Bên trong lều, Lãnh Thiên Hạo an vị trên ghế thái sư, để Vân Du ngồi trên đùi hắn. Tuy hiện tại rất ám muội nhưng nàng tuyệt đối không bài xích chuyện này.
Ngồi trong lòng Lãnh Thiên Hạo rất ấm áp, nàng không muốn rời đi. Nàng quay sang nhìn hắn hỏi: “Ngươi thật sự không để bọn họ hồi kinh sao?”
“Ta để bọn họ ở lại bồi nàng chơi đùa.” Hắn nhìn tiểu nương tử của mình không rời mắt.
“Ta mới không cần.” Nàng xị mặt bĩu môi: “Hay là...”
Lãnh Thiên Hạo biết nàng muốn gì nên cao giọng hô to với đám binh sĩ bên ngoài ngắt ngang lời nói của nàng: “Gọi đám phụ nhân đó vào cho bổn Vương.”
Đám phụ nhân vừa vào đã cúi người hành lễ: “Dân phụ tham kiến Vương gia, Vương phi.”
“Ngươi để họ lại sẽ làm hao tốn quân lương a.” Nàng bắt trước câu chữ của Phó Đức Chính.
Lãnh Thiên Hạo nắm lấy đôi tay nhỏ của nàng thâm ý nói: “Họ dùng được bao nhiêu quân lương của ta. Quan trọng hơn hết là ta muốn thấy nàng vui vẻ.”
Hắn lại hướng đám phụ nhân nói: “Các ngươi lưu lại đây bồi Vương phi chơi đùa là được.” Nói xong hắn để bọn họ lui xuống nghỉ ngơi.
Đầu hắn bỗng lóe lên vài tia sang liền hướng nàng nói: “Nàng để Lệ Chi đến đó ở cùng các nàng được không?”
Vân Du ngu ngơ phản vấn: “Tại sao?” Sao lại liên quan đến Lệ Chi nữa.
“Để các nàng cùng Lệ Chi bầu bạn.” Lý do đơn giản được bật ra từ miệng của Lãnh Thiên hạo khiến Vân Du nhíu mày không vui.
“Ta không cần có người bầu bạn sao?” Tên khốn này không biết nghĩ cho nàng gì cả, Lệ Chi đi rồi nàng biết chơi cùng ai?
Lãnh Thiên Hạo kiên nhẫn cùng nàng giải thích: “Nàng ở đây có ta, Vương Doãn, Ngô Trọng Kỳ, Tiêu Tử, Hồ Điệp. Nàng xem nàng chạy đi chơi đùa Lệ Chi chỉ ngồi một mình trong lều may vá rất cô đơn có phải như vậy không?”
Ngẫm ngẫm cũng thấy Lãnh Thiên Hạo nói có lý thế là nàng chạy ra sau tấm bình phong hỏi ý kiến của Lệ Chi. Thấy Lệ Chi vui vẻ đồng ý nàng cũng không có ý kiến nữa.
Lệ Chi sau khi nghe đề nghị của Vân Du liền biết đó là ý của Vương gia. Nàng ta nghĩ mình rời đi cũng là giúp Vân Du và Lãnh Thiên Hạo có thêm thân cận liền gật đầu đồng ý. Tiếp đó là Lệ Chi chuyển hộ khẩu ra khỏi lều của Vân Du. Thế là tối hôm đó nàng ngủ một mình.
Lãnh Thiên Hạo cao hứng khi thấy Lệ Chi dọn nhà. Hắn tiếp tục nghĩ xem làm sao mới có thể trở về lều cùng nàng. Lần này đúng là trời cũng giúp hắn.
———–Phân Cách Tuyến Luna Huang————
Sáng hôm sau vừa thức dậy Vân Du bị một đám phụ nhân vay quanh giúp chải tóc. Họ xem nàng như cây thông noel mà trang trí. Hết cài trâm lại dùng hoa vải đặt kín lên tóc nàng.
Lãnh Thiên Hạo bước vào liền kinh ngạc. Tiểu nương tử nhà hắn đã bị biến thành cái dạng gì rồi. Như vậy nhìn nàng giống tiểu thư khuê phòng hơn nhưng hắn lại cảm thấy đó không giống tiểu nương tử của hắn.
Vương Doãn và Ngô Trọng Kỳ vừa thấy cái tác phẩm trên đầu nàng liền chỉ biết ôm bụng cười không nói nên lời. Gương mặt tiểu oa nhi sao lại chải kiểu tóc phụ nhân được.
Vân Du sinh khí liền đem đám phụ nhân đó trục xuất ra khỏi lều của nàng. Nàng không cho bọn họ đụng vào tóc nàng lần nào nữa.
Khi đám phụ nhân đó rời đi nàng tự mình chải lại tóc. Thật sự nàng không thể hiểu được đám người cổ đại này để tóc dài như vậy để làm gì? Báo hại nàng chải đến mỏi tay mà vẫn chưa xong.
Do mùa đông lạnh nên nàng không còn cột tóc như trước nữa. Hôm nay nàng dùng một chút tóc cột cao tạo thành một chõm nhỏ dựng đứng trên đầu.
So kiểu tóc này so với kiểu tóc lúc nãy thì đơn giản hơn lại đáng yêu hơn. Ba tên nam nhân chưa hề thấy qua kiểu tóc lạ lùng như thế này nhưng bọn họ cũng gật đầu đồng ý là đáng yêu.
Vân Du nghĩ qua nghĩ lại liền nói với Lãnh Thiên Hạo: “Bọn họ là quá nhàn rỗi liền đem ta ra đùa giỡn. Ngươi mau mau phân việc cho bọn họ làm đi.”
Lãnh Thiên Hạo kéo nàng đến hỏi nhỏ: “Nàng nói xem nên để bọn họ làm gì?”
Suy nghĩ một lúc nàng nói: “May vá đi.”
“Sao nàng lại cho họ may vá? Nếu họ may vá thì lấy ai cùng nàng chơi đùa?” Lãnh Thiên Hạo đưa ly trà nóng cho nàng thấm giọng.
“Ở quân doanh đã có trù sư rồi. Y phục của ai người nấy giặt. Cứ để họ giúp binh sĩ may y phục đi. Dù gì một đám nam nhân cũng không biết may. Nữ nhân phải biết thêu thùa.”
Thấy nàng nói có đạo lý Lãnh Thiên Hạo liền ban lệnh xuống. Thế là bọn họ cùng nhau mở câu lạc bộ thêu thùa, may vá. Binh sĩ nào có y phục cần khâu vá liền tìm đến họ.
Vương Doãn hiếu kỳ hỏi nàng: “Vậy Vương phi có biết thêu thùa không?”
Vân Du lắc đầu thẳng thắng thừa nhận: “Ta không biết.”
Thiên kim khuê các nhà người ta bằng tuổi nàng đã sớm thêu được hài rồi. Thế mà nàng còn lớn tiếng bảo không biết thêu thùa. Lãnh Thiên Hạo có chút dở khóc dở cười rồi.
Ngô Trọng Kỳ bật cười trêu nàng: “Vậy Vương phi không phải nữ nhân sao, vì sao không biết thêu thùa?”
“Bổn phi không phải nữ nhân.” Nàng vừa dứt lời ai cũng ngạc nhiên rồi ôm bụng cười một trận.
Lãnh Thiên Hạo nén cười hỏi nàng: “Nàng không phải nữ nhân thì là gì?”
“Ta là tiểu hài tử a.” Nói xong nàng chạy ra ngoài tìm Ưng Đại Vệ bảo hắn làm cho nàng một bộ trượt tuyết. Bỏ lại ba tên nam nhân đang cười ngặt nghẽo không biết ngậm miệng bên trong.
Vân Du giải thích tỉ mỉ cho Ưng Đại Vệ nghe từng thứ một. Còn bắt buộc hắn phải hoàn thành trong thời gian sớm nhất nữa. Ưng Đại Vệ làm sao dám từ chối được. Lần trước bị nàng dọa đến suýt bệnh luôn rồi.
Nàng lại đến tập hợp một đám binh sĩ cùng mình chơi ném tuyết. Lãnh Thiên Hạo thấy nàng chơi vui vẻ cũng đến xem. Vương Doãn, Ngô Trọng Kỳ và bốn vị phó tướng cũng tham gia.
Tiêu Tử, Hồ Điệp ở quân y trại cũng nhìn thấy. Đáng tiếc bọn họ bận tán thuốc nên không thể rời đi.
Vân Du chia ra hai đội chơi, mỗi đội mười người. Đội nào thua liền phải làm theo đội thắng yêu cầu. Lãnh Thiên Hạo nghe thấy thế cũng bảo muốn tham gia. Hắn sợ nàng bị khi dễ nên đòi theo phe của nàng.
Đánh chết nhất chính là nàng cũng không cho hắn theo đội mình. Nói qua nói lại thế là nàng và hắn mỗi người một đội. Vương Doãn và Ngô Trọng Kỳ thông minh đương nhiên sớm hướng nàng quy hàng. Bọn họ theo đội của nàng nhất dịnh nắm chắc thắng lợi trong tay.
Lãnh Thiên Hạo muốn nàng vui nên kết quả chắc chắn không cần đoán cũng biết rồi. Nàng thắng nên đội của Lãnh Thiên Hạo buộc phải xuống bếp chuẩn bị bữa tối của ngày hôm đó.
Lãnh Thiên Hạo đường đường là Vương gia sớm quen có người hầu hạ. Bây giờ lại bảo hắn xuống bếp. Hắn biết làm gì với những thứ dưới bếp đây.
Hắn vừa bước chân xuống bếp đã làm Trương trù sư và đám binh sĩ ngạc nhiên. Bọn họ biết chuyện tỷ thí cá cược của tiểu Vương phi cũng sớm đoán trước được kết quả. Nên họ chuẩn bị sẵn món ăn để hắn dọn lên thôi.
Không ngờ Lãnh Thiên Hạo lại đem những thứ đó dọn lên cho binh sĩ dùng. Bản thân hắn ở lại thỉnh giáo Trương trù sư cách làm cơm bát bửu.
Những người không phận sự đều bị hắn đuổi hết ra ngoài. Trong lều chỉ còn lại hắn và Trương trù sư.
“Vương gia, ngài không để lại vài người giúp ngài làm mấy việc lặt vặt sao?” Trương trù sư cung kính hỏi.
Lãnh Thiên Hạo vừa đen cà rốt thái hạt lựu vừa trả lời: “Bổn vương muốn tự tay làm một món ăn cho Vương phi.”
———–Phân Cách Tuyến Luna Huang———–
Vân Du thắng trận liền vui vẻ ngồi bên trong lều nghĩ sẵn vài câu làm khó Lãnh Thiên Hạo. Vương Doãn và Ngô Trọng Kỳ háo hức đợi được ăn thử món ăn do chính tay Lãnh Thiên Hạo làm.
Lát sau binh sĩ dọn lên vài món bảo đó là của bọn Vương Doãn. Còn tiểu Vương phi phải đợi thêm chút nữa vì Vương gia uy vũ của bọn họ vẫn đang mày mò cách làm trong trù phòng.
Vương Doãn cùng Ngô Trọng Kỳ xị mặt xuống trách Lãnh Thiên Hạo không công bằng. Vân Du được ngộ đãi đặc biệt nên nàng cũng chẳng cảm thấy mất hứng. Chỉ là nàng có chút lo lắng cho bụng của mình.
Được một hồi lâu Lãnh Thiên Hạo cũng đem đĩa cơm bát bửu lên. Nàng nheo mắt nhìn đĩa cơm còn có món trứng ốp phía trên nữa.
Hóa ra lúc chuẩn bị nguyên liệu hắn thấy Trương trù sư đập trứng gà vào chén. Nhớ lại món “Bán thục đích kê đản” của nàng cũng có hình dạng y như vậy liền không cho Trương trù sư đánh vỡ mà trực tiếp đổ lên chảo to. Thế là hắn làm được hai món cho nàng.
Nhìn hắn cả người bám đầy mùi dầu mỡ thế này nàng cũng không trêu hắn nữa. Lúc đầu nàng còn nghĩ hắn sẽ chơi ăn gian Trương bảo trù sư làm trước bản thân chỉ dọn lên. Không ngờ hắn lại chính tay làm như vậy.
“Nàng nhìn ta làm gì, mau thử xem.” Lãnh Thiên Hạo ngồi xuống giục nàng.
Nàng nghiên đầu lấy muỗng dùng thử. Tuy không phải ngon nhưng cũng là ăn được. Ít nhất cũng không đến nỗi tệ như nàng làm. Vừa ăn nàng vừa gật đầu: “Sao ngươi không ăn?”
“Ta tắm xong sẽ ra bồi nàng ăn.” Nói xong hắn bước đến sau bình phong.
Vương Doãn, Ngô Trọng Kỳ nhìn đĩa cơm bát bửu mà chảy nước bọt. Bọn họ cũng muốn thử, đáng tiếc đó là đặc quyền của tiểu Vương phi. Bọn họ nhanh chóng dùng bữa xong rồi rời đi trả lại không gian riêng cho hai người.
Lãnh Thiên Hạo vừa bước ra khỏi bình phong đã bị nàng hỏi: “Đây đích thực là do ngươi làm.”
“Ừm.” Hắn bước đến mỉm cười hỏi: “Thế nào? Không giống Trương trù sư làm?”
Vân Du phi đáp sở vấn nhìn hắn đầy nghi ngờ: “Đây là lần đầu ngươi nấu cơm?” Hắn là Vương gia lý nào lại từng vào bếp. Ở hiện đại nàng đã từng được học nhưng cũng không làm được. Món nàng làm được chỉ có mỳ gói mà thôi.
Hắn ngồi xuống bên nàng hỏi: “Nàng không tin sao?”
Nhìn ánh mắt thành khẩn của hắn nàng liền gật đầu: “Tin.”
Thế là nàng và hắn cùng ngồi dùng cơm bát bửu.