Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao

Chương 58: Chương 58: Trả đũa Thẩm công công




Vân Du tìm đường quay về Lưu Mộng cư hảo hảo suy nghĩ biện pháp nói chuyện với thái hậu. Vừa về đến nơi thì nghe tiểu Đăng tử bảo Thẩm công công vừa đến thông truyền thái hậu niệm phật bế quan không cần đến thỉnh an.

Nàng vui vẻ bảo tiểu Đăng tử mang cho nàng một miếng gỗ to đặt dưới áo cá. Nàng nằm lên đó tưởng tượng bản thân đang ở hồ bơi vậy.

Tiêu Đăng tử khóc lóc kể lể khuyên bảo nàng đừng bao giờ cùng đám phi tử qua lại. Lần này nàng đánh bọn họ khi Lãnh Thiên Minh trở về nhất định bị phạt.

Vân Du ậm ừ qua loa. Nàng nằm trên miếng gỗ gối đầu lên tay suy nghĩ. Nàng thật may mắn. Vốn nghĩ sẽ phải chịu phạt không ngờ gặp dữ hóa lành. Đúng cát nhân thiên tướng mà!

“Ngươi là Thẩm công công tuổi cũng sấp xỉ nhau tại sao hắn là công công còn ngươi chỉ là tiểu Đăng tử?” Vân Du hiếu kỳ hỏi.

Tiểu Đăng tử cung kính trả lời: “Lão nô hầu hạ thái phi từ lúc người tiến cung. Thái phi gọi quen miệng là tiểu Đăng tử nên không có sửa miệng. Những người khác gọi lão nô là Lưu công công”

Vân Du gật đầu: “Vậy Thẩm công công là người của thái hậu sao?” Nghe tiểu Đăng tử xác nhận nàng môi nàng hiện lên nụ cười nham hiểm.

Cả ngày hôm đó nàng không hề đi lung tung mà an phận ở trong Lưu Mộng cư xem như cảm tạ lão thiên gia ra tay giúp nàng bình an vô sự.

-------------Phân Cách Tuyến Luna Huang--------------

Sáng nay Vân Du đến thỉnh an thái phi. Thái phi lo lắng nàng bị đám phi tần khi dễ. Còn luôn miệng trách nàng không mang tiểu Đăng tử theo nữa. Nàng cười vui vẻ nghe thái phi cằn nhằn.

Con người của thái phi rất tốt, nhiều lúc nàng thấy nàng và thái phi còn thân thiết hơn cả thái hậu nữa cơ.

Tạm biệt thái phi nàng đến Từ Ninh cung. Thẩm công công vừa thấy nàng đã cúi người hành lễ: “Lão nô tham kiến lục Vương phi, Vương phi vạn phúc kim an”

Đợi Thẩm công công run chân nàng mới cao ngạo nói: “Miễn lễ.”

Thẩm công công lau mồ hôi trên trán mỉm cười siểm nịnh nói: “Hôm qua lão nô đã đến nói với Lưu công công thái hậu niệm kinh không cần thỉnh an.” Trong lòng hắn cũng biết là tiểu oa nhi ghi hận mình rồi.

“Bổn phi biết a” Nàng nhếch mép nhìn hắn như một con hổ đang vồ mồi: “Hôm nay bổn phi đến đây là tìm người.”

“Không biết lục Vương phi muốn tìm người nào?” Hắn cung kính nói: “Lão nô có thể giúp lục Vương phi.”

“Bổn phi muốn mượn người của thái hậu phải phiền ngươi vào thông báo với thái hậu một tiếng.” Nàng ngây thơ nhìn hắn chớp chớp đôi mắt to.

“Vâng, chẳng hay lục Vương phi muốn mượn người nào?” Tự nhiên hắn có dự cảm không lành.

Nàng mỉm cười nhưng làm hắn lạnh cả sống lưng: “Bổn phi muốn mượn ngươi.”

Lưng hắn ướt đẫm mồ hôi, nụ cười trên môi bỗng chốc trở nên méo mó: “Vâng. Thỉnh Vương phi đợi lão nô vào thông báo.”

Hy vọng thái hậu sẽ nói không, nhưng cơ hội này là rất ít. Hôm qua bốn vị phi tần tả tơi đến cáo trạng còn bị phạt huống hồ chi hắn chỉ là một nô tài. Nếu hắn rơi vào tay của Vân Du thì lành ít dữ nhiều rồi.

Quả như dự đoán. Thái hậu ban hắn làm bạn với nàng. Thà thái hậu ban cho hắn một bình rượu độc cho xong. Lúc trước hắn đã từng đắc tội nàng a. Lần này nàng nhất định hảo hảo trị tội hắn.

Vân Du vui vẻ đưa hắn về Lưu Mộng cư. Trên đường về Lưu Mộng cư ai cũng nhìn hắn bằng cặp mắt hiếu kỳ. Rõ ràng là nô tài thân cận của thái hậu sao lại đi cũng Vân Du? Hắn đưa mắt lườm bọn họ khiến bọn họ không dám hó hé gì nữa.

Về đến Lưu Mộng cư, Vân Du an vị ngồi trên ghế không nói một lời. Thẩm công công liền quỳ xuống liên tục vả miệng mình nhận tội trong sự ngỡ ngàng của tiểu Đăng tử.

Quả không hổ là người theo bên cạnh thái hậu lâu năm. Nàng vừa ngồi xuống đã biết tự động nhận tội. Thái hậu thật biết dùng người.

Đến khi miệng hắn bắt đầu sưng to, khóe miệng cũng chảy máu nàng mới chậm rãi nói: “Thẩm công công sao lại tự vả miệng mình như thế? Chuyện đã qua lâu rồi bổn phi cũng không để trong lòng. Mau đứng lên đi.”

Có ma mới tin tiểu Vương phi không để trong lòng. Để hắn tự vả miệng đến bộ dạng này nàng mới mở miệng bảo tha cơ mà.

Vân Du giữ hắn lại dùng bữa. Lúc đầu hắn không chịu ngồi xuống cùng nàng ăn nhưng thấy tiểu Đăng tử ngoan ngoan ngồi bên cạnh liền ngồi theo.

Ăn xong Vân Du mang Thẩm công công cùng mình đi ngự hoa viên bỏ tiểu Đăng tử ở lại. Tiểu Đăng tử luôn miệng trách nàng có mới quên cũ. Nàng mặc kệ hắn làm oán phụ khuê phòng cứ thế mà đưa Thẩm công công rời đi.

Nàng là muốn tốt cho hắn. Nếu hắn đi cùng nàng nhất định sẽ bị thái hậu trị tội. Tuổi hắn đã cao nàng cũng muốn hắn được hưởng phúc thôi. Thẩm công công lúc nãy tự vả miệng cũng chỉ là tiêu hết một tội. Còn tội hắn mắng nàng là tiện tì vẫn chưa được xử đâu.

Vân Du cùng Thẩm công công đứng rất lâu ở ngự hoa viên. Lát sau hắn do quá hiếu kỳ lại thấy nàng không giận nữa liền hỏi:

“Lục Vương phi, lão nô nghe nói người có một pháp bảo rất lợi hại. Không biết người có thể cho lão nô đại khai nhãn giới hay không?” Thật ra trong miệng của mọi người đó là yêu khí chỉ là hắn không dám nói nên dùng từ pháp bảo thôi.

Vân Du nhếch môi cười. Nàng đợi hắn hỏi câu này đã lâu. Tay nàng cầm Nguyệt Nha đưa đến trước mặt hắn: “Ý của Thẩm công công là thứ này sao?”

“Lão nô chưa từng thấy qua nhưng nghe mọi người nói pháp bảo này có thể bay đi bay về không biết có thật hay không?” Hắn siểm nịnh ngọt ngào nói.

“Đây là Nguyệt Nha a. Là do Vương gia phu quân đích thân làm cho bổn phi” Nàng đắc ý nói.

Thẩm công công thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Hóa ra là đồ của lục Vương gia lại còn đích thân làm nữa, cũng may hắn gọi đó là pháp bảo a. Đồ của lục Vương gia luôn luôn lợi hại. Hôm trước thấy dáng vẻ thê thảm của bốn vị phi tần cũng biết sát khí của nó ghê gớm thế nào rồi.

“Thẩm công công muốn xem sự lợi hại của nó không?” Thấy hắn liên tục gật đầu nàng liền canh ngay khóm hoa yêu thích của thái hậu mà phóng Nguyệt Nha vào đó.

Mấy ngày ở trong cung nàng cũng biết được không ít chuyện. Nàng lợi dụng chuyện này để Thẩm công công biết đắc tội với nàng là thê thảm thế nào.

Thẩm công công nhìn Nguyệt Nha lướt đi lại lướt về mấy lượt mà chảy cả lít nước mắt. Hắn chỉ muốn xem pháp bảo thôi sao giờ lại thành phá hủy khóm hoa yêu thích của thái hậu rồi.

“Thẩm công công thấy thế nào?” Cầm Nguyệt Nha trong tay này quay sang hỏi.

Thẩm công công khóc lóc năn nỉ nàng thả hắn để hắn về nhận tội với thái hậu. Thấy hắn cao tuổi lại còn phải quỳ nàng run rẩy thế kia nàng cũng không đành lòng thế là cùng hắn đến gặp thái hậu nhận tội.

Hai người đến Từ Ninh cung mỗi người một số phận ra về. Vân Du được thái hậu khen ngoan ngoãn làm sai biết nhận lỗi là tốt. Không những không trách phạt mà còn được ban thưởng. Thẩm công công bị mắng cho một trận rồi đưa đến Tông Nhân phủ nhận hình phạt.

Vân Du ôm lễ vật tươi cười rời khỏi Từ Ninh cung, Thẩm công công ôm cái mông bị nở hoa cùng gương mặt tái nhợt ngập nước mắt được người nâng ra khỏi Tông Nhân phủ.

Cảm thấy mình cư xử hơi quá liền mặc cảm tội lỗi Vân Du cùng tiểu Đăng tử đến thăm Thẩm công công.

“Thẩm công công, bổn phi đến thăm ngươi”

Thẩm công công đang thoa thuốc lên mông nghe được tiếng của nàng chỉ kịp kéo chăn che lại mấy bông hoa đang nở rộ trên mông đã thấy cửa mở ra.

Vân Du dùng chân trực tiếp đá cửa làm tiểu Đăng tử ngạc nhiên không kịp trở tay. Mọi lần đều là tiểu Đăng tử giúp nàng mở cửa hôm nay gấp gáp thăm Thẩm công công nên không đợi hắn nữa.

Nàng bước vào thấy được nụ cười mếu máo của hắn. Hắn còn bò dậy hành lễ nữa.

“Thôi không cần đâu. Thành ra bộ dạng nàng rồi còn lễ nghi gì nữa” Nàng xua tay ngăn cản: “Bổn phi đến đưa thuốc cho ngươi a. Cái này là Lãnh Thiên Hạo cho ta đấy.”

Thuốc do Lãnh Thiên Hạo sợ nàng ở trong cung nghịch phá bị thương nên đưa cho tiểu Đăng tử. Nay nàng không cần dùng đến lại không cần nhận sự quan tâm của hắn nên mới đem tặng.

“Tạ Vương phi ban thưởng.” Hắn hay tay nhận lấy lọ thuốc nước mắt nước mũi lăn dài. Hắn không biết tiểu Vương phi là tốt với hắn hay muốn hại hắn nữa.

Tiểu Đăng tử cũng biết Thẩm công công sợ Vân Du đến dường nào nên thúc giục nàng rời đi: “Lục Vương phi, Thẩm công công đang thụ thương cần tịnh dưỡng.”

Vân Du cũng gật đầu căn dặn Thẩm công công mấy câu rồi rời đi. Nàng dặn tiểu Đăng tử đến ngự thiện phòng báo không cần chuẩn bị phần của nàng. Hôm nay nàng muốn đến Khâu Ninh cung ăn ké của thái phi.

Tiểu Đăng tử rời đi nàng cũng đến Khâu Ninh cung. Trên đường đến đó thì gặp Lãnh Tử Dật. Hắn nói với nàng ngày mai muốn xuất cung thăm sư phó đang bị bệnh của mình. Thế là nàng nằn nặc đòi theo hắn xuất cung. Cả hai hẹn nhau sáng mai đợi ở đại môn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.