Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao

Chương 97: Chương 97: Hôn sự của lãnh tâm




Tác giả: Luna Huang

Sáng nay Vân Du dậy muộn, Lãnh Thiên Hạo bồi nàng dùng điểm tâm muộn. Hắn vừa hồi kinh nên được nghỉ ba ngày nên có vô số thời gian. Hạ nhân thông báo Lệ Chi, Lãnh Tình, Lãnh Ý, Liễu Hoa đến. Vân Du hớn hở ngậm một miệng điểm tâm nhấc cao váy chạy ra ngoài.

Vừa thấy nàng đám nữ nhân kia lao vào ôm ấp. Vân Du hốt hoảng liền nghẹn điểm tâm trong miệng. Lãnh Ý nhanh chóng mang trà đến cho nàng uống.

Vân Du điều chỉnh lại nhịp thở liền nói: “Các ngươi muốn ám sát bổn phi sao?”

Bọn họ khóc nức nở cực kỳ xúc động. Thành thân được ba ngày lại mặt nhưng khi hồi phủ Lãnh Tâm thông báo Vân Du cùng Lãnh Thiên Hạo ra trận. Ai nấy cũng lo lắng không thôi. Tội ác của man di được mang ra bàn tán khắp nơi ở kinh thành bọn làm sao không lo lắng được.

La Thu Huệ (Liễu Hoa gả cho La Đường Kỵ nên họ của nữ nhi cũng phải thay đổi theo trượng phu) cười híp mắt nhìn nàng: “Vương phi.”

Vân Du cúi người véo lấy má của nàng ta: “Huệ nhi còn nhớ bổn phi sao?”

La Thu Huệ cầm cái trống lắc đưa lên: “Mẫu thân bảo là Vương phi tặng cho Huệ nhi.”

Thế là Vân Du mang đám nữ nhân đi dạo kinh thành đến chiều mới hồi phủ.

Trong khi đợi nước nóng tắm nàng đi vòng vòng trong phủ, chân bất giác đi đến cửa sau. Nàng nghe được Lãnh Thiện nói chuyện với hai bà mối về hôn sự của Lãnh Tâm. Bọn họ liên tục ra sức dụ dỗ hắn gả nữ nhi nhưng hắn lại nhất mực từ chối.

Lát sau hắn bước vào đóng cửa thì thấy Vân Du đang đứng đó: “Vương phi hảo.”

Vân Du nhíu mày nói: “Bổn phi đứng đợi ngươi.”

Hắn nghệt mặt vài giây lại cung kính nói: “Không biết Vương phi tìm lão nô có gì phân phó?”

“Bổn phi thật thất vọng.” Nàng chép miệng lắc đầu.

Lãnh Thiên hốt hoảng khom người sâu hơn: “Không biết Tâm nhi làm gì khiến Vương phi không hài lòng, lão nô lập tức đi nói nàng.”

“Bổn phi không nói nàng, là nói ngươi.” Vân Du khép hờ mắt nhìn thái độ cung kính của Lãnh Thiện. Nàng cũng không nhắc nữa.

“Lão nô ngu muội vẫn chưa hiểu ý Vương phi, thỉnh người nói rõ.” Hắn vừa sợ bản thân lo liệu không chu toàn vừa không dám quỳ xuống sợ bị phạt. Hắn nên làm sao mới để tiểu Vương phi hài lòng đây.

“Lãnh Tâm đã không hiểu chuyện cả ngươi cũng hùa theo nàng. Nàng đã hai mươi rồi. Sau này ngươi trăm tuổi có thể không lo lắng cho nàng sao?” Vân Du lải nhải một tràn dài. Nếu không phải Lãnh Tâm còn phụ thân là Lãnh Thiện thì khi nàng lấy hưu thư rời khỏi vương phủ cũng sẽ đưa nàng ta đi cùng. Chỉ là, nàng ta còn phụ thân nha.

Lãnh Thiện hiểu tiểu Vương phi đang muốn nói vấn đề gì nhưng hắn cũng không thể thuyết phục được nữ nhi nhà mình. Vân Du thấy hắn lúng túng như vậy cũng trở về Thanh Tâm cư.

Không ngờ trưa hôm sau Lãnh Tâm đến tìm nàng: “Vương phi, nô tì hiểu tâm ý của người. Vương phi dạy chí phải là nô tì không biết suy nghĩ cho phụ thân.”

“Vậy là người đáp ứng đúng không?” Hóa ra Lãnh Tâm có hiếu như vậy. Chẳng biết Lãnh Thiện nói gì mà nàng ta trong một đêm đã thay đổi tâm ý.

Lãnh Tâm không do dự gật đầu. Nàng không nên chậm trễ hôn sự của bản thân để phụ thân lo lắng nữa.

Vân Du đến thư phòng nói với Lãnh Thiên Hạo. Thế là chuyện hôn sự của Lãnh Tâm được âm thầm an bài. Các bà mối làm việc rất nhanh trưa thông báo chiều đã đưa tranh họa và thông tin của mấy tên dự tuyển đến rồi.

Vân Du ngồi ngoài hoa viên đưa cho Lãnh Tâm xem: “Ngươi mang về từ từ xem, nhìn trúng ai cứ nói với ta là được.” Nàng cố tình nói to: “Do tuổi ngươi không nhỏ nữa ta chỉ có thể giúp được đến đây thôi.”

Lãnh Tâm mỉm cười mang hết về phòng xem.

Bóng Lãnh Tâm khuất xa Vương Doãn mới bước đến hỏi Vân Du: “Vương phi tìm được hôn sự cho Tâm nhi sao? Không biết là những người nào có thể nói cho ta nghe được không?” Hắn cười giả lả tựa như quan tâm, lại tựa như không liên quan đến mình.

Vân Du khép hờ mắt quan sát biểu hiện của hắn rồi nàng vờ như không muốn có ngươi nghe lén liền nhỏ giọng kể tên mấy tên dự tuyển cho hắn nghe.

Vương Doãn kinh hỉ nói không nên lời, hắn nhìn Vân Du rất lâu mới được mở miệng: “Mấy tên đó đều sắp xuống lỗ rồi, chưa kể thê thiếp, hài tử thành đàn làm sao người có thể đem Tâm nhi gả đến đó được?”

Vân Du ôm trán lắc đầu nói: “Bổn phi cũng là bất đắc dĩ thôi. Ngươi cũng biết đấy, tuổi nàng ta không còn nhỏ nữa thân phận lại không cao quý làm sao tìm được hôn sự tốt đây. Nếu không phải lúc đầu lão Tiêu phản đối, bổn phi cũng muốn gả nàng sang cho lão Ngô.”

“Tâm nhi là người của lục vương phủ làm sao ủy khuất nàng như vậy được? Gả cho lão Ngô càng không được.” Giọng hắn giờ đây ở tông rất cao, thập phần thể hiện sự mất kiên nhẫn.

Vân Du nhún vai: “Bổn phi không thể dùng danh nghĩa của Vương gia phu quân tuyển trượng phu cho nàng. Ngươi biết đấy có rất nhiều người muốn trèo cao. Bổn phi là đề phòng vạn nhất họ lấy nàng vì muốn có quan hệ với vương phủ chúng ta.” Lãnh Tâm cũng mang họ Lãnh a, làm sao có thể tùy tiện như vậy được.

Vương Doãn ngẩng cao đầu vỗ trán liên tục hít thở không khí: “Vương gia có biết chuyện này không?”

“Lãnh Thiên Hạo cũng tán thành cách làm của bổn phi a.” Vân Du nháy mắt tinh nghịch nói.

Vương Doãn hoàn toàn á khẩu. Tiểu Vương phi không biết đã đành. Cả Vương gia cũng hùa theo nàng làm bậy nữa sao.

Vân Du nhìn hắn đầy khinh bỉ: “Lãnh Tâm phải gả cho bọn họ cũng vì ngươi cả đấy.” Nói xong nàng phất tay áo bỏ đi. Vương Doãn đứng đó nhìn theo bóng lưng nàng lòng như đeo cả vài cân đá nặng, mi mắt cụp xuống như suy nghĩ gì đó.

Vân Du cùng Lãnh Tâm xuất phủ mua vải may giá y. Nàng cùng nàng ta vui vẻ chọn rất lâu cuối cùng cũng chọn được hai mẫu. Sau đó hai người lại mang về sương phòng của Lãnh Tâm chọn họa tiết thêu.

Vân Du tờ mò hỏi: “Ngươi đã chọn đưa người ưng ý rồi sao?”

“Nô tì vẫn còn đang suy nghĩ a.” Má nàng ta ửng hồng nhẹ giọng đáp.

Vân Du gật đầu không nói gì. Nàng nhìn Lãnh Tâm tự chọn họa tiết thêu giá y cho mình. Nàng đối với khoản này hoàn toàn mù tịch nên không dám góp ý lung tung.

Lãnh Tâm vui vẻ đưa nàng xem rồi hỏi ý kiến nàng, nàng chỉ ậm ừ rồi bảo bản thân không biết. Nàng không ngại thừa nhận đâu, thật đấy.

Lại mấy ngày trôi qua, Vân Du đợi mãi cũng không thấy báo là có cung yến thật làm người ta chờ đến dài cả cổ mà. Mỗi ngày cùng Tiêu Vũ chơi đùa mãi cũng chán.

Lãnh Thiên Hạo luôn bị thái hậu, thái phi cùng Lãnh Thiên Minh gọi vào hỏi vì sao không đưa Vân Du vào cung. Hắn chỉ trả lời nàng cùng nha hoàn thiếp thân lâu rồi mới gặp lại nên thường xuất phủ chơi đùa. Không hiểu sao hắn có cảm giác không nên để nàng vào cung càng không nên để nàng cùng Lãnh Thiên Minh nói chuyện. Lúc nào có người ở trong cung hỏi về nàng hắn đều viện cớ bảo nàng rất bận rộn.

Một buổi tối nàng đến tìm Lãnh Tâm xem giá y: “Ngươi sắp thêu xong chưa?” Mấy ngày nay nàng chẳng hề sai sử Lãnh Tâm làm việc gì cả. Để nàng ta toàn tâm toàn ý may giá y thôi.

“Vẫn còn một chút a.” Lãnh Tâm mỉm cười, mắt vẫn không rời khỏi đường thêu.

Vân Du cầm bức họa lên hỏi: “Ngươi chọn hắn sao?” Nàng cũng chẳng dám mở ra xem tránh làm hỏng mắt mình.

Lãnh Tâm e lệ gật đầu: “Nô tì nghĩ kĩ rồi. Hắn tuy lớn tuổi nhà cũng nhiều thê thiếp. Nhưng hài tử của hắn đã lớn cũng đã thành gia lập thất. Nếu gả đến đó cũng không chịu nhiều ủy khuất.”

Bỗng tiếng gõ cửa vang đến, Vân Du biết người nào đến nên giơ tay ra hiệu bảo nàng im lặng rồi trốn lên giường kéo chăn lại. Phòng của Lãnh Tâm chỉ để mỗi một cây nến nên bên giường tối thui căn bản nhìn không thấy.

Lãnh Tâm đặt váy xuống liền bước ra ngoài mở cửa. Nàng ngạc nhiên đến nỗi nói lấp: “Doãn..... Doãn ca ca.” Giờ này nàng vẫn là nghĩ Vương gia đến tìm tiểu Vương phi nha.

“Là ta.” Vương Doãn nhíu mày nhìn Lãnh Tâm.

Lấy lại tinh thần nàng ta liền hỏi: “Doãn ca ca tối như vậy đến tìm muội có chuyện gì không?” Nàng luôn tự trấn an bản thân không nên bị chuyện này làm lung lay tâm tình.

“Để ta vào trong mới nói được không?” Hắn nho nhã gấp chiết phiến lại.

Lãnh Tâm vẫn đứng ở cửa không hề có ý tránh sang một bên: “Như vậy không tiện đâu. Chi bằng chúng ta ra ngoài nói được không?” Nàng cũng sắp gả đi rồi không nên cùng nam nhân khác ở một chỗ. Dù trong phòng còn có Vân Du nhưng nàng(VD) không chịu ra mặt thì biết phải làm sao.

“Không được, ta muốn vào trong” Vương Doãn cố chấp nói.

Mấy ngày nay hắn bị Lãnh Thiên Hạo xoay như chong chóng. Có thời gian đến tìm Lãnh Tâm thì lại bị tiểu Vương phi và Lãnh Thiện cản trở. Khó khăn lắm hắn mới quyết định để tối thế này lén lút mới đến gặp nàng. Cho nên nhất định sẽ không đứng bên ngoài để Lãnh Thiện bắt gặp đâu.

“Chuyện này........chuyện này.....” Lãnh Tâm liên tục cắn môi tìm không được từ nào. Mắt nàng lâu lâu lại nhìn về phía giường.

Vướng Doãn nhíu mày rồi nắm lấy tay Lãnh Tâm kéo vào trong rồi đóng cửa lại như phòng của mình. Hắn tự ý bước đến bàn liền thấy được kiện giá y được thêu dở đặt trên bàn. Hắn đưa tay cằm bức họa ở bên cạnh lên mở ra xem rồi há hốc:

“Muội thực sự muốn gả cho hắn?”

Lãnh Tâm hơi do dự rồi nhắm chặt mắt lại gật đầu thật mạnh. Vương Doãn cuộn bức họa lại rồi nói: “Muội đã nói cùng ai chưa về quyết định của mình chưa?”

Lãnh Tâm gật đầu: “Muội nói cùng Vương phi rồi.”

“Để ta đi nói cùng Vương gia. Muội không nên chịu ủy khuất gả cho một người như vậy.” Vương Doãn mang bức họa xoay người bước ra ngoài.

Lãnh Tâm vội giữ tay áo của hắn lại: “Đừng.”

Vương Doãn nhíu mày hỏi: “Tại sao?”

Hắn không muốn lấy nàng, nàng lấy người khác hắn lại có phản ứng như thế là thế nào? Mắt của Lãnh Tâm đỏ hoe cướp lại bức họa: “Muội quyết định lấy hắn rồi. Doãn ca ca không nên bận tâm chuyện của muội nữa.”

Vương Doãn hít một hỏi sâu liền nói: “Nếu chuyện ta và muội ở cùng nhau thế này bị đồn ra ngoài, muội nghĩ hắn có chịu thú muội vào cửa không?”

Lãnh Tâm hung dữ nhìn hắn: “Muội gả đi sẽ không làm phiền đến huynh nữa việc gì huynh phải phí tâm như vậy chứ. Nếu chuyện bị đồn ra muội sẽ gả cho người nào chịu nguyện ý lấy muội.”

“Ta lấy muội.” Hắn tuyên bố trong sự bất ngờ của Lãnh Tâm.

“Huynh....huynh.......” Lãnh Tâm nói không nên lời như thể không tin đây là sự thật.

“Ta lấy muội nên muội không cần phải gả cho hắn nữa. Nếu muội không tin ta lập tức đến tìm quản gia và Vương gia cầu thân.” Ánh mắt kiên định của hắn nhìn thẳng vào Lãnh Tâm.

“Muội tin huynh.” Lãnh Tâm nghẹn ngào ôm lấy hắn quên cả bên trong còn một tiểu Vương phi: “Giờ này đừng đến làm phiền phụ thân nữa. Có chuyện gì thì để mai nói.”

Vân Du bên trong giường nghe được Lãnh Tâm vội vã đáp ứng như vậy liền bĩu môi chê bai không tiếc lời. Nàng phí bao nhiêu công lao như vậy ít nhất cũng phải ngược đại Vương Doãn vài trận mới đáp ứng chứ. Lý nào để hắn tiện nghi như vậy được. Lãnh Tâm thật không có tiền đồ, phụ tâm huyết của nàng.

Vương Doãn quay lại ôm lấy nàng ta, tay khẽ nâng cằm rồi hôn xuống. Lãnh Tâm nhanh hơn liền tránh được: “Như thế không tốt lắm đâu.” Mắt nàng ta lén nhìn vào bên trong giường.

“Sao lại không tốt? Ta cũng đã hứa sẽ lấy nàng. Ở đây cũng chỉ có hai chúng ta, có gì không tiện chứ?” Vương Doãn ngây thơ hỏi.

Vân Du lúc này mới vén màn chậm rãi bước ra: “Ai nói với lão Vương là nơi này chỉ có hai người các ngươi. Ngươi xem bổn phi là cái gì? Đồ trưng bày sao?”

Vương Doãn không buông Lãnh Tâm ra mà mắt trân trối nhìn Vân Du, miệng không khép lại được. Hình như hắn lờ mờ đoán được chuyện gì xảy ra rồi.

Vân Du nhanh tay lấy bức họa rồi nói: “Nếu Lãnh Tâm đã chọn hắn bổn phi liền thành toàn. Bây giờ lập tức về nói cùng Vương gia phu quân.”

“Vương phi...” Lãnh Tâm nói không nên lời.

Vương Doãn giữ bình tĩnh liền nói: “Vương phi nãy giờ ngồi bên trong hẳn cũng đã biết sự tình?”

“Bổn phi mới thức dậy cái gì cũng không nghe thấy.” Vân Du lập tức chối, chân cũng không quên trước khi bước ra ngoài quay đầu lại hôn gió Lãnh Tâm, ánh mắt khiêu khích Vương Doãn rồi mới bước ra khỏi bậc cửa.: “Bổn phi đi đây. Tâm muội muội ngủ ngon.”

Vương Doãn xoay qua nói với Lãnh Tâm: “Nàng ngủ trước. Chuyện này để ta giải quyết.” Dứt lời hắn chạy ra đuổi Vân Du.

“Vương phi là cố ý làm như vậy?” Hắn hạ thấp giọng hỏi nàng.

“Ngươi đang nói cái gì thế? Bổn phi nghe mà một chữ cũng không thể hiểu được.” Nàng ngoáy ngoáy tai, nheo mắt lại.

“Vương phi đừng đùa nữa có được không? Ta biết là Vương phi muốn giúp Tâm nhi ra mặt mà.” Vương Doãn bước theo cầu xin nàng.

Thế là Vân Du hỏi hắn vì sao lúc trước lại tỏ ra thái độ kia với Lãnh Tâm. Hắn cũng thành thật đáp. Hóa ra phần lớn là do Phó Đức Chính và Ngô Trọng Kỳ mà ra. Mỗi ngày ở quân doanh Phó Đức Chính đều mang chuyện đám thê thiếp ra than vãn. Lại còn lôi luôn thê thiếp của Ngô Trọng Kỳ ra nói nữa.

Sau này Vân Du được gả đến phá phách khắp nơi hắn còn sợ hơn nữa thế là thề không thành thân. Thế nên thấy Lãnh Tâm đối với hắn có tâm ý hắn liền tránh xa nàng ta.

Còn một phần nữa đó là khi thấy Lãnh Thiên Hạo xảy ra chuyện. Bất quá chuyện này hắn cũng chẳng dám nói với tiểu Vương phi.

Lãnh Thiên Hạo thấy đã khuya tiểu nương tử vẫn chưa về liền đi tìm. Không ngờ lại thấy nàng cùng Vương Doãn cười khúc khích bước về phương hướng của Thanh Tâm cư. Hắn đứng im một chỗ không nói gì nhìn chằm chằm vào hai người, bộ ngực rắn chắc do sinh khí không chỗ phát tiết mà phập phồng không ngừng.

Vân Du vừa thấy hắn liền nhảy nhót chạy đến: “Vương gia phu quân, Lãnh Tâm vừa chọn được một người, ta cũng rất ưng ý. Chúng ta mau về phòng xem thôi.” Nàng nắm lấy tay của Lãnh Thiên Hạo kéo đi, tay còn lại giơ cao bức họa vẫy vẫy chọc tức Vương Doãn.

Vương Doãn thở dài nhìn tiểu Vương phi tinh nghịch. Đến giờ phút này nàng cũng còn không chịu tha cho hắn. Đây cũng đâu phải hoàn toàn là lỗi do hắn đâu.

Về đến sương phòng nàng mang chuyện nãy giờ vui vẻ kể cho Lãnh Thiên Hạo nghe:

“Ngươi nói xem có phải tốt lắm không?”

Lãnh Thiên Hạo ngồi im nhìn nàng huyên thuyên không ngừng miệng. Mọi người đều vui vẻ trừ hắn ra. Tiểu nương tử của hắn vẫn không hề thấu hiểu lòng hắn.

----------Phân Cách Tuyến Luna huang-----------

<3 Cám ơn mọi người đã luôn ủng hộ <3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.