Edit + Beta: Cù lão bản
Chỉ có thể nói Hoắc Nghiêm Đông và Lương Hiểu Tài đều quá tặc. Nếu từ lúc bắt đầu hai người bọn họ trực tiếp nói cả hai yêu nhau thì có khả năng ai cũng không thoát nổi. Nhưng ngặt cái Hoắc Nghiêm Đông lên tiếng nói mình đoạn tụ trước, Lương Hiểu Tài là bị y bức ép. Lương Hiểu Tài thì lại nói là mình thích Hoắc Nghiêm Đông trước, Hoắc Nghiêm Đông tự nhận đoạn tụ đều là vì tốt cho hắn. Cứ như vậy vô hình chung dẫn đến hai người Lý Thuận Liên và Quan Thải Y đều mang hổ thẹn trong lòng với người yêu của nhi tử mình. Lý Thuận Liên không đổ lỗi cho Lương Hiểu Tài, Quan Thải Y cũng không tiện đổ lỗi cho Hoắc Nghiêm Đông. Đương nhiên trong thời gian ngắn là không thể tán thành, thế nhưng phản đối thì lại không dám mạnh tay.
Hoắc Nghiêm Đông và Lương Hiểu Tài coi như là thắng trận đầu, mà nhờ một chiêu này con đường về sau sẽ dễ thở hơn. Ít nhất là khi ở nhà bọn họ không cần quá hạn chế, cũng có một địa phương có thể thả lỏng bản thân, lúc sinh hoạt bình thường cũng không cần để tâm đề phòng bị phát hiện cái gì.
Lương Hiểu Tài lén lút cho Hoắc Nghiêm Đông một ngón tay cái, lúc này liền nghe Lý Thuận Liên nói: “Tiểu Lương, nghe đại nương, sau này đừng đi quân doanh nữa. Để tên tiểu tử thúi kia tìm ai hỗ trợ thay đi, con cứ ở nhà, nhìn xem nó còn dám bắt nạt con không.”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Vậy sao được a nương? Thiết Tí quân phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ an nguy toàn bộ Bàn Hải Thành, hiện nay các binh sĩ không biết bơi lội đây chính là vấn đề lớn. Về sau nếu như thật sự xảy ra chuyện thì không chỉ có một mình con rơi đầu mà có thể ảnh hưởng tới toàn bộ bách tính trong thành đó.”
Lý Thuận Liên nói: “Vậy thì đừng để Tiểu Lương dạy bọn họ một mình. Ta không tin con tìm không ra ai khác hỗ trợ.”
Hoắc Nghiêm Đông cười: “Là có thể tìm, thế nhưng không dạy tốt như hắn, hắn dạy nhanh hơn a. Nương không biết đâu, hắn dạy mấy người kia chỉ tốn nửa tháng là bơi được rồi, nương nói xem đây là năng lực bao lớn.”
Lý Thuận Liên không nhìn thấy, làm sao biết là thật hay giả. Bà cầm lấy tay Lương Hiểu Tài hỏi: “Tiểu Lương, Nghiêm Nhi nói là sự thật?”
Lương Hiểu Tài nói: “Dạ, đại nương. Con có biện pháp có thể khiến cho mọi người học bơi lội rất nhanh. Con mới dạy được mấy ngày thì đã có hai tiểu tử sắp tự bơi được rồi. Ngài yên tâm, lúc con ở bên kia dạy xung quanh đều có rất nhiều người học, Nghiêm ca ở đàng kia không dám bắt nạt con. Chờ con dạy nhóm người kia xong thì giao cho bọn họ dạy những người khác, con có thể không cần đi doanh trại nữa.”
Lý Thuận Liên lúc này mới nói: “Vậy cũng tốt. Con cũng phải chú ý chút, ta nghe nói bờ biển tuy hoang vắng nhưng nguy hiểm. Còn có, tiểu tử thúi kia nếu dám bắt nạt con con liền nói cho ta, ta giúp con đánh nó!”
Lương Hiểu Tài cười: “Dạ, đại nương.”
Hoắc Nghiêm Đông lúc này ở bên cạnh chọt một câu: “Con nào cam lòng bắt nạt hắn. Chỉ cần hắn không chạy con cung phụng hắn cũng được.”
Lý Thuận Liên nhất thời có chút lúng túng, đặc biệt là thời điểm cảm giác được Lương Hiểu Tài đang kéo vạt áo bà. Bà luôn cảm thấy thằng con trời đánh nhà mình cưỡng đoạt dân nữ, nha không đúng, là ác bá trắng trợn cướp đoạt dân nam.
Lương Hiểu Tài nói: “Nghiêm ca đi nhanh lên đi. Không phải huynh còn có việc trong doanh trại sao?”
Hoắc Nghiêm Đông làm mặt như thổ phỉ, dùng ngữ khí thập phần bá đạo nói: “Biết rồi. Ở nhà không cho đâm thọc với nương ta nghe không? Bằng không chờ ta quay lại xem ta trừng trị ngươi như thế nào!”
Lương Hiểu Tài yếu ớt kêu một tiếng: “Đại nương…”
Lý Thuận Liên lập tức sốt sắng bảo vệ hắn: “Nghiêm Nhi, con đi nhanh lên! Hung cái gì mà hung?!”
Hoắc Nghiêm Đông nín cười, đi lên bóp vai Lương Hiểu Tài một cái, Lương Hiểu Tài cũng nhân cơ hội nháy mắt với y một cái, đây là cách đùa giỡn giữa hai nam nhân. Sau đó Hoắc Nghiêm Đông kéo Lương Hiểu Tài lại, ngoài miệng nói: “Nương, con mượn hắn tiễn con một đoạn, lát nữa trả lại cho nương.”
Lý Thuận Liên quả thực không biết nên nói cái gì cho phải, Quan Thải Y nhìn ra cũng dở khóc dở cười. Rõ ràng cảm thấy đây là không đúng, lại không biết nên khuyên thế nào. Mỗi lần muốn nói trong lòng sẽ sản sinh ra sự so sánh, giữa vẻ mặt tươi cười của nhi tử cùng những năm tháng sầu não uất ức khi xưa. Có sự so sánh này lần nào muốn khuyên cũng đều không nói ra được.
Bà không khỏi thầm cầu may, có thể qua một thời gian sẽ tốt hơn thì sao? Có thể tình trạng hiện tại chỉ là nhất thời hứng khởi? Bởi vì có người quan tâm cho nên mới yêu thích đối phương, mà qua một thời gian dài sẽ phát hiện loại yêu thích này không giống với yêu thích giữa nam và nữ.
Nhưng loại ý nghĩ này mới vừa nhảy ra không bao lâu bà liền thấy Hoắc Nghiêm Đông ôm cổ nhi tử bà song song đi ra khỏi cửa, trông cứ như đôi vợ chồng son.
Vợ chồng son cũng không dám thân cận như thế! Thử hỏi người nam nhân nào sẽ ôm thê tử mình ngay ban ngày ban mặt như vậy? Còn không sợ người ta cười chết sao? Hai tiểu tử này ngược lại thật giỏi, quang minh chính đại thân cận!
Quan Thải Y đập đập ngực, đi tới trước mặt Lý Thuận Liên nói: “Đại tỷ, tỷ nói hai đứa nhỏ này nên làm sao bây giờ đây?”
Lý Thuận Liên thở dài thườn thượt: “Đều là Nghiêm Nhi hồ đồ. Ta xin lỗi ngươi a Thải Y. Nếu không phải vì chăm sóc ta cũng không cần để cho hai mẫu tử bọn muội không rời khỏi đây. Bây giờ làm ra chuyện như vậy ta cũng không còn mặt mũi cầu xin ngươi tha thứ.”
Quan Thải Y cười khổ một tiếng: “Đại tỷ đừng nói như vậy. Nghiêm Nhi nhìn như hung ác kỳ thực nó đối xử với Tiểu Tài vẫn luôn rất tốt. Đứa nhỏ nhà ta từ nhỏ đã khổ cực, không được hưởng qua mấy ngày phúc. Có thể là vì Nghiêm Nhi đối xử với nó quá tốt cho nên nó mới không rời đi. Ngoại trừ ta cõi đời này cũng chỉ có tỷ và Nghiêm Nhi là đối xử với nó tốt nhất, cũng có thể qua một thời gian bọn nó sẽ hiểu.”
Lý Thuận Liên nói: “Vậy theo ý của ngươi là trước tiên không quản?”
Quan Thải Y nói: “Ta là không biết nên quản thế nào mới tốt. Nếu trước mắt thật sự tách bọn nó ra vậy cũng chỉ có ta và Tiểu Tài rời đi mới được, nhưng bọn ta đi rồi tỷ làm sao bây giờ?” Nơi này không giống Hổ Đầu Quan. Hổ Đầu Quan tốt xấu gì cũng có người địa phương, có thể giúp tìm người làm công nhật. Nơi này bọn họ không nhận thức hay tin tưởng được ai, đột ngột tìm một người thì sao biết đối phương có đáng tin hay không.
Lý Thuận Liên nói: “Kệ ta đi, dù sao Nghiêm Nhi cũng không thể nhìn ta đói chết không ai quản, cho nên không quan trọng. Ngươi cũng nghe thấy đó, Nghiêm Nhi nói nếu Tiểu Lương dám đi thì nó liền dám phái người đi tìm. Thằng con nhà ta a, từ nhỏ tới lớn đều là cái dạng này, nói được nhất định sẽ làm được.”
Quan Thải Y nói: “Vậy làm sao bây giờ?”
Lý Thuận Liên nghĩ thầm, nếu bà biết thì tốt rồi, thậm chí bà còn nghĩ phải chi Lương Hiểu Tài là cô nương thì tốt quá. Nhưng lại nghĩ một chút, nếu là cô nương nhi tử còn có thể thích hay sao? Cuối cùng bà đành phải nói với Quan Thải Y: “Đi được tới đâu hay tới đó đi. Cũng chỉ có thể như ngươi nói, không chừng qua một thời gian tụi nó sẽ hiểu ra.”
Quan Thải Y thầm nhủ dĩ nhiên như vậy là tốt nhất, nhưng thật sự có thể sao? Bà không khỏi quan sát Lý Thuận Liên một chút: “Nếu không đại tỷ bấm ta một chút?”
Lý Thuận Liên ngây người: “Bấm ngươi làm chi?”
Quan Thải Y nói: “Sao ta cứ cảm thấy như đang nằm mơ, vừa nãy có phải là hai ta nghe theo hai đứa nó không?” Nam nhân làm sao có thể thích nam nhân đây! Đây không phải là điên rồi?
Kết quả thời điểm Lương Hiểu Tài trở lại liền thấy hai trưởng bối một đứng một ngồi nhe răng trợn mắt. Hắn cười hỏi: “Đại nương, nương, hai người làm sao vậy?”
Quan Thải Y nói: “Không có chuyện gì. Nghiêm Nhi đi rồi?”
Lương Hiểu Tài nói: “Dạ, đi rồi. Con đi tắm một chút, hai người cứ từ từ tán gẫu.”
Bị dính nước biển ẩm ướt một hồi lâu tóm lại là rất khó chịu, mỗi lần Lương Hiểu Tài trở về đều phải tắm một lần, đối với việc này Quan Thải Y và Lý Thuận Liên cũng quen rồi. Lý Thuận Liên bị mù cho nên bà chưa bao giờ tận lực tránh, thế nhưng Quan Thải Y vẫn tránh một chút. Dù sao nhi tử cũng lớn rồi, nó bảo đi tắm thì bà sẽ không đi đến chỗ trữ nước ở sân sau.
Lương Hiểu Tài rất thích tắm, nhưng hắn luôn chê chuyện xách nước quá phiền phức vì thế rất ít khi dùng bồn tắm lớn. Hắn đến chỗ bể trữ nước xách ra một thùng, đang nghĩ ngợi hôm nay thật bận rộn, ai ngờ mới vừa cởi quần áo thì ngoài sân đột nhiên có một người leo tường nhảy vào! Không phải Hoắc Nghiêm Đông thì là ai?!
Hoắc Nghiêm Đông ra hiệu giữ im lặng, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: “Thiếu chút nữa là quên, mới vừa nãy là ai nói sau này thấy ta liền đi đường vòng?”
Lương Hiểu Tài quay người: “Đúng vậy, đi vòng quanh ngươi.” Hắn vòng quanh Hoắc Nghiêm Đông lượn một vòng: “Có vấn đề gì?”
Hoắc Nghiêm Đông yêu thích nhất là bộ dáng tùy tính bất kham này của hắn, nắm lấy hắn kéo lại, chặt chẽ siết chặt trong ngực: “Chỉ có ngươi là thông minh.”
Lương Hiểu Tài lôi kéo hắn, làm như trộm tiêu sái đến dưới chân tường: “Tại sao ngươi lại trở lại?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Nhớ ngươi, trở về ôm một cái lại đi.”
Lương Hiểu Tài: “…”
Chuyện này một khi nói thẳng lời tâm tình ra thực sự là khiến người không chịu nổi. Lương Hiểu Tài không nói hai lời kéo người ta lại hôn. Mùa hè quần áo vốn mỏng, tay hắn rất dễ dàng chui vào trong quần áo Hoắc Nghiêm Đông. Hai người hôn nhau khó rời khó bỏ, nhưng dù sao vẫn là ban ngày. Cuối cùng tắm đơn biến thành tắm đôi, sau đó tắm xong oán hận lưu lại dấu răng trên bả vai đầy thịt của người nào đó, lúc này mới rời đi.
Lương Hiểu Tài chạy lấy đà “Phốc” một cái ngồi trên đầu tường, nhìn người trên lưng ngựa trầm thấp cười ra tiếng. Đại khái thời điểm nói chuyện yêu đương đều là như thế này đi? Có chút ngốc, cũng có chút ấu trĩ. Bất quá mặc kệ, vui vẻ là được rồi.
Quan Thải Y vẫn còn đang chờ làm cơm tối đây, Lương Hiểu Tài vẫn luôn không ra bà không có cách nào đi vào lấy nước. Bà ở phía trước viện hô: “Tiểu Tài, còn chưa tắm xong sao?”
Lương Hiểu Tài nói: “Xong rồi nương, con đến đây!” Hắn nói xong đứng lên, dọc theo đầu tường đi thẳng đến tiền viện, lúc này mới nhảy xuống: “Nương, nương muốn dùng nước sao?”
Quan Thải Y giật mình: “Cao như vậy sao nói nhảy là nhảy thế. Lần tới đừng lên đứng đó, vạn nhất té ngã thì làm sao bây giờ?”
Lương Hiểu Tài nghĩ bụng bấy nhiêu đó mà ngã được thì mặt trời sẽ mọc đằng tây a. Hắn cười nói: “Không có chuyện gì đâu.”
Quan Thải Y lấy tay quạt quạt gió: “Tới lúc nấu cơm rồi. Buổi tối chúng ta ăn chút mì trộn đi. Trời nóng, ăn chút đồ mát mẻ.”
Lương Hiểu Tài cười nói: “Được.”
Quan Thải Y vừa nhìn thấy nhi tử cao hứng như thế, có chút lời chưa kịp ra khỏi miệng liền nuốt trở vào, uyển chuyển mà nói: “Lát nữa chúng ta ra vườn hái chút này nọ đi. Tuy nói có hơi trễ nhưng vẫn có chút này nọ có thể dùng.”
Lương Hiểu Tài nói: “Có thể, hôm nào rảnh con sẽ đi mua hạt giống.”
Quan Thải Y gật gật đầu: “Tiểu Tài, con… Con vui vẻ như vậy?”
Lương Hiểu Tài nhỏ giọng nói: “Đó là đương nhiên. Nương, nương là người thân quan trọng nhất của con, chuyện lớn như vậy nương không đánh không mắng trong lòng con không biết có bao nhiêu cảm kích. Trước đây con còn lo lắng một đoạn thời gian thật lâu, mỗi lần đi ngủ đều thấy ác mộng, chỉ sợ nương không cho con và Nghiêm ca cùng nhau.”
Quan Thải Y: “Vậy nếu nương thật sự không cho con và nó cùng nhau thì sao?”
Nụ cười trên mặt Lương Hiểu Tài bỗng dưng biến mất, tựa như hài tử làm sai chuyện cúi đầu nói: “Vậy con lập tức dẫn nương cùng nhau rời khỏi nơi này. Trước kia nương ở Lương gia ăn nhiều khổ như vậy, con không thể chăm sóc tốt nương, càng không thể lại để cho nương thương tâm.”
Quan Thải Y nói: “Không oan ức?”
Lương Hiểu Tài nói: “Oan ức. Con oan ức thì được, nhưng không thể để nương oan ức.”
Quan Thải Y: “…”
Lương Hiểu Tài cảm thấy mình cũng thật thiếu đạo đức, cố cầm dao chọc chọc vô tim người ta, thế nhưng không có cách nào a, bây giờ đang nói đến chuyện yêu đương của hắn đấy! Hắn không muốn tình yêu của mình mới manh nha chưa được bao nhiêu hôm đã bị bóp chết.
Quả nhiên Quan Thải Y không nói gì nữa, than thở một tiếng đi nấu cơm. Lương Hiểu Tài trộm vui vẻ, xoay người đi đến đông sương phòng lấy quyển sách Hoắc Nghiêm Đông để cho hắn ra lật xem, cũng không biết những ngày khổ cực của Hoắc Nghiêm Đông sắp đến.
Phần lớn Hổ Đầu binh đều phải đi. Tuy nói gần đây bĩnh sĩ Thiết Tí quân được ăn uống không tệ nuôi mập không ít, thế nhưng kỹ năng quân sự thì không thể sánh bằng Hổ Đầu quân. Muốn đem mấy quân nhân tài giỏi đó đi quả thật là phiền toái lớn.