Phu Quân Chết Trận Trở Lại

Chương 23: Chương 23: Đại tẩu thật hung








Edit + Beta: Cù lão bản

Lương Hiểu Tài vẫn luôn cho rằng tự chủ của bản thân không tệ, bất kể gặp phải chuyện gì hắn cũng có thể ảo trì trạng tái ung dung bình thản. Nhưng khi bị Hoắc Nghiêm Đông ôm lấy, trong nháy mắt hắn đột nhiên phát hiện, cái thứ “tự chủ” này không thể dựa dẫm vào được, ít nhất là không phải cái gì cũng có thể tự kiềm chế. Nói thí dụ như nhịp tim. Tim là của hắn, thế nhưng hắn kêu nó nhảy chậm một chút nó không nghe, làm hắn phải phí chút sức lực mới giữ vững tâm tình tập trung vào việc bắn tên.

Sau đó Hoắc Nghiêm Đông vừa mở miệng, “Vèo” một cái, lực chú ý bay mất tiêu.

Trước xuyên sau xuyên cộng lại cũng có hơn hai mươi năm, nhưng cho tới bây giờ chưa từng có người đàn ông nào ghé vào lỗ tai hắn nói những lời như vậy. Chỉ là hướng dẫn đơn thuần không có nửa phần cảm giác ái muội, cũng không phải là lời thì thầm bên tai, không hiểu sao lại vô cùng mê hoặc, như nho vàng chín mọng dưới trời thu, ăn hết một quả lại muốn ăn thêm nữa.

Sau đó hắn muốn nhìn một chút khuôn mặt của người kia, theo bản năng quay đầu một chút, không ngờ khuôn mặt mình lại cọ qua chóp mũi người kia. Thời khắc này như có dòng điện từ chóp mũi người kia lan tràn khắp nơi, hại toàn thân hắn đều tê tê dại dại.

Lương Hiểu Tài bỗng nhiên quay đầu lại, cau mày nói: “Hoắc Nghiêm Đông, ta phát hiện lá gan ngươi thật sự không nhỏ.”

Hoắc Nghiêm Đông vẫn cứ nhìn nơi nào đó, hơi cong cong khóe miệng: “Ai cũng nói thế.”

Thanh âm kia trầm thấp nhưng hữu lực, như con sư tử đang tập trung săn mồi phát ra tiếng gầm cảnh báo, sau đó “Vèo!” một tiếng, tên bị bắn ra. Lương Hiểu Tài tinh mắt nhìn thấy một chú chim nhỏ bay ngang qua bị bắn trúng.

Mục tiêu nhỏ như vậy mà vẫn có thể một mũi tên xuyên trúng, đây không phải là tài nghệ mà người bình thường có thể dựa vào sự chăm chỉ luyện tập để đạt tới. Có mấy người trời sinh đặc biệt xuất sắc ở phương diện nào đó, Lương Hiểu Tài hoài nghi có phải thị lực của Hoắc Nghiêm Đông có điểm bất đồng với người bình thường.

Hoắc Nghiêm Đông cúi đầu cầm cung, thu lại tư thế đi về hướng con mồi rơi xuống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Lương Hiểu Tài đứng tại chỗ run run một hồi lâu mới đuổi tới, đến chỗ mới phát hiện đó là một loại chim lớn hơn chim sẻ một chút, trên người có hoa văn, cũng không biết là loài gì.

Hắn nhặt con mồi lên, kể cả con ưng vừa nãy cũng mang theo, lại nghe người bên cạnh nói: “Bắn tên, quan trọng nhất là chuyên tâm.”

Lương Hiểu Tài “Xì” một tiếng: “Phí lời! Ta cũng biết phải chuyên tâm, vấn đề ở đây là ngươi đừng đột nhiên áp miệng vào tai ta nói chuyện a.”

Hoắc Nghiêm Đông nói: “Hôm qua Hàn Trường An cũng dạy ngươi như vậy mà. Sao không thấy ngươi ý kiến?”

Lương Hiểu Tài nghẹn. Đúng đấy, ngày hôm qua Hàn Trường An cũng dùng tư thế không sai biệt lắm, mặc dù không có tay cầm tay nắm như hôm nay thế nhưng hắn không cảm thấy có cái gì không giống. Hay là vì miệng Hàn Trường An cách lỗ tai hắn khá xa? Hay bởi vì ngữ khí nói chuyện của Hàn Trường An bất đồng với Hoắc Nghiêm Đông?

Cuối cùng Lương Hiểu Tài nói: “Hàn Trường An không tuấn tú như ngươi.”

Hoắc Nghiêm Đông: “…” (Cù: thích muốn chết mà bày đặt:))

Lương Hiểu Tài nói: “Cho nên sau này ngươi cách ta xa xa một chút. Vốn hai ta cùng sống dưới một mái hiên, sớm chiều gặp nhau tương đối dễ phát sinh này kia kia nọ. Nếu ngươi đối xử với ta quá tốt, vạn nhất ta cầm giữ không được vậy sẽ không tốt lắm.”

Hoắc Nghiêm Đông đánh giá Lương Hiểu Tài từ trên xuống dưới, rút tên từ xác con mồi lau vài cái lên bãi cỏ, sau khi lau sạch vết máu mới thả vào trong túi tên: “Chỉ bằng cái thân thể ốm yếu này của ngươi? Cầm giữ không được ta có thể ấn ngươi về.”

Lương Hiểu Tài nói: “Thôi đi, cái gì cũng đừng nói nữa. Tối nay chúng ta chiến tiếp.”

Hoắc Nghiêm Đông nhìn Lương Hiểu Tài mặt nam nhân thân đồ nữ chiết eo nói lời này, thấy thế nào cũng có chút hài hài. Bất quá y nhịn được, chỉ là vừa xách con mồi vừa nở nụ cười, Lương Hiểu Tài cũng không thấy.

Lương Hiểu Tài còn nói: “Ta nói nha, cái cô Thường Anh kia biết ta ở đây hẳn là sẽ không trở lại. Thế nhưng nếu như ta đi, nàng mà hay tin chắc chắn sẽ tìm đến, ngươi xem cái tính tình bướng bỉnh kia của nàng đi. Cho nên biện pháp tốt nhất là ngươi tìm một người thê tử trước khi ta đi, để nàng ta hiểu, không cần biết là ai khẳng định không phải là nàng. Trước giờ ngươi không có thích ai sao?”

Hoắc Nghiêm Đông nói: “Không.”

Lương Hiểu Tài suy nghĩ một chút: “Cũng đúng. Trong quân doanh một đám nam nhân cường tráng như vậy, nhìn lâu phỏng chừng nhìn ai cũng thấy đều thành cái dạng như thế.”

Hoắc Nghiêm Đông nói: “Ngươi thì sao? Từng thích ai à?”

Lương Hiểu Tài nói: “Ờm… Không có.”

Ngược lại đời trước từng có, song đối phương là trai thẳng, cho nên hắn không biểu lộ tình cảm của mình. Sau đó người kia kết hôn hắn cũng rời khỏi trụ sở, thỉnh thoảng có thể liên lạc một chút nhưng vẫn chỉ là chiến hữu thôi.

Về phần nguyên thân Lương Tiểu Tài, sống được đã rất không dễ dàng, căn bản không có tinh lực thích ai. Thế nhưng hắn được kế thừa toàn bộ tư tưởng của Lương Tiểu Tài, cho nên hắn biết, đối với tiểu tử Trương Dũng Thắng nhà hàng xóm thật ra Lương Tiểu Tài có nảy sinh một chút hảo cảm dị dạng. Đại khái là do đã lâu không có ai ngoài mẫu thân quan tâm tới mình, bất quá đây cũng đã là chuyện trong quá khứ.

Duyên phận giữa người và người nhờ các loại ngoại lực mà có thể sâu sắc thêm, hoặc có thể nhạt dần. Càng thêm sâu sắc, e rằng sẽ níu giữ lẫn nhau cả đời, mà nhạt dần đi, một khi ly biệt sẽ không thể gặp nhau nữa.

Kỳ thực nghiêm túc mà nói duyên phận giữa hắn và Hoắc Nghiêm Đông cũng rất sâu đậm, dù sao đây cũng là vượt qua thời không mới chạm mặt nhau, cõi đời này có thể có bao nhiêu người có duyên phận như vậy? Tuy rằng duyên phận này thoạt nhìn sẽ không được lâu dài.

Lương Hiểu Tài nói: “Nhắc mới nhớ, cho tới bây giờ ta còn chưa từng ăn thịt ưng đâu. Ngươi ăn qua chưa? Có ngon không?”

Hoắc Nghiêm Đông cau mày: “Từng ăn, mùi rất nặng, ăn không ngon.”

Lương Hiểu Tài ngốc lăng: “Vậy ngươi bắn nó làm gì?!”

Hoắc Nghiêm Đông thầm nhủ đúng đấy, từ cái lần duy nhất lão tử ăn thịt ưng thì không bắn cái thứ này nữa, vừa nãy vì sao muốn bắn nó thế? (Cù: làm màu chứ giề) Bất quá bắn cũng bắn rồi, vứt lại thấy tiếc, không bằng đưa cho Diệp Đại Bằng nuôi chó.

Lương Hiểu Tài hỏi: “Vậy ở đây còn con gì có thể săn không? Nãy giờ ta không thấy chim sẻ.”

Hoắc Nghiêm Đông nói: “Đi vào rừng đi.”

Đầu mùa xuân trong rừng còn khô cằn, trên cây không lá trên đất không cỏ, mà cũng không yên ổn, đặc biệt khi trong tay bọn họ cầm theo đồ vật chảy máu tươi. Rất nhiều động vật ngủ đông đều nhân dịp này đi ra tìm thức ăn, mùi máu tanh rất dễ thu hút sự chú ý của chúng. Thế nhưng lá gan hai người đều lớn, cũng không thèm để ý, sau khi vào rừng liền bắt đầu đi lung tung.

Chờ đến lúc đi ra trong tay Lương Hiểu Tài nhiều hơn hai con rắn, còn là loại rất mập. Dám tập kích hắn, chuẩn bị vô nồi đi!

Tay trái xách chim, tay phải cầm rắn, thật đẫm máu. Trên người Hoắc Nghiêm Đông còn tặng kèm ra hai bó củi. Thời điểm bọn họ đi không mang theo rìu, cho nên củi chỉ là một ít nhánh cây nhỏ yếu. Hoắc Nghiêm Đông nhặt không ít, sau đó dùng cỏ khô làm thành dây thừng cột lại. Sau khi hai người trở lại quan nội còn không quên đi mua chậu.

Mục đích chủ yếu của ngày hôm nay là mua chậu, chỉ là mấy món ăn dân dã kia nhìn có chút hù người, làm thím bán chậu giật hết cả mình, ai cầm thì không cho người đó tiến vào. Lương Hiểu Tài đành phải giao đồ ăn ngon cho Hoắc Nghiêm Đông, sau đó hắn vào trong cửa hàng chọn chậu.

Hắn không chỉ nhìn thấy chậu gỗ lớn mà còn nhìn thấy bồn tắm. Sinh ý không quá tốt, nếu quy bồn tắm ra tiền, giảm giá một chút cũng phải hai trăm hai mươi văn. Lương Hiểu Tài ngẫm lại hay là thôi. Không chắc ở Hoắc gia thêm được mấy ngày, trước tiên không mua. Cuối cùng hắn cầm một cái chậu lớn đi ra, lại cùng Hoắc Nghiêm Đông đi đến nhà Diệp Đại Bằng.

Diệp Đại Bằng là người địa phương từ nhỏ đã lớn lên tại Hổ Đầu Quan, bất quá cha mẹ hắn mất sớm cho nên ngày thường hắn chỉ có một mình. Trận này Lưu Tiểu Lục cùng Ngưu Đại Vũ chưa nghỉ hết phép nên cũng ở chung nhà với hắn. Nhà hắn cách tòa nhà của Hoắc Nghiêm Đông không tính là rất xa, đi bộ đại khái năm sáu phút.

Lúc này vừa vặn hắn ở nhà, có vẻ như đang nói chuyện với ai, còn nghe cả tiếng chó sủa. Hoắc Nghiêm Đông gõ gõ cửa: “Đại Bằng, mở cửa.”

Diệp Đại Bằng chạy tới, cười nói: “Phó thống lĩnh, đại tẩu? Mời vào mời vào.”

Hoắc Nghiêm Đông cùng Lương Hiểu Tài liền tiến vào. Nhắc tới cũng buồn cười, chó Diệp Đại Bằng nuôi vốn rất hăng hái, kết quả vừa nhìn thấy Hoắc Nghiêm Đông lại lập tức ngậm miệng, ba chân bốn cẳng vọt ra sau lưng Diệp Đại Bằng.

“Nghiêm ca, sao con chó này sợ ngươi như vậy?” Lương Hiểu Tài hỏi Hoắc Nghiêm Đông.

“Thấy ta rút roi là như vậy.” Hoắc Nghiêm Đông dứt lời liền đem ưng cho Diệp Đại Bằng: “Đại Bằng, cái này cho A Tông nhà ngươi ăn.” A Tông chính là chó Diệp Đại Bằng nuôi, lông toàn thân đều là màu nâu nên đặt tên này.

“Cho A Tông ăn? Quá lãng phí nha.” Diệp Đại Bằng nói, “Đây chính là ưng đó Phó thống lĩnh, ăn vào có thể cường tráng gân cốt bổ trung ích khí còn có thể giảm đau do phong thấp, bao nhiêu người muốn còn không có mà ăn đâu. Ta cho lấy cho ngài một chút dược liệu để nấu canh, nấu cho đại nương uống rất tốt.”

“Còn có chuyện này?” Quả thật Hoắc Nghiêm Đông chưa từng nghe nói.

“Ta đây có thể lừa gạt ngài sao?” Diệp Đại Bằng nói, “Ngài và đại tẩu chờ ta một lát, ta đi lấy cho ngài mấy vị thuốc.”

“Vậy nếu không kêu hắn ăn cùng đi?” Lương Hiểu Tài nghĩ, vốn là đưa cho Diệp Đại Bằng, kết quả còn lấy của người ta mấy vị thuốc, có chút không hay.

“Cũng được.”

Hoắc Nghiêm Đông gọi Diệp Đại Bằng qua nhà y ăn chung. Mới đầu Diệp Đại Bằng còn từ chối, sau đó hắn nghĩ lại. Hơn nữa hắn rất tò mò không biết trù nghệ của đại tẩu đến mức nào, cho nên mặt dày đi cọ một bữa.

Quan Thải Y cũng chưa từng làm thịt ưng, càng chưa từng làm thịt rắn. Vốn lá gan bà không có bao lớn, chỉ nhìn thôi đã có chút sợ. Lương Hiểu Tài liền thẳng thắn tự mình nhận lấy cùng Hoắc Nghiêm Đông liên thủ. Người xử rắn người xử ưng, cuối cùng cho ra một nồi canh ưng, một bát lớn thịt rắn kho tàu. Vốn định làm rắn nướng nhưng người già ăn đồ nướng khó nhai nên đổi thành kho. Lương Hiểu Tài còn xào thêm cà chua, trộn chút khoai tây sợi. Từ sau khi dọn đến đây ở đây là bữa ăn xa xỉ nhất.

Diệp Đại Bằng vạn vạn không nghĩ tới vị đại tẩu này không chỉ dung mạo xinh đẹp tính tình hiền lành trù nghệ còn tốt như thế. Không phải trước đây hắn chưa từng ăn canh dược thiện, cũng không phải chưa từng ăn thịt rắn, nhưng lại chưa có lần nào cảm thấy ăn ngon như lần này. Rõ ràng trong canh có bỏ thêm dược liệu lại không hề khó uống, thậm chí còn cảm thấy rất thơm. Tuy nhiên ngon nhất vẫn là thịt rắn, nấu vừa đến lửa vừa thơm vừa mềm, cắn một miếng, lại ăn một miếng bánh màn thầu, không cần uống rượu cũng phải say.

Diệp Đại Bằng không uống rượu nhưng Hoắc Nghiêm Đông và Lương Hiểu Tài thì có. Trên đường về hai người đã mua, chính là để phối với thịt rắn. Lúc Diệp Đại Bằng nhìn thấy vốn có lòng muốn ngăn, mà lại nghĩ thật cũng không cần liền không nói gì.

“Đại tẩu, đây là tẩu học với ai vậy?” Diệp Đại Bằng nói, “Mẹ ta đi sớm, khi còn bé đều là cha ta làm đồ ăn. Tay nghề của cha ta yêu cầu nuốt trôi là được, cho nên từ nhỏ ta đã ước ao trong nhà có người giỏi trù nghệ. Ta nghĩ sau này ta cưới vợ cũng phải lấy cô nương có trù nghệ tốt.”

“Tướng mạo ngươi tốt, việc này nhất định có thể thành.”

Lương Hiểu Tài vừa nói vừa gắp một miếng thịt rắn cho Lý Thuận Liên, lại gắp thêm một miếng cho Quan Thải Y. Ban đầu Quan Thải Y không ăn, thế nhưng Lương Hiểu Tài khuyên hai lần bà cũng thử một chút, không nghĩ tới ngon đến bất ngờ, liền ăn thêm.

“Sau này Tiểu Diệp đến chơi nhiều chút.” Lý Thuận Liên cười nói, “Đại nương không nhìn thấy, nhưng đại tẩu con là người rất tốt. Con đến khẳng định không thiếu con một bát cơm, chỉ cần con tới cả nhà chúng ta đều hoan nghênh con.”

“Ai, cảm tạ đại nương.”

Trong nháy mắt viền mắt Diệp Đại Bằng ửng đỏ. Lương Hiểu Tài thấy thế cười lắc đầu một cái, giơ bát về hướng Hoắc Nghiêm Đông.

Tửu lượng Hoắc Nghiêm Đông rất tốt, uống hai bát lớn cũng không say, thế nhưng uống một hồi lại cảm thấy cả người thật nóng rồi không uống nữa. Lương Hiểu Tài cũng giống như vậy, uống một hồi nóng hết cả người. Nhưng hắn không muốn lãng phí, hắn khẳng định rượu còn một bát.

Diệp Đại Bằng chưa nói, vật này rất bổ, đặc biệt là ngày hôm nay bọn họ còn ăn thịt rắn kèm với rượu, hiệu quả tráng dương bổ thận cực kỳ cao. Hắn cảm thấy hai người mới gặp được mấy ngày, khẳng định là đang trong thời kỳ mật ngọt, bổ một chút cũng không có gì không thích hợp. Vì thế Hoắc Nghiêm Đông cùng Lương Hiểu Tài bị hố một vố thật đau.

Thời điểm mặt trời xuống núi Diệp Đại Bằng liền trở về, Hoắc Nghiêm Đông cùng Lương Hiểu Tài quay về đông sương phòng. Ban đầu lúc rửa mặt hai người chẳng qua chỉ cảm thấy có chút nóng, còn tưởng là vì uống rượu nên không nghĩ nhiều như thế, đến lúc ngả người ra giường mới cảm thấy không được bình thường.

Ngủ không được, thân thể dị thường nóng nảy, cảm thấy khó chịu luôn muốn làm gì đó. Đều là người trưởng thành đối với cảm giác này bọn họ quá quen thuộc, mà cả hai cách nhau gần như vậy làm không tốt sẽ mất mặt. Cuối cùng vẫn là Hoắc Nghiêm Đông không nhịn được trước leo xuống giường, Lương Hiểu Tài hỏi y đi đâu y bảo mình đi nhà xí.

Nghĩ cũng biết Hoắc Nghiêm Đông muốn đi ra ngoài làm cái gì, Lương Hiểu Tài cũng không cản hắn. Hắn còn ước gì Hoắc Nghiêm Đông đi ra ngoài mau mau lên, như vậy một mình liền dễ xử.

Sau khi đi ra ngoài Hoắc Nghiêm Đông vốn muốn đi nhà xí, nhưng y ngẫm lại hôm trước có nói buổi tối phải đến quân doanh vì thế y vòng trở lại, định hỏi Lương Hiểu Tài một chút xem lát nữa có đi hay không. Ai ngờ vừa vào nhà liền nghe được tiếng thở dốc, quỷ thần xui khiến y dừng bước chân, đứng ngoài cửa không nhúc nhích.

Lương Hiểu Tài uống rượu, hơn nữa không nghĩ tới Hoắc Nghiêm Đông sẽ quay về nhanh như vậy cho nên hắn rất phóng khoáng. Không hề biết Hoắc Nghiêm Đông quả thực bị âm thanh của hắn làm chết đứng ngoài cửa.

Chốc lát sau Lương Hiểu Tài đi ra, nhìn thấy Hoắc Nghiêm Đông đứng ở cửa, kinh ngạc đến ngây người: “Ngươi?! Không đi ra ngoài sao?”

Hoắc Nghiêm Đông nói: “Có đi, mới vừa vào. Ngươi ra ngoài làm gì?” Cũng không biết tại sao bản thân lại nói dối.

Lương Hiểu Tài thầm nghĩ trong lòng, ta đi ra còn có thể làm gì! Đương nhiên là rửa tay! Hắn dùng tay trái che lại tay phải, lén lén chùi lên quần áo một chút, sau đó lập tức đi ra ngoài. Hoắc Nghiêm Đông đứng trong góc tối cúi đầu nhìn nhìn, mơ hồ mắng một câu rồi cũng quay người đi ra ngoài.

Hai người ngược lại không đi quân doanh, cũng không quay về trong phòng. Bọn họ như làm tặc đi đến vườn rau, xuất hết quyền cước, dùng hình thức đánh nhau phát tiết tinh lực dư thừa. Đến khi vào nhà đã là chuyện nửa canh giờ sau.

Lương Hiểu Tài hỏi: “Đêm nay không đi quân doanh à?”

“Đi hay không đều được.” Hoắc Nghiêm Đông nói, “Ngươi muốn đi thì đi.”

“Không đi. Ta mới vừa hạ hỏa, đi rồi lỡ đâu nhìn thấy đám thủ hạ của ngươi ở trần thao luyện làm sao chịu được. Thức ăn ngày hôm nay ăn có phải bổ quá hay không?”

“Ta cũng không biết.”

“Sớm biết thế này ban ngày ta mua bồn tắm cho rồi.” Lương Hiểu Tài ngẫm lại thật sự có chút hối hận, “Toàn thân đều là mồ hôi mà không được tắm thật quá khó chịu. A đúng rồi, quân doanh các ngươi nhiều người như vậy bình thường đi đâu tắm?”

“Tối hôm qua không phải ta dẫn ngươi đến bờ sông sao. Hiện tại trời lạnh ít người tắm, đợi đến khi trời ấm hơn người sẽ nhiều.”

Lương Hiểu Tài vừa nghĩ tới hình ảnh “sủi cảo trắng trắng nổi lềnh phềnh trong nồi nước” rất muốn cười, trên thực tế quả thật hắn cũng cười ra tiếng.

(Giải thích tý: nhìn thấy nồi sủi cảo -> chảy nước miếng -> nhìn thấy rất nhiều trai tắm dưới sông -> chảy nước miếng)

Hoắc Nghiêm Đông nghe thấy tiếng hắn cười, không cần nghĩ cũng biết tiểu tử này nhất định nghĩ tới cái gì kỳ kỳ quái quái, không khỏi nghĩ đến cái hình ảnh kia một chút. Y cảm thấy quăng Lương Hiểu Tài vào trong sông cùng đám binh lính tắm rửa như thả sói vào ổ dê. Chỉ là không biết thời điểm đó tiểu tử này có thể… như đêm nay hay không. (Cù: ố ồ, Đông ca mau điền vào chỗ … đi chứ!)

Vừa nghĩ tới đó thì nghe thấy âm thanh ngoài cửa. Hoắc Nghiêm Đông có chút nóng nảy, vì thế y quay lưng lại, không chịu tán gẫu với Lương Hiểu Tài nữa. Lương Hiểu Tài cũng đang suy nghĩ gì đó không có lên tiếng nữa, đêm nay hai người đều ngủ thật gian nan.

Hoắc Nghiêm Đông mơ thấy một giấc mơ kỳ quái. Y mơ thấy mùa hè đến, cỏ bên bờ sông rất tươi tốt, hoa nở, bươm bướm cũng bay tới. Nước sông không có lạnh lẽo như bây giờ, thậm chí có chút ấm áp. Sau một ngày luyện binh y liền đi tắm, xung quanh đều là người, trên mặt những người kia đều là nụ cười, thế nhưng y không nghe rõ bọn họ nói cái gì. Kỳ quái nhất chính là những người này xuống sông đều mặc quần áo.

Y nói thẳng với bọn họ, quần áo chưa cởi thì tắm cái gì? Những người kia liền từng người từng người một tất cả đều đi lên bờ, cuối cùng chỉ để lại một mình y, sau đó người trên bờ cũng rời đi hết. Y cảm thấy mình đã tắm rửa không sai biệt lắm cũng định trở về, lại nghe được một giọng nói từ rất xa, có người hỏi y: “Ngươi cũng đi sao?”

Y ở nguyên tại chỗ, xoay người nhìn về phía âm thanh phát ra, lại chỉ nhìn thấy bóng lưng của một người. Tóc người nọ vừa đen vừa mượt, dưới ánh trăng có một tầng sáng bạc. Mà thứ càng hấp dẫn y lại là rất nhiều vết sẹo trắng chói mắt.

Y nói y đã tắm xong, phải trở về. Người kia “ồ” một tiếng, dần dần chìm xuống đáy sông…

Này!

Hoắc Nghiêm Đông bỗng nhiên tỉnh dậy, ngồi trên giường đờ người, như thể vẫn cảm giác được mái tóc mềm mại của người đang chảy qua ngón tay mình.

Nhưng mà thực tế thì y lại chạm vào thứ khiến đầu y đau cực kỳ!

“Ngươi mơ thấy gì vậy? Sợ như thế?” Bên cạnh truyền đến âm thanh Lương Hiểu Tài, nguyên lai Lương Hiểu Tài đã tỉnh rồi, lúc này đang nằm nghiêng trong ổ chăn nhìn y.

“Không có gì.” Hoắc Nghiêm Đông nghĩ như thế nào đều có chút lúng túng, “Ngươi không dậy?”

“Dậy a. Còn không phải vì tò mò ngươi mơ thấy cái gì sao?” Lương Hiểu Tài nói xong liền ngồi dậy, vừa mặc áo khoác vừa nói, “Có vẻ như tiết trời hôm nay tốt hơn hôm qua.”

“Ừm.”

“Sao ngươi không mặc quần áo?”

Lương Hiểu Tài nhìn dáng dấp kia của Hoắc Nghiêm Đông, thật giống như không có ý muốn đứng lên. Trong trí nhớ của hắn người này vẫn luôn thức dậy rất sớm, có thể là do sống trong quân doanh đã quen sau khi tỉnh nhất định sẽ không bám giường, nhưng sao ngày hôm nay có chút không đúng.

“Ngươi…” Lương Hiểu Tài dừng một chút, phát hiện dáng vẻ Hoắc Nghiêm Đông từ chối nói chuyện và đối mặt với hắn, cười nói, “Đừng nói là ngươi… gì kia nha? Ha ha ha ha ha ha ha, Hoắc Nghiêm Đông, ngươi mấy tuổi rồi? Ha ha ha ha ha…”

Hoắc Nghiêm Đông mặt không thay đổi nhìn Lương Hiểu Tài: “Buồn cười?”

Lương Hiểu Tài sững sờ: “Không buồn cười sao?”

Hoắc Nghiêm Đông quay đầu lấy một cái áo lót từ trong tủ ra, không coi ai ra gì cởi áo ra thay. Người này vừa cởi áo một cái liền lộ ra bờ vai rắn chắc dày rộng cùng với hai cánh tay mạnh mẽ, cơ bắp theo động tác của y hơi nhô lên, như một con báo đang thủ thế chờ đợi.

Nhất thời Lương Hiểu Tài nhìn đến quên cả hô hấp, đặc biệt là khi thấy người này cầm lấy quần áo sạch, nghiêng người quay sang lộ ra cơ bụng. Từng khối cơ bụng vừa chỉnh tề vừa mạnh mẽ, còn có vòng eo hẹp, đường nét trôi chảy… Này không phải là thắt lưng chó đực trong truyền thuyết sao?! (Cù: sặc!)

Ánh mắt Lương Hiểu Tài vẫn cứ lưu luyến trên vòng eo kia, còn Hoắc Nghiêm Đông thì thay nốt luôn cái quần. Ở ngay trước mặt hắn, thậm chí ngay cả lông mày cũng không nhíu một cái, hoàn toàn chính là coi cái phòng này như chỉ có mình y a!

Ta nói này…

Lương Hiểu Tài thiếu chút nữa chảy máu mũi, thật không ngờ hắn lại lên cơn mê trai với Hoắc Nghiêm Đông!

Kỳ thực nghĩ cũng biết, cái quân doanh lớn như vậy, một đám đàn ông nhìn thấy hàng họ của nhau đều là chuyện thường xảy ra. Suy nghĩ kỹ một chút nữa đứng trước mặt thay quần áo cũng cảm thấy có gì để kinh ngạc. Không phải lúc nào cũng có khả năng đi đến bờ sông tắm còn tránh được chiến hữu. Thế nhưng hắn đã nói hắn là đoạn tụ rồi mà, cái tên thiếu đạo đức này còn dám làm như vậy?

Độ dày da mặt của Hoắc Nghiêm Đông lại làm mới nhận thức của Lương Hiểu Tài. Hắn không có cách nào xác định rốt cuộc là hàng này cố ý hay là thần kinh thô!

Rõ ràng người nên mất mặt là Hoắc Nghiêm Đông, song Lương Hiểu Tài lại cảm thấy người biệt nữu thành chính hắn. Bất quá sự thực rất nhanh được chứng minh, hắn thật sự chưa lý giải hết con người Hoắc Nghiêm Đông.

Hoắc Nghiêm Đông đi ra ngoài lấy chậu nước, đang chuẩn bị ở đằng kia giặt áo, chỉ là con vẹt kia lại đến. Lần này không riêng nàng đến nàng còn mang theo một người. Người kia cũng là một cô nương, không có ăn mặc diễm lệ như Thường Anh thế nhưng vải vóc vẫn là đồ tốt. Một bộ áo váy màu xanh biển, bên trong lớp váy có lót lớp vải bông rất mỏng cho nên không có chút nào mập mạp, thoạt nhìn tú thanh tú khí.

“Hoắc đại ca.” Người này tên là Thường Nhu, là tỷ tỷ của Thường Anh, giọng nói nhu nhu nhược nhược giống như tên của nàng. Nàng chậm rãi hỏi: “Huynh muốn giặt quần áo sao?”

(Cù: chữ Anh trong Thường Anh là chỉ chim anh vũ hay con vẹt, còn chữ Nhu trong thường Nhu là chữ “nhu” trong “lấy nhu khắc cương”, thế nên mới bảo là con vẹt tới:))

“Ừm.” Dường như Hoắc Nghiêm Đông không có chán ghét người này nặng như Thường Anh, đáp một tiếng, sau đó hỏi: “Sao hai người mới sáng sớm đã tới đây?”

“Này! Ngươi đến cùng có phải là nương tử của huynh ấy không a?” Thường Nhu còn chưa nói Thường Anh đã tức giận trừng Lương Hiểu Tài, “Xiêm y mà dám đưa cho nam nhân giặt, bộ ngươi không biết giặt quần áo sao? Hơn nữa đã canh giờ này rồi mà ngay cả tóc tai còn chưa chải, lười biếng thành cái dạng gì.”

“Tiểu Anh!” Thường Nhu kéo tay áo muội muội một chút, “Xin lỗi đại tẩu, muội muội ta tuy nói chuyện vội vàng thế nhưng nàng không xấu, tẩu đừng tính toán với nàng.”

“Ta không định tính toán với nàng ta nhưng nàng ta đã nhảy lên đầu ta hò hét rồi, vậy ta biết tính toán thế nào nữa?” Lương Hiểu Tài than thở một tiếng, “Còn cái gì người không xấu, không xấu mà mới sáng sớm chạy tới nhà người khác hết gào lại la? Biết rõ nhân gia là người có thê thất còn chạy đến nhà nhân gia bày ra dáng vẻ đương gia chủ mẫu, còn bảo ta đừng tính toán, ngươi coi ta là người chết sao? Quần áo ta không giặt thì sao? Nghiêm ca là đau ta sợ tay ta bị lạnh, có phải không, Nghiêm ca?”

“Ừ.” Hoắc Nghiêm Đông rất hợp tác lên tiếng.

“Hai ngươi có chuyện gì? Có thì nói, đừng ở trước mặt người khác khua tay múa chân. Nghiêm ca phúc hậu nhưng tính khí ta không được tốt, các ngươi còn tiếp tục như vậy ta sẽ đi ra ngoài mời hàng xóm láng giềng đến xem trò vui. Đến lúc đó nhìn xem là ai mất mặt!”

“Ngươi!” Miệng Thường Anh không sắc bén như vậy, nghẹn tức không biết phải nói sao, “Hoắc đại ca, sao huynh không quản cô ta a!”

“Làm sao vậy làm sao vậy?” Lý Thuận Liên ở trong phòng nghe thấy âm thanh có chút quen bèn nhờ Quan Thải Y dìu bà đi đến. Mắt bà mù không nhìn thấy tình huống thế nào nên hơi lo lắng, “Nghiêm Nhi, chuyện gì xảy ra thế?”

“Không có việc gì, nương đừng nóng vội.” Hoắc Nghiêm Đông lau lau tay lên quần áo một chút rồi đỡ lão thái thái qua một bên ngồi, “Là Thường Nhu cô nương cùng Thường Anh cô nương tới đây.”

“Chào đại nương, chào Quan nhị di.” Thường Nhu nói, “Hôm qua chúng ta đến thăm Hoắc đại ca và đại tẩu đều không có nhà cho nên hôm nay lại đây sớm một chút, bàn một chút về chuyện tìm người làm công nhật. Thật xin lỗi đã quấy nhiễu hai người thanh tĩnh.”

“Ồ, là cô nương đã tới hôm qua a.” Lý Thuận Liên nói, “Không phải nói nhà ta không tìm người làm công nhật rồi sao?”

“Có tìm a đại nương, ta nghe nói Hoắc đại ca muốn tìm người làm công nhật đến hầu hạ ngài.” Thường Anh vừa nói vừa trừng Lương Hiểu Tài, “Ta nghĩ người không quen thuộc dùng cũng không yên lòng. Vừa vặn tỷ tỷ ta trù nghệ tốt lắm người cũng nhanh nhẹn, liền để nàng lại đây chăm sóc ngài một khoảng thời gian. Bình thường nàng chỉ chăm sóc một mình ta nhưng ai bảo ngài là mẫu thân của Hoắc đại ca chứ, cho nên ta nói nói với nàng, để nàng đến đây.”

“Không cần không cần đâu.” Lý Thuận Liên nói, “Nghiêm Nhi, có chỗ nào cần đâu chứ? Bình thường Tiểu Âm chăm sóc ta rất tốt a. Lại nói có Quan di giúp đỡ, căn bản không cần tìm người làm công nhật gì đâu. Con đừng để Thường cô nương phải phiền lòng.”

“Không sai, đa tạ hai vị thay nương ta suy nghĩ. Bất quá nương ta cùng nương tử ta ở chung quen rồi, hai người đều hiểu rõ đối phương cho nên không cần tìm người chuyên môn hầu hạ nương ta. Ta muốn tìm người làm công nhật là để làm việc nặng, mấy chuyện xới đất trồng rau dọn dẹp chuồng ngựa ấy mà, cũng là để nương tử ta thanh nhàn một chút.” Hoắc Nghiêm Đông nói xong liền ôm Lương Hiểu Tài, “Mấy năm này nàng chăm sóc nương ta khổ cực, ta không muốn nàng tiếp tục vất vả, chuyện này không liên quan gì đến người khác.”

“Vẫn là Nghiêm ca thương ta.” Lương Hiểu Tài cúi đầu cười, nội tâm lại là: Bà nó, ngươi diễn còn deep hơn cả lão tử!

Thường Nhu nói: “Vậy đã quấy rầy các ngươi rồi. Tiểu Anh, chúng ta đi thôi.”

Thường Anh đột nhiên hất cánh tay Thường Nhu: “Ai nha ta biết rồi không cần ngươi kéo ta!” Thường Nhu “A!” một tiếng, bị hất ngã qua một bên. Nàng chậm rãi xốc lên ống tay áo, làm lộ ra một vết bầm tím trên cánh tay, song lại không nói gì.

Lúc này Quan Thải Y đi qua đỡ nàng dậy: “Thường cô nương, không có sao chứ?”

Thường Nhu nói: “Không có chuyện gì, cảm tạ Quan di.” Trên gương mặt Quan Thải Y là biểu tình thương tiếc.

Lương Hiểu Tài: “…”

Chẳng trách con ruồi đầu to Thường Anh rảnh rỗi không có việc gì lại chạy đến đây bay bay, diễn cả nửa ngày hóa ra phía sau còn thêm một diễn viên phụ. Bất quá cô diễn viên phụ gì đó ơi, còn thật xem mọi người đều ngu si hết sao?

Lương Hiểu Tài mắt thấy Quan Thải Y đưa người tới cửa rồi trở lại, hắn liền nhân lúc đi chải tóc nói với Quan Thải Y: “Di nương, sau này họ có đến thì đừng để họ vào.”

Quan Thải Y hỏi: “Tại sao vậy?”

Bà thấy Lý Thuận Liên còn đang cùng Hoắc Nghiêm Đông ở bên ngoài nói chuyện tìm người làm công nhật, bèn nhỏ giọng thì thầm với Lương Hiểu Tài: “Con cũng không có thể giả thành cô nương mãi a. Con đã trưởng thành, nương còn muốn con cưới một tức phục nhi đây. Con có thể sống ở đây nhưng tức phụ nhi thì đi đâu tìm? Ta đã suy nghĩ, Thường Anh cô nương kia tuy xấu thế nhưng Thường Nhu cô nương lại rất tốt.”

Lương Hiểu Tài nói: “Đó là nương bị nàng lừa. Con đoán Thường Anh không có đầu óc như vậy mà dám chạy lại đây vo ve hơn phân nửa là do Thường Nhu dạy. Nương thấy dáng vẻ nàng ta giống như nhu nhược vô hại nhưng trong lòng mưu ma chước quỷ lắm đấy. Vừa nãy Thường Anh đẩy nàng không dùng nhiều sức lực mà nàng lại cố ý ngã xuống, còn làm lộ ra cánh tay bị thương, cho ai xem đây?”

Quan Thải Y nói: “Không phải nương nghĩ con rể nên sớm một chút tìm người hợp ý sao, có thể hiếu thuận đại tỷ, hai ta rời đi cũng không bận lòng.”

Lương Hiểu Tài cười: “Nương cũng gọi y là cô gia rồi thì trước khi đi cũng phải tìm cho y một người tốt chút a. Bằng không chọn trúng người lòng lang dạ thú còn bất hiếu với mẹ chồng, vậy không phải sau này trong lòng nương sẽ khó chịu sao. Hơn nữa con với nương chuyện này, hai người kia là muội muội của Phó đô thống Trấn Bắc Quân, dính vào sẽ phiền phức. Hoắc Nghiêm Đông tránh hai người kia còn không kịp đây, nếu để cho hai nàng vào cửa con lại càng không đi được. Y còn muốn lôi kéo con giả vờ thêm ba năm rưỡi nữa kìa!”

Quan Thải Y vừa nghe liền giật mình: “Còn có việc này? Vậy, vậy lần tới ta không cho hai nàng vào cửa là được, nếu như muốn tìm các con thì nương bảo các con không có ở nhà.”

Lương Hiểu Tài gật gật đầu: “Không sai, nương cứ làm như thế.”

Sau một lát Lương Hiểu Tài đi ra, Hoắc Nghiêm Đông mới vừa giặt xong cái khố y thay sáng nay. Lương Hiểu Tài nhìn sào phơi đồ, có lòng muốn trêu chọc hai câu, sau lại nghĩ chính sự quan trọng hơn liền liếc mắt ra hiệu với Hoắc Nghiêm Đông. Hoắc Nghiêm Đông hiểu ý, dìu lão thái thái vào trong phòng rồi ra hậu viện xới đất. Ngày hôm qua mới xới được một nửa thì đi ra ngoài đến giữa trưa mới về, ngày hôm nay phải tiếp tục công việc.

“Ngươi tìm người làm công nhật sao nương ngươi nghe xong có vẻ không vui?” Lương Hiểu Tài hỏi.

“Không có không vui. Thế nhưng bà cảm thấy mình là một trói buộc, còn phải tìm người chiếu cố.” Hoắc Nghiêm Đông nói, “Ta nói cho bà biết sau này trong nhà còn muốn chăn ngựa, ngươi và Quan di không am hiểu bà mới cho phép tìm thêm người.”

“Ngược lại việc này không dễ xử lí. Hơn nữa ta ở đây càng lâu càng không dễ bứt ra. Phải chi hồi trước hai ta nói luôn với bà, nói sớm hay nói muộn cũng đều là một đao.” Dừng một chút, Lương Hiểu Tài nói: “Đáng tiếc Thường Nhu cô nương kia cũng không phải hạng tốt lành gì, nếu nàng thật sự có thể ở lại đây ta còn cảm thấy rất tốt.”

“Ngươi cũng cảm thấy nàng không tốt?”

“Ban đầu không cảm thấy, thế nhưng lúc nàng ngã ta liền cảm nhận được. Rõ ràng khi nàng nói chuyện với Thường Anh không có gì khách khí, có chút dáng vẻ của một tỷ tỷ, nhưng thỉnh thoảng lại làm ra biểu tình như bị muội muội bắt nạt. Chậc~”

“Ngược lại đừng để cho nàng đạt thành mục đích là được. Ta căn bản không muốn có thêm tầng quan hệ này với Phó đô thống.”

“Trong lòng ngươi nắm chắc là được.” Lương Hiểu Tài nói, “Đúng rồi, ta còn có chút chuyện muốn thương lượng với ngươi. Ngươi biết chữ không?”

“Biết một chút, sao?”

“Ta muốn học.” Coi như hiện tại nhất thời không dùng được nhưng sau này nhất định sẽ có lúc dùng tới, Lương Hiểu Tài nghĩ cái gì có thể không học nhưng cái này chắc chắn phải học.

“Ngươi muốn ta dạy cho ngươi?” Hoắc Nghiêm Đông hỏi.

“Chứ gì nữa? Tìm tiên sinh dạy còn phải nộp học phí, hơn nữa ngươi xem ta lớn như vậy còn đi theo một đám tiểu hài nhi học chữ, mất mặt hay không trước tiên không nói, nhưng tốc độ quá chậm a.”

Hoắc Nghiêm Đông ngẫm lại cũng thấy có đạo lý, liền nói với Lương Hiểu Tài: “Ta cũng là tòng quân rồi mới bắt đầu học cho nên học được không nhiều. Ngày thường xem sách thì từ từ học vài chữ. Nếu ngươi không chê ta thất học hai ta có thể cùng học với nhau, chỗ nào không hiểu thì đi hỏi người khác. Đại thống lĩnh, Đại Bằng, còn có Vương đại phu đều biết chữ.”

Lương Hiểu Tài thầm nhủ ngươi có thất học cũng biết nhiều chữ hơn ta a, chỉ học mỗi chữ giản thể giờ lại phải phiên dịch văn tự cổ quả thật quá phí sức. Nhìn nhìn thì còn có thể đoán xem là chữ gì, nhưng bảo viết thì thật không viết ra được.

Hắn gật đầu: “Vậy lát nữa hai ta định thời gian xem mỗi ngày học bao lâu. Ngoài ra ta muốn hỏi một chút thời điểm ngươi mua tòa nhà này bỏ ra bao nhiêu tiền? Ta định mua một căn nhà nhỏ một chút vườn rộng chút, không biết có hay không.”

Hắn từng nghĩ qua, tuy rằng nơi này nghèo nhưng là tạm thời, hơn nữa ở đây hắn có thể kết giao rất nhiều bằng hữu. Càng là địa phương thông tin không phát đạt thì càng cần đến hàng xóm và bạn bè. Ít nhất tên Hoắc Nghiêm Đông này không tệ, coi như đáng tin cậy, thế nhưng tới chỗ khác thì không biết được. Còn có một điểm, chung quy Lương giáo đầu cũng cần có một điểm dừng chân. Vạn nhất ban đêm có người đến thăm cũng có một nơi đãi khách.

Hoắc Nghiêm Đông cảm thấy Lương Hiểu Tài suy tính cũng đúng, liền đáp ứng giúp hắn hỏi một chút chuyện mua nhà. Lúc trước y mua tòa nhà ba gian này phải bỏ ra ba mươi lăm lượng bạc. Nếu như Lương Hiểu Tài mua loại nhà nhỏ hơn vườn to hơn, đại khái hai mươi lượng bạc cũng thừa sức, dù sao hiện tại ở đây mua gì cũng tiện nghi.

Lương Hiểu Tài cảm thấy hắn không cần nhà nhiều gian, hắn cùng Quan Thải Y chỉ cần mỗi người một phòng là được, thêm nhà bếp cùng phòng chứa củi, ngược lại không cần nhà lớn như căn này. Hắn chỉ muốn có một miếng đất lớn để trồng rau, thích ăn gì thì trồng cái đó, còn có thể nuôi bầy gà. Chủ yếu là hắn không biết chính xác thời điểm mình rời khỏi Hoắc gia, đừng để đến lúc đó trong nhà không có đồ ăn phải đi mua.

Lúc trước Hoắc Nghiêm Đông mua tòa nhà này là nhờ Diệp Đại Bằng đi tìm. Bởi vì Diệp Đại Bằng là người địa phương quen biết rộng rãi, hơn nữa hiểu rõ tình huống ở đây cho nên có thể mua được tòa nhà vừa tốt vừa rẻ, lần này Hoắc Nghiêm Đông cũng tìm hắn hỗ trợ.

Lúc đầu Diệp Đại Bằng còn hơi nghi hoặc một chút, sau đó nghe Hoắc Nghiêm Đông nói là giúp bằng hữu hỏi Diệp Đại Bằng mới hết hiếu kỳ. Ngược lại hắn có chút ngạc nhiên với một chuyện khác.

“Phó thống lĩnh, Thường Anh cô nương có tới tìm ngài nữa không?”

“Có. Nàng từ chỗ ngươi mà biết được việc ta tìm người làm công nhật đúng không?” Ngẫm lại việc này y chưa từng nói qua với những người khác.

“Cũng không phải ta cố ý nói với nàng. Lúc đó vừa đúng lúc ta hỏi đại thẩm hàng xóm nhà ta có muốn làm không, không ngờ nàng đi tới nghe được.” Diệp Đại Bằng nói, “Nàng còn uy hiếp ta không cho ta giúp ngươi tìm người làm công nhật, làm hại ta hai ngày nay còn buồn rầu đây. Ta vốn đã bàn xong với đại thẩm nhà hàng xóm rồi. Bà ấy cũng đồng ý rồi a.”

“Vậy ngươi còn sầu cái gì? Trực tiếp dẫn người lại nhà ta đi chứ?” Lương Hiểu Tài nói.

“Ta cũng nghĩ như vậy a, song ta lại cảm thấy Thường Nhu cô nương đáng thương.” Diệp Đại Bằng nói, “Thường Anh cô nương muốn cho Thường Nhu cô nương đến hầu hạ đại nương, chuyện này không thành Thường Anh cô nương rất tức giận, còn phát hỏa lên người Thường Nhu cô nương. Thường Nhu cô nương liền lén lút đến hỏi ta, có thể để nàng tới chăm sóc đại nương được hay không.”

“Nha, đáng thương như thế?” Lương Hiểu Tài nhíu mày, trong mắt hiếm thấy lóe lên một tia tàn khốc, “Sau khi nàng đến khẳng định nàng sẽ nói mỗi ngày Thường Anh cô nương hỏi nàng Phó thống lĩnh của các ngươi mỗi ngày đã làm gì, còn có làm cách nào để đá ta ra khỏi Hoắc gia. Ngươi cảm thấy nàng như vậy mà không đáng thương? Nếu nàng không đáng thương thì người đáng thương chính là Phó thống lĩnh và ta đấy! Ta nói Diệp Đại Bằng ngươi a, ngày đó ngươi ăn thịt rắn không phải rất ngon miệng sao? Sao vừa đảo mắt liền muốn hãm hại ta và Phó thống lĩnh vậy hả?”

“Không không không, ta không có a đại tẩu!!!” Diệp Đại Bằng hoảng sợ liên tục xua tay, “Ta thật sự không nghĩ nhiều như thế! Ngươi yên tâm ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ không cho nàng tới! Sau này ta cũng không nghĩ nàng đáng thương nữa!”

“Này còn tạm được.” Lương Hiểu Tài nói xong gảy gảy ống tay áo trở về nhà.

Diệp Đại Bằng thở một hơi thật dài: “Làm ta sợ muốn chết. Phó thống lĩnh, đại tẩu không la không mắng, sao so với Thường Anh cô nương còn hung ác hơn vậy?”

Hoắc Nghiêm Đông: “Hung ác?”

Diệp Đại Bằng ngẩn người: “Không hung ác sao?”

Hoắc Nghiêm Đông cười nói: “Đó là ngươi chưa thấy thời điểm nàng càng hung ác hơn.”

Diệp Đại Bằng: “Hả?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.