TÔM RANG CAY
NGHÊU XÀO CAY
Edit + Beta: Cù lão bản
Chương này có chi tiết đề cập đến cách làm mì lạnh (Lương bì), các bạn xem trước khi đọc để tránh đọc rồi vẫn không tưởng tượng ra nổi cách làm. Clip này có công thức chi tiết luôn á, bạn nào muốn nấu thử cũng có thể dựa theo. Thân ❤️
https://www.youtube.com/watch?reload=9&v=Ru8F4vesAUo
Suy nghĩ này chỉ nảy sinh bất chợt, kỳ thực Lương Hiểu Tài căn bản chưa từng ăn mì lạnh hải sản. Hắn từng ăn mì lạnh ăn hải sản, thế nhưng chưa từng ăn mì lạnh hải sản, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe tới. Hiện tại hắn muốn thử một chút, luôn cảm thấy làm chút tôm rang cay hoặc là nghêu xào cay xứng với mì lạnh cũng rất tốt. Hay là thẳng thắn lấy nghêu đã chế biến xong thả vào trong mì lạnh trộn chung? Dù sao có món mới nào mà không cần thử chứ, lỡ đâu ăn ngon thì sao? Có bán được hay không khoan hãy nói, ít nhất trong nhà có thêm một món để đổi khẩu vị nha.
Nghĩ đến liền làm, Lương Hiểu Tài tiến vào nhà bếp lấy chút bột, sau đó đi ra ngoài mua một cái mâm lớn. Trong nhà không có dụng cụ thích hợp để làm mì lạnh, hắn muốn mua một cái mâm lớn một chút, như vậy thời điểm chưng mì lạnh có thể làm nhanh hơn. Dù sao món này phải làm mỏng mỏng một chút ăn mới ngon, ít nhất phải lựa cái mâm to cỡ cái chảo.
Lúc này sắp tới buổi trưa, trên đường đã không còn bao nhiêu người, mặt trời thiêu đốt như lò luyện tiên đan vậy. Ngoại trừ một số người có lều còn bày sạp thì cơ bản đều trốn tránh ông mặt trời. Lương Hiểu Tài chạy đến tiệm bán nồi bát bình chậu, vừa vặn đi ngang qua sạp của Vu Nhất Đao, hắn cười cười chào hỏi: “Vu đại ca, trời nóng như vậy ngươi còn ra đây đứng làm chi? Ngươi cũng không bày thịt a?”
Vu Nhất Đao bị kêu tên, đột nhiên sững sờ, lại không trả lời vấn đề của Lương Hiểu Tài mà là đột nhiên gào thét: “Bớ bà con hàng xóm láng giềng ơi!!! Tiểu Lương huynh đệ đến!!!”
Lương Hiểu Tài giật mình: “Vu đại ca, ngươi đây là làm gì?!”
Vu Nhất Đao còn chưa đáp lời, đột nhiên bốn phương tám hướng tràn ra thật nhiều người. Lấy trứng gà, lấy đồ ăn, lấy vải vóc, lấy rượu. Nhóm người này phóng vèo vèo sang sạp hàng của Vu Nhất Đao, chỉ chốc lát sau liền vây Lương Hiểu Tài không lọt một giọt nước.
“Nguyên lai ngươi chính là Tiểu Lương huynh đệ!”
“Tiểu huynh đệ quả thật là một nhân tài a!”
“Ngươi chính là đại ân nhân của chúng ta a!”
Lương Hiểu Tài càng nghe càng ngơ ngác: “Không phải chứ, các vị bà con cô bác, các vị làm gì vậy?”
Vu Nhất Đao cười nói: “Tiểu Lương huynh đệ, ngươi đừng sợ. Mọi người đều là thành tâm thành ý muốn cám ơn ngươi và Hoắc Đại thống lĩnh thôi. Lúc trước bọn ta ba lần bảy lượt bị thổ phỉ cướp bóc, mọi người đều sống không dễ dàng. Nhưng hiện tại tốt lắm, từ khi ngươi cùng Hoắc Đại thống lĩnh đến Bàn Hải Thành này rốt cuộc không còn ai đến cướp đoạt đồ vật của bách tính chúng ta.”
“Đúng đúng đúng! Tiểu Lương huynh đệ, ngươi và Hoắc Đại thống lĩnh quả thực chính là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn a!” Đại tỷ cầm rổ trứng gà đẩy về phía trước: “Hôm nay những thứ đồ này có nói thế nào ngươi cũng phải nhận lấy.”
“Đúng vậy, giữ đi, đây chính là tâm ý của chúng ta!” Một lão đầu cầm vải vóc nói, “Đây là loại vải mới nhất, mới tinh luôn. Vừa mỏng vừa không dính thân, mặc vào bao thoải mái! Ngươi giữ đi!”
“Còn có thức ăn của ta này, đều là nhà ta tự trồng, mới hái mới hái! Tiểu Lương huynh đệ, ngươi cầm về nếm thử tươi mới!”
“Còn có ta còn có ta! Rượu này là ta cất giấu mấy năm đấy, bảo đảm cực kỳ ngon!”
…
Lương Hiểu Tài nhất thời cảm thấy trong lòng có chút ấm áp, cười nói: “Các bà con cô bác, ý tốt của mọi người ta đây xin nhận, thế nhưng đồ vật ta không thể thu. Ta còn đang ở trong nhà Đại thống lĩnh đây, nếu thu đồ vật của mọi người vậy trở lại không có cách nào giải thích. Ta xin cảm tạ ý tốt của mọi người.”
Không biết Vu Nhất Đao lấy khối thịt đi ra từ hồi nào, thịt ba chỉ đầy đủ năm tầng, còn mang theo một khối thịt thăn, sờ vào cảm giác lạnh lẽo, vừa nhìn chính là đặt ở nơi lạnh bảo tồn, còn rất tươi ngon. Vu Nhất Đao bỏ thịt vào túi giấy đưa cho Lương Hiểu Tài: “Tiểu Lương huynh đệ, cái này ngươi cầm về ăn.”
Lương Hiểu Tài: “Vu đại ca, không cần đâu.”
Vu Nhất Đao nói: “Ta nghe nói hôm kia ngươi âm thầm vào ổ phỉ cùng Hoắc Đại thống lĩnh dẫn binh bắt tặc, vì thế ngươi còn bị thương. Thịt này mặc dù không nhiều nhưng cũng là một chút tâm ý của ta, ngươi không thu chính là xem thường ta!”
Những người khác cũng nói: “Đúng a Tiểu Lương huynh đệ, mấy thứ này cũng không phải là vật đáng tiền, chúng ta chỉ muốn đưa cho ngươi và Hoắc Đại thống lĩnh thôi, ngươi tuyệt đối đừng đa tâm.”
Lương Hiểu Tài không nghi ngờ chút nào nhiệt tình của mọi người, thế nhưng hắn có chút hiếu kì: “Các vị, sao các vị biết kẻ cướp bị bắt?”
Vu Nhất Đao nói: “Chúng ta đều tận mắt nhìn thấy a. Buổi chiều hôm qua có rất nhiều bĩnh sĩ Thiết Tí quân kéo một đám giặc cướp đem bọn họ nhốt vào đại lao trong thành. Trên đường đi bọn ta thấy rõ ràng, có rất nhiều người chúng ta còn nhớ mặt.”
Đại tỷ cho trứng gà nói: “Chính xác, chúng ta đều nhìn thấy rõ. Ngươi và Hoắc Đại thống lĩnh chính là đại ân nhân của Bàn Hải Thành chúng ta, cho nên ngươi tuyệt đối đừng khách khí, những thứ này đều là tâm ý của chúng ta!”
Người bên cạnh cũng nói: “Đúng vậy, đây là tâm ý của chúng ta. Ngươi hãy thu đi, ngươi không thu chúng ta cũng không cho ngươi đi!”
Lương Hiểu Tài nói: “Ta thật sự không thể thu. Lại cho các vị xem cái này…” Lương Hiểu Tài vén tay áo lên cho mọi người xem vết thương trên cánh tay: “Hiện tại ta cũng không tiện cầm đồ. Cho nên thật sự, ý tốt của mọi người ta tâm lĩnh, tâm lĩnh!”
Lương Hiểu Tài ôm quyền nhanh chóng cọ cọ ra một chỗ thủng, sau đó vắt chân lên cổ phóng nhanh về hướng tiệm nồi bát. Ai biết lúc này từ phía sau vang lên tiếng hô đầy khí thế của đại tỷ trứng gà: “Không sao đâu mọi người, người không nhận thì chúng ta đưa đến phủ đi. Các hàng xóm láng giềng, chúng ta đi! Đi phủ Đại thống lĩnh!”
Lương Hiểu Tài vội vàng xoay người: “Đại tỷ, các vị… Ý của ta không phải thế a!!!”
Đoàn người căn bản không ai nghe hắn.
Chờ đến khi Lương Hiểu Tài mua được cái mâm về thì thấy trong nhà đồ vật chất đống đống. Không chỉ có mấy thứ vừa nãy hắn thấy, nào thịt nào trứng nào đồ ăn… Chờ chút, ghế đẩu nhỏ? Cái gầu? Còn có cái sọt bện thật đẹp?
“Nương… này?”
“Đều là người trong thành đưa tới.” Quan Thải Y cũng dở khóc dở cười, “Ta cũng không biết bọn họ, đã nói không thu nhưng những này thả đồ ở cửa xong lập tức chạy. Phải làm sao bây giờ a?”
“Còn có thể làm sao, đưa đều đưa tới, thu trước đi.” Lương Hiểu Tài cười nói, “Phỏng chừng là bị cướp đến sợ, bây giờ hiếm thấy có thể sống cuộc sống yên ổn nên trong lòng có chút kích động.” Lương Hiểu Tài nói xong đi rửa mặt, chuẩn bị chưng mì lạnh.
Lúc trước hắn chỉ xem người khác làm chứ không có tự tay thử, mà vật này làm không khó, xem qua một hồi cũng biết đại khái. Hắn thả bột vào nước khuấy đều, sau đó để qua một bên đợi bột lắng xuống. Khoảng thời gian chờ đợi này hắn cũng không rỗi rảnh. Hắn đem chút nghêu mới mua về ra ngâm, lại xào một chút sa tế. Làm tốt này đó xong hắn liền đi qua nhà lớn nhìn Tráng Tráng một chút.
Tiểu tử này tỉnh rồi, đôi mắt to như quả nho chớp chớp, tự cười đùa híp cả mắt, hai cây răng nhỏ lộ ra, mềm mềm manh manh. Bé con đang mặc một bộ quần áo mới làm từ vải trắng, trông có chút quen quen.
“Nương, đây là nương làm?”
“Ừ. Lần trước làm quần áo cho con còn dư chút vải. Làm bộ mới thì không đủ nên ta vẫn giữ lại, nghĩ ngày nào đó quần áo con hỏng thì sửa một chút. Hôm nay ta nhìn Tráng Tráng một chút, lấy ra làm quần áo cho nó ngược lại vừa vặn.”
“Chậc, tiểu tử thúi, vận may của con cũng quá tốt rồi đi?” Lương Hiểu Tài nhẹ nhàng điểm điểm cái mũi nhỏ của Tráng Tráng. Tiểu tử này liền nhìn hắn, nãi thanh nãi khí “Oa” một tiếng, sau đó nắm lấy tay hắn.
Hài tử đã qua trăm ngày cho nên mắt đã nhìn rõ, thời điểm hắn đi ánh mắt liền bám theo. Hiện tại Lương Hiểu Tài đùa bé ánh mắt bé vẫn rơi lên trên mặt Lương Hiểu Tài. Cũng không biết đứa nhỏ này thích Lương Hiểu Tài ở chỗ nào, thời điểm nhìn thấy hắn là cười nhiều nhất.
Lương Hiểu Tài nói: “Nương, con có thể ôm nó đi ra ngoài tắm nắng không?”
Quan Thải Y nói: “Có thể a. Bất quá đừng đi ra chỗ nắng, ngồi dưới tàng cây là được, thời điểm có gió nhớ kỹ che chắn chút xíu.”
Lương Hiểu Tài vui cười hớn hở mà bế tiểu Tráng Tráng lên, lúc này liền nghe Quan Thải Y nói: “Đúng rồi Tiểu Tài, ta suy nghĩ tới chuyện tìm bà vú. Không cần tìm người đến giúp đỡ đâu, một mình ta cũng có thể chăm sóc đại nương con và Tráng Tráng. Nó cũng không khó nuôi, chúng ta không cần thiết dùng nhiều một phần tiền. Lại nói trong nhà đột nhiên nhiều ra một người xa lạ khẳng định sẽ không quen.”
Lúc nói những lời này Quan Thải Y đưa lưng về phía Lương Hiểu Tài nói, nhưng mà Lương Hiểu Tài đoán được ý nghĩ của bà. Câu trước đại khái là lo lắng chuyện tiền nong, dù sao hiện tại người ngoài nhìn vào thì hắn chính là tiểu tử nghèo vô công rỗi nghề ăn nhờ ở đậu. Hơn nữa quan hệ giữa hắn và Hoắc Nghiêm Đông cũng khác với những cặp phu thê bình thường, vạn nhất ngày nào đó thật sự nháo ra mâu thuẫn khó nói sẽ như thế nào. Câu sau hẳn không phải là bà sợ bị người phát hiện ra quan hệ giữa hắn và Hoắc Nghiêm Đông sẽ khiến bà mất mặt, mà là sợ nhỡ đâu bọn họ bị phát hiện sau này bọn họ sẽ khó mà làm người.
Lương Hiểu Tài lay lay lỗ tai nhỏ của Tráng Tráng: “Việc này để con suy nghĩ thêm đi. Ngược lại có một số việc nương cũng đừng quá bận tâm, con tự có tính toán.”
Quan Thải Y tựa hồ còn muốn nói thêm gì nữa, mà bà cảm thấy nhi tử đã hiểu rõ ý mình nên không nói nữa.
Lương Hiểu Tài ôm Tráng Tráng ở trong sân làm vài vòng, không bao lâu tiểu tử này ngả đầu ra ngủ. Lương Hiểu Tài bế bé trở vào nhà thả trong phòng, tiếp tục đi chuẩn bị chưng mì lạnh.
Hắn đem bát nước bột đổ đi phần nước trong bên trên, lấy phần tinh bột lắng phía dưới cẩn thận rót vào cái mâm đã quét một tầng dầu. Một lớp bột mỏng manh, sau đó thả vào trong nồi nước chưng. Thả vào chung trong nồi còn có vài miếng bột mì lớn.
Quan Thải Y ở bên cạnh nhìn cảm thấy thật mới lạ, bởi vì trước giờ bà chưa thấy có người làm như vậy. Mà chờ Lương Hiểu Tài chưng xong lấy mì lạnh ra, lại quét một lớp dầu mỏng vào mâm bà cũng cảm giác thật thú vị.
Lương Hiểu Tài để mì nguội một chút rồi mới cắt, cũng cắt luôn miếng bột mì chưng cùng. Lúc này không có dưa leo, thế nhưng các loại rau cải xanh thì không thiếu. Hắn còn thả thêm chút cải thìa xắt nhỏ, sa tế, tương vừng, còn có đường, giấm chua, nước tương,… cuối cùng trộn đều. Một bát mì lạnh đầy đủ các loại màu sắc dụ người, hương thơm mười phần được ra lò.
Lương Hiểu Tài không vội ăn, trước tiên đưa cho Quan Thải Y và Lý Thuận Liên mỗi người một chút để hai bà nếm thử. Ngay từ đầu Quan Thải Y đã chảy nước miếng, Lý Thuận Liên không nhìn thấy, bà chính là thuần túy thưởng thức hương vị. Bà đã nghĩ chắc không khác mì sợi lắm, lúc bà hỏi Quan Thải Y cũng nói như vậy, nhưng khi ăn vào miệng mới phát hiện so với mì sợi còn ngon hơn, so với sợi mì mềm mại thì dai hơn một chút.
Quan Thải Y cười nói: “Món này ăn thật ngon a. Tiểu Tài, con thật lợi hại. Xưa giờ nương chưa từng thấy ai ăn như vậy đâu.”
Lúc này Lý Thuận Liên cũng vừa ăn xong: “Tiểu Tài a, còn nữa không?”
Lương Hiểu Tài thấy hai trưởng bối khen ngợi chính hắn cũng cao hứng: “Có có có, còn không ít đây. Đây là lần đầu tiên con làm nên không ước lượng tốt, làm có hơi nhiều. Đợi thêm lát nữa, đợi hai người ăn xong con sẽ mang cho Nghiêm ca một chút.”
Lúc này Hoắc Nghiêm Đông đang suy nghĩ buổi tối có nên về nhà một chuyến không, nhìn Lương Hiểu Tài một cái rồi lại về doanh. Tuy nói chỉ là vết thương da thịt nhưng y vẫn không quá yên tâm. Vậy mà mới vừa giải quyết hết chuyện xong Lương Hiểu Tài lại đích thân tới, còn mang đồ ăn cho y.
“Nếm thử xem có ngon hay không.” Thời gian này trong doanh còn chưa ăn cơm tối, xem như là bữa phụ đi.
“Không phải đã bảo ngươi ở nhà nghỉ ngơi rồi sao? Trời nóng như vậy ta còn muốn tối nay về một chuyến đổi thuốc cho ngươi đây.” Hoắc Nghiêm Đông nhận lấy bát, thấy không phải món mình từng ăn có chút sững sờ, “Đây là cái gì?”
“Mì lạnh, mới nghĩ ra được, ngươi nếm thử.” Lương Hiểu Tài nói, “Ta bỏ thêm nghêu xào cay, cũng không biết ngươi có ăn quen không.” Kỳ thực trước khi đi hắn đã ăn rồi, hương vị kia, chẹp, ăn ngon bá cháy!
Hoắc Nghiêm Đông nhìn ánh mắt mong đợi của hắn, không đợi thêm nữa nhanh chóng gắp một đũa nhét vào trong miệng. Y đã nghĩ không quản có ăn ngon hay không, đây là tâm ý của tức phụ, ăn không ngon cũng phải nuốt cho hết! Vậy mà một đũa này vừa vào miệng y liền không dừng lại được. Y rất thích mì lạnh, nhưng y càng thích nghêu kia hơn. Dai dai cay cay, vừa ăn vừa chảy mồ hôi, phải gọi là sảng khoái!
Lương Hiểu Tài nhìn tốc độ vung đũa của Hoắc Nghiêm Đông là biết y thích nhưng vẫn hỏi một câu: “Ăn ngon không?”
Hoắc Nghiêm Đông hỏi: “Còn nữa không?”
Lương Hiểu Tài nói: “Hết rồi, hôm nay ngoại trừ phần cho ta và hai nương ăn còn lại đều mang cho ngươi.”
Hoắc Nghiêm Đông có chút chưa đã thèm, hỏi: “Làm cái này có phiền không? Không phiền ngày mai ta còn muốn ăn, đặc biệt là thịt nghêu này a, thật ngon! Ta đây trong miệng còn chưa ăn xong đã muốn ăn tiếp một cái.”
Lương Hiểu Tài thầm nghĩ đúng đấy, nhìn ngươi ăn mà trông như muốn nuốt cả răng luôn kìa. Hắn nói: “Ngày mai làm cho ngươi thêm một chút. Ta nghĩ chờ vết thương lành sẽ mang ra bán thử xem. Trong thành người lui tới nhiều, sinh ý sẽ rất khá.”
Hoắc Nghiêm Đông nhất thời ngẩn ra: “Ngươi muốn bán mì lạnh?”
Lương Hiểu Tài nói: “A, có gì không thể?”
Thời cổ đại địa vị của thương nhân rất thấp, nhưng nơi này tựa hồ không tồn tại vấn đề đó. Dù gì cũng là vì kế sinh nhai, không trộm không cướp có gì mà mất mặt. Kiếm được tiền là tốt nhất, không kiếm được thì coi như đi chơi!