Phu Quân Chết Trận Trở Lại

Chương 28: Chương 28: Thu nhận tiểu đệ








Edit + Beta: Cù lão bản

“Nhanh lên! Thôi phiền phiền nhiễu nhiễu đi! Là đàn bà sao? Chạy chậm như vậy!”

Thái Văn Đình tự mình cưỡi ngựa, đói bụng có người đưa thức ăn, khát có người đưa nước uống, lại làm như không nhìn thấy binh sĩ chạy theo có bao nhiêu khổ cực, thỉnh thoảng còn dùng mắng chửi để biểu hiện quyền uy của mình.

“Thái quân sư, các anh em chạy hai ngày tổng cộng mới ăn hai bữa cơm, có thế nào thì ngài cũng phải để chúng ta nghỉ ngơi… nghỉ ngơi một chút đi?” Có một người tính khí lớn, chịu không nổi nói với Thái Văn Đình, “Thân thể có rắn chắc mấy chạy như thế này cũng phế bỏ a!”

“Đúng vậy a! Có thế nào cũng phải cho chúng ta miếng cơm ăn chứ! Thời điểm chúng ta rời đi rõ ràng có mang theo lương khô a!”

“Đúng đấy đúng đấy!”

“Đúng cái rắm! Mang theo thì thế nào? Một ngày cho các ngươi ăn một bữa đã là tốt lắm rồi! Để ta xem xem tên nào nói a? Lôi ra đây để ta xem một chút dáng dấp ra sao!” Thái Văn Đình nói, “Hai người này không cho ăn cơm!”

“Ngươi!” Người vừa rồi lên tiếng nắm tay định vung quyền xông tới, lại bị Triệu Tam Canh đè lại, “Không được kích động!” Triệu Tam Canh nói: “Ngươi quên mất thời điểm chúng ta đi Đại thống lĩnh cùng Phó thống lĩnh đã giao phó thế nào sao?”

“Nhưng bọn hắn khinh người quá đáng rồi!”

Ăn ngon uống tốt, sau đó còn cưỡi ngựa chạy nhanh hơn bọn họ rất nhiều. Đám kỵ binh này chia thành hai nhóm, một nhóm chạy trước tìm khách điếm ngủ, ngày thứ hai đám binh sĩ bọn họ chạy đến thì đổi ca, nhóm thứ hai ngủ nhóm đầu tiên nhìn bọn họ chạy. Bị trông chừng như phạm nhân thì thôi đi, những người này ỷ vào việc cưỡi ngựa nên thường xuyên nghỉ ngơi. Nhưng bọn họ thì sao? Bọn họ ban ngày chạy suốt một đường còn chưa đủ, ban đêm còn bắt chạy tiếp! Còn không cho ăn no!

Đánh trận không chết ở trên chiến trường, chẳng lẽ muốn ở trên quốc thổ bị người mình ép chết đói?!

Triệu Tam Canh nói: “Đừng nóng vội, ta cảm thấy chúng ta còn có thể trở lại.”

Người kia nói: “Làm sao quay về? Từ sau khi Phương Đại đô thống đi thì cái người mới tới kia căn bản chỉ để ý tiền trong túi của hắn. Phó đô thống của chúng ta còn bị chèn ép không chen mồm được đây, càng khỏi nói Đại thống lĩnh cùng Phó thống lĩnh. Mẹ nó tức chết lão tử!”

Trương Ký nói: “Nhưng bây giờ chúng ta chọc giận bọn họ cũng không có quả ngon ăn. Ngươi có giận cũng đừng trút ra bây giờ, chờ đến khi thật sự quá đáng mấy huynh đệ chúng ta hãy lôi tên Đại thống lĩnh Thiết Tí quân ra làm thịt!”

Triệu Tam Canh nói: “Vậy càng phiền toái hơn. Làm thịt bọn họ chính là rước lấy phiền toái cho Đại thống lĩnh cùng Phó thống lĩnh. Người là chúng ta giết, nhưng thời điểm đó người bên trên nổi giận, lửa kia làm sao có thể chỉ đốt mỗi trên đầu chúng ta? Hơn nữa dù chúng ta có xử một đám đám tiếp theo không chừng cũng vẫn y như thế.”

Trương Ký nói: “Vậy làm sao bây giờ?! Chẳng lẽ thật sự phải đến cái chỗ Thiết Tí quân rách kia sao? Vậy ta thà rằng về nhà trồng trọt!”

“Mấy người các ngươi nói to nói nhỏ cái gì đó!”

Một tên tùy tùng của Thái Văn Đình cưỡi ngựa chạy lại đây, trong tay nắm cây đuốc nói. Đây là một tên đen gầy nói lắp, lại còn cố tình thích nói chuyện.

“Ta nói, nói cho các ngươi! Tốt nhất đừng có cái, cái ý đồ gì xấu! Điều các ngươi đến Thiết, Thiết Tí quân là mệnh lệnh của Đại, Đại đô thống! Đại đô thống, là, là ai a? Chính là con rể của tam, tam cữu công của Tiền, Tiền Đại thống lĩnh của, của Thiết Tí quân chúng ta a! Các ngươi nếu dám động, động tâm tư không nên động, đừng nói chỉ, chỉ mấy cái Hổ, Hổ Đầu binh nho nhỏ các ngươi, cho dù có là Dương Đại, Đại thống lĩnh, cũng đền, đền không nổi!”

(Cù: tóm tắt cho bạn nào không hiểu nhé. Đại thống lĩnh Thiết Tí quân là Tiền Quang Tổ, họ Tiền này có tam cữu công là Định Bá Hầu. Mà Đại đô thống Mạc Cương là thượng cấp của họ Tiền, của Hoắc Nghiêm Đông, Dương Hách và Thường Thắng, đồng thời cũng là con rể của Định Bá Hầu kia. Ngoài ra Định Bá Hầu còn có một người con gái là Quý phi, cho nên núi dựa của họ Tiền khá là lớn. Tui edit mà má nó muốn xách súng bắn bỏ cái tên vai phụ đã nói lắp còn lắm mồm này ghê!)

“Phế vật chó cậy thế chủ!” Hàn Trường An đợi tên nói lắp đi xa mới phun một ngụm, “Nghe ta nói này, chờ huynh đệ chúng ta đến đó liền giả bộ nôn mửa đi. Giả vờ đau đầu nhức óc không cho bọn họ như ý! Mẹ nó, lão tử nói bản thân không quen khí trời làm gì được lão tử!”

“Một mình ngươi giả vờ thì có ích lợi gì? Muốn giả vờ cũng là cả đám.” Triệu Tam Canh nói, “Ngươi có tin hay không, nếu chỉ có một mình ngươi giả bộ bọn chúng có thể ném ngươi qua một bên cho ngươi nằm đó chờ chết.”

“Đúng đó. Đám súc sinh này đều kẻ ăn tươi nuốt sống, làm gì thừa sức quản ngươi chết sống ra sao?”

“Vậy ta cũng giả bộ!” Trương Ký nói.

“Đúng, muốn làm cùng làm!” Những người khác bên cạnh cũng nói, “Quá lắm thì ăn roi, lão tử còn có thể sợ bọn họ hay sao?!”

Lấy mấy cái Binh trưởng làm dẫn đầu, tin tức lặng yên truyền ra cả đám, lại không có người nào đi mách lẻo với Thái Văn Đình. Đều là huynh đệ cùng sống sót chiến trường, lúc bình thường xung đột này nọ không phải không có, song thời điểm đối mặt ngoại địch dù không phải ruột thịt lại hơn hẳn anh em ruột thịt. Thời điểm như thế này không đoàn kết còn muốn chờ tới khi nào?!

Hai ngàn Hổ Đầu binh chăm sóc lẫn nhau cố gắng chống đỡ, một người tụt lại phía sau đều không có. Mà lúc này có người đã đến quân doanh Thiết Tí quân từ rất sớm.

Lương Hiểu Tài ở trong doanh địa Thiết Tí quân ẩn nấp một ngày một đêm thăm dò nội tình bên này. Đại thống lĩnh Thiết Tí quân tên gọi Tiền Quang Tổ, nguyên bản chính là một tên công tử bột du thủ du thực, ỷ vào cữu công của mình là Hầu gia mà xằng bậy làm càn. Kỹ thuật đầu thai rất tốt, thế nhưng bản lĩnh không có, khoác lác tra tấn người khác lại vô cùng thuần thục.

Mà cũng không đúng, kỹ năng tham tài vơ vét của người này rất khá. Cũng không biết quân lương bị khấu trừ nhiều hay ít mà trong Thiết Tí quân hiện nay còn lại chẳng được bao nhiêu người. Ngoại trừ một đám cực kỳ biết cách nịnh hót, còn có nhân thủ chuyên môn phụ trách an toàn thì cơ hồ không có một ai có trạng thái tinh thần tốt. Thân thể thì càng không cần phải nói, xanh xao vàng vọt lấy da bọc xương, thật giống như gió thổi một cái là ngã ngay lập tức. Nếu lúc này có ngoại địch chạy tới úp sọt bảo đảm chuẩn không cần chỉnh.

Lương Hiểu Tài một thân trang phục màu đen núp trong bóng tối, nghe từ trong doanh trướng lớn nhất ở đây truyền đến tiếng cười vui vẻ, còn xen lẫn giọng của nữ nhân. Hiển nhiên bên trong chẳng những có rượu có thịt còn có cả mỹ nhân, mà đêm qua thời điểm hắn đến nơi này cũng là tình cảnh như vậy.

Hàng đêm sênh ca, so sánh với quân doanh Hổ Đầu quân thì nơi này quả thực chính là hang ổ của đám cặn bã.

“Thái quân sư nói hắn đến, hức, đến đâu rồi?” Trong doanh trướng có một giọng nam lè nhè hỏi, vừa nghe âm thanh thì chính là cái tên Tiền Quang Tổ kia.

“Hồi Đại thống lĩnh, đã qua Trúc Thành, nhiều nhất ba ngày nữa sẽ về tới.”

“Hối, hức, hối thúc hắn! Đừng quên đám kia đến đây còn phải học, hức, học quy củ của Thiết Tí quân chúng ta.” Tiền Quang Tổ cười nói, “Ta còn trông cậy, hức, cậy vào bọn họ để thăng lên chức Phó, hức, Phó đô thống đây. Lần này ta có thể có cơ hội nở mày nở mặt trước mặt Tam cữu công của ta rồi. Hức!”

“Nhưng Đại thống lĩnh, tiểu nhân có một chuyện không nghĩ ra a.” Người kia nói, “Chúng ta bắt hai ngàn tinh binh của Hổ Đầu quân, chuyện này lỡ như có kẻ nào báo lên trên, thời điểm đó ngài rơi đài vậy phải làm như thế nào?”

“Chậc, ta nói ngươi nha Tiểu Đinh Tử, sao đầu óc ngươi vẫn chậm chạp như thế? Đám tiểu tử kia đều được tuyển chọn đàng hoàng, đã lập thành danh sách. Nhà của bọn chúng ở đâu, trong nhà có bao nhiêu người gia ta đều, hức, đều biết. Thời điểm đó bắt mấy tên giết gà dọa khỉ, vậy còn sợ bọn chúng tố cáo sao? Hừ! Bãi tha ma ở sau núi còn trống chỗ nhiều lắm đấy.”

“Đại thống lĩnh anh minh!”

“Đại thống lĩnh anh minh, tôi mời ngài một chén!”

“Đi! Lại lấy chút rượu thịt đến!”

Rất nhanh có người từ trong doanh trướng đi ra, Lương Hiểu Tài thấy thế lặng lẽ đi theo đến nhà bếp. Người kia tiến vào nhà bếp, thấy bên trong không có ai, trên bàn cũng không có thức ăn, nhất thời mắng to: “Mụ nội nó, người đâu? Rượu thịt sao cũng bị mất!”

Lương Hiểu Tài cười cười, sau đó chỉ thấy người kia lao nhanh đi tìm Tiền Quang Tổ: “Đại thống lĩnh, rượu cùng đồ ăn bên trong nhà bếp đều không thấy a!”

Tiền Quang Tổ “Bốp!” một tiếng nâng cốc rượu ném lên trên bàn: “Ngươi nói cái gì?! Mẹ nó, nhất định là do cái đám chó chết tham lam kia lén lút ăn vụng. Lục soát cho ta! Tìm ra được xem lão tử cho bọn chúng một trận nhớ đời như thế nào!”

Đột nhiên “Rầm!” một tiếng, chiếc bàn giữa phòng dường như bị hất đổ, bình rượu bát đĩa loảng xoảng rơi xuống đất, trong giây lát có người từ trong trướng vọt ra. Người này mặc thường phục không có mặc giáp trụ, khuôn mặt mập nị tròn quay bị ánh lửa chiếu lên trông y như đầu heo.

“Lục soát cho ta! Soát từng người một, ta thật muốn nhìn một chút xem là ai mẹ nó ăn gan hùm mật gấu dám trộm rượu thịt của lão tử!”

Tiền Quang Tổ nói xong đi về hướng nơi ở của binh lính, phía sau bình bịch đi theo một đám nịnh hót chờ xem trò vui. Lương Hiểu Tài thấy thế cấp tốc tiến vào lều trại, lật đông lật tây xem rốt cục có mấy loại đồ vật kiểu sổ sách gì đấy hay không.

Đêm trước hắn đã vào kiểm tra lều trại của tên Thái quân sư vương bát đản, hắn muốn tìm tìm xem có sổ sách gì hay không nhưng không tìm được. Đêm nay hắn muốn nhìn một chút xem trong doanh trướng Tiền Quang Tổ có hay không. Thứ như quyền lực chỉ có quyền lực càng cao hơn mới có thể chèn ép, mà muốn giải quyết triệt để vấn đề cướp binh thì phải giải quyết từ gốc rễ.

Một kẻ xấu xa đã trưởng thành, muốn trị hắn thì đi tìm cha mẹ và thượng cấp của hắn là vô dụng. Nếu cha mẹ và thượng cấp mà hữu dụng thì đã chẳng để con cái lớn thành cái kẻ xấu xa như thế, cho nên vào lúc này phương pháp hữu hiệu nhất chính là đưa dao cho kẻ thù của người xấu.

Mấy tên này tham lam nhiều như vậy, từ câu chữ trong lời nói đều có thể nghe được, không thể nào không có sổ sách để lưu lại. Nhưng mà Lương Hiểu Tài đem tất cả địa phương có thể lật đều lật lên hết, vậy mà vẫn không có.

Chẳng lẽ mấy tên này căn bản không ghi sổ?

Tiền Quang Tổ lúc này hô lớn: “Lục soát cho ta! Lục soát từng tên một!”

Bọn thủ vệ đường hoàng ra dáng không mất bao lâu đã lôi tất cả binh lính đang chuẩn bị nghỉ ngơi trong doanh địa ra. Những người bị túm lấy từng người đều không có tinh thần gì, bị lôi kéo ai cũng lảo đà lảo đảo. Bọn họ bị lôi ra ngoài quỳ thành một đám, có người chịu trách nhiệm đi ngửi từng người một. Một tên trong đó bịt mũi: “Thúi chết, cũng không chút mùi rượu thịt gì a.”

Tiền Quang Tổ nói: “Chắc chắn là đã giấu đi rồi, vào trong soát cho ta! Ta nói cho các ngươi biết, ai trộm bây giờ đứng ra gia còn có thể giữ lại mạng chó của các ngươi. Nếu như các ngươi dám giấu giếm, dám bao che không báo, xem lão tử làm sao thu thập các ngươi!”

Lương Hiểu Tài thầm nhủ ta bưng thịt bê rượu vào trong doanh trướng của Thái quân sư đây này, các ngươi ở bên đó tìm cái rắm? Lại đột nhiên nghe bên kia có người nói: “Đại thống lĩnh, trong người tên này có giấu màn thầu!”

Tiền Quang Tổ không nói hai lời liền qua bên kia đạp một cước lên tên trộm màn thầu: “Nói! Có phải là mày trộm không?!”

Người kia ngược lại là một người có cốt khí, bị đá cũng không rên một tiếng, chỉ đau lòng nhìn bánh màn thầu bị Tiền Quang Tổ dùng chân nghiền nát, sau đó nói: “Ta không có.”

Tiền Quang Tổ kéo áo đối phương lôi lên: “Còn dám nguỵ biện? Ngày hôm nay ta không cho các ngươi ăn màn thầu, vậy màn thầu này từ đâu tới? Kéo ra sau núi chôn sống cho ta!”

Lập tức có người đáp: “Dạ!”

Hai tên thủ vệ đi lên túm người kia lôi đi, những người khác quỳ trên mặt đất lại không có một ai dám phản kháng. Lương Hiểu Tài không khỏi nghĩ đến mấy lời mình nghe được bên ngoài lều trại vừa nãy. Tên Tiền Quang Tổ này cũng không biết đã chôn sống bao nhiêu người.

Tay hắn theo thói quen siết chặt mấy lần, nhưng không có thật sự kích động đến mức chặt Tiền Quang Tổ ra làm tám khúc. Hắn chỉ theo chân hai tên thủ vệ kia đi đến bãi tha ma phía sau núi. Nơi này Lương Hiểu Tài thật sự chưa từng tới. Hắn thấy hai tên thủ vệ kia đi đến đây rồi trực tiếp đẩy người kia vào một cái hố. Hóa ra còn đào hố sẵn luôn cơ đấy.

Bên cạnh có một tên cầm cây đuốc hỏi: “Nha, tiểu tử này sao lại chọc phải Đại thống lĩnh của chúng ta vậy?”

Hai tên thủ vệ nói: “Một thằng nhãi con mà cũng dám trộm cắp.”

Tên cầm đuốc “Hừ” một tiếng: “Lá gan thật to. Chôn!”

Người bị chôn dường như cũng không muốn sống, nghe nói bản thân bị chôn mà vẫn thờ ơ không động lòng. Lương Hiểu Tài đang cân nhắc xem người này đến cùng là đang suy nghĩ gì thì hai tên thủ vệ kia mỗi người cầm một cái xẻng sắt bắt đầu lấp đất.

Hai tên thủ vệ đứng cạnh mép hố, còn người bị chôn chỉ thừ người ngồi trong hố, theo bản năng dùng quần áo che mặt lại. Lương Hiểu Tài nghĩ thầm đây là chuyện quỷ gì đây? Không có dục vọng cầu sinh như thế sao? Nào ngờ người kia đột nhiên nắm chặt chân một tên thủ vệ mạnh mẽ kéo hắn, tên thủ vệ kia trượt chân trực tiếp rơi vào hố.

“Mẹ nó, hai người các ngươi sững sờ cái gì, còn không mau kéo ta ra ngoài!” Tên thủ vệ rơi vào hố gọi.

Biến cố nảy sinh, một tên thủ vệ khác cùng tên cầm đuốc xông lên muốn giúp đỡ người này, Lương Hiểu Tài thấy thế trong nháy mắt từ bên hông rút ra con dao phay thó được lúc vào nhà bếp trộm rượu thịt. Con dao mang theo âm thanh xé gió trực tiếp cắt đứt cuống họng tên cầm đuốc. Lương Hiểu Tài cũng không ngừng lại, tiến lên đánh gục một tên thủ vệ khác, chỉ nghe “Rắc!” một tiếng, người kia không còn thở nữa. Động tác nhanh nhẹn đến mức không đủ thời gian để đốt một ngọn đèn!

Tên thủ vệ bị lôi vào đáy hố trong nháy mắt bị doạ tiểu trong quần, quỳ xuống: “Đại hiệp tha mạng! Đại hiệp tha mạng!”

Lương Hiểu Tài kề dao lên cổ tên thủ vệ: “Đến, nói một chút, Đại thống lĩnh của các ngươi tham ô nhiều tiền như vậy, có ghi lại sổ sách gì hay không?”

Tên thủ vệ bị hỏi đến cứng đờ, hắn nào dám nói a. Lương Hiểu Tài liền dùng sức đè dao lên cổ hắn: “Ta đếm đến ba nha, hai, ba…”

Thủ vệ còn đang muốn hỏi tại sao không đếm từ một vậy thì cảm giác đau đớn trên cổ liền rõ ràng hơn. Hắn bị doạ giật cả mình: “Có có có có! Đừng giết tôi, van cầu ngài đừng giết tôi!”

Lương Hiểu Tài hỏi: “Biết giấu ở đâu sao?”

Thủ vệ gấp đến bật khóc: “Tôi đây thật không biết. Việc này đều có người phụ trách, tôi chỉ là một thủ vệ nho nhỏ làm sao bọn họ để cho tôi biết được.”

Lương Hiểu Tài hỏi: “Thật?”

Thủ vệ định gật đầu lại không dám gật đầu. Lương Hiểu Tài thu dao về, thủ vệ mạnh mẽ thở phào nhẹ nhõm. Một giây sau lại nghe “Rắc!” một tiếng, hắn không bao giờ mở miệng nói được nữa.

Cái người thiếu chút nữa bị chôn sống cứng đờ người ngồi trong hố không động đậy một chút nào. Lương Hiểu Tài không ngờ rằng người này không bị chuyện chôn sống hù mà bị mình dọa sợ.

Lương Hiểu Tài hỏi: “Còn không đi?”

Người kia khẽ cắn răng, đột nhiên đứng lên “Phịch!” một tiếng quỳ trước mặt Lương Hiểu Tài: “Không biết tại hạ có thể được biết tôn tính đại danh của ân nhân hay không?”

Lương Hiểu Tài “Hừ” một tiếng: “Có cơ hội chạy thì nhanh chóng chạy, lại nói biết tên ta cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.”

Người kia nói: “Có chạy cũng không có chỗ có thể đi. Nếu như ân nhân không ngại, đời này Tô Vấn Thanh nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài để đền ân cứu mạng!”

Lương Hiểu Tài: “Ta dựa vào cái gì để tin ngươi?”

Tô Vấn Thanh nói: “Ta biết sổ sách ngài nói ở nơi nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.