Nơi tổ chức dạ yến lần này là Bích uyển. Càng đến gần Bích uyển không khí càng náo nhiệt. Đèn lồng đủ màu sắc được treo cao làm Bích uyển càng thêm lộng lẫy, huy hoàng. Xung quanh Bích uyển được bao quanh bởi một rừng đào, tuy là mùa thu nhưng đào vẫn nở rộ. Sân của Bích uyển sớm bị cánh đào phủ đầy tạo nên một mảng hồng nhạt làm say động lòng người.
Hoàng thượng và hoàng hậu ngồi cao nhất. Dưới một chút là thái hậu, chút nữa là thái phi. Bên trái chính là chỗ của các Vương gia chỉ còn trống mỗi chỗ của Lãnh Thiên Hạo. Bên phải là phi tử. Dưới cùng là quan viên đại thần cùng gia quyến.
Lãnh Thiên Hạo hiên ngang bế Vân Du bước vào nói nhỏ: “Lát ta làm thế nào nàng làm thế nấy.”
Đám quan lại hai bên cùng cung nhân cúi người hành lễ: “Tham kiến lục Vương gia, Vương phi. Vương gia, Vương phi vạn phúc kim an.”
Cảnh tượng lóa mắt khiến mũi Vân Du dài ra không ít. Tay nàng sờ sờ cái mũi tẹt của mình, hình như cao hơn được một chút rồi. Nàng cứ như thần tiên tái thế được mọi người vái lạy vậy. Nàng ngồi trên tay của Lãnh Thiên Hạo nhìn xuống rừng người đang quỳ kia trong lòng dâng lên một cổ cảm xúc mới lạ.
Hóa ra cảm giác được người khác kính nể lại tốt như vậy. Không thể trách nhiều người muốn tranh ngôi đoạt vị làm hoàng đế, đấu đá để làm hoàng hậu.
Trên TV chiếu cũng không hoành tráng được như vậy đâu. Nếu có cơ hội xuyên về hiện đại nàng sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền lập phim trường lung linh như ở đây thu bạc.
“Miễn lễ.” Lãnh Thiên Hạo nói xong liền bước thẳng đến trước mặt Lãnh Thiên Minh.
Quan lại cùng đám gia quyến nghe được liền lén nhìn. Bọn họ kinh ngạc không tin được vào mắt mình. Sao Lãnh Thiên Hạo lại không giống trong lời đồn? Bọn họ mỗi người một câu truyền đến tai của Lãnh Thiên Hạo khiến hắn sinh khí nhưng vẫn không biểu lộ ra mặt.
“Sớm biết lục Vương gia mị người thế này ta đã vận bắt mắt hơn rồi.”
“Là tên nào đồn lung tung về lục Vương gia khiến ta nhận được thiếp mời liền ăn ngủ không yên.”
“Lục Vương phi sao nhỏ như thế làm sao thị tẩm được.”
“Xem làn da đen nhẻm của nàng ta kìa. So với dân đen còn mất mặt hơn.”
“Dung mạo còn thua cả nha hoàn trong phủ của ta.”
“Y phục của nàng ta sao lại dơ như vậy. Thật làm mất mặt hoàng thất.”
“......”
Những tiếng xì xào đó lọt đến tai Vân Du là một mớ hỗn độn. Nàng chẳng nghe được gì. Nhưng Vương Doãn, Tiêu Tử, Ngô Trọng Kỳ lại khác.
Bọn họ là người học võ nên thính lực rất tốt, lời nói đó làm bọn họ khó chịu. Tiểu Vương phi cùng bọn họ hai năm, ai cũng có hảo cảm với nàng làm sao có thể để người khác nói như vậy.
Đường nhìn của Vân Du tập trung lên người của Ngô Tiên Linh và Nhan Tiêm Thư đầy đắc ý. Trong mắt của bọn họ có sự ngạc nhiên, có sự chột dạ.
Đám người của Vân gia ganh tỵ đến đỏ mắt, tức đến đỏ mặt. Lý nào một si nhi không dung mạo lại đen nhẻm như Vân Du được sủng như vậy. Cứ nghĩ đưa nàng gả cho Lãnh Thiên Hạo là đem nàng vào chỗ chết không ngờ lại được cưng chiều như vậy. Chỉ tội chiếc khăn tay bé nhỏ bị xoắn đến biến dạng.
Phó Đức Chính lặp đi lặp lại câu thần chú “Vương phi không thấy ta” cả vạn lần trong lòng. Hắn chẳng dám ngẩng mặt lên nhìn nàng. Lần này phép màu hiệu nghiệm, tiểu Vương phi thực không có thời gian để ý đến hắn nên hắn toàn mạng.
Có hai người kinh hỉ nhìn nàng. Hóa ra nàng là lục Vương phi. Bọn họ với nàng quả là có duyên.
Đám nữ quyến si ngốc nhìn Lãnh Thiên Hạo rồi nhìn sang Vân Du. Bọn họ biết cơ hội của mình đã đến liền quay sang phía sau nói gì đó với cung nữ, tay cũng không quên đưa bạc.
Lãnh Thiên Hạo đặt Vân Du xuống cắt đứt mạch suy nghĩ của nàng. Hắn đưa tay giúp nàng chỉnh lại trang phục rồi hành lễ:
“Tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Tham kiến mẫu hậu/ thái hậu, thái phi, hoàng hậu. Mẫu hậu/thái hậu, thái phi, hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Vương Doãn, Tiêu Tử, Ngô Trọng Kỳ cũng hô to hành lễ. Vân Du nhìn bọn họ rồi làm theo, miệng cũng chẳng buồn nhép.
Lãnh Thiên Hạo lén quay sang nhìn nàng như muốn hỏi: Sao nàng lại hành lễ như vậy?
Vân Du nhỏ giọng nói: “Lúc nãy chẳng phải ngươi bảo ta phải làm giống ngươi sao? Giờ ta làm theo ý ngươi, ngươi lại bảo không đúng.”
Lãnh Thiên Hạo cười khổ. Đáng lẽ hắn nên bảo Lãnh Tình, Lãnh Ý dạy nàng cách hành lễ. Là hắn nghĩ không chu đáo, không thể trách nàng.
Thái hậu nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng. Đến cùng Vân Du có gì để Hạo nhi sủng ái như vậy? Nàng ta chẳng có điểm nào làm nàng hài lòng cả. Lúc đầu nghe Phó Đức Chính kể Lãnh Thiên Hạo sủng ái nàng ta, nàng vẫn không tin nhưng giờ bế cả vào đây làm sao không tin cho được.
Nhìn tiểu oa nhi, mặt không hóa trang, bào phục không mặc, trâm phượng không cài, tóc tai không buộc(Luna: nữ nhân đã xuất giá đều phải buộc gọn tóc) ngay cả hành lễ cũng không biết kìa liền buồn bực không thôi. Nghe nàng ta thông minh được Lãnh Thiên Hạo thích nên nàng cũng sinh một ít hảo cảm. Hiện tại bao nhiêu hảo cảm cũng mất hết rồi.
Đám đại thần lại một phen nhốn nháo:
“Trâm phượng, bào phục thái hậu ban cũng chẳng dùng. Rõ ràng là không để thái hậu vào mắt.”
“Lục Vương phi đến hành lễ cũng chẳng biết. Thật không có quy củ.”
“Nói nhỏ thôi, thái hậu đang sinh khí, cẩn thận cái đầu của ngươi.”
“....”
Lãnh Thiên Minh thấy thái hậu không nói gì liền lên tiếng kèm theo vài tiếng cười: “Miễn lễ.”
Thái hậu nhàn nhạt hỏi như thể là mỉa mai vậy: “Lục Vương phi, không biết cách hành lễ sao?”
Lãnh Thiên Hạo vội nói: “Hồi mẫu hậu, nàng cùng thần nhi hai năm ở biên cương không thấy được cách nữ nhân hành lễ. Nàng lại còn nhỏ không nhớ được nhiều.”
Xem như đó là lý do hợp lý, thái hậu lại hỏi: “Bào phục và trâm phượng ai gia ban cũng chẳng thấy lục Vương phi mang.”
Lãnh Thiên Hạo tiếp tục vì nàng đỡ lời: “Bào phục do thần nhi bất cẩn làm cháy mất. Trâm phượng so với nàng quá to nên thần nhi bảo nàng không cần cài. Là do thần nhi tự chủ trương thỉnh mẫu hậu trách phạt.”
Vân Du quay sang nhìn tên nói dối mặt không biến sắc kia kinh ngạc. Nàng vốn nghĩ hắn thành thật nhất chứ. Nghĩ lại sau lưng nàng, hắn cùng nữ nhân khác thân mật liền không thấy cảm kích hắn nữa, ngược lại sinh ra vài phần khó chịu.
Đám đại thần vừa nghe đã biết Lãnh Thiên Hạo giúp tiểu Vương phi bao che rồi. Bào phục thái hậu ban làm sao nói cháy là cháy được. Nhưng hắn là bảo bối tâm can của thái hậu nếu thực sự đốt thật cũng không bị trách phạt.
Thái hậu thấy có nói nữa cũng chẳng đi đến đâu nên không tiếp tục truy vấn. Nàng cũng không tin Lãnh Thiên Hạo có gan cố ý làm cháy bào phục.
Lãnh Thiên Minh cao cao tại thượng quan sát vị tiểu Vương phi do chính tay hắn tứ hôn cho đệ đệ của mình. Xem ra rất được Lãnh Thiên Hạo sủng ái a, bao che ra mặt luôn rồi. Hắn cũng làm được một việc tốt đi!
“Mẫu hậu, lục đệ cùng lục đệ muội thành thân ở quân doanh đã lâu hiện đại thắng trở về, có nên hay không nhân cơ hội này tổ chức đại điển phong phi cho nàng.” Lãnh Thiên Minh cười ha hả lên tiếng phá tan không khí quái dị này.
Thái hậu tiếp tục ngữ điệu không quan tâm của mình: “Lục Vương phi còn nhỏ, chuyện này để sau này hẳn nói.”
Nàng mới không cần cái đại điển phong phi gì đó đâu. Hiện nàng chỉ muốn bị đuổi ra khỏi cung rồi cầm hưu thư rời đi thôi.
Đám nữ quyến thở phào nhẹ nhõm. Vân Du tuy được Lãnh Thiên Hạo sủng ái nhưng không được lòng thái hậu thì cũng như không. Ai mà không biết Lãnh Thiên Hạo rất nghe lời thái hậu chứ.
Lãnh Thiên Minh nghe vậy liền cho về chỗ ngồi. Bỗng Thẩm công công cùng đám thái giám đi vào hành lễ rồi nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, lão nô tìm khắp hoàng cung cũng không tìm được lục Vương phi.”
Lãnh Thiên Minh uy nghiêm nói: “Đã tìm được lục Vương phi rồi. Ngươi lui xuống đi.”
“Vâng” Hắn chưa kịp lui xuống liền nghe tiếng tiểu oa nhi truyền đến: “Thẩm công công, chúng ta lại gặp nhau.”
Lãnh Thiên Hạo thấp giọng hỏi nàng: “Nàng gặp qua Thẩm công công?”
Thẩm công công nghe được âm thanh quyen thuộc liền ngẩng đầu lên. Vân Du nhìn hắn nở nụ cười tử thần đòi mạng. Hắn lập tức run rẩy quỳ xuống: “Xin Vương phi thứ tội. Lão nô lúc nãy không biết Vương phi nên có mạo phạm đến người, thỉnh người thứ tội.”
Không phải nói là lục Vương phi mặc bào phục sao? Nàng không mặc bào phục, báo hại hắn lục tung cả hoàng cung cũng không tìm được. Nếu biết thân phận của nàng thì cho hắn mười cái mạng cũng không dám đắc tội.
Lúc nãy Lãnh Thiên Hạo gấp gáp tìm tiểu nương tử nhà mình nên quên mất nói nàng không vận bào phục, không cài trâm phượng. Báo hại đám thái giám, cung nữ lật ngược cả hoàng cung cũng tìm không ra nàng.
Đám thái giám, cung nữ cùng quỳ xuống thỉnh tội. Vân Du không trả lời Lãnh Thiên Hạo chỉ bước đến chậm rãi đỡ lấy Thẩm công công: “Ngươi có công tìm bổn phi làm sao thành có tội.”
Nhân lúc cúi người nàng thì thầm vào tai hắn: “Thẩm công công còn muốn vả năm mươi cái vào cái miệng tiện tì của bổn phi nữa không?” Giọng điệu cực kỳ có ý tứ a.
Thẩm công công run rẩy một phen rồi nói nhỏ: “Lão nô không dám.” Giờ hắn chỉ muốn tự vả cái miệng không an phận của mình thôi.
Thái hậu nhìn thấy liền hỏi: “Lục Vương phi, chuyện này là thế nào?”
Vân Du nhếch môi khẽ liếc nhìn Thẩm công công đang run rẩy. Não nàng xoay nhanh bịa đại một chuyện ra nói: “Hồi thái hậu, lúc nãy Du Du đang đứng ở đại môn thấy một đôi bướm xinh đẹp liền mải mê đuổi theo. Du Du lạc đường liền gặp được Thẩm công công đang gâp gáp làm gì đó. Du Du có hỏi nhưng hắn không lưu tâm nên giờ mới hướng Du Du thỉnh tội.”
Nàng chẳng biết xưng hô là gì nên cứ đem tên ra để xưng. Nàng và Lãnh Thiên Hạo đến đây xem như không còn quan hệ gì nữa. Vẫn là gọi thái hậu tránh sau này quen miệng không sửa được. Chuyện của Thẩm công công có lẽ cũng không có cơ hội trả đũa nữa rồi.
Thái hậu lạnh giọng hỏi Thẩm công công. Thẩm công công thấy nàng che chở cho hắn liền liên tục gật đầu như gà mổ thóc xác nhận lời nàng nói là sự thật.
Hoàng thượng cho lui, hắn chậm rãi đứng dậy rồi lui xuống. Chưa đi được năm bước đã lăn đùng ra xỉu. Mọi người một phen náo loạn đưa hắn đến thái y viện.
Thái hậu phất tay cho về chỗ.
--------Phân Cách Tuyến Luna Huang---------
Hưởng ứng phòng trào virut wanna cry nên mình tạm thời không onl đến khi mọi chuyện lặng xuống. Hôm nay up chương trước để mọi người khỏi trông nha.
Hy vọng con virut kia sớm bị tiêu diệt để tiếp tục gặp các nàng *Hét thật to* ta muốn nói là ta yêu các nàng nhiều lắm, các nàng đừng quên ta nhé