỉ ngơi trước.” Nhìn Phó Đức Chính tuổi đã cao cũng không đành lòng để tiểu nương tử nhà mình mang hắn ra chơi đùa nên cho hắn lui.

Vân Du cao hứng nói: “Phó giám quân nghỉ ngơi đi, lát nữa bổn phi sẽ đến thăm ngươi.” Tay nàng xòe ra chạm chạm vào nhau suy tính nên làm gì để lấy lòng hắn.

Phó Đức Chính run rẩy cáo lui. Tiểu Vương phi còn muốn đến thăm hắn nữa sao? Hắn không muốn gặp nàng nữa đâu. Lần này là bất đắc dĩ thôi.

Hắn đi khuất Vân Du lắc đầu chép miệng nói: “Không hiểu hoàng thượng ca ca nghĩ gì nữa. Hắn đã lớn tuổi thế này rồi tay chân run rẩy thế kia còn bắt hắn làm giám quân. Đáng lẽ phải cho cáo lão hồi hương chứ!”

“Còn không phải do sợ nàng sao?” Lãnh Thiên Hạo cười cho một trận hạ giọng nói bên tai nàng.

Lãnh Thiên Hề ngạc nhiên không hiểu hỏi: “Tại sao lại sợ Du Du?” Vân Du đáng sợ lắm sao?

Lãnh Thiên Hạo ra vẻ thần bí nói: “Lát nữa đệ sẽ giải thích cùng tứ ca.” Nếu là nói ở đây Vân Du nhất định sẽ không thừa nhận lại còn sinh khí với hắn nữa thì nguy.

“Ta có làm gì hắn mà sợ ta chứ?” Vân Du sinh khí đẩy hắn ra.

Lãnh Thiên Hạo đứng dậy đặt nàng lên ghế rồi ra ngoài phân phó binh sĩ. Cho dù hắn trả lời nàng cũng sẽ bảo hắn đồ thừa cho nàng, tốt nhất vẫn là im lặng.

Lãnh Thiên Hề ho khan vài tiếng hướng Vân Du hạ thấp giọng cảm tạ: “Du Du, đa tạ muội.”

Vân Du chớp chớp mắt không hiểu liền hỏi lại: “Tại sao Vương gia ca ca lại đa tạ muội?” Nàng mới đến cảm tạ nàng cái gì cơ chứ.

Mặt hắn ửng đỏ khẽ nói: “Nhờ phương pháp của muội Liên nhi đã có hỉ sự.”

Vân Du cao hứng quỳ lên ghế rồi chòm sang hỏi: “Thật sao?” Thấy hắn mỉm cười gật đầu nàng liền nói: “Chúc mừng Vương gia ca ca!” Thật ra nàng cũng sớm quên mất chuyện này rồi. Nàng vốn không nghĩ mình sẽ gặp lại Lãnh Thiên Hạo còn bị hắn mang đến đây đâu.

Lãnh Thiên Hạo quay lại thấy tiểu nương tử nhà mình và Lãnh Thiên Hề to nhỏ cười khúc khích liền nhanh chân bước đến ôm lấy thắt lưng của nàng kéo vào lòng: “Du Du, nàng như vậy nhỡ ngã thì sao?” Hắn có chút ganh tỵ rồi.

Vân Du hắt một hơi mạnh rồi hung hăng hất tay hắn ra leo xuống: “Ngũ ca tuy lắm điều nhưng cũng không bằng ngươi đâu.” Chuyện gì cũng muốn đến quản, nàng thật thiếu mất tự do rồi.

“Nàng dám nói ngũ ca lắm điều.” Lãnh Thiên Hạo miệng mang ý cười trêu nàng.

“Ta là nói sự thật a. Ngũ tẩu cũng công nhận cơ mà.” Vân Du đắc ý kể: “Lúc trước ta còn tưởng ngũ tẩu sau khi gả cho ngũ ca sẽ bị nhốt trong sương phòng nữa đó.”

Lãnh Thiên Hạo cùng Lãnh Thiên Hề đồng loạt “a” một tiếng rồi gật gù. Hóa ra Lãnh Thiên Hàn như vậy mà lại là một bình giấm chua.

Lãnh Thiên Hề lại nói: “Lục đệ cùng ngũ đệ đương nhiên không giống nhau rồi. Ngũ đệ sẽ không thể bế muội, không thể uy muội dùng bữa như lục đệ được.”

Vân Du bĩu môi cãi thầm trong bụng: Đó là điều đương nhiên, ngũ ca đâu bị đồng luyến như Lãnh Thiên Hạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.