Lại mấy ngày sau, quan hệ giữa Vân Du và Lãnh Thiên Hạo cũng hòa hoãn hơn rất nhiều. Dù gì cũng là khách hàng thân thiết nàng không nên cùng hắn quá căng thẳng.
Thế nên ngoại trừ không ngồi ăn cùng ra thì vẫn nói chuyện bình thường. Mấy ngày hôm nay nàng và Tiêu Tử cùng ăn trong lều của mình. Lãnh Thiên Hạo cùng Ngô Trọng Kỳ, Vương Doãn ăn ở lều nghị sự.
Mới mẻ qua đi buồn chán lại kéo đến. Sao Phó Đức Chính không lưu lại đến hôm nay mới rời đi nhỉ? Nàng buồn chán nhất định sẽ ngoan ngoãn theo hắn hồi kinh. Thật muốn hồi kinh, làm sao mới có thể rời đi đây.
Vân Du dùng điểm tâm xong lại buồn chán đi lòng vòng rồi lại mang tâm trạng nặng nề trở về lều. Lãnh Thiên Hạo đang ngồi bên trong đọc sách thấy nàng bước vào nửa ngồi nửa nằm trên bàn liền biết nàng không có gì chơi nên sinh buồn chán.
Hắn đặt sách xuống rồi khom lưng mở gương lấy đồ, miệng cũng không quên nói cùng nàng: “Chỗ ta có vài cuốn sách, nàng xem cho đỡ buồn chán, có chữ nào không biết có thể đến hỏi ta.” Qua sự kiện hỏa hoạn trên hắn biết nàng biết chữ.
Khi hắn ngẩng đầu lên đưa hai cuốn sách ra trước mặt thì chẳng thấy bóng dáng nàng đâu.
Lệ Chi đi chậm liền bị hắn điểm tên. Nàng ta cung kính nói: “Vương gia, tiểu thư không có học chữ.” Dứt lời hành lễ thối lui xong liền chạy theo nàng ra ngoài.
Lãnh Thiên Hạo nhếch môi mang ý cười: nếu nàng không biết chữ thì chữ trên lều do ai viết.
------------Phân Cách Tuyến Luna Huang-----------
Vân Du vừa thấy tay hắn cầm sách liền không nói một lời dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy như bay ra ngoài. Đùa chắc, nàng do học nhiều mới xuyên không đến đây. Nàng đã từng thề thốt sẽ không đụng vào sách nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui hay là học cưỡi ngựa đi. Hôm trước thấy Lãnh Thiên Hạo cưỡi ngựa rất oai phong lẫm liệt. Thế là nàng quyết tâm học cưỡi ngựa.
Điều đầu tiên đó là chọn lão sư:
Lãnh Thiên Hạo cùng Vương Doãn lúc nào cũng như hình với bóng. Lắm lúc nàng nghĩ không biết hai tên này có đoạn tụ hay không? Nên loại đầu tiên.
Tiêu Tử thì khỏi nói đi. Hắn ăn nói ngay thẳng, nàng biết bản thân không thông minh, học không nhanh. Nếu hắn thấy nàng không được liền thẳng thừng chê trách thì còn gì đau lòng hơn. Loại, loại, loại!
Thế là chỉ còn mỗi Ngô Trọng Kỳ. Tên này dịu dàng, hắn luôn xem nàng như tiểu hài tử mà cưng chiều. Nàng quyết định bái hắn làm sư phụ.
Biết hắn ở trại ngựa nàng liền chạy đến đó. Vừa thấy nàng, hắn liền nhe hàm răng trắng ra cười:
“Vương phi hảo.”
“Chào buổi sáng.” Nàng chấp tay sau lưng, bước đến nghiên người hướng hắn nói.
Sau đó nàng nói với hắn, mình muốn học cưỡi ngựa. Hắn không suy nghĩ liền lập tức bác bỏ ý kiến của nàng:
“Vương phi là nữ nhân như thế nào có thể học cưỡi ngựa?”
Vẫn là chế độ nam tôn nữ ti cổ hủ lạc hậu kia. Nàng chống tay lên hông, ngửa cổ lên quát: “Ai nói với ngươi nữ nhân không thể học cưỡi ngựa. Ngươi dám khi dễ bổn phi.”
Nàng còn đem luôn Hoa Mộc Lan thay cha tòng quân, Mộc Quế Anh đại phá Thiên Môn trận ra giảng cho hắn nghe nữa.
“Vương gia cưỡi ngựa rất thông thạo, Vương phi có muốn hay không bảo Vương gia dạy người?” Hắn ôn hòa đưa ra lời đề nghị. Bảo hắn dạy dỗ tiếu Vương khác nào mang mạng ra đặt dưới lưỡi dao bén nhọn đâu.
“Ngươi không dạy ta được sao?” Nàng mới không thèm tên tính khí thất thường kia dạy mình.
Cuối cùng không cách nào liền đồng ý dạy nàng.
Nàng còn nhỏ hơn trưởng nữ của hắn một tuổi. Bất quá hắn chưa từng dạy nữ nhi của mình học cưỡi ngựa làm sao dạy nàng đây. Lát sau hắn quyết định dùng phương pháp của phụ thân dạy hắn ra dạy nàng.
Hắn chọn con ngựa hiền nhất trong trại cho nàng làm quen. Hắn còn bảo nàng cho ngựa ăn nữa. Con ngựa hắn chọn màu nâu, nó cứ đưa mặt sát vào mặt nàng rất đáng yêu.
Sau nửa canh giờ nàng cũng nắm được lý thuyết. Chân nàng ngắn không để được lên bàn đạp nên ngã xuống không biết bao nhiêu lần.
Ngô Trọng Kỳ đưa nàng ngồi lên yên ngựa rồi cầm dây cương dắt nàng đi xung quanh trại ngựa. Dù sao hôm nay hắn cũng không có việc gì làm nên làm hướng dẫn viên cho nàng.
Hơn một canh giờ trôi qua, mồ hôi thấm đấm cả gương mặt bé xinh của nàng, lưng cũng ướt một mản to, xương cốt của nàng rã rời, nàng kiên quyết đòi leo xuống cho bằng được. Nàng rút ra được bài học xương máu cho mình, hình ảnh chỉ toàn là gạt người mà thôi.
Leo lên thử mới biết không hề oai phong gì như mắt nhìn được. Chỉ thấy mỗi đau và ê ẩm mà thôi. Nàng thề sống thề chết với lòng không bao giờ cưỡi ngựa nữa.
Ngô Trọng Kỳ đỡ nàng xuống ngựa rồi mỉm cười đi theo sau nàng. Nàng bực bội liền sinh khí quay đi mất. Lệ Chi thấy nàng đi không nỗi nên đến bên đỡ lấy nàng.
Đến trường bắn cung, nàng hiếu kỳ liền dừng chân lại xem. Ngô Trọng Kỳ thấy được ánh mắt si mê của nàng liền nói:
“Vương phi muốn thử không?”
Mắt nàng sáng rực rỡ đầy hào quang quay sang hỏi: “Ta được sao?”
Hắn ngoắc tay ra hiệu cho binh sĩ đưa cung tên đến. Một nam nhân bước đến:
“Vương phi hảo” Rồi quay sang Ngô Trọng Kỳ ôm quyền cúi người: “Tiểu tướng La Đường Kỵ gặp qua Ngô tướng quân.”
Dứt lời hai tay liền dâng cung tên đến trước mặt Ngô Trọng Kỳ. Nàng nhìn đôi tay chai sần của La Đường Kỵ tâm tình liền bất ổn, lòng nàng run sợ một phen.
Ngô Trọng Kỳ nhận lấy cung tên đưa cho nàng: “Vương phi, mời.”
Vân Du nắm lấy cổ tay của La Đường Kỵ: “Ta không muốn không giống như vậy đâu.”
“Chẳng phải lúc nãy người nói không được khi dễ nữ nhân sao?” Ngô Trọng Kỳ bèn khích bác nàng.
Nàng khép hờ đôi mắt to nói: “Chiêu này không dùng được với bổn phi.” Muốn khích nàng sao? Đừng hòng nàng mắc bẫy.
Vừa định xoay người bỏ đi thì thấy Tiêu Tử bước đến:
“Vương phi hảo, Vương gia bảo ta đến gọi người về dùng cơm.”
Nàng vội cầm lấy cung tên trên tay của Ngô Trọng Kỳ nói: “Bổn phi đang bận học bắn cung, không rảnh cùng hắn ăn cơm đâu.” Còn lâu nàng mới cùng tên khó tính đó dùng bữa.
La Đường Kỵ dạy nàng cách sử dụng cung tên. Hắn bảo mới tập bắn quan trọng nhất không phải là nhắm chính xác mà là cách cầm cung tên. Tiếp đến là dồn sức vào kéo cung rồi nhắm thật chính xác mới buông tay. Hắn còn làm mẫu cho nàng xem nữa. Mũi tên do hắn bắn trúng ngay giữa hồng tâm.
Trong TV không phải hay chiếu cảnh nữ chính bị thách thức liền cầm cung tên bắn. Mũi tên bay thẳng đến bia chẽ đôi mũi tên của đối phương sao? Nàng có làm được như thế không? Thật mong đợi!
Thế là nàng tháo dải băng trên tóc xuống, búi tóc củ tỏi to kia lần lượt thả xuống trải dài như thác. Dải băng dài được nàng quấn vào tay tránh gây đau khi kéo cung.
Tiêu Tử cùng Ngô Trọng Kỳ thấy nàng còn nhỏ lực không đủ liền bảo nàng đến gần bia một chút để tránh bắn không trúng. Vân Du nghe bị khi dễ liền tự ái từ chối bảo nữ tử không cần đám nam nhường.
Các mũi tên bị nàng bắn ra lần lượt hoa hoa lệ lệ rơi xuống mặt dù cách bia còn một đoạn khá xa bia. Tiêu Tử cùng Ngô Trọng Kỳ liên tục đưa tay che miệng cười khi thấy biểu hiện bất mãn của nàng.
La Đường Kỵ luôn miệng cỗ vũ động viên bên tai. Thật sự là làm nàng mất tập trung thật muốn mang hắn đi vá miệng.
“Tại sao bổn phi bắn mãi vẫn không trúng” Nàng giận dỗi hằng hộc nói.
“Vương phi phải kiên nhẫn.” Ngô Trọng Kỳ điềm đạm lên tiếng
“Bổn phi bắn hết bao nhiêu lượt vẫn chưa đủ kiên nhẫn sao?” Nàng nhăn nhó nói.
La Đường Kỵ nói: “Vương phi thử thêm vài lần nữa sẽ tốt.”
“Bổn phi bắn còn chưa đủ nhiều sao?” Nhìn mũi tên rời đầy đất nộ khí của nàng càng thêm cao.
Tiêu Tử bên cạnh liền thêm miệng: “Tiễn pháp của Vương gia rất tốt hay bảo ngài ấy dạy người bắn.”
“Vương gia kỵ xạ cũng là bậc nhất.” La Đường Kỵ ngưỡng mộ nói.
Vân Du lườm hai tên lắm điều mở miệng đóng miệng đều mang hơi thở của Lãnh Thiên Hạo kia. Nàng đem cây cung gỗ trên tay ném mạnh xuống đất rồi nhảy lên hung hăng nhảy lên đạp mấy cái.
“Phản rồi, phản rồi.” Dứt lời nàng phất tay áo bỏ đi.
Ba tên nam nhân ngạc nhiên. Mới vừa rồi không phải tâm trạng của Vương phi vẫn tốt sao? Sao giờ lại sinh khí? Nữ nhân quả thân khó hiểu.
Ngô Trọng Kỳ cùng Tiêu Tử, Lệ Chi đi theo sau lưng nàng.
Đến nơi luyện kỹ thuật chiến đấu, nàng lại hào hứng đứng xem. Nam nhân nào đó thấy được liền đi đến.
“Vương phi hảo.” Dứt lời lại cung kính hành lễ với Tiêu Tử và Ngô Trọng Kỳ: “Tiểu tướng Liêu Ngữ An gặp qua Ngô tướng quân, Tiêu tướng quân.”
Vân Du nhìn Liêu Ngữ An mỉm cười: “Ngươi là phó tướng?”
“Vâng” Hắn tuổi còn trẻ nên cùng nàng cũng không câu nệ tiểu tiết: “Hôm trước thấy Vương phi quật ngã thích khách thật làm tiểu tướng ngưỡng mộ mãi không thôi. Hôm nay được diện kiến quả là vinh hạnh của tiểu tướng”
“Liêu phó tướng quá lời, bổn phi làm sao hơn các người được” Khách sáo thì là thế. Trong lòng nàng đang đắc ý bảo hắn “Khen nữa đi, khen nữa đi.”
“Vương phi khiêm nhườm” Đầu hắn xuất hiện một ý nghĩ, hắn liền hướng nàng nói: “Không biết tiểu tướng có vinh hạnh được lĩnh giáo chiêu thức đó của ngươi không?”
Vân Du cũng muốn tìm người luyện tập. Nghĩ nghĩ, một tiểu oa nhi biết nhiều quá không tốt. Nàng không nên tiết lộ quá nhiều điều về bản thân. Nếu bọn họ biết được có phải hay không xem nàng là yêu quái đem đi thiêu sống?
Ngô Trọng Kỳ hôm đó đứng đằng sau nên không nhìn thấy rõ. Hôm nay Liêu Ngữ An đưa ra lời đề nghị này làm khơi gợi sự tò mò trong hắn: “Vương phi không nên giấu tài.”
“Vương phi có thể hay không để chúng ta được mở rộng tầm mắt?” Tiêu Tử hôm đó thấy rất rõ ràng. Hắn vẫn muốn được xem lại lần nữa.
Lệ Chi không thấy được lúc nàng quật ngã thích khách nhưng nghe lời đồn đại cũng bán tính bán nghi. Nàng ta nhìn nàng từ lúc nàng còn trong bụng phu nhân nên biết rõ tiểu thư nhà mình chưa từng học võ.
“Bổn phi không biết các người nói gì?” Nói xong nàng quay người bỏ đi.
Liêu Ngữ An không cam tâm nên hắn quá phận xông lên. Theo phản xạ tự nhiên nàng cũng nắm tay hắn vật xuống.
Đám binh sĩ có mặt thấy được nhất thanh nhị sở liền biết tiểu Vương phi thật sự lợi hại. Mọi người vỗ tay nhiệt liệt cho màn trình diễn mãn nhãn vừa rồi.
Bị quật ngã Liêu Ngữ An nằm ngửa dưới nền cỏ, miệng thở dốc vội đứng dậy hướng nàng nói: “Tạ Vương phi thành toàn. Tiểu tưởng quá phận thỉnh Vương phi trách phạt.”
Ngô Trọng Kỳ ngỡ ngàng. Làm sao nàng có thể làm được như vậy?
“Vương phi biết võ công sao?” Giọng hắn lạc hẳn đi như thể không tin vào thứ mình vừa nhìn được.
Tiêu Tử ngạc nhiên hỏi: “Chiêu thức Vương phi vừa sử dụng thuộc môn võ công nào? Sao ta chưa từng thấy qua?”
Lệ Chi không thốt được từ nào. Tiểu thư thật quật ngã được Liêu Ngữ An. Tiểu thư lúc nào biết võ công? Tại sao nàng một chút cũng không biết vậy?
Vân Du ngơ ngác đứng nhìn. Hình như nàng vừa phạm phải sai lầm không nên có.
“Vương gia cận chiến rất giỏi, tiểu tướng luôn bại dưới tay người.” Liêu Ngữ An dùng đôi mắt ngưỡng mộ nhìn nàng nói: “Vương gia và Vương phi đúng là tuyệt phối.”
Tuyệt cái đầu ngươi chứ phối. Nàng mới không thèm cùng hắn.
Ở hiện đại nàng có một mình không ai quan tâm. Đám bạn bè lúc nào cũng ngồi bên cạnh nàng nói bị ba mẹ lấy ra so sánh với người khác. Nàng cũng chỉ là nghe thôi, không cảm xúc gì đặc biệt. Bây giờ bị đem ra so với Lãnh Thiên Hạo mới biết khó chịu đến mức nào. Thật muốn giết chết hắn luôn.
Lúc nãy Ngô Trọng Kỳ nói: “Vương gia cưỡi ngựa rất thông thạo, Vương phi có muốn hay không bảo Vương gia dạy người?”
Tiêu Tử nói: “Tiễn pháp của Vương gia rất tốt hay bảo ngài ấy dạy người bắn.”
La Đường Kỵ ngưỡng mộ nói: “Vương gia kỵ xạ cũng là bật nhất.”
Bây giờ Liêu Ngữ An lại nói: “Vương gia cận chiến rất giỏi, tiểu tướng luôn bại dưới tay người.”
“Vương gia.....”
“Vương gia....”
Bên tai nàng cứ vang vọng tước phong của Lãnh Thiên Hạo nàng sinh khí liền mắng: “Một tiếng Vương gia, hai tiếng Vương gia, các người không nhắc hắn sẽ chết sao?”
Đang vui vẻ bị tiếng quát của nàng làm cho im bặt.
Vương Doãn nghe ồn ào liền bước đến. Không ngờ lại thấy được được người cần tìm: “Ta là đã bỏ qua chuyện tốt gì?” Vẻ mặt hắn đầy tiếc nuối nói.
Tiêu Tử kể với hắn xong hắn liền tự trách mình sao không đến sớm hơn.
“Vương gia bảo...” Vừa nói đến đó liền nhận ngay ánh mắt cảnh cáo của Ngô Trọng Kỳ và Tiêu Tử liền nhìn sang nàng.
Thấy sắc mặt của nàng không tốt hắn liền sinh ý trêu ghẹo: “Là ai thiếu bạc của Vương phi không chịu trả.”
Nàng cấp cho hắn ánh mắt sắc lẹm rồi bỏ đi. Lệ Chi chạy theo hỏi nàng:
“Tiểu thư, người thắng vì sao vẫn không vui?”
“Bọn hắn đem ta so với Lãnh Thiên Hạo.” Mỗi bước chân đều giậm thật mạnh xuống đất.
Ba tên nam nhân theo sao liền “a” một tiếng tỏ ra hiểu biết. Ngô Trọng Kỳ bước lên nói: “Vương phi, phía trước là nơi để binh khí.”
Nơi này nàng đi qua nhiều lần nhưng chưa từng bước vào a. Thế là nàng quyết định bước vào trong.
Bên trong chứa rất nhiều binh khí, đa số là cung, kiếm, thương. Lệ Chi nhanh mắt liền hớn hở tay chỉ vào thanh trường đao, tay kéo nàng lại nói: “Tiểu thư, đây là trường đao của Vương...” chữ còn lại vì ánh mắt của Vân Du mà nàng ta không thể bật ra khỏi miệng.
Nàng nộ khí xung thiên liền không thèm để ý nàng ta mà trực tiếp bỏ về lều.
Bên trong lều đồ ăn đầy bàn nhìn là biết chưa được đụng đũa. Nhưng nàng sớm đã mệt mỏi rồi nên không thèm để ý mà lăn lên giường ngủ thật ngon.
-----------Phân Cách Tuyến Luna Huang----------
Mấy ngày trước, lúc Vân Du giận dỗi bỏ đi. Tiêu Tử có nói: “Cùng Vương phi dùng bữa rất vui. Ta thật không hiểu tại sao người lại không thích.”
Tiêu Tử là người thẳng thắng nhất trong quân doanh. Không lẽ lần này hắn thật sự làm sai sao? Từ nhỏ hắn đã được dạy khi dùng cơm không được phép nói chuyện. Hắn cảm thấy mình không sai.
Do đó Lãnh Thiên Hạo vẫn một mực đợi Vân Du đến hướng hắn nhận lỗi. Không ngờ mấy ngày trôi qua nàng cũng chẳng buồn đề cập đến vấn đề này. Hắn đem sự tình hỏi Vương Doãn và Ngô Trọng Kỳ.
“Vương phi còn nhỏ, hoạt bát, tinh nghịch, người không nên quá nghiêm khắt với nàng.”
“Nhìn cách hành xử của nàng liền đoán được nàng không được Vân phủ giáo dưỡng như một tiểu thư thiên kim. Người phải từ từ cùng nàng nói chuyện.”
“Vương phi rất thông minh, nhất định sớm hiểu được nỗi khổ tâm của người.”
“Người muốn đưa nàng vào khuôn khổ không phải không thể nhưng dục tốc bất đạt.”
“Vương phi vẫn còn là tiểu hài tử lại là nữ nhi nên vẫn thích ngọt.”
Bọn họ mỗi người một câu vì nàng khuyên hắn. Thấy họ nói cũng đúng nên hắn quyết định hôm này cùng nàng giải hòa. Lấy lùi làm tiến nhất định ép nàng vào khuôn khổ.
Thế là hắn chuẩn bị một bàn thức ăn đợi nàng, không ngờ không thấy nàng về. Hắn bảo hết người này đến người kia tìm nàng, không nghĩ đến chẳng thấy ai quay về.
Ôm một bụng nộ khí hắn đích thân đi tìm nàng. Hắn đã hạ mình rồi nàng còn không cho hắn mặt mũi, có nên hay không tìm được đánh thêm một trận.
Hắn nghe binh sĩ nói nàng ở trại ngựa đến đó được báo nàng đã rời đi. Đến trường cung lại nghe La Đường Kỵ bảo nàng bắn không trúng bia tức tối bỏ đi. Biết được nàng đang ở nơi huấn luyện chiến đấu liền đến đó. Liêu Ngữ An nói đắc tội nàng nên nàng bỏ đi. Hắn liền phạt Liêu Ngữ An đứng tấn bốn nén hương. Binh sĩ lại báo thấy nàng ở lều để vũ khí. Đến đó chỉ thấy Ngô Trọng Kỳ, Vương Doãn và Tiêu Tử thôi chẳng thấy nàng đâu. Hỏi ra mới biết nàng sinh khí về lều.
Lãnh Thiên Hạo về đến lều Lệ Chi liền hướng hắn hành lễ. Định hỏi nàng ở đâu thì thấy nàng đang say giấc trên giường. Hắn bước đến nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì dang nắng của nàng.
Đưa tay vuốt ve gò má mũm mĩm kia hắn cười khổ. Không lẽ hắn thật sự đồng luyến như nàng nói sao?
Rõ ràng nàng sai, hắn phải hạ mình nhận tội.
Rõ ràng nàng không về dùng cơm, hắn phải đi tìm.
Rõ ràng nàng mắng hắn, hắn lại không thể giận.
Rõ ràng biết nàng gạt hắn, hắn cũng giả vờ tin.
Rõ ràng biết nàng muốn chỉnh hắn, hắn vẫn tạo cơ hội cho nàng.
Rõ ràng hắn không có thời gian nhưng mỗi ngày đều bỏ ra một chút làm đồ chơi cho nàng.
Hắn nhìn tay nàng đang quấn một dải băng trắng liên nhẹ nhàng giúp nàng tháo xuống. Đi ngủ ngay cả y phục cũng không thay không còn biết nói thế nào nữa.
Lãnh Thiên Hạo bước ra mang hết tất cả nộ khí đều trút hết lên người bọn Tiêu Tử. Khổ sở nhất là Ngô Trọng Kỳ, hắn không nhận lệnh tìm tiểu Vương phi mà cũng bị phục vụ bằng tứ đại hình.