Sáng này, Vân Du dậy rất sớm bò xuống giường tránh làm Lệ Chi thức giấc. Soi mình trong gương đồng nàng thấy tóc mình dài ra rất nhiều. Nàng quyết tâm cắt ngắn, khuôn mặt đáng yêu của nàng hợp với kiểu tóc ngắn qua vai.
Nghĩ là làm, nàng mở gương ra tìm kéo. Lệ Chi không biết từ lúc nào tỉnh dậy liền hỏi: “Tiểu thư người tìm gì? Lệ chi giúp người.” Nàng ta nàng mang hài vào đi đến chỗ nàng.
“Kéo.” Nàng vừa nói vừa đưa tay lôi hết y phục trong gương ra: “Ta muốn cắt tóc a.”
Thế là Lệ Chi lại giảng cho nàng nghe về bài <không được cắt tóc>. Nhớ lại đám cổ đại này cho rằng tóc là một phần trân quý do phụ mẫu ban tặng nên không cắt. Vân Du thề thốt đủ điều với nàng ta rằng sẽ không cắt nữa nàng ta mới không tiếp tục chủ đề trên.
Sau đó nàng bảo muốn tắm nên nàng ta chạy ra giúp nàng chuẩn bị. Ở bên trong nàng gói y phục lại thành từng bọc.
Tối qua nàng đã suy nghĩ kỹ rồi. Ở đây nàng đã chơi đủ cũng nên rời đi rồi. Hôm đó thật quá nguy hiểm, nàng phúc lớn mạng lớn mới bình an sống sót.
Nếu có lần sau ai biết còn may mắn được như vậy nữa hay không? Lỡ xuyên không lần nữa trở về hiện đại nhập vào xác tử tù thì tiêu. Ở hiện đại có chuyên gia tâm lý, máy phát hiện nói dối nên phải nói sự thật. Nếu nói sự thật nhất định bị các nhà khoa học đem đi mổ xẻ phân tích. Vẫn là hồi kinh an toàn.
Tắm xong nàng bước chải tóc cẩn thận, miệng cũng không quên nói với Lệ Chi: “Mau mau thu dọn đồ, chúng ta hồi kinh.”
Lệ Chi sững sờ nhìn nàng. Nàng ta chưa kịp lên tiếng phản bác thì Lãnh Thiên Hạo chấp tay sau lưng tiêu sái từ ngoài bước vào.
Vân Du thấy hắn liền cười ngọt ngào chạy đến ôm lấy thắt lưng của hắn. Không phải nàng quên dáng vẻ đáng sợ của hắn đêm hôm đó mà là nàng phải làm hắn vui lòng mới dễ dàng nói điều kiện.
“Phu quân ca ca, chào buổi sáng.”
Có phu quân tuấn mỹ như vậy không biết lợi dụng ăn đậu hũ sẽ bị thiên hạ chê cười. Lại nói hồi kinh rồi biết khi nào mới gặp lại hắn. Có khi cả đời này cũng không được gặp lại nữa.
Lãnh Thiên Hạo cúi xuống xoa đầu nàng mỉm cười: “Nàng cảm thấy thế nào rồi?”
“Ta khỏe rồi.” Nàng buông hắn ra nói, nàng còn xoay vòng vòng cho hắn xem nữa.
Lãnh Thiên Hạo nhìn Vân Du rồi nhìn đồ đạc linh tinh trên giường nhíu mày hỏi: “Nàng đang muốn làm gì?”
“Ta muốn hồi kinh a.” Nàng ngây thơ trả lời hắn, trên môi còn nở một nụ cười tươi tắn.
Hắn bước đến bàn tròn ngồi rồi kéo nàng đến đối diện với mình: “Không cho phép.”
Nàng thật vô tâm vô phế. Mấy ngày đánh trận hắn nhớ nàng muốn thật nhanh thắng trận để về gặp nàng. Nàng lại hôn mê mấy ngày hắn lo lắng không ngừng. Thế mà nàng vừa tỉnh lại đã đòi ly khai. Hắn quyết không để nàng đi.
“Tại sao lại không cho phép? Lúc trước chẳng phải ngươi muốn ta hồi kinh sao? Hiện ta nghe lời ngươi hồi kinh ngươi lại không đồng ý, đây là có ý gì.” Nàng nhăn mặt dậm chân nói: “Ta cứ đi đấy.”
Hắn giữ chặt hai vai nàng hướng Lệ Chi nói: “Mau đem đồ để lại chỗ cũ”
Nàng quay sang hô to: “Không được! Tiếp tục thu dọn cho ta.”
Lệ Chi bối rối không biết nên làm thế nào. Vẫn là giả điếc là tốt nhất. Thế là nàng ta cúi đầu xem như không nghe thấy gì.
Lãnh Thiên Hạo bình tĩnh hỏi nàng: “Nàng cùng ai hồi kinh?”
Đúng ha, nàng cùng ai hồi kinh? Lúc đến đây cũng mất gần hai tháng bây giờ về cũng mất chừng đó thời gian. Nàng lại hướng hắn cười ngọt ngào ôm chân lớn: “Phu quân ca ca cho người đưa ta và Lệ Chi hồi kinh được không?
“Sẽ không.” Hắn kiên quyết nói, ánh mắt thập phần khẳng định độ chính xác của câu nói.
Vân Du nghiến răng nghiến lợi trừng to mắt nhìn hắn đầy oán hận như khí phụ khuê phòng. Tiên trách kỷ hậu trách nhân. Do nàng vô dụng cái gì cũng không học được. Không biết cưỡi ngựa, không biết võ công, không thể hộ thân càng không thể bảo vệ người khác.
Hắn ôn nhu nói với nàng: “Nàng nói ta biết vì sao muốn hồi kinh?”
Thấy hắn cho mình cơ hội nàng liền gạt hắn: “Ta ở đây chơi đủ rồi nên muốn hồi kinh.”
“Thật không?” Hắn hỏi lại. Thấy nàng gật đầu hắn lại nói:
“Thắng trận ta liền cùng nàng hồi kinh.” Hắn lại nói, ánh mắt hắn lộ rõ việc không tin tưởng câu nói của nàng.
“Thật ra ta muốn mua một ít đồ nhưng ở đây không có” Nàng cắn cắn môi dưới, cúi mặt không dám nhìn vào mắt hắn. Nàng sợ hắn phát hiện ra mình nói dối.
“Nàng muốn mua gì ta bảo người chuyển đến được không?” Hắn cúi mặt nhìn nàng, âm thanh dịu dàng như nước bay thẳng đến tai nàng.
Bất lực nàng cùng hắn nói thật: “Hôm đó ta rất sợ.”
Lãnh Thiên Hạo ôn nhu cầm lấy tay nàng, thâm tình nói: “Ta đảm bảo với nàng, sẽ không có chuyện đó xảy ra nữa.” Hắn đưa tay nâng cầm nàng đối mặt với hắn: “Tin ta.”
Cũng may nàng không sao nếu nàng xảy ra chuyện gì có lẽ hắn hối hận không kịp mất. Lần sau hắn nhất định để lại nhiều binh sĩ hơn bảo vệ nàng.
Vân Du không đạt được nguyện vọng liền sinh khí. Lãnh Thiên Hạo phân phó bảo binh sĩ đem điểm tâm lên.
Vương Doãn, Ngô Trọng Kỳ, Tiêu Tử cũng đến. Bọn họ từ sau khi xem tác phẩm của nàng liền mỗi lần gặp Lãnh Thiên Hạo không nhịn được đều bật cười. Lãnh Thiên Hạo tậm trạng tốt thì không nói. Nếu không tốt sẽ đem tứ đại hình ra tra tấn bọn hắn một trận.
“Vương Phi hảo.”
Vân Du và Lãnh Thiên Hạo không hẹn cùng quay sang nhìn bọn họ bằng đôi mắt mang sát thương nặng.
Bọn hắn thấy nàng tỉnh cũng bước đến thăm hỏi vài câu. Nàng cũng nhàn nhạt trả lời.
Thức ăn được mang vào nhưng nàng không có hứng thú cầm đũa dùng bữa. Thế là chỉ ôm bụng nhìn đống thức ăn trên bàn.
Lãnh Thiên Hạo quan tâm hỏi: “Nàng sao lại không dùng bữa?” Mọi lần hắn chưa động đũa nàng đã ăn hết vài món rồi.
“Vương phi hôn mê mấy ngày không ăn không tốt đâu.” Ngô Trọng Kỳ khuyên nàng.
“Món ăn không hợp khẩu vị của người sao?” Tiêu Tử hỏi.
Vương Doãn ngồi im quan sát sắc mặt của nàng.
Vân Du thở dài chậm rãi nói: “Ta không có khẩu vị.” Nhìn Lệ Chi đang đặt lại y phục về chỗ cũ tâm nàng trầm xuống không ít.
Lãnh Thiên Hạo tự vỗ trán mình. Sáng nay vừa nghe nàng tỉnh liền chạy đến quên mất gọi quân y. Mỗi ngày Hồ Điệp dùng điểm tâm xong sẽ đến giúp nàng bắt mạch. Hắn liền cho người đi gọi Hồ Điệp.
Lát sau Hồ Điệp đến hướng Lãnh Thiên Hạo hành lễ: “Tham kiến Vương gia, Vương....”
“Miễn lễ, miễn lễ” Lãnh Thiên Hạo không để hắn nói hết câu: “Mau đến giúp Vương phi bắt mạch”
Hồ Điệp mở hộp thuốc lấy ra một cái gối nhỏ lam sắc đặt tay nàng lên gối nhỏ rồi lấy một chiếc khăn trắng phủ lên tay nàng. Những ngón tay thon dài của Hồ Điệp đặt lên tay nàng giúp nàng bắt mạch.
Nàng chăm chú nhìn soái ca Hồ Điệp trong miệng của Lệ Chi. Khóe miệng nhếch lên để lộ rõ ý cười. Nam tử trước mặt, môi đỏ, mày lá liễu, hàng mi cong vuốt, mũi cao, mắt phượng. Quả là mỹ nhân a.
Ngô Trọng Kỳ, Vương Doãn, Tiêu Tử kinh ngạc. Vương gia của bọn họ soái như vậy tiểu vương phi cũng chưa từng nhìn si mê như vậy. Bọn họ Lén nhìn sang Lãnh Thiên Hạo bụng dạ có chút không yên phận suy đoán linh tinh.
Lãnh Thiên Hạo cau mày không biết vì lo lắng cho sức khỏe của nàng hay khó chịu khi nàng nhìn nam nhân khác trước mặt hắn.
Hồ Điệp cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng của tiểu Vương phi liền không dám ngẩng mặt lên: “Vương phi hiện cảm thấy như thế nào?”
Nàng mỉm cười nói, đôi mắt bất động nhìn Hồ Điệp chăm chú: “Nôn khan, không có khẩu vị.”
Hắn lại hướng Lãnh Thiên Hạo cung kính nói: “Hồi Vương gia, Vương phi do kinh hãi quá độ nên nôn khan. Còn không có khẩu vị là do hôn mê quá lâu. Chút nữa sẽ ổn.”
Lãnh Thiên Hạo khàn khàn nói: “Vậy nàng có cần dùng thuốc không?”
Vân Du hốt hoảng cướp luôn lời của Hồ Điệp: “Không, ta rất khỏe không cần uống thuốc” Đùa sao? Nàng ăn đồ tiềm thuốc bắc thì được chứ đừng bảo nàng uống thuốc bắc. Thứ đó đắng như vậy nàng không chịu được.
“Ta lại không hỏi nàng.”Lãnh Thiên Hạo nhìn nàng khẽ trách.
Hồ Điệp lại trả lời: “Hồi Vương gia, Vương phi không cần dùng thuốc. Mỗi than thuốc đều có ba phần độc nếu không có gì thì không nên dùng.”
Lãnh Thiên Hạo gật đầu rồi hạ lệnh đuổi người: “Được rồi, ở đây không có chuyện của ngươi nữa. Lui xuống đi.”
“Vâng.” Hồ Điệp dọn đồ vào hộp thuốc.
Vân Du mở miệng hỏi: “Hồ quân y ở đâu? Tại sao trước giờ bổn phi chưa từng gặp?”
“Hồi Vương phi, thuộc hạ ở quân y trại.” Hắn cung kính nói.
Hắn xưng là thuộc hạ nghĩa là người của Lãnh Thiên Hạo. Lãnh Thiên Hạo cũng thật là giấu mỹ nhân như vậy ở đây cũng không biết chia sẻ với huynh muội gì cả.
Thấy nàng không hỏi nữa hắn lại nói: “Thuộc hạ cáo lui.”
Nàng vội giữ lấy tay hắn nói: “Mỹ nhân đừng đi, ở lại đây với Trẫm.”
Lệ Chi đang si mê ngắm soái ca liền bị tiếng hét của nàng làm giật nảy người.
Tiêu Tử, Vương Doãn, Ngô Trọng Kỳ kinh hỉ đứng im không biết nên làm gì mới tốt. Tiểu Vương phi sao lại si mê Hồ Điệp như vậy. Hồ Điệp đâu bằng được Vương gia nhà bọn họ. Nàng không chỉ gọi Hồ Điệp là “Mỹ nhân” mà còn dám tự xưng là “Trẫm” nữa.
Lãnh Thiên Hạo tách tay nàng ra khỏi tay Hồ Điệp: “Nàng đang nháo cái gì?”
Tiêu Tử nghe theo phân phó của Lãnh Thiên Hạo liền đưa Hồ Điệp rời đi.
Nhìn bóng dáng mỹ nhân rời đi trái tìm nàng cũng tan nát theo. Nàng tuyệt vọng gọi: “Mỹ nhân đừng để Trẫm ở lại với lang hổ. Trẫm nguyện vì nàng lưu lại, vì nàng uống thuốc đắng.”
Lãnh Thiên Hạo tức giận liền xoay người nàng đối diện hắn: “Nàng bảo ai là lang hổ?” Nàng đang nói hắn ư? Nàng còn vì người khác lưu lại, vì người khác chịu uống thuốc nữa. Nàng xem hắn là gì? Lang sài hổ đói?
Nàng nhìn hắn cười cầu hòa: “Phu quân ca ca bảo Hồ Điệp đến đây bồi ta được không?”
“Nàng đã có Lệ Chi.” Hắn khép hờ mắt nói, giọng hắn thập phần tức giận.
“Ta với Lệ Chi ở đây hảo tịch mịch a.” Nàng cụp mi hướng hắn nói.
“Nàng cư nhiên dám xưng là “Trẫm”?”Lãnh Thiên Hạo nhanh chóng chuyển đề tài: “Khi quân là chém đầu đấy nàng có biết không?”
“Sơn cao hoàng đế xa. Chúng ta không nói làm sao hoàng đế biết được mà trị tội ta.” Nàng lại cầu khẩn hắn: “Để Hồ Điệp đến đây chơi với ta được không?”
Hắn hừ lạnh rồi nói: “Nàng ở lại đây cũng Vương Doãn luyện chữ đi.” Nàng đừng mong hắn đáp ứng.
Nói xong hắn quay người mang vẻ mặt đày sát khí bước ra khỏi lều. Ngô Trọng Kỳ cũng đi theo sau.
“Vương gia đang giận người đấy.” Nhìn tiểu Vương phi sinh khí Vương Doãn cười phì nhắc nhở.
“Ta cũng đang giận hắn.” Nàng phẫn nộ hét to: “Ta sao lại không cho ta gặp mỹ nhân chứ?”
Vương Doãn nói với nàng: “Vương phi, chúng ta luyện chữ.”
“Ta không luyện, ta đi tìm mỹ nhân.” Nàng hung hăng bước ra ngoài.
Vương Doãn cười cười trêu nàng: “Vương phi hôn mê quá lâu nên quên mất lệnh giam lỏng của Vương gia rồi.”
Vân Du buồn bực chân vừa nhấc lên đi được hai bước đã phải ngừng lại, quay sang lườm Vương Doãn rồi trở về bàn ngồi viết bốn chữ “Hồ Điệp mỹ nhân” rồi buông bút thở dài. Vương Doãn khuyên cỡ nào nàng cũng không chịu cầm bút.
Lát sau, Ngô Trọng Kỳ cùng Tiêu Tử vào xem nàng luyện chữ thì thấy nàng đang nhàn hạ cùng Vương Doãn đánh cờ. Họ vừa bước vào nàng đã nói:
“Lão Ngô, lão Tiêu, ta muốn đi gặp Hồ mỹ nhân.”
Ngô Trọng Kỳ cười phì nói: “Vương phi luyện chữ đẹp Vương gia hài lòng liền cho người gặp Hồ Điệp.” Nói thì là như thế nhưng nhìn sắc mặt của Lãnh Thiên Hạo là biết sẽ không có cơ hội đó đâu.
Nàng cũng rất muốn viết a. Đáng tiếc bút lông cầm rất khó khăn. Lại không được để cổ tay chạm vào giấy rất mỏi tay.
“Hồ Điệp không bằng được Vương gia đâu.” Tiêu Tử ngồi bên cạnh nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Vương phi đâu cần phải si mê như vậy.”
“Không cho phép ngươi nói xấu mỹ nhân nhà ta.” Nàng quát Tiêu Tử. Còn dám đem mỹ nhân so với Lãnh Thiên Hạo cơ đấy.
Bọn họ đi ra nàng lại cùng Vương Doãn tiếp tục đánh cờ. Vương Doãn bị Vân Du cùng Lãnh Thiên Hạo xoay đến chóng mặt. Khi Lãnh Thiên Hạo gọi hắn phải chạy đi, hết chuyện lại chạy về.
Hắn uất ức, Lãnh Thiên Hạo dám đem lửa nóng này thả vào tay hắn. Hắn nhất định sẽ trả lại lửa nóng này trở về khổ chủ.
Hắn nói với nàng: “Vương phi muốn không cần luyện chữ nữa không?”
Nàng liên tục gật đầu. Thế là hai người thì thầm không bao lâu liền cười nham hiểm.
--------------Phân Cách Tuyến Luna Huang------------
Đến tối, Lãnh Thiên Hạo về lều, ở bên ngoài liền nghe được tiếng của Vương Doãn: “Vương phi viết như vậy không đẹp. Phải là như vậy.”
Tâm Lãnh Thiên Hạo liền ấm áp. Thì ra nàng cũng có lúc nghe lời hắn. Hắn bước vào bên trong. Nụ cười trên môi đông lại khi thấy Vương Doãn cầm lấy tay nàng, cả người cũng gần như áp sát nàng.
“Các người là đang làm gì?” Giọng nói băng lãnh, sắc mặt giận đến đỏ ửng của hắn làm Vương Doãn cảm thấy vui.
Thấy cá đã cắn câu Vương Doãn đè nén sự vui sướng trong lòng, điềm đạm nói: “Chúng ta đang luyện chữ.”
Vương Doãn còn đem mấy tở giấy nàng viết cho Lãnh Thiên Hạo xem: “Không tin người cứ xem.” Trên giấy có rất nhiều chữ nhưng chỉ có mỗi một nội dung đó là “Hồ Điệp mỹ nhân“.
Lãnh Thiên Hạo đen mặt lại gọi Vương Doãn ra ngoài. Vương Doãn nháy mắt với nàng rồi bước ra.
Bên ngoài hắn lạnh lùng hỏi: “Luyện chữ có cần phải thân mật như vậy không?”
Vương Doãn ngây thơ hỏi ngược lại: “Thế theo Vương gia nên luyện thế nào?”
Ngô Trọng Kỳ tò mò bước đến nghe được liền giúp Vương Doãn nói đỡ: “Luyện chữ điều phải như vậy.”
Lãnh Thiên Hạo nhớ lại lúc hắn còn nhỏ mẫu hậu cũng hay cầm tay hắn luyện chữ như vậy.
Tiêu Tử đề nghị: “Vẫn là Vương gia nên đích thân giúp nàng luyện chữ.”
Hắn không nói gì nữa bước vào lều. Nhìn sắc mặt hắn lúc này không ai đoán được hắn có đang sinh khí hay không.
Ngô Trọng Kỳ và Tiêu Tử nhìn thấy nụ cười trên môi của Vương Doãn liền hiểu chuyện.
------------Phân Cách Tuyến Luna Huang-----------
Vân Du bên trong lều cao hứng, đem cả hai chân gác lên bàn, miệng nàng cắn lấy cán bút, lưng tựa cả vào lưng ghế, hai tay đỡ lấy cằm vô cùng thoải mái. Kế của Vương Doãn thật tốt. Lúc nãy ở xa Lãnh Thiên Hạo làm sao thấy được giữa tay hai người khe hở chứ.
Những chữ kia là Vương Doãn dùng tay trái giúp nàng viết trong lúc nàng suy nghĩ nước cờ. Thấy sắc mặt của Lãnh Thiên Hạo là biết hắn không vui rồi.
Cũng không phải nàng và Vương Doãn may mắn đoán được thời gian của Lãnh Thiên Hạo trở về. Do hắn mỗi lần trở về đều gọi người đến đồ nước nóng để tắm nên mới biết. Màn thân mật vừa rồi cốt ý là diễn cho hắn xem thôi.
Thấy Lãnh Thiên Hạo quay trở lại nàng để chân xuống ngồi ngay ngắn nhìn hắn.
“Phu quân ca ca làm sao giận như vậy?” Nàng là cố ý hỏi đấy. Ý nàng là nàng đã ngoan ngoãn nghe lời hắn luyện chữ hắn nên cao hứng mới phải.
Lãnh Thiên Hạo nhìn nàng rồi nói: “Mai ta sẽ đích thân cùng nàng luyện chữ.” Nhớ lại chữ nàng viết trên lương khố cực xấu. Nói xong hắn bước ra sau bình phong tắm.
Gì cơ? Hắn vẫn còn chưa bỏ ý định đó sao? Vương Doãn đáng chết. Chỉ biết tự thoát thân để mặc nàng với nên cường hào ác bá này.
“Ta không muốn ngươi.” Nàng chạy vào sau bình phong. Lúc này hắn đã an vị trong thùng tắm rồi: “Ta muốn lão Vương.”
Lãnh Thiên Hạo nhíu mày nhìn nàng không nói một lời. Nàng lại mềm mỏng hướng hắn đưa ra đề nghị: “Ngươi gọi Hồ Điệp đến giúp ta luyện chữ được không?”
“Ý ta đã quyết.” Hắn lạnh lùng phun ra một câu dập tắt hy vọng của nàng. Nàng cư nhiên xem trọng Vương Doãn và Hồ Điệp hơn cả hắn. Hắn có điểm nào không bằng hai tên đó.
Vân Du phẫn nộ bước ra nằm ngửa trên giường, mắt nhìn lên trần. Nàng nghĩ nào thế nào cũng không hiểu lý do hắn cho nàng chơi cùng Hồ Điệp.
Lãnh Thiên Hạo tắm xong liền bước ra ngồi trên giường lau tóc. Nhìn thấy biểu tình phồng mang trợn má vô cùng không vui của nàng hắn phì cười một tiếng liền nói: “Nếu nàng không có gì làm liền giúp ta lau tóc.”
“Có bạc không?” Nàng quay sang nhìn hắn hỏi.
“Mỗi lần lau một lượng” Hắn lại nói. Không thể hiểu được Vân phủ giáo dục nàng thế nào mà mở miệng ra toàn là đòi bạc của người khác.
Nàng bĩu môi nhìn tên keo kiệt kia: “Ít vậy ta không làm.”
“Xuất giá tòng phu. Nàng hầu hạ ta là chuyện kinh thiên địa nghĩa. Đáng lẽ ra sẽ không có bạc nhận đâu.” Hắn lại đem tam tòng tứ đức ra giáo huấn nàng. Ý hắn là bản thân đã rất rộng lượng không tính toán đưa bạc cho nàng rồi nàng nên ngoan ngoãn biết điều một chút.
Nàng chẳng buồn nhìn hắn. Nàng nhớ nhà, nhớ hiện đại buộc miệng nàng đọc ra một bài thơ của thần tượng Lý Bạch:
Sàng tiền minh nguyệt quang
Nghi thị địa thượng sương
Cử đầu vọng minh nguyệt
Đê đầu tư cố hương.
“Nàng biết làm thơ?” Hắn ngạc nhiên hỏi.
Nàng đâu dám nói cho hắn biết sự thật. Nếu nàng tự nhận bài đó là của mình nghĩa là đạo thơ của thần tượng, xúc phạm thần tượng hủy luôn nhân phẩm của bản thân. Nên nàng từ chối trả lời.
Nghĩ được gì đó nàng liền bật dậy vui mừng nói: “Có phải ta biết làm thơ ngươi sẽ cho ta chơi cùng Hồ Điệp không?”
Hắn từ chối trả lời câu hỏi đó liền chuyển chủ đề: “Nàng nhớ nhà sao?”
Nàng nhăn mặt hỏi ngược lại: “Tại sao ngươi không cho ta chơi cùng Hồ Điệp?”
Hắn phi đáp sở vấn hỏi lại nàng: “Nàng vì sao muốn chơi cùng Hồ Điệp?”
“Vì hắn là mỹ nhân trong lòng ta.” Nàng đặt tay tạo hình trái tim trước ngực, mắt sáng như sao trên trời cao hứng nói lý do.
Phượng quang tối hẳn đi, Lãnh Thiên Hạo không nói một lời đứng dậy bỏ đi.
Vân Du ôm lấy thắt lưng của hắn kêu gào: “Phu quân ca ca, đáp ứng ta”
Lãnh Thiên Hạo lạnh lùng kéo tay nàng ra, không buồn quay lại nhìn nàng: “Nàng còn nhớ ta là phu quân của nàng sao?” dứt lời hắn bỏ đi.
Hừ! Tên tính khí thất thường như nữ nhân này thật không nói lý lẽ gì cả.