Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao

Chương 24: Chương 24: Tác hợp




Lệ Chi từ lúc có vải vóc liền thêu thùa, may vá đến sinh nghiện. Vân Du rủ đi ngắm “soái ca” cũng không chịu đi. Nàng ta còn hỏi nàng thích thêu gì lên quạt. Nàng thích hoa oải hương cơ. Nhưng nói nàng ta cũng chẳng biết đó là hoa gì nên nàng để nàng ta tùy hứng vậy.

Mười mấy ngày trôi quá, mỗi ngày nàng đều đến quân y trại chơi đùa cùng Hồ Điệp. Nhờ đó mà nàng và Hồ Điệp thân hơn trước. Nàng còn biết được Hồ Điệp năm nay mười tám, là do Tiêu Tử cứu về từ trận dẹp phản loạn ở Ngọa Thanh. Sau đó liền không rời đi mà trở thành thuộc hạ của Lãnh Thiên Hạo.

“Điệp tỷ tỷ, chào buổi sáng.” Nàng véo von như con chim sẻ chạy đến xem Hồ Điệp phơi thuốc.

Hồ Điệp trêu nàng: “Giờ này mà còn chào buổi sáng sao? Sắp ăn trưa luôn rồi.”

“Còn không phải do Lãnh Thiên Hạo sao?” Nàng bĩu môi kể tội Lãnh Thiên Hạo: “Không biết hôm nay hắn uống nhầm thuốc gì mà kéo ta đến trường cung xem hắn khoe mẽ. Nếu không nhớ lão Ngô có chuyện bẩm báo hắn cũng không chịu thả ta đi.”

“Vương gia là thấy Vương phi buồn nên mới trổ tài cho người xem.” Hồ Điệp giúp Lãnh Thiên Hạo đỡ lời.

Nàng dậm chân xuống đất không đồng tình: “Biết rõ ta không thể bắn cung nên hắn mới khoe mẽ trước mặt ta. Tỷ tỷ nói xem có phải đáng trách không?” Luôn nói giúp Lãnh Thiên Hạo. Đúng là lão bà tốt của hắn.

Hồ Điệp nhìn ra phía sau của nàng đảo mắt phượng xung quanh quan sát hồi lâu mới hỏi nàng: “Hôm nay chỉ có mỗi mình Vương phi thôi sao?”

Mọi hôm đều là Tiêu Tử bồi nàng đến đây. Có hôm hắn còn lưu lại đây chơi cùng nàng nữa. Khoan! Không phải nàng mới phát hiện ra thứ hay ho gì chứ?

“Điệp tỷ tỷ có ý với lão Tiêu sao?” Nàng nghi hoặc hỏi.

Hồ Điệp đỏ mặt cúi đầu xuống tiếp tục phơi thuốc: “Ta nào có.”

Tỷ không thừa nhận thì đừng trách muội đây độc ác nhé. Mắt nàng lóe lên vài tia gian xảo, nàng cố đè sự gian xảo lại hướng Hồ Điệp nói: “Thật may là tỷ không thích hắn.”

Hồ Điệp ngơ ngác nhìn nàng: “Sao Vương phi lại nói như vậy?”

“Hôm qua ta nghe Lãnh Thiên Hạo nói hoàng thượng chọn trúng lão Tiêu. Nên gửi thư đến triệu hắn về kinh làm phò mã” Nàng ngồi bệt xuống đất người ngã về sau, hai tay chống lên mặt đất.

Hồ Điệp nghe xong liền sững sờ, cả thảo dược đang cầm trên tay cũng rơi luôn xuống đất: “Người nói thật sao?”

Nàng gật đầu xác định. Nhìn sắc mặt Hồ Điệp là biết nàng ta có ý với Tiêu Tử rồi. Vậy còn Lãnh Thiên Hạo? Nàng ta không phải thị thiếp của Lãnh Thiên Hạo sao? Sao lại thích Tiêu Tử?

“Huynh ấy sẽ không đồng ý chứ?” Giọng Hồ Điệp lạc đi.

Nàng nhún vai nói: “Làm sao ta biết được. Lãnh Thiên Hạo lúc nãy gọi hắn vào lều nghị sự rồi. Có lẽ là nói chuyện này đó.”

Hồ Điệp mất phương hướng ngã luôn xuống đất. Mắt nàng ta vô hồn như một cái xác vậy.

“Điệp tỷ tỷ làm sao vậy?” Nàng vờ quan tâm, lay lay vai của Hồ Điệp.

“Ta không sao?” Hồ Điệp nhanh chóng nói rồi quay sang nơi khác tránh ánh nhìn của nàng.

Vân Du đưa mặt đến gần hỏi: “Tỷ tỷ là có ý với lão Tiêu.” Nàng nói như xác định thập phần chính xác.

Âm thanh của Hồ Điệp như có như không vang lên, đan xen với tiếng nức bị kiềm nén: “Thích thì làm sao chứ. Ta cũng không phải công chúa căn bản không xứng với huynh ấy. Để huynh ấy hồi kinh làm phò mã vẫn tốt hơn”

Đám cổ đại này thật là. Thích là thích, không thích là không thích. Làm sao lại còn xứng với không xứng chứ.

Vân Du đề nghị: “Hay ta bảo Lãnh Thiên Hạo bức hôn nhé. Hắn mà không chịu lấy tỷ sẽ đem hắn đi chém đầu.”

“Đừng” Hồ Điệp kinh hô: “Để huynh ấy lựa chọn thôi. Nếu huynh ấy muốn lấy công chúa ta cũng sẽ vì huynh ấy mà chúc phúc.”

“Tỷ thật muốn chúc phúc cho họ sao?” Nàng lại nhướng người qua hỏi.

Hồ Điệp ngập ngừng một lát rồi mím chặt môi gật đầu thật mạnh: “Ta chúc huynh ấy hạnh phúc.”

“Đổi là là ta, ta sẽ tranh giành đến cùng a.” Dáng vẻ khi nàng nói câu này cực kỳ nham hiểm, lát sau nàng chớp mắt hỏi: “Tỷ thật sự muốn bỏ qua sao?”

Hồ Điệp gật đầu chắc chắn: “Công chúa mới giúp huynh ấy thăng tiến trên đường công danh. Còn ta chỉ có cản trở mà thôi.”

Vân Du ở cùng Hồ Điệp một chút nữa rồi quay về lều. Hôm nay Hồ Điệp bị nàng đả kích quá nặng nên không có tâm trạng gì nữa.

Qua lần trò chuyện thẳng thắng trên nàng biết được hóa ra Hồ Điệp không phải thị thiếp của Lãnh Thiên Hạo. Có lẽ Lãnh Thiên Hạo là đơn phương đi? Nàng vẫn phải xác nhận xem Tiêu Tử có ý gì với Hồ Điệp không? Mỗi lần Hồ Điệp đối tốt với hắn, hắn lại tránh né a. Tên đầu đất này có phúc không biết hưởng, thật lãng phí của trời.

————Phân Cách Tuyến Luna Huang————-

Dạo này Tiêu Tử rất lạ. Hắn lúc nào cũng tìm cơ hội cho nàng đi gặp Hồ Điệp. Chỉ cần nàng không vui, thở dài, mặt đỏ do tức giận, hắt-xì do dị ứng hoặc có biểu hiện gì khác với bình thường liền lập tức đưa nàng đến quân y trại để Hồ Điệp chẩn bệnh.

Có hôm Lãnh Thiên Hạo mượn cớ bắt nàng cùng hắn đánh cờ không cho nàng đi gặp Hồ Điệp. Tiêu Tử liền trợ Trụ vi ngược tìm đủ mọi cách bức Lãnh Thiên Hạo thả người. Chính vì điều đó khiến Lãnh Thiên Hạo tức muốn hôn mê.

Hắn còn đến trước mặt Lãnh Thiên Hạo vỗ ngực phun máu nói: “An nguy của Vương phi, người cứ giao cho ta.”

Nàng nghĩ mãi cũng không phát hiện ra hắn kỳ lạ ở điểm nào. Trời quả không phụ lòng người có tâm. Để nàng bắt gặp được một chuyện thú vị.

Một hôm nàng cùng Hồ Điệp ra suối ngắm cảnh. Hồ Điệp huyên thuyên không dứt về dược liệu thì nàng nhìn xuống suối phát hiện ra Tiêu Tử ngồi vắt vẻo trên cây to gần đó. Nhìn theo hướng mắt của hắn chính là nhìn về phía nàng và Hồ Điệp

Nàng lập tức cởi hài và vớ ra dùng chân nghịch nước để Hồ Điệp không phát hiện ra sự việc trên. Vậy là Tiêu Tử cũng có ý với Hồ Điệp đi. Bây giờ nàng phải xác nhận xem hắn có bị đoạn tụ hay không? Hắn là thích Hồ Điệp là nam nhân hay nữ nhân?

Mấy Lãnh Thiên Hạo ra trận cũng mang cả Hồ Điệp đi cùng liền đem nàng giao cho Tiêu Tử chăm sóc. Nàng tìm hắn cả buổi trời mới phát hiện hắn ngồi mất hồn bên suối.

Rón rén từ đằng sau, nàng vỗ mạnh vào vai dọa hắn. Hắn thụ sủng nhược kinh suýt chút nữa là lao thẳng người xuống suối:

“Vương phi, người ta cho ta đi. Ta chỉ còn lại nửa mạng người thôi.”

Nàng chòm người ra trước, tay chấp sau lưng, nháy mắt hỏi: “Ngươi ngồi đây làm gì? Đang tưởng nhớ Hồ mỹ nhân của Trẫm sao?”

Trán Tiêu Tử xuất hiện vài vạch đen. Tiểu Vương phi thật biết không sợ chết. Lãnh Thiên Hạo đã nhắc không biết bao nhiêu lần mà nàng vẫn tự xưng là “Trẫm“.

“Không có.” Hắn nhàn nhạt trả lời: “Vương phi tìm ta có chuyện gì?”

“Không có chuyện gì liền không được tìm ngươi sao?” Nàng chống hông quát.

“Không phải như vậy đâu.” Hắn vội phân trần: “Ta quả không có ý như vậy.”

Vân Du dùng tay che miệng cười hì hì: “Thật ra là có chuyện muốn hỏi ngươi”

Tiêu Tử khép hờ đôi mắt nhìn vẻ mặt gian xảo của tiểu Vương phi. Thật không biết nên dùng từ nào để diễn tả tâm trạng của hắn lúc này nữa.

“Ngươi đã có người trong lòng chưa?” Nàng ngồi bên hắn hỏi nhỏ.

Hắn trầm tư một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Chưa có. Người hỏi để làm gì?”

Tên đầu đất này. Nói dối cũng phải biết tự trấn an bản thân trước chứ. Mặt đỏ hết cả lên như thế làm sao lừa được nàng.

Nàng đưa tay vuốt ngực nói: “May quá. Ta muốn gả Lệ Chi cho ngươi”

Hắn thụ sủng nhược kinh liền nhanh miệng từ chối: “Không thể được?”

Nàng nhìn hắn hỏi: “Vì sao?” Đương nhiên trong lòng nàng đã có câu trả lời rồi.

Hắn không trả lời được chỉ biết ngồi ngây ra đó nhìn nàng. Tiểu Vương phi là đang muốn làm gì? Đang yên đang lành sao lại lo lắng cho chung thân đại sự của hắn. Hắn thật sự muốn khóc, vì sao nàng không tìm Vương Doãn đi.

“Nếu ngươi không thích ta cũng không miễn cưỡng nữa. Tránh cho sau này Lệ Chi không hạnh phúc.” Nghe nàng nói thế hắn thở phào nhẹ nhõm trong bụng.

Nàng không tin tên này chưa phát hiện ra thân phận của Hồ Điệp. Nàng muốn thử cược một lần. Nghĩ là làm, nàng liền nói với hắn: “Ta thấy Lãnh Thiên Hạo đối với Hồ Điệp rất tốt. Hồ Điệp lại có ý với hắn nên ta muốn nạp Hồ Điệp là thông phòng của Lãnh Thiên Hạo.”

Tiêu Tử lập tức cao giọng phản đối: “Không được, nàng sao lại làm thông phòng được. Ít nhất cũng phải là trắc phi.” Nói xong hắn vội dùng tay che miệng nhìn nàng.

Vân Du nhìn hắn mỉm cười giảo hoạt. Hắn nhỏ giọng nói: “Làm sao người biết thân phận của Hồ Điệp?”

Nàng cũng nhỏ giọng phi đáp sở vấn: “Còn ngươi làm sao biết?”

Hắn đỏ mặt rồi nhìn ra phía suối. Không hiểu sao hắn lại kể với nàng chuyện lúc đó. Giọng hắn đều đều vang lên bên tai nàng, đôi mắt hướng ra phía suối:

“Năm năm trước ta và lão Ngô đến Ngọa Thanh dẹp phản loạn. Khi đó giải cứu được một đám người bị bắt làm nô lệ, trong đó có Hồ Điệp. Sau khi thoát ta đưa đám người đó về kinh báo cáo với thánh thượng. Hồ Điệp không chịu đi mà muốn lưu lại báo đáp ơn cứu mạng của ta. Ta biết được nàng am hiểu y thuật liền hướng Vương gia chiêu lãm nàng. Ta vẫn xem nàng là huynh đệ cho đến buổi tối của ba năm trước. Ta không ngủ được liền ra suối dạo. Đứng từ xa thấy nàng vẫy tay định gọi thì.......” Mặt và tai hắn cũng đỏ lên không ít.

Nàng xen vào giúp hắn kể nốt: “Thế là ngươi xem trộm mỹ nhân nhà Trẫm tắm.”

Tiêu Tử cao giọng phủ nhận: “Ta không có.” Đè nén cảm xúc trong lòng lại tiếp tục kể: “Ta không có nán lại xem. Khi thấy được liền quay mặt bỏ đi. Từ đó liền phát hiện ra thân phận của nàng.”

Hắn cũng chưa xem được gì đâu. Chỉ mới thấy cái dây yếm đỏ thôi là quay lưng đi rồi. Từ khi biết nàng ta là nữ nhân hắn liền giữ khoảng cách nới nàng ta.

Mặt khác Hồ Điệp cũng sợ hắn chán ghét thân phận nữ nhân của mình nên lúc nào cũng lạnh nhạt với hắn. Nàng ta cả ngày không cười không nói cùng ai. Hỏi gì thì trả lời, không hỏi thì không nói.

“Nàng bị ngươi phi lễ rồi. Ngươi không có ý định chịu trách nhiệm sao?” Vân Du nheo mắt hỏi.

“Ta không xứng nàng, nàng xinh đẹp như vậy. Nàng hợp với lão Vương hơn.” Hắn buồn bã cúi mặt.

Tiêu Tử không phải không soái nhưng là trên mặt hắn có một vết sẹo dài do đánh trận gây nên. Vì thế hắn mặc cảm không dám cùng Hồ Điệp thân cận.

“Ngươi phi lễ nàng xong lại đẩy cho lão Vương.” Ý nàng là bảo Tiêu Tử khi dễ Vương Doãn.

“Theo ta vẫn là gả làm thông phòng cho Lãnh Thiên Hạo tốt.” Nàng chép miệng, tay sờ sờ cái cầm nhỏ: “Hồ Điệp xinh đẹp lại hiền lành. Ta cũng muốn có một tỷ tỷ như vậy.”

“Không được.” Tiêu Tử quay sang nàng cầu khẩn: “Người để nàng làm trắc phi đi.” Nếu hắn không bị hủy dung, hắn nhất định không nhường nàng cho người khác.

“Làm sao có thể.” Nàng kinh hô: “Ngươi cũng biết nàng thân phận ra sao. Đã vậy còn bị ngươi phi lễ, lại ở cùng một đám nam nhân. Làm sao đủ tư cách làm trắc phi.”

Tiêu Tử nghĩ nghĩ thấy nàng nói cũng có lý thế là hắn đề nghị: “Vậy người ép lão Vương lấy nàng làm chính thê đi.”

“Ta thấy lão Vương không hợp với nàng đâu. Hắn mỗi ngày cùng Lãnh Thiên Hạo thân thân mật mật.” Để đạt được mục đích nàng không ngại đem dạnh dự của Vương Doãn ra bêu xấu.

Tiêu Tử kinh hỉ. Hắn ở cùng Vương Doãn bấy lâu cũng không để ý điều này: “Chắc là không phải như vậy đâu. Người đa nghi rồi.”

“Ta chỉ là đoán thôi. Đề phòng vạn nhất vẫn là không nên.” Nàng đưa ngón trỏ lên ngang miệng rồi gợi ý: “Hay gả nàng là thiếp phòng thứ tư của Ngô Trọng Kỳ.” Sau vài lần tiếp xúc nàng biết được Ngô Trọng Kỳ có một thê, ba phòng thiếp và hai thông phòng.

“Tuyệt đối không được.” Hắn thà để Hồ Điệp làm thông phòng cho Lãnh Thiên Hạo còn hơn đưa sang làm thiếp nhà Ngô Trọng Kỳ: “Chính thê của lão Ngô rất hung dữ, đám thị thiếp cũng chẳng hiền lành. Lão Ngô lại thường xuyên vắng nhà. Nàng nhất định sẽ bị khi dễ.”

“Vậy thì chỉ có làm thông phòng cho Lãnh Thiên Hạo thôi.” Nàng nhún vai nói.

Tiêu Tử luôn miệng phản đối. Nói qua nói lại sau đó nàng chốt một câu: “Ngươi không chịu lấy nàng thì không được phép có ý kiến. Một người đẹp như nàng chắc chắn Lãnh Thiên Hạo sẽ không từ chối đâu. Lãnh Thiên Hạo về ta sẽ lập tức nói cùng hắn.”

Dứt lời Vân Du đứng dậy đi thật nhanh không cho Tiêu Tử có cơ hội biện hộ. Tiêu Tử nhìn bóng lưng nhỏ bé của nàng rời đi trong lòng liền bất an. Hắn phải làm thế nào đây? Nếu hắn ngỏ lời liệu nàng có vì chê hắn xấu mà từ chối không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.