❤Người convert: athanh321 (wikidich)❤️
❤Editor: Ri_liam (wattpad)❤️
“Nàng làm sao vậy?”
“Ta cũng không rõ nữa. Từ sau lần dẫn đứa bé đi, thì trở nên như vậy.”
Tuy sư phụ và sư thúc Lý Phong Hoa miệng đang nhai thức ăn, nhưng ánh mắt vẫn lặng lẽ quan sát người đang ngồi trước mắt.
“Thê chủ, con bé này lại lãng phí thức ăn ta nấu.”
Sư thúc Liễu thị của Lý Phong Hoa giương mắt nhìn lên bàn, các món ăn ông đã tốn thời gian nấu nướng hiện đang bị Lý Phong Hoa dùng đũa gắp trái gắp phải, làm rơi vãi hết lên bàn. Lý Phong Hoa dường như không hề hay biết, hết lần này đến lần khác bỏ vào miệng, xem như đã ăn, lại tiếp tục miệt mài ăn cơm không. Liễu thị và thê chủ nhà mình nhìn đến đau lòng.
“Thê chủ, bà nhìn xem, hai mắt Lý Phong Hoa đờ đẫn, rõ là đang thất thần. Ăn có một bữa cơm mà thở ngắn than dài, thở dài tận trăm lần. Đây không phải là có chuyện lo lắng sao?” Liễu thị cuối cùng nhìn không nổi nữa, thì thầm với thê chủ của ông. Thê chủ của Liễu thị lắc đầu: “Chuyện của người trẻ thì người trẻ tự có chủ trương của riêng mình. Chúng ta ăn cơm thôi.” Liễu thị vốn dĩ không nhịn được muốn hỏi chuyện Lý Phong Hoa, nhưng nghe câu trả lời của thê chủ, ông đành phải nuốt xuống những lời sắp sửa nói ra.
Dọn xong bát đũa, trong lúc ngẩng đầu vô tình nhìn về phía đình viện. Cứ thế này, lòng ông lại rối rắm. Ôi mạng sống của ta. Để nuôi lớn bảo bối thật không dễ, thế mà tên đần Lý Phong Hoa lại cầm kéo cắt đi. Liễu thị trơ mắt nhìn Lý Phong Hoa cầm một cây kéo lớn, cắt đi những bông hoa Tử Uyên mà ông đã vất vả chăm sóc, không nhịn được nước mắt rơi đầy mặt. Nếu không vì thê chủ nhà mình đã dặn dò trước, trong lúc này không nên so đo cùng Lý Phong Hoa, ông đã sớm... Ông oán hận cụp mắt, rửa chén một cách tuyệt vọng, sống chết ngăn bản thân nghĩ về bảo bối của ông.
Lý Phong Hoa cảm thấy tháng ngày thấm thoắt vụt qua, thời gian như nước, trong nháy mắt nàng quay người mà thế gian đã trôi qua hơn một tháng. Khi đã lấy lại tinh thần nhìn cuộc sống đang diễn ra xung quanh mình, nàng mơ hồ cảm thấy kì lạ. Tuy nhiên, hiện tại nàng vẫn chưa chỉ ra được kì quái chỗ nào.
“Ông đừng buồn. Hoa nào mà chẳng đến lúc tàn. Tương lai chúng ta cùng trồng lại là được.”
Sư thúc không biết do đâu mà mỗi lần gặp nàng đều tỏ ra rất thương tâm và tức giận. Nàng sờ sờ đầu khó hiểu cho đến khi nàng nghe sư phụ khuyên sư thúc của mình mới chợt nhận ra. . Ngôn Tình Sủng
“Đúng rồi, hoa trong đình viện đã biến đâu mất rồi?” Nàng nhớ lúc trước sư thúc trồng rất nhiều chậu cây trong đình viện. Sư phụ còn hảo tâm chỉ nàng xem những chỗ khác. Nền nhà sao lại hỏng rồi? Bậc cửa đâu sao không thấy?
Sư phụ khóc không ra nước mắt trả lời: “Ngươi nói sẽ giúp sư thúc làm việc, nhưng không cẩn thận dùng quá nhiều sức làm nền nhà bị đập thủng...Ngươi đi lại vấp quá nhiều lần, bậc cửa đều bị ngươi san phẳng, còn đâu bậc cửa? Ngươi nói muốn giúp vi sư tưới hoa, cuốc cỏ dại, cuối cùng ngươi cắt trụi hết hoa. Hoa nhi, ngươi có thể nói cho vi sư biết rốt cuộc là gần đây đầu ngươi có bị va chạm ở đâu không?”
Sau khi im lặng nghe sư phụ nói, Lý Phong Hoa cười ngượng ngùng, vò đầu bứt tóc, chậm rãi trả lời: “Sư phụ, có một việc mà con đã giấu hai người lâu rồi, hiện tại không thể không nói. Con cũng không biết xấu hổ lại đi giấu hai người.” Lần đầu tiên thấy nàng nghiêm túc như thế, Liễu thị và sư phụ của mình nhìn nhau, cũng đoán được đó là một sự tình rất nghiêm trọng.
Sư phụ Lý Phong Hoa trầm mặc gật đầu.
“Ừ, ngươi nói đi. Nếu có thể, vi sư sẽ giúp ngươi.”
Nàng quỳ trước mặt hai vị lão nhân, Trịnh trọng dập đầu hai cái.
Màn đêm buông xuống, các hộ gia đình đều thắp nến, đèn lồng giăng kín, đường phố nhộn nhịp người qua lại, nhất thời náo nhiệt hẳn lên.
Khi Lý Phong Hoa đi ngang qua cửa hàng nhỏ chuyên bán son phấn, nàng đặc biệt ghé lại. Son phấn ở đây là loại tốt nhất trong thị trấn, nhiều công tử gia đình giàu có đều đến đây mua. Nàng nhìn hồi lâu, thấy phía trong cửa tiệm toàn là đàn ông, còn có đàn ông che mặt bằng vải lụa mỏng, nàng đứng ở cửa do dự hồi lâu. Dù là nữ nhưng kiếp trước nàng không có dùng mĩ phẩm, những lúc không cần trang điểm thì nàng cũng không trang điểm, huống chi là mua mỹ phẩm. Từ khi đến thế giới này, tuy nàng đã mua rất nhiều món quà nho nhỏ cho Nam Lạc, nhưng chưa từng tặng son phấn hay thứ gì tương tự. Thẳng thắn mà nói, nàng không biết phải chọn thế nào, đối với mấy loại phấn ở kiếp trước đã đủ làm nàng nhức đầu, lúc này nhìn đến son phấn đầu nàng càng đau hơn.
Nhân viên của cửa hàng thấy nàng đã đứng ở cửa được một thời gian, nhận định vị này là khách hàng tiềm năng nên vội vàng đi ra thăm hỏi nàng, sau đó lôi kéo nàng vào thẳng bên trong. Lúc nàng bước vào, một đám đàn ông đang chọn lựa đồ tò mò nhìn qua, trong mắt có vẻ thích thú. Lý Phong Hoa biết có rất nhiều ánh mắt tập trung trên người mình, nàng cũng rất sợ hãi khi bị nhìn như vậy, phía dưới chân run lên. Không còn cách nào khác, nàng chỉ đành giả vờ bình tĩnh, từng bước tiến lên: “Tiểu nhị, ở đâu có loại phấn nào mùi không nồng nhưng dùng tốt không?” Nàng và Nam Lạc đã không gặp nhau ba năm, người đó đã thay đổi không ít, khoác lên mình những màu sắc diễm lệ mà trước kia luôn xem thường, nhưng nàng vẫn muốn mua thứ gì đó thơm dịu tặng hắn. E rằng, hắn sẽ ném nó ra cửa. Nàng cười khổ bất lực. Nhân viên tiệm nhìn nàng đầy kinh ngạc, khách đến tiệm mua phấn thường chọn loại có mùi thơm, rất ít người chọn loại không mùi. Dù vậy, hắn ta vẫn vội vã lôi ra từ trong ngăn kéo những hàng ván gỗ đầy phấn: “Cô nương, ngài chọn cho phu quân sao? Cái này không tồi đâu, rất nhiều quan lại quyền quý đã mua và ai cũng khen hết.” Nàng cuối người xuống, lấy hai ba cái ra so sánh, nghiêm túc lựa chọn.
Sau lưng nàng, có một người đàn ông đang đứng. Trên mặt hắn không có lụa mỏng che chắn, ngũ quan tuấn mỹ, cả người tỏa ra khí chất thanh nhã như hoa sen trong màn mưa bụi, đôi mày thanh tú hơi hơi nhướn lên, nhưng thần sắc lạnh lẽo như gió Bắc tháng giêng. Trên tay người đàn ông còn ôm một đứa trẻ. Đứa trẻ này dường như bị một đám người chen chúc mua đồ làm cho hứng thú, không ngừng rướn cổ nhìn vào đám đông.
“Xán Anh, chúng ta đi thôi.”