Phu Quân, Kiềm Chế Chút!

Chương 21: Chương 21: Ai mới là người đứng sau tội ác




Bùi Cẩn cực kỳ buồn bực, sáng hôm sau vừa thức dậy đã trưng ra một khuôn mặt u sầu. Nhan Thế Ninh nhìn ánh mắt u oán của hắn, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không có phúc hậu nở nụ cười.

Bùi Cẩn nhìn nàng vui sướng khi người gặp họa thì càng thêm oán giận, nhưng rất nhanh hắn lại cười, “Có câu trốn được đầu tháng không trốn được ngày mười lăm, hì hì, ta không vội.”

Nhan Thế Ninh nghĩ cũng đúng, trợn mắt nhìn hắn ấp úng uống trà, sau khi nghĩ đến cái gì, ánh mắt đảo qua đảo lại, thấy bốn bề vắng lặng thì đè thấp âm thanh hỏi: “Huynh nói xem, thích khách là do ai sai khiến?”

Bùi Cẩn nhìn nàng, có chút buồn cười: “Không cần phải để ý như vậy, ở đây không có người đâu.”

Nhan Thế Ninh nghĩ đến chuyện toàn bộ vương phủ đều nằm trong tầm khống chế của hắn thì cảm thấy vừa rồi mình cẩn thận như vậy quả thật là dư thừa. Nhưng dù sao cẩn thận một chút cũng không phải việc xấu: “Vậy huynh nói xem sẽ là ai chứ?”

Ngón tay Bùi Cẩn tùy ý vẽ vài vòng trên mặt bàn, cũng không trả lời, chỉ hỏi ngược lại: “Nàng nói xem?”

Nhan Thế Ninh mấp máy miệng, nói: “Ai cũng có thể.”

“Nói rõ xem.” Bùi Cẩn nhìn ánh mắt nàng sáng lên, vô cùng thích thú.

“Thích khách vừa ám sát bệ hạ lại vừa ám sát hoàng tử, đây là muốn chém tận giết tuyệt hoàng thất của Diên quốc, làm Diên quốc đại loạn! Đây là nhằm vào toàn bộ Diên quốc. Như vậy ai có thù với Diên quốc lại có bản lĩnh để đến đây ám sát chứ? Hiềm nghi lớn nhất chắc là thế lực của các nước thù địch!”

Bùi Cẩn gật đầu, “Phân tích có lý.”

Lông mày Nhan Thế Ninh nhướng lên, lại nói: “Nhưng mà, ở đây lại xuất hiện một nghi vấn. Nếu là thế lực của các nước thù địch, tại sao lại rõ ràng cách bố trí trong cung đến vậy? Dù sao cũng không đến mức là mật thám của địch quốc chui vào hoàng cung đâu.”

“Ừm, chuyện này rất không có khả năng, phụ hoàng sẽ không cho phép bên cạnh người có bất cứ mối đe dọa nào!” Cũng không biết nghĩ tới điều gì, trong đôi mắt của Bùi Cẩn hiện lên một tia sáng u ám.

Nhan Thế Ninh lại cười nói: “Điểm này huynh và ông lại rất giống nhau.”

Bùi Cẩn sửng sốt, sau đó khẽ nở nụ cười: “Dù sao cũng là cha con.” Lập tức lại nói, “Nếu không phải là địch quốc gây nên, vậy nàng cảm thấy sẽ là ai?”

Nhan Thế Ninh lắc đầu, nói: “Ta không thể xác nhận được, nhưng ta cảm thấy ai cũng đều có thể cả.”

“Nói một chút xem.” Bùi Cẩn bắn cho nàng một ánh mắt khích lệ.

Nhan Thế có hơi do dự, nhưng khi nàng vô ý ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Bùi Cẩn thì nở nụ cười “Thật ra huynh cũng đã có phát hiện gì rồi đúng không?”

Bùi Cẩn gật đầu, “Nhưng mà ta còn muốn nghe nàng nói một chút, không phải tiểu sư tử của ta thích nhất là suy luận phá án sao. Nàng cứ nói với ta, lý do của từng khả năng.”

Nhan Thế Ninh thấy hắn nói vậy, thả lỏng, cũng không kiêng dè gì nữa, “Theo ta nghĩ, Thất Vương là đáng nghi nhất. Mặc dù hắn dũng cảm cứu bệ hạ thiếu chút nữa mất mạng, nhưng ai có thể nói đó không phải là khổ nhục kế? Hiện nay hắn cùng Thái tử tranh đoạt ngôi vị hoàng đế rất kịch liệt, hắn liều mình như vậy, khẳng định là đã chiếm được hảo cảm của bệ hạ. Huống chi, huynh xem, lúc thích khách ám sát bệ hạ cũng có kẻ ám sát Thái tử và huynh, nhưng chẳng có ai ám sát hắn, đây không phải là điều đáng ngờ sao? Ta nghĩ, hắn sẽ nghĩ thế này, hai thích khách ám sát huynh và Thái tử, nếu thuận lợi thì không còn gì tốt hơn, nhưng nếu không thành công cũng không hề gì, dù sao mục đích chủ yếu của hắn cũng chỉ là xả thân cứu bệ hạ.”

Bùi Cẩn nhấc ấm nước rót hai chén trà, trong tiếng nước chảy, hắn gật đầu nói: “Quả thật Thất ca rất đáng ngờ, nhưng theo hiểu biết của ta về y, nếu thích khách thật sự do y an bài, y sẽ không để lại bất kỳ điều gì khả nghi.”

Nhan Thế Ninh chớp mắt cười, “Ta định nói đến khả năng thứ hai, Thất vương bị người khác hãm hại.”

“Vậy cũng không chắc chắn, nói không chừng là y cố tình để lộ ra sơ hở này để người ta nghi ngờ.” Bùi Cẩn cười nói, “Thật thật giả giả, hư hư thật thật, đó là thủ đoạn của Thất ca thường chơi đùa.”

Nhan Thế Ninh nhớ tới ánh mắt lúc nào cũng ngạo mạn lạnh lùng như rắn độc của Thất vương gia, trong lòng liền có chút bài xích không rõ.

Nàng nhớ tới lần đầu tiên vào Kinh Thành tham dự cung yến, đi ngoài trở về bị lạc đường, trong lúc tìm kiếm không cẩn thận đụng phải Bùi Chương, hắn khi đó, từ trên cao nhìn xuống mình, chau mày lại, vẻ mặt chán ghét.

“Đang nghĩ gì vậy?” Bùi Cẩn nhận ra nàng đang thất thần.

Nhan Thế Ninh bĩu môi nói: “Ta không thích Bùi Chương, cảm thấy người này thật đáng sợ.”

“Còn đáng sợ hơn ta sao?” Bùi Cẩn vội nắm bắt cơ hội trêu ghẹo.

Nhan Thế Ninh lườm hắn, “Không, huynh đáng sợ hơn hắn nhiều.”

Đó là một lời nói thật, tuy Bùi Chương làm người ta vừa thấy đã phải rụt rè, khiến người ta cảm thấy tâm cơ khó lường, nhưng so với Bùi Cẩn thì vẫn hơi yếu hơn. Bởi vì vẻ đáng sợ của Bùi Chương đều lộ ra hết ở ngoài mặt, như vậy người ta vừa thấy hắn sẽ sinh lòng cảnh giác, nhưng Bùi Cẩn thì vẻ ngoài lại quá dịu dàng hiền lương, làm cho người ta nảy sinh cảm giác gần gũi không hiểu rõ, muốn đến gần, không hề phòng bị.

Mà qua lại với hắn từ nhỏ đến lớn, Nhan Thế Ninh bị tính kế nhiều lần như vậy không có lý do gì để nghi ngờ mức độ đáng sợ của thằng nhãi này.

Bùi Chương tâm cơ khó lường, Bùi Cẩn nhà huynh từ đầu đều đã nhìn ra hắn có tâm cơ gì, huynh nói xem, rốt cuộc là ai đáng sợ!

Bùi Cẩn nhìn Nhan Thế Ninh lại đang nghiến răng, dường như rất vui vẻ, sau đó hỏi: “Nếu nàng có thể lựa chọn, nàng bằng lòng gả cho ta hay thất ca?”

Huynh muốn gả cho người đáng sợ, hay là muốn gả cho người đáng sợ hơn nữa?

Nhan Thế Ninh nhìn bộ dạng cợt nhả của hắn, khoanh tay cầm khối bánh ngọt nhét vào miệng hắn, hung hăng nói: “Ăn đi!”

Bùi Cẩn quét mắt nhìn vành tai đang đỏ lên của nàng, vui vẻ nói: “Còn nữa mà, nói tiếp đi.”

Nhan Thế Ninh suy nghĩ, đúng vậy, vừa rồi còn nói chuyện thích khách mà, sao mới một lát đã nói đi đâu vậy ----Thôi đi, dù sao nói chuyện với hắn luôn có thể bị lạc đề.

“Người bị tình nghi thứ hai, đương nhiên là hoàng hậu nương nương và thái tử. Bọn họ phái thích khách để giá họa. Huynh xem, Thái tử và huynh đều bị ám sát, nhưng Thất vương gia lại chẳng hề gì, điều này chứng minh cái gì? Ám sát bệ hạ và các hoàng tử khác, hướng mũi nhọn về Thất vương gia, tính toán thật hay. Chỉ tiếc có lẽ bọn họ không thể ngờ Thất vương gia sẽ xả than cứu bệ hạ, đành phải hoà nhau một ván.

“Để diệt trừ địch thủ, tự mình mạo hiểm…Hoàng hậu nương nương quả thật là vì lợi ích của mình không tiếc bất cứ giá nào. Nhưng mà, chỉ để giá họa cho Thất Vương mà bày ra cái bẫy lớn như vậy, đi ám sát phụ hoàng, hành vi này có chút không giống với hoàng hậu nương nương. Nàng nghĩ xem, ngộ nhỡ thất ca không thể ngăn được một kiếm kia, phụ hoàng…Như vậy thì hậu quả sẽ thế nào? Là đôi bên vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mà rơi vào tình trạng chém giết điên cuồng, hiện giờ thế lực đang ngang nhau, hoàng hậu cũng không nắm chắc, chắc là sẽ không đưa ra hạ sách này.”

Nhan Thế Ninh sau khi cân nhắc, cảm thấy Bùi Cẩn nói rất có lý, không khỏi liếc xéo, thằng nhãi này đều rõ mỗi người bọn họ như ngón tay vậy!

“Còn gì nữa không?” Bùi Cẩn lại nói.

Nhan Thế Ninh nhấp một ngụm trà, nói: “Người khả nghi thứ ba là ở phủ Quốc Công.”

Bùi Cẩn chợt nhíu mày, hắn cũng không ngờ Nhan Thế Ninh cũng nghĩ đến chỗ này.

“Sau khi mấy thích khách kia bị bắt liền tự sát, chứng minh bọn hắn là tử sĩ, quyết tâm ôm cái chết tới đó, mà muốn nuôi dưỡng những tử sĩ này thì cần phải có thế lực thật lớn. Lúc đầu ta còn nghi ngờ La phi, nhưng nghĩ lại nhà mẹ bà ta cũng không có quyền thế gì lớn nên liền loại bỏ.”

Bùi Cẩn nghe nàng nói tới đây, lắc đầu nói: “Chỗ này nàng nghĩ hơi đơn giản rồi. Cho dù La phi không quyền không thế, nhưng nếu Tiểu Thập Tam có thể trèo lên ngôi vị hoàng đế thì quyền thế sẽ lớn hơn. Có một số người sẽ bằng lòng đánh cuợc một lần.”

“Ý của huynh là, La phi cũng đáng ngờ?” Nhan Thế Ninh mở to hai mắt, có hơi hoảng hốt, bởi vì hôm qua vừa gặp mặt, nàng cũng có ấn tượng không tệ với La phi, một phụ nữ mềm yếu dịu dàng, ánh mắt có chút bi thương, nhìn không ra chút dã tâm nào, hơn nữa Tiểu Thập Tam cũng quá mức ----- khụ khụ, đần độn, ai lại đặt cược trên người nó chứ!

Bùi Cẩn nhìn ra tâm tư của nàng, cười nói: “Không phải ta có ý đó, ta chỉ muốn nói cho nàng biết, nàng chỉ bởi vì La phi không quyền thế mà liền loại trừ khả năng này thì thật quá đơn giản, có đôi khi, bề ngoài không quyền thế cũng chẳng đại biểu cho sự thật không quyền thế.”

Nhan Thế Ninh nghe lời này, lòng khẽ động, nàng nhìn Bùi Cẩn, mang theo chút tò mò lại có chút do dự hỏi: “Vậy còn huynh?”

Huynh, cũng không có quyền thế mà!

Hai tròng mắt Bùi Cẩn trong suốt sáng ngời, luôn hàm chứa ý cười, bao gồm cả hiện tại. Hắn cầm tay Nhan Thế Ninh đặt trên bàn, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó mở lòng bàn tay nàng viết lên một chữ:

“Có.”

Nhan Thế Ninh vốn đang vì tê ngứa mà định rút tay về, đến khi nhìn thấy chữ đó, tay cũng đều cứng lại, nàng ngẩng đầu nhìn Bùi Cẩn, nhưng trên mặt hắn chỉ có nụ cười dịu dàng.

Gió nổi lên ngoài cửa sổ.

Nhan Thế Ninh còn có chút thẫn thờ, lại nghe bên tai truyền đến tiếng cười êm dịu: “Nàng xem, nàng lại bị lừa rồi.”

“…” Nhan Thế Ninh nhìn người trước mặt cười đến mức đáng đánh đòn, tức đến thở ra hơi, tảng đá trong lòng lại được thả xuống.

Đồ vô lại! Uổng công vừa rồi nàng còn tưởng nếu hắn thật sự muốn làm gì, nàng có thể vì hắn làm chút gì đó!

Thật khó ưa!

Bùi Cẩn thấy dường như nàng đang tức giận, kéo nàng qua ngồi trong lòng mình, vội vàng dỗ dành, “Được rồi được rồi, nói đùa với nàng thôi! Đến đây, nàng nói tiếp đi! Phủ Quốc Công cũng có động cơ vạch kế hoạch ám sát này, hơn nữa ám khí của tên thích khách ám sát ta lại bị ta làm trật mũi kiếm, cũng có chút yếu đi, cho nên, rất có khả năng kẻ đó chỉ là giả ám sát với ta, nói cách khác, rất có khả năng thích khách thật sự là do Quốc Công an bài. Nhưng điều này cũng có chỗ đáng ngờ, chính là vì sao không ai ám sát thất ca. Nếu thật sự là Quốc Công gây nên, ông ta không có lý do bỏ qua thất ca. Cho nên điểm này cũng cần phải bàn bạc lại.”

Nhan Thế Ninh bị hắn ôm, lại chiếm không ít tiện nghi, nhưng nàng cũng không nhàn rỗi bận tâm đến chuyện đó, Bùi Cẩn phân thích quá thu hút, “Vậy theo như huynh nói, ai cũng đều có khả năng, ai cũng đều không thể, vậy rốt cuộc thích khách là do ai phái tới?”

Bùi Cẩn nắm lỗ tai nàng, thổi một ngụm khí, “Nàng còn quên một người.”

Nhan Thế Ninh nghiêng đầu tránh đi, “Ai cơ?”

Kẻ khả nghi đều bị kể ra hết rồi, còn ai nữa đâu?

“Phu quân của nàng!” Bùi Cẩn nói một cách thoải mái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.