Hỗn loạn vẫn tiếp tục, càng ngày càng nhiều người xông vào chém giết lẫn nhau.
Bùi Chương vẫn tiếp tục cố gắng giải thích, nhưng bên ngoài ngổn ngang, Diên Đế cũng không còn kiên nhẫn nghe hắn nói nữa, chỉ dùng ánh mắt âm lãnh như đang nhìn người chết quét qua hắn một lần.
Một khi xảy ra giết chóc, tội mưu phản liền như ván đã đóng thuyền!
Để tránh ngoài ý muốn, một nhóm thị vệ đi cùng với Diên Đế vào phủ Hiền vương, số còn lại ở ngoài hộ giá. Mắt thấy tình thế bên ngoài ngày càng mất khống chế, Diên Đế liền truyền khẩu dụ… Lập tức khống chế toàn bộ người của phe Thất vương! Khi nhận được tin thị vệ phát hiện ra một đám nhân sĩ khả nghi trong đám người phe Thất vương và số lượng lớn binh khí xung quanh phủ Thất vương, Diên Đế lập tức cho Bùi Chương một cái bạt tai!
“Ngươi còn dám nói mình vô tội!” Diên Đế lạnh giọng quát.
Bùi Chương thấy những người kia bị một lưới hốt gọn đến đây, chỉ cảm thấy dù có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch! Hắn vì muốn bắt lão Cửu nên mới bảo người của mình chuẩn bị sẵn sàng, ai ngờ, không tìm được chứng cứ ở chỗ lão Cửu, ngược lại người của hắn lại thành chứng cứ mưu phản!
Nhớ tới mệnh lệnh “Tất cả võ trang đầy đủ, tùy thời hành động!”, Bùi Chương thực sự muốn quất chết chính mình! Thật là trộm gà không được còn mất nắm gạo, không những tiền mất tật mang, mà còn liên lụy đến cả tính mạng của mình!
Giờ khắc này, cả người Bùi Chương lạnh toát, hắn chỉ biết mình xong rồi! Hoàn toàn xong rồi!
…
Chuyện phát triển đến giờ, đã biến thành một ván cờ!
Mà ván cờ này, Bùi Chương lại thua thảm!
Diên Đế luôn mập mờ về vấn đề truyền ngôi… Tuy bề ngoài cực kỳ lạnh nhạt với Bùi Chương, nhưng thực tế lại chặt đứt khả năng kế vị của Bùi Cẩn, Bùi Chương lại không biết chân tướng, nên sinh lòng sợ hãi, sau đó xảy ra chuyện của Trắc phi, hắn lại càng thêm lo lắng. Vì đoạt được vị trí kia, hắn liền bắt đầu thiết kế hãm hại Nhan Thế Ninh và Bùi Cẩn trong thọ yến của Diên Đế! Chỉ tiếc, cuối cùng âm mưu này lại bị nhìn thấu, Diên Đế cũng không xử phạt Bùi Cẩn! Kết quả này càng khiến Bùi Chương bất an hơn, bởi vì khi đó Bùi Cẩn đã có hoàng tự, mà hắn thì không có, cho nên Bùi Chương lại bắt đầu bày ra âm mưu mới!
Đúng lúc này, vì muốn dò xét hai người con trai, Diên Đế cũng bắt đầu bày bố thế cục! Ván cờ này rất tinh diệu, rất kinh tâm, ai vừa có tà niệm sẽ gặp vạn kiếp bất phục! Đáng tiếc, ván cờ này lại bị tiết lộ ra ngoài!
Bùi Chương cài người của mình vào bên cạnh Diên Đế, người kia tiết lộ tin tức ra ngoài, vì vậy, ván cờ của Diên Đế bị phá hủy triệt để!
Biết rõ chân tướng nên Bùi Chương liền bất động, sau đó chờ Bùi Cẩn động, nhưng Bùi Cẩn cũng không động, vì vậy, hắn nóng nảy, sau đó mới nghĩ ra một âm mưu khác, hãm hại Bùi Cẩn tạo phản! Nhưng nhiều lần hãm hại đều vô ích, hơn nữa thái độ của Diên Đế lại ái muội, hắn nhất định phải chặt đứt mọi hậu hoạn! Hắn dứt khoát dẫn dụ Diên Đế ra ngoài, sau đó giết sạch hết thảy! Nói như vậy, đến cuối cùng Bùi Cẩn chính là loạn thần tặc tử, Diên Đế cũng là bị Bùi Cẩn giết chết, mà Bùi Chương hắn, có công hộ giá, tru sát phản tặc, là nhân sĩ trung nghĩa! Sau đó, chuyện hắn đăng cơ làm đế cũng là đương nhiên!
Một ván cờ âm hiểm, tán tận lương tâm biết bao!
Hợp lý không chê vào đâu được!
Cho nên Diên Đế tin! Dù có còn điều gì không giải thích được, nhưng tình cảnh hỗn loạn, trong cơn thịnh nộ, Diên Đế cũng lựa chọn xem nhẹ, không đếm xỉa đến! Hiện tại, điều duy nhất có thể xác định chính là Bùi Chương muốn giết cha, giết em, mưu đồ soán vị! Đáng giận!
Thấy Diên Đế đằng đằng sát khí, Bùi Cẩn lại thõng mí mắt xuống.
Gió đêm lay động quần áo trên người, nhưng tâm của hắn lại phẳng lặng như gương. Tất cả mọi người đều tin mọi việc là do Bùi Chương làm loạn, chỉ có hắn biết đây đều là nước cờ của hắn.
Mọi người đều tin là Thất vương âm mưu làm phản, nhưng bọn họ lại không biết, chân tướng này kỳ thật là giả.
Vậy thì, chân tướng thật sự là gì? Bùi Cẩn đã làm như thế nào?
Mọi chuyện.. Phải nói đến rất lâu trước đây.
Khi đó La phi chết, bọn họ nhận chăm sóc Tiểu Thập Tam. Thoáng cái phải bảo vệ nhiều người như vậy, thế lực ẩn giấu của hắn khó tránh khỏi sẽ bị phát hiện, như vậy, thay vì bị người ta phát hiện ra, còn không bằng chủ động để cho người ta phát hiện thấy! Chính là lúc này, trong đầu Bùi Cẩn bắt đầu có ý niệm hãm hại Bùi Chương!
Bùi Cẩn biết rõ Bùi Chương luôn cho người âm thầm giám thị mình, mà bốn phía xung quanh Vương phủ cũng không ngoại lệ, cho nên một ngày, hắn cố ý phái một người đi giết người của Bùi Chương, tuy nhiên cũng không nhất thiết phải là giết chết, ví dụ như đâm kiếm cách tim nửa tấc… Bùi Cẩn luôn cảm thấy băn khoăn đối với đám người mai phục trước cửa nhà mình..
Sau đó, chuyện phát triển đúng như kế hoạch của hắn, người kia không chết, trở về báo cáo với Bùi Chương, Bùi Chương giống như câu được cá lớn, quyết đoán tăng cường lực lượng theo dõi. Khi đó, chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ đắc chí của Bùi Chương, Bùi Cẩn lại cười vô cùng sung sướng.. thợ săn chứng kiến con mồi từng bước một rơi vào bẫy rập của mình, sẽ luôn cảm thấy cực kỳ sung sướng, đặc biệt con mồi đó lại tự cho là mình rất thông minh.
Vậy kế hoạch ban đầu của Bùi Cẩn là gì? Chính là để cho Bùi Chương thấy hắn cất giấu rất nhiều thế lực, sau đó tranh công đi nói cho Diên Đế biết. Diên Đế sớm đã có đề phòng với hắn, nghe được tin tức như vậy nhất định sẽ âm thầm điều tra hắn, nhưng chỉ cần Diên Đế điều tra, Bùi Cẩn sẽ ném ra manh mối.
Manh mối gì? Chính là manh mối Bùi Chương làm ác!
Bùi Chương quá cay độc, trước mặt Diên Đế làm bộ hiếu tử hiền tôn, sau lưng lại âm hiểm hung tàn, tội lỗi chồng chất. Một khi Diên Đế điều tra rõ ngọn ngành, dưới cơn nóng giận, chỉ sợ Bùi Chương sẽ lĩnh đủ! Huống chi, trừ chuyện đó ra, Bùi Cẩn còn dâng tặng vài tội danh nữa, đại loại như hãm hại huynh đệ..
Đây là kế hoạch lúc trước của Bùi Cẩn, chỉ tiếc, hắn mới áp dụng được một nửa đã bị Bùi Chương phá rối.
Bùi Chương đoạt trước, bắt đầu dùng âm mưu với hắn, chính là sự kiện Điền thị trúng độc tại thọ yến của Diên Đế! Chuyện này xảy ra, tình thế lập tức thay đổi, Bùi Cẩn rơi vào thế bị động, kế hoạch kia cũng theo đó mà mắc cạn.
Lần mắc cạn này dài đúng một tháng, mà trong một tháng này, lão Mễ ở Nam Cương bắt đầu nghe được tiếng gió, sau đó lại gửi thư tới.
Trong thư nói: Lão tử tự tay muối cá, mùi vị cũng khá được, đưa tới cho ngài năm trăm con, ngài từ từ thưởng thức đi!
Cá muối, biệt danh của tử sĩ Nam Cương. Thời điểm lão Mễ phái người đem năm trăm con cá muối thật vào kinh, đồng thời năm trăm tử sĩ Nam Cương cũng cải trang ẩn nấp vào kinh thành.
Dụng ý của lão Mễ rất đơn giản, Bùi Cửu, ngươi thế mà cũng bị tính kế sao? Nói đùa sao! Phải, người ta âm mưu ngươi, ngươi lập tức âm mưu lại, không âm mưu được thì trực tiếp chém! Không có người? Không vội, lão tử đưa người tới cho ngươi!
Lão Mễ đưa tử sĩ tới, là vì nghe được tin đồn Bùi Cẩn bị hãm hại, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nên mới vội vàng đưa người tới bảo vệ bọn họ!
Đọc xong thư, Bùi Cẩn lập tức ngửa cổ nhìn trời! Năm trăm người đều là kẻ giết người không chớp mắt, bảo hắn phải an trí cho bọn họ như thế nào đây? Tập trung một chỗ đương nhiên là không nên, cho nên Bùi Cẩn liền vội vàng lệnh cho năm trăm tử sĩ kia tản ra, ẩn nấp trong kinh thành.
Lúc đó, Bùi Cẩn cũng không nghĩ tới chuyện sẽ dùng những người này.
Một tháng sau, chuyện Điền thị được làm sáng tỏ, Nhan Thế Ninh thuận lợi xuất cung hồi phủ, Bùi Cẩn lại bắt đâu suy nghĩ đối phó với Bùi Chương.. Lúc này không phải là hãm hại, mà là đối phó! Bùi Chương làm hại hắn thiếu chút nữa mất đi vợ con, món nợ này làm sao mà bỏ qua được đây!?
Nhưng hắn còn chưa kịp động thủ thì Diên Đế lại bày ra một ván cờ. Tình thế lại lâm vào cục diện bế tắc.
Trong cung không có tin tức, Bùi Cẩn không biết đến tột cùng là chuyện gì, cho nên chỉ có thể sống một ngày bằng một năm, yên lặng theo dõi diễn biến, thậm chí vào thời điểm đó, trong đầu hắn còn xuất hiện ý niệm buông tha cho ngôi vị Hoàng đế!
Buông tha ngôi vị Hoàng đế, đồng nghĩa với việc phải tạm thời bỏ xuống mọi kế hoạch. Bùi Cẩn không cam lòng, nhưng cũng không tránh được, chỉ có thể âm thầm phân phó cho đám tử sĩ kia chuẩn bị sẵn sàng! Nếu như thánh chỉ được ban xuống, Diên Đế lại băng hà, nói không chừng Bùi Chương sẽ lập tức hạ sát thủ, nếu thật vậy thì hắn phải mượn năm trăm tử sĩ kia cùng với thế lực vốn có ở kinh thành, mang theo già trẻ trong nhà rời đến Nam Cương trước!
Mặc dù là hạ sách, nhưng Bùi Cẩn đều đã dự định xong xuôi.
Thế nhưng cuối cùng, thánh chỉ không được tuyên cáo, trong cung lại truyền ra tin tức!
Sau khi biết được ván cờ của Diên Đế, Bùi Cẩn thật sự là cảm khái ngàn lần! Thật sự là kinh tâm động phách! Thật sự là sống sót qua nguy hiểm!
Mội khi chuyện đã đến nước này, Diên Đế lại cho hắn một cơ hội tuyệt hảo như vậy, tội gì mà hắn lại không tận dụng chứ!
Hắn cố ý để Bùi Chương thấy thế lực ẩn giấu của mình! Mà Bùi Chương cũng đã muốn nói cho Diên Đế biết, vậy thì, để ván cờ này hạ màn sớm một chút đi!
Bùi Cẩn bắt đầu hạ lệnh cho đám tử sĩ kia tập trung tại phủ Hiền vương, sau đó phân tán đến đến các nơi khác thuộc phe Cửu vương, đồng thời cũng bảo họ vô tình hoặc cố ý để lại dấu vết cho đám người Bùi Chương. Tiếp nữa, hắn cho người đánh từng chiếc, từng chiếc xe ngựa chở binh khí đến các cửa hàng xung quanh Vương phủ, đương nhiên, những thứ binh khí kia cũng được “không cẩn thận” để người ta nhìn thấy.
Sau khi làm xong hai chuyện này, việc Bùi Cẩn phải làm là chờ đợi.
Hắn không vội, người vội chỉ có Bùi Chương. Bùi Chương là người như thế nào, Bùi Cẩn hiểu rất rõ, nếu như không có Mục quý phi bên cạnh, với đầu óc của Bùi Chương, có lẽ còn không bằng cả Bùi Lâm, cho nên, Bùi Cẩn luôn lựa chọn ban đêm để kích thích Bùi Chương… bởi vì ban đêm, Bùi Chương không thể gặp được Mục quý phi!
Khi Bùi Chương mất hết kiên nhẫn mà chạy vào trong cung, Bùi Cẩn liền biết là thời cơ đã chín muồi, việc hiện tại hắn cần làm, vẫn là chờ đợi.
Chờ Diên Đế mang người đến, chờ một màn kịch khua chiêng gõ trống mở màn, chờ từng quân cờ trên ván cờ bị loại bỏ. Chỉ tiếc, ván cờ này đã không còn tuyệt mỹ như trước nữa!
Không cẩn thận, chắc chắn sẽ phải trả giá bằng tính mạng của bản thân!
Lúc Bùi Chương phái người đến theo dõi hắn, người của hắn sớm đã âm thầm theo dõi bọn họ, hơn nữa còn kỹ càng, chặt chẽ hơn vạn phần! Vì thế, khi Bùi Chương mang người chạy tới phủ Hiền vương, người của Bùi Cẩn đã bắt đầu trà trộn vào đại bản doanh của phe Thất vương.
Đêm nay là một đêm kinh tâm động phách, cho nên những tướng sĩ kia càng thêm hăng hái, phấn chấn hơn bình thường. Lúc Thống lĩnh giơ cao Hổ phù, hạ lệnh tiến thẳng đến phủ Hiền vương “Cứu Bệ hạ, chém phản tặc”, tất cả tướng sĩ lập tức sôi trào nhiệt huyết, sau đó ầm ầm tiến quân về phủ Hiền vương!
Trong bóng đêm, các tướng sĩ nhìn Hổ phù lấp loáng, nghe tiếng quát uy nghiêm của Thống lĩnh, tuy nhiên không ai biết, vị Thống lĩnh đang mặc khôi giáp kia là thật hay là giả!
Cho tới giờ, người của Bùi Cẩn không bao giờ thiếu tuyệt kỹ, như Tiểu Ất lỗ tai cực kỳ nhạy bén, hay Tiểu Đinh có khả năng bắt chước giọng nói vô cùng chính xác.
Còn Thống lĩnh chân chính, sớm đã chết dưới mũi tên của một tử sĩ Nam Cương. Đương nhiên, cuối cùng thi thể của vị thống lĩnh này cũng được chuyển tới bên ngoài phủ Hiền vương, mà nguyên nhân cái chết chính là vì bị người của Diên Đế bắn trúng..
Phe Thất vương nhận lệnh đi đến phủ Hiền vương, nhưng như thế chưa đủ, bởi vì người của Diên Đế đang cố thủ bên ngoài, như vậy nếu thực hiện tráo đổi sẽ rất dễ lộ ra sơ hở. Bởi thế, lúc này nhất định phải cần một chút nhiệt huyết để khích lệ lòng người!
Chiến hữu ngay bên cạnh trúng tên ngã xuống, ánh mắt của những tướng sĩ kia lập tức sẽ nhìn chòng chọc về người đối diện! Thêm vào một phen kích động của chiến hữu khác, trong nháy mắt sẽ xúc động mất lý trí, sau đó sẽ ra sức đi giết địch! Có điều lại không có ai đi xác nhận xem chiến hữu kia mất mạng có phải thật sự là vì bị trúng tên hay không, hoặc là người lên tiếng kích động kia có quen mặt hay không!
Trong hỗn loạn, thời điểm sinh tử mong manh, sẽ không có một ai cân nhắc những vấn đề phức tạp, mà chỉ biết xuất phát từ bản năng!
…
Đêm nay là đêm hỗn loạn nhất trong năm Long Khánh thứ ba mươi mốt, nhưng không ai biết người nào mới là người “phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ” (ngửa tay làm mây, lật tay làm mưa)
Bùi Cẩn lắng nghe tiếng chém giết bên ngoài, nghiêm mặt, đầy vẻ ngoài ý muốn. Trận chém giết đã nằm trong dự liệu của hắn, nhưng lại cũng nằm ngoài dự liệu của hắn… hắn biết, nếu không có chém giết, sẽ không lật ngã được Bùi Chương, cho nên vẫn sai người đến vài đại bản doanh của phe Thất vương, nhưng hắn lại sợ máu tanh lan tràn quá nhiều, nên cũng chỉ còn vài nơi gần đây, hắn nghĩ, chỉ cần khống chế cục diện thật tốt là được, dù sao Diên Đế cũng đã có chuẩn bị. Nhưng đến bây giờ, chuyện đã vượt ra khỏi khống chế.
Phe Thất vương không ngừng kéo đến!
Không ai hạ lệnh, tại sao bọn họ lại đến?
Thoáng thấy người của Uy quốc công lẫn trong đám đông, Bùi Cẩn không khỏi nhíu mày. Uy quốc công, chỉ sợ cũng là liên tục tùy thời mà động, cho nên sau khi nghe được tin, mới nhanh chóng làm ra phản ứng như vậy!
Nếu như Bùi Cẩn còn có chút mềm lòng, thì Uy quốc công vì đạt được mục đích, chỉ sợ sẽ không tiếc giá nào mà rung chuyển thiên hạ! Bởi vì, Uy Quốc rất có bản lãnh kích động phe Thất vương.
Tỷ như dẫn người tiến vào, tuyên bố là bảo hộ Hoàng thượng, tru sát phản tặc! Tỷ như vung tay hô to, nói Thất vương lâm nguy, nhanh chóng đi giải cứu! Uy quốc công rất giỏi chế tạo mâu thuẫn, sau đó thuận lợi khiến phe Thất vương náo loạn đến tận cùng. Một khi tới phủ Hiền vương, chứng kiến hiện trường đại loạn bên ngoài, phe Thất vương nhất định sẽ đập nồi dìm thuyền!
…
Vì lợi ích của bản thân, ngày càng nhiều người bị quấn vào vòng hỗn loạn. Không khí trong phủ Hiền vương cũng vì thế mà càng ngày càng khẩn trương.
Đúng lúc này, chỉ nghe “A!” một tiếng, thị vệ đang trông coi Bùi Chương ngã xuống. Trong cơn tuyệt vọng, Bùi Chương nghe thấy động tĩnh bên ngoài, từ từ tỉnh táo lại, thấy người bên cạnh không quá để ý mình, trong lòng lại dâng lên ác ý.
Dù sao đều là chết, chẳng bằng cố gắng một lần đi! Vì thế, hắn thừa dịp thị vệ buông lỏng phòng bị, móc một thanh chủy thủ từ trong giày ra, đâm thẳng vào tim của thị vệ, sau đó lại cắt đứt cổ họng một thị vệ khác, sau đó nhanh chóng chạy đến bên người Diên Đế, nhắm thẳng chủy thủ vào cổ họng của Diên Đế.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, mọi người đều chăm chú nhìn xem động tĩnh ở bên ngoài, không hề để ý đến Bùi Chương, sau khi chứng kiến rồi, ai cũng sợ ngây người, sau đó phát ra từng trận kinh hô.
Diên Đế mở to hai mắt nhìn Bùi Chương, lạnh lùng nói, “Bùi Chương! Ngươi muốn làm gì?”
Ánh mắt Bùi Chương nóng rực, điên cuồng, hắn cắn răng nói, “Phụ hoàng! Đây đều là người bức ta!” Dứt lời, liền quát lên với thị vệ, “Các ngươi mau dừng lại cho bản vương!”
Nói xong, lại ấn chặt chủy thủ vào cổ Diên Đế.
Bùi Cẩn thấy thế, vội vàng cản trở những người kia, nói với Bùi Chương, “Thất ca! Huynh mau thả Phụ hoàng ra!”
Lúc này, Bùi Chương đã biết tất cả đều là trò quỷ của Bùi Cẩn, mặc dù không biết Bùi Cẩn đã làm như thế nào, nhưng hắn có thể chắc chắn, hắn bị Bùi Cẩn âm mưu, cho nên giờ phút này, hắn nhìn Bùi Cẩn đầy oán độc và phẫn hận, “Lão Cửu! Ta thật sự là đã xem nhẹ ngươi! A, nhiều năm như vậy, ngươi ẩn núp thật kỹ..”
Bùi Cẩn lập tức biến sắc, nói, “Thất ca! Đến lúc này rồi mà huynh còn khăng khăng cố chấp!”
“Hừ!” Thấy Bùi Cẩn không nhận, Bùi Chương cũng lười dây dưa, lúc này hắn cũng không có tâm trạng quản mấy thứ này, hắn quay đầu nhìn Diên Đế, tuy đang bị uy hiếp nhưng lại không hề mất đi uy nghiêm, nói, “Phụ hoàng! Người đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa! Từ trước đến giờ, người đều thiên vị lão Thập, lão Thập chết rồi, người vẫn không công bằng với ta! A, Phụ hoàng, mọi chuyện hôm nay đều là người bức ta!”
Mặc dù vẻ mặt Bùi Chương rất lạnh lùng, rất tàn khốc, nhưng bây giờ nhất cử nhất động của hắn thực sự quá mức cuồng vọng, cho nên nội tâm của hắn cũng rung động không thôi, nội tâm bất bình, tay cũng không vững, vì vậy, chủ thủ cắt rách da, máu tràn ra trên cổ Diên Đế!
Bùi Chẩn thấy thế thì vội vàng quát lên, “Thất ca, mau buông tay!”
Lúc này, Bùi Chương cũng cảm thấy, vừa cúi đầu nhìn, hắn cũng không khỏi có chút kinh hãi, theo bản năng liền buông lỏng tay. Ngay lúc này, Diên Đế lập tức nắm chặt hai quả đấm, thụi vào ngực Bùi Chương. Bùi Chương bị đau, chủy thủ rơi xuống, Diên Đế lấy được tự do, vội vàng xoay người, sau đó lại thừa dịp Bùi Chương chưa kịp phản ứng, giơ tay phải lên…
Vèo!
Vèo!
Vèo!
Cung nỏ giấu trong tay áo bắn ra ba phát tên liên tiếp. Một mũi vào đầu gối, một mũi vào tim, một mũi vào cổ họng.
Bùi Chương chỉ cảm thấy đột nhiên đau đớn dưới bụng, sau đó phun một ngụm máu tươi, nghẹo đầu, chết không nhắm mắt.
Mọi chuyện chỉ trong nháy mắt, sau khi nhận ra chuyện gì đã xảy ra, những người có mặt lập tức trợn mắt há mồm, thậm chí là chấn kinh, duy chỉ có Diên Đế là im lặng, bình tĩnh nhìn cỗ thi thể kia, mặt trầm như nước.
Cánh tay phải vẫn giơ lên, ánh mắt lạnh như băng, tàn khốc, tràn đầy máu tanh.
Bùi Cẩn nhìn hết thảy, im lặng thở dài, Thất ca, ngươi đã hoàn toàn khiêu chiến đến ranh giới cuối cùng của Phụ hoàng rồi.
Trong lúc giật mình, Bùi Cẩn liền nghĩ tới một sự kiện, lúc hắn còn nhỏ, hình như đã nghe Trấn Nam vương kể rằng Phụ hoàng của hắn đã từng là một đại tướng quân bách chiến bách thắng, thậm chí trong một trận chiến, Phụ hoàng bị kẻ địch kề dao vào cổ, nhưng cuối cùng, Phụ hoàng lại chuyển bại thành thắng, chặt đứt thủ cấp của kẻ địch!
Nghĩ tới chuyện này, ánh mắt nhìn về phía Bùi Chương của Bùi Cẩn lại có chút phức tạp.
Bùi Chương, nếu như ngươi thật sự muốn giết Phụ hoàng, thì không nên để Phụ hoàng có bất kỳ cơ hội phản công nào.
Còn nữa, nếu như ngươi thật sự muốn thuyết phục Phụ hoàng, thì không nên nói nhảm nhiều như vậy!
Nhìn Bùi Chương trợn to hai mắt, Bùi Cẩn liền có chút tò mò, ngươi tính uy hiếp Phụ hoàng, trước đó đã từng nghĩ đến hậu quả chưa?