Phu Quân, Chàng Là Đồ Cầm Thú!

Chương 5: Chương 5: Ai nói tôi ngủ với anh?




Dừng lại.. Đừng liếm nữa... Hạo... Hạo...

Lâm Tuệ gắng hết sức lực đạp hắn ta ra nhưng lại bị Hạo nhanh chóng bắt được. Hắn chuyển từ liếm mút tiểu huyệt của nàng sang ngậm những ngón chân xinh xắn, khẽ cắn cắn rồi lại mút như thưởng thức một món ngon hiếm có.

Giờ đây nhìn người đàn ông kia, đôi mắt ngập tràn hoả dục, hai tay nhanh chóng xoa nắn đôi gò bồng nở nang, hình tượng thư sinh ôn nhu đã hoàn toàn sụp đổ trong lòng Lâm Tuệ. Nhưng cô... Vì thế lại càng thấy kích thích hơn.

Ngay khi cây gậy thịt nóng bỏng chuẩn bị cắm vào, bên cửa lại vang lên tiếng nói phá tan sự kích tình này.

Ta đã chọn vợ cho con, ngày mai con sẽ cùng Mai tiểu thư tổ chức hôn sự

Hạo nghe xong thì cứng người, chàng dừng động tác. Khẽ nhìn người phụ nữ đầy gợi cảm trước mặt rồi suy tư gì đó.

Tuệ Nhi, nàng hãy đợi ta ra nói chuyện với mẫu thân

chuyện này...

Lâm Tuệ vì đang bị kích tình nên còn mê man, đến khi nhận ra chuyện gì thì Hạo đã mặc quần áo ra ngoài.

Đồ khốn khiếp, sắp lấy vợ ư?

Thà rằng cô đừng bao giờ gặp hắn ta, thà rằng ngày hôm nay chưa từng xảy ra chuyện giữa cô và hắn thì hắn có lấy hàng trăm cô vợ cô cũng không thèm quan tâm.

Nhưng cô đã trai lần đầu tiên cho hắn.... Hắn... Hắn dám bỏ cô mà đi chơi trò nhún nhảy với người đàn bà khác sao?

Lâm Tuệ... Lâm Tuệ! Bình tĩnh lại bình tĩnh lại. Cô không phải không biết điều. Có lẽ cô cần một đêm để suy nghĩ xem kế tiếp mình nên làm gì. Chứ ở lại cái phủ này mà xem họ diễn trò tình ái thì thà cô chết còn hơn!

Sáng sớm hôm sau

Hạo Nhi, con đứng dậy đi. Con đã quỳ ở đây cả đêm rồi. Con đứng dậy đi, kể cả con có quỳ nữa cha con cũng không thay đổi ý định đâu.

ai ya, đứa con này. Sao lại đi ngủ với nha hoàn cơ chứ!

Mẹ, cô ấy từng là thiên kim tiểu thư nhưng gia đình tan hoang nên đành bị bán vào phủ ta thôi! Lâm Tuệ tuyệt đối không phải nha hoàn, nàng là... Nàng là...

Là gì... Con nghĩ phủ ta làm ăn bao lâu nay chỉ là làm ăn giấy à? Danh tiếng vứt đi đâu, con lại là đại thiếu gia, con... đúng là bị con hồ ly tinh kia mê hoặc rồi.

Mẫu thân!

Ở bên này, Lâm Tuệ đã nghĩ thông suốt. Trong 26 năm qua, cô chưa từng đạt khoái cảm như khi ở bên Hạo. Nhưng cô không yêu anh, cô lại càng không thể lấy anh.

Thôi thì cứ coi như 419 trải nghiệm cuộc sống đi!

Có lẽ đã từ lâu cô chưa yêu ai, hoặc là vì cú sock kia quá lớn nên cô mới tình cơ bị anh thu hút.

Hạo rất đẹp, anh là người đàn ông đep nhất cô từng gặp, không chỉ dung mạo tuyệt mỹ mà cái đó... cũng rất mạnh mẽ. Nhưng...

Lâm Tuệ cười trừ, chắc có lẽ cô phải rời khỏi đây thôi.

Không chuộc được thân thì trốn!

Ai có thể ngăn cản cô chứ!

Đêm hôm đó, Lâm Tuệ khăn gói chuẩn bị bỏ đi nhưng rồi cô nghĩ lại. Thật ra, nán lại xem ngày đại hỉ của họ cũng vui đấy chứ, không chừng cô còn có hứng phá cho vui một tí nhỉ!

Vậy là kế hoạch rời khỏi phủ bị trì hoãn 2 ngày.

Buổi sáng khi Lâm Tuệ còn đang mơ mơ màng màng ngáp ngắn ngáp dài thì đã bị triệu tập gặp mẫu thân của đại thiếu gia.

Khi cô bước vào, trong phòng chỉ có bà ta và Hạo.

Hạo nhìn cô đầy phức tạp, ánh mắt ẩn chứa thông điệp Ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm rõ mồn một. Lâm Tuệ định tránh né nhưng cô không làm vậy. Cô nhếch mày nhìn Hạo khiến anh khó hiểu, định lên tiếng nói gì nhưng thôi.

Là cô ta sao?

Chính là nàng!

Rất tốt, xinh đẹp như thế bảo sao quyến rũ được con trai ta

Mẫu thân!

Người đàn bà trung niên ngồi đó đang rót tách trà rồi chậm dãi đưa lên miệng uống. Từng động tác đều thuần thục gợi lên vẻ quý phái, rất phu nhân nhưng Lâm Tuệ lại chả thèm quan tâm. Cô chỉ muốn biết bà ta gọi cô đến để làm gì.

Nếu cô ta ngoan ngoãn ta có thể xem xét cho cô ta làm thiếp

Thiếp? Thiếp sao? Haha Lâm Tuệ cô chỉ đáng làm cái danh thiếp nho nhỏ vậy thôi sao?

Tại sao ta phải làm thiếp?

Hỗn xược, một nha hoàn nho nhỏ mà còn dám vênh váo thế à? Hôm nay ta không dạy dỗ người không được. Người đâu!

Mẫu thân, dừng tay! Nàng là do con... Do con. Con sẽ chịu trách nghiệm

Lâm Tuệ vờ nhíu mày khó hiểu nhìn Hạo.

Đại thiếu gia... Người làm gì ta cơ?

Ta đã ngủ với em, Lâm Tuệ, ta chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm!

Hạo nhìn Lâm Tuệ với ánh mắt đầy tình cảm, hắn hận không thể ôm nàng vào lòng ngay lúc này.

Đại thiếu gia, ai nói ta ngủ với ngài?

Lâm Tuệ, em!

Ta chưa từng làm gì ngài, ngài cũng chưa từng làm gì ta. Đại thiếu gia đừng nói như vậy oan cho em quá!

Lão phu nhân trợn mắt ngạc nhiên, nếu nha đầu này nói thế thì tốt quá còn gì bằng. Chả lẽ Hạo bịa chuyện để tránh không phải lấy vợ sao? Vậy con trai mình có vấn đề sao?

Ngươi chắc chắn chứ, nha đầu kia?

Đúng vậy, ta là thân xử nữ. Nếu đã từng làm hành động kia thì sẽ có chứng cứ để lại chứ!

Đúng rồi người đâu, mau đến phòng đại thiếu gia kiểm tra chăn mền, có vết máu thì mang vào đây

Sau vài phút trôi qua, đám gia nô kia đã trở lại

dạ bẩm, không hề có vết máu ạ

Tốt quá. Tốt quá rồi tạ ơn liệt tổ liệt tông! Hạo Nhi, con đừng hòng bày trò nữa. Từ nhỏ con đã ranh ma chiêu trò nhưng may cha con rèn được. Ai ngờ giờ lại giở trò này khiến cả nhà sợ hết vía con yêu!

Lão phu nhân nhìn Hạo với vẻ mặt mừng tủi đến phát khóc, còn anh chỉ nhìn chằm chằm Lâm Tuệ. Nàng.. Tại sao nàng lại chối bỏ tất cả? Hôm qua họ giao hoan dưới nước tất nhiên vết máu không thể bay lên giường được. Tại sao? Tại sao nàng lại làm vậy? Nàng không hề có chút tình cảm gì với hắn ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.