Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao

Chương 2: Chương 2: XUẤT GIÁ KÉO DÀI GẦN HAI THÁNG




Vân Du ngồi trong kiệu hoa tay kéo hồng cân, tay tháo mũ phượng nhớ lại những chuyện lúc nãy rồi xâu lại với nhau. Nàng cũng đoán ra một phần của sự việc rồi chỉ là chưa nắm rõ phải đợi có cơ hội tìm hiểu sau.

Ai bảo ngồi kiệu là sướng nhỉ, vừa ngột ngạt vừa nhức đầu, khó chịu chết được. Vân Du không ngừng phe phẩy biến tay áo dài thành chiết phiến. Mặc một đống y phục, đội khăn, đeo cả đống vàng, trân châu lên, đầu nặng, thân nóng ai mà chịu nỗi. Hèn gì chả có đồng chí xuyên không nào chịu ngoan ngoãn thành thân.

Vân Du vén rèm lên, bị một cánh tay mập mạp bên ngoài ngăn cản: “Ai dô, tân nương tử làm sao có thể lộ mặt ra ngoài được” Thập phần chắc chắn là hỉ nương rồi.

Bên này không được ta vén bên kia: Vân Du lẩm nhẩm rồi đưa tay vén bên rèm còn lại.

“Tiểu thư, không được” Lại một cánh tay kéo chiếc rèm xuống.

Ở tù cũng được tự do quan sát cảnh vật xung quanh mà: Vân Du điên tiết hét to: “TA ĐÓI“.

“Vương phi thỉnh kiên nhẫn chúng ta sắp đến trạm dừng chân” Bên ngoài có một âm thanh truyền đến làm Vân Du càng khó chịu hơn.

Sắp, sắp, sắp, cái sắp của các ngươi biết đến khi nào?

Một bên rèm được vén lên, cánh tay nhỏ cầm theo chiếc màn thầu đưa vào: “Tiểu thư, người ăn lót dạ trước“.

Vân Du như thấy vàng vội bắt lấy cái màn thầu rồi quay đầu dùng ánh mắt long lanh nhất có thể nhìn khuôn mặt của tiểu nha hoàn bên ngoài mỉm cười tỏ vẻ biết ơn. Có lẽ cỗ thân thể này ngày thường cũng hay tùy hứng như vậy nên tiểu nha hoàn bên ngoài không ngạc nhiên chút nào.

“Lệ Chi biết thể nào người cũng đói bụng nên đã ngầm chuẩn bị trước đó” Lệ chi vừa cười vừa giải thích: “Tiểu thư ăn chầm chậm thôi kẻo nghẹn” Rồi lại kéo rèm xuống.

Không biết có đồng chí xuyên không nào làm tân nương được ăn như nàng không nhỉ? Bình thường sẽ là tân nương tử không được ăn, như vậy sẽ không tốt như thế nào nàng được ăn nhỉ? Chẳng lẽ do nàng là si nhi nên được đãi ngộ đặc biệt sao? Mặc kệ, sao cũng được no là được. Vân Du vui vẻ gặm nhắm cái màn thầu trên tay.

Nếu có ai hỏi nàng: “Tại sao không tìm cách trở về hiện đại mà lại chấp nhận số phận thế kia?”

Nàng sẽ tự tin trả lời: “Ta ngu lắm mới tìm cách quay lại. Ở hiện đại bây giờ xác của nàng có lẽ đã được an táng rồi. Tự sát quay về khác nào muốn sớm gặp Diêm Vương gia đâu.”

“Dừng kiệu, mọi người nghỉ ngơi một chút”

Sau tiếng hô to của nam nhân kiệu được đặt xuống: “Thỉnh Vương phi vào trại nghỉ ngơi” Nam nhân một thân áo giáp chấp tay cúi người hành lễ trước kiệu.

Cửa kiệu mở ra hỉ nương và Lệ Chi đỡ Vân Du ra khỏi kiệu.

“Tiểu thư sao người lại tháo lôi hết mũ phượng, hồng cân xuống thế này” Lệ Chi để hỉ nương đỡ Vân Du, bản thân chạy vào trong kiệu đem đống linh tinh bị Vân Du vất lại đem trở ra.

Vân Du nhìn thẳng mặt nam tử trước mặt quát: “không được gọi ta là Vương phi. Ta và Vương gia nhà các người vẫn chưa bái đường.” Biết đâu tên Vương gia đó không thích nàng liền đem nàng tống trở về Vân phủ thì sao.

“Vâng” Nam tử cung kính hành lễ lần nữa rồi ngước mặt lên ánh mắt thoáng qua biểu lộ sự ngạc nhiên, miệng vẫn chưa kịp khép lại.

Sớm muộn cũng thành chủ tử hắn tốt nhất không nên đắt tội. Nhưng không gọi Vương phi thì biết gọi là gì đây? Thật biết làm khó hắn.

Vân Du nhìn nét mặt vị nam tử này đoán: có lẽ hắn thấy đầu mình không đội mũ phượng và hồng cân nên mới ngạc nhiên như vậy: “Nhìn gì? Chưa gặp qua mỹ nhân sao? Ngươi tên gì?”

“Mạc tướng Ngô Trọng Kỳ, tham kiến Vương phi” Ngô Trọng Kỳ mép môi giật giật. Hắn không thể tin được người trước mắt là Vương phi tương lai: “Mời Vương phi vào trại nghỉ ngơi chút lại lên đường.”

Hừ! Dám xem lời của mình như gió thoảng bên tai. Nàng cũng lười biếng lặp lại nên mặc kệ hắn nói nhảm.

Vân Du hướng ánh nhìn theo tay Ngô Trọng Kỳ thấy ven đường là những lều trại lớn nhỏ. Không lẽ cổ đại cũng thịnh hành picnic: nàng bắt đầu thấy hứng thú với thế giới này rồi nha.

Nhìn về phía sau, ngoài đoàn đón dâu còn có đoàn bộ binh và kỵ binh nha. Hơi bị oai, coi bộ hôn lễ này rất được hoàng thất xem trọng.

Kỳ lạ thật không phải rước nàng đến Vương phủ sao? Sao lại đem nàng ra ngoài thành, lại là cái địa phương hoang vu không bóng người thế này? Chẳng lẽ Vương phủ ở ngoại ô? Không phải tên Vương gia đó không muốn thành thân nên hủy thi diệt tích chứ? Vân Du nhìn trước ngó sau cũng không thấy bóng dáng tân lang.

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không ổn Vân Du không nhịn được vừa sốt ruột hỏi Ngô Trọng Kỳ vừa hướng đến lều trại mà bước: “Vương gia đâu? Sao không thấy?”

“Hồi Vương phi, Vương gia đợi người ở doanh trại”

Nhìn sắc mặt Vân Du, Ngô Trọng Kỳ đoán được vài phần: “Doanh trại có việc gấp Vương gia không thể đích thân đến đón người nên ngài cử mạc tướng đến đón Vương phi. Những liều trại này do Vương gia phái người chuẩn bị sợ người đi đường xa vất vả.”

Xem ra hắn cũng chu đáo, tuy không đến đón nàng những cũng có thể tạm chấp nhận được. Có thể làm bằng hữu sau hôn nhân nha: “Khi nào đến doanh trại?”

“Hồi Vương phi, bình thường khoảng hơn một tháng là đến hiện chúng ta vừa đi vừa nghỉ như vậy phỏng chừng gần hai tháng mới đến.”

Nghe xong câu đó Vân Du muốn ngất: “Đa tạ. Ngươi cũng nghỉ ngơi đi” Không đợi Ngô Trọng Kỳ nói lời khách sáo nào nữa, Vân Du sải bước nhanh đến lều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.