Nhan Thế Ninh đi rồi, Nhan Chính không ngồi yên nổi. Ông chắp tay sau lưng, đi đi lại lại trong phòng, sau đó liền phất tay áo đi ra cửa.
Nhan Thế Tĩnh đang ngồi trong phòng xem vòng ngọc mà Nhan Thế Ninh vừa mang tới, mặc dù lúc ấy trên mặt là vẻ miễn cưỡng nhận lấy, nhưng thực tế thì nội tâm đã tung tăng như chim sẻ, đây là vòng ngọc thượng đẳng nha!
Tại lúc nàng ta đang vui mừng nhất thì nha hoàn bẩm báo, “Tiểu thư, lão gia đến!”
Quay đầu nhìn lại đã thấy cha của mình sắc mặt âm trầm đứng đằng sau.
“Cha, người làm sao vậy?" Nhan Thế Tĩnh đứng lên, buồn bực hỏi.
Nhan Chính bất động thanh sắc ngồi xuống, nha hoàn muốn châm trà lại bị Nhan Chính ngăn lại, “Rót cho ta chén nước trắng là được rồi.”
“Cha, sao người lại muốn uống nước trắng chứ? Đây là trà ngon thượng đẳng lần trước dì cho con.” Nhan Thế Tĩnh cũng ngồi xuống.
Nhan Chính không nói gì, đến khi nha hoàn bưng nước lên, ông mới kéo tay Nhan Thế Tĩnh, cười như không cười nói, “Thế Tĩnh đã trưởng thành rồi, đã phải lập gia đình rồi!”
Nhan Thế Tĩnh vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên cảm thấy đầu ngón tay đau nhói, theo bản năng lập tức rút tay ra kiểm tra, ai ngờ lại bị Nhan Chính kéo lại.
“Cha, sao thế?” Nhan Thế Tĩnh nhíu mày nói.
Nhan Chính thấy giọt máu rơi vào trong chén nước, mới buông tay Nhan Thế Tĩnh ra, “A, vừa rồi ta đang mải suy nghĩ. Nước này bẩn rồi, để cha mang đi đổ.”
Nói xong không đợi Nhan Thế Tĩnh kịp phản ứng liền bưng chén nước ra ngoài.
Ra đến ngoài viện, Nhan Chính đặt chén nước xuống thềm đá, tay phải cầm một cây châm bạc nhỏ, sau một hồi trầm mặc mới vươn tay trái ra, sau đó dùng sức đâm châm bạc xuống.
Máu, nhỏ xuống.
Máu, không hòa quyện.
“Bốp”, ly trà vỡ nát.
Nhan Thế Tĩnh nghe thấy tiếng vỡ thì giật mình, trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm bất thường…
Nhan Chính đi ra khỏi viện của Nhan Thế Tĩnh như thế nào, chính bản thân ông ta cũng không biết. Hai chân nặng nề giống như đeo chì, toàn thân lại lạnh như băng, hai tay run rẩy, phụ từ nữ hiếu nhiều năm đều là gạt người!
“Hoa muội muội, Thế Tĩnh có phải là cốt nhục của ta hay không? Muội nói rõ đi!”
“Nhan Chính, ngươi đừng có đắc ý! Lão tử cho ngươi đội mũ xanh! Ha ha ha!”
………
“Huynh không tin muội thì muội chết cho huynh xem, Khang Hoa muội sao có thể làm ra chuyện như vậy!”
“Huynh tự nhìn đi, xem Thế Tĩnh có giống huynh hay không?”
“Máu tan vào nhau rồi, huynh còn muốn nói cái gì nữa?”
…
Nhan Chính hồn bay phách lạc, lòng đau như cắt. Đường đường là Thừa tướng của một nước mà lại bị vợ và con gái lừa gạt, mười sáu năm phải đội nón xanh!
Quá hoang đường!
Quá buồn cười!
“Phanh” một tiếng, cửa viện bị Nhan Chính đẩy ra.
“Lão gia, ngài làm sao vậy?” Lưu ma ma bị vẻ mặt của Nhan Chính dọa sợ hết hồn, vội vàng tiến lên hỏi thăm.
“Cút hết ra ngoài cho ta!” Nhan Chính lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Khang Hoa quận chúa.
Khang Hoa quận chúa cũng kinh hãi, làm phu thê đã nhiều năm, bà biết chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn, hơn nữa còn là chuyện xấu hổ, không muốn cho người ngoài biết, như vậy… Khang Hoa quận chúa nghĩ tới hai phong thư kia thì trắng bệch cả mặt.
“Đi ra ngoài, các ngươi đều ra ngoài hết đi!” Khang Hoa nói với nha hoàn.
Người hầu nhìn nhau, nhưng vẫn bỏ công việc đang làm xuống, ra ngoài.
Trong phòng cuối cùng cũng an tĩnh.
Khang Hoa không mở miệng, chưa đến giây cuối cùng, bà tuyệt đối sẽ không mở miệng trước.
Nhan Chính nhìn khuôn mặt xinh đẹp chưa từng thay đổi của Khang Hoa, thì nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, “Khang Hoa, ta đối đãi với ngươi không tệ, vì sao ngươi phải gạt ta? Sao ngươi phải gạt ta đến mức này!”
“Tôi.. Tôi lừa ông cái gì?” Khang Hoa hoảng loạn, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh.
Nhan Chính bị lời này làm đau nhói, “Đến bây giờ ngươi còn muốn gạt ta sao? Ngươi nói đi, Nhan Thế Tĩnh có phải là con của ngươi và biểu ca ngươi hay không? Không, nó không phải họ Nhan! Dã chủng này không xứng mang họ Nhan!”
Khang Hoa đứng không vững, bí mật bà ta muốn mang theo xuống quan tài cuối cùng cũng bị phát hiện!
Giấy không gói được lửa!
“Ngươi không cần phải gạt ta nữa! Ta đã biết hết rồi! Vừa rồi, ta đã cùng dã chủng kia trích máu nhận thân! Ngươi có muốn lừa ta cũng không được nữa rồi! Khang Hoa a Khang Hoa, ta thật sự muốn giết ngươi! Nhiều năm như vậy, ta vì ngươi mà bỏ vợ bỏ con, thế mà ngươi lại đối xử với ta như vậy! Ngươi đúng là tiện nhân! Tiện nhân!”
Nhan Chính xưa nay đều văn nhã, hai chữ “Tiện nhân” đã là những lời thô tục đến cực hạn, ông ta hết mắng lại khóc, hết khóc lại mắng, xấu xí đến cực điểm.
Nghe những lời này, Khang Hoa khảm móng tay thật sâu vào lòng bàn tay, mím môi thật chặt, nhìn người nam nhân đang cực kì phẫn nộ trước mặt thì có suy nghĩ, hết thảy đều kết thúc!
Đúng vậy, hoảng sợ, lo lắng nhiều ngày đều kết thúc.
Khang Hoa ưỡn cao sống lưng, ngẩng đầu lên, trên mặt lại lộ ra vẻ cao ngạo đối với thế nhân, mỉm cười khinh thường nói, “Vậy thì làm sao?”
Đúng vậy, vậy thì làm sao, cho dù ngươi biết, vậy thì làm sao?
“Ông dám giết ta sao? Ông dám nói cho mọi người biết Thế Tĩnh không phải là con ruột của ông mà là do thê tử của ông gian díu với người khác rồi sinh ra sao? Nhan Chính, ta hiểu ông rất rõ, trọng mặt mũi, ham hư vinh, đường đường là một Thừa tướng, ông sẽ không để mình bị mất thể diện, cho dù trong lòng ông tất cả đều là bùn nhão xấu xa, thì trước mặt người khác ông cũng sẽ làm ra vẻ thanh cao! Nhan Thừa tướng được người khác tôn kính? Hừ, ông có được vị trí này chẳng qua cũng là nhờ một nữ nhân! A, ông nói ta tiện, hai người chúng ta, không biết là ai tiện hơn ai đây!”
Lời lẽ mạnh mẽ như sấm sét, sắc mặt Nhan Chính xanh mét, nộ hỏa công tâm nhưng lại không nói được nửa câu phản bác.
Khang Hoa quận chúa thấy Nhan Chính như vậy thì càng thêm khinh miệt, nở nụ cười, “Cho dù Thế Tĩnh là một dã chủng, cho dù con bé không phải họ Nhan, cho dù có buồn nôn thì ông cũng chỉ có thể nhận! Đừng quên, ba ngày sau là đại hôn! Nhan Chính, năm đó ngươi vì tiền tài danh vọng mà vứt bỏ vợ con, hôm nay chẳng lẽ ngươi vì khuất nhục mười sáu năm mà vứt bỏ phú quý mấy chục năm hay sao? Quốc trượng tương lai, quyền khuynh thiên hạ! Ngươi cam lòng bỏ qua sao?”
Nhan Chính không phản đối, tức giận nhìn vẻ mặt vênh váo hung hăng của Khang Hoa quận chúa mà bầm gan tím ruột.
Bà ta nói đúng, ông sẽ không giết bà ta, cũng sẽ không nói ra thân thế của Nhan Thế Tĩnh, ông chỉ có thể đem tất cả khuất nhục nuốt vào nếu không sẽ bị người khác nhân cơ hội chế trụ!
Nhan Chính chưa bao giờ cảm thấy thất bại như lúc này, một lúc lâu sau ông ta mới mở hai mắt đỏ như máu ra nhìn Khang Hoa quận chúa, lạnh lùng nói, “Đúng! Ta tham mộ quyền quý, cho nên bây giờ đều là báo ứng của ta! Khang Hoa, tình cảm phu thê của ta và người đến hôm nay là hết, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!”
Nói xong liền phất tay áo bỏ đi.
Khang Hoa quận chúa nhìn nam nhân mà mình yêu say đắm bỏ đi không hề quay đầu lại thì chán nản ngồi xuống, lệ trong khóe mắt lập tức tràn ra ngoài.
Nhớ năm đó, bà hãy còn trẻ tuổi, vừa thấy Nhan Chính cưỡi ngựa đi trên đường đã thương. Sau đó gặp lại ở trong phủ, nói chuyện với nhau vài lần liền quyết định, đời này, ngoài hắn ra thì không gả. Ai ngờ đến lúc bà bỏ xuống dè dặt, đến trước mặt hắn biểu lộ cõi lòng thì lại biết được hắn đã sớm có thê thất.
Về sau, bà bỏ thuốc vào rượu, nhân lúc hắn thần hồn điên đảo mà làm chuyện tốt, vốn cho là hắn sẽ chịu trách nhiệm, ai ngờ chỉ lấy được một câu xin lỗi.
Thật sự là quá buồn cười! Bà đường đường là một Quận chúa, vinh sủng phi phàm, lại cam chịu yêu thương nhung nhớ hắn, thế mà hắn lại không cần! Kể từ lúc đó, bà liền thầm hận trong lòng, không tiếc dùng thủ đoạn để giữ lại nam nhân này!
Cho nên, bà mới nói dối, “Muội mang thai, nếu huynh không cưới muội, muội sẽ nói với người khắp thiên hạ, để mọi người đều biết chuyện huynh đã làm.”
Vì vậy, hắn rút lui!
Bà lại nói một Quận chúa chắc chắn sẽ không làm thiếp, bắt hắn phải viết hưu thư cho người vợ kia!
Vốn cho là hắn sẽ đáp ứng, ai ngờ hắn lại sống chết không đồng ý. Không còn cách nào khác, bà chỉ có thể chấp nhận làm bình thê. Nhưng tuy là tiếp nhận, trong lòng lại khó chịu như vừa nuốt phải ruồi.
Bà giả mang thai để gạt cưới, cứ nghĩ rằng sau khi thành thân hắn sẽ chạm vào bà, ai ngờ hắn chỉ nói, “Ngươi đang có thai, không cần gấp!”
Không cần gấp, vậy thì làm sao mà có hài tử được? Nhìn thời gian trôi qua từng ngày, bà luống cuống, sau đó mới nghĩ ra một hạ sách.
Đêm đó điên loan đảo phượng thật là khoái hoạt, nhưng không phải là cùng với người trong lòng, vì thế mà mỗi lần nhớ lại đều cảm thấy rất đau lòng.
……….
Một chiếc lá rụng xuống, rơi đúng vào mặt của Khang Hoa quận chúa. Bà ta đưa tay nhặt lá lên, lá cây khô vàng, giống hệt tâm cảnh của bà vào lúc này.
Mười sáu năm phu thê, tương kính như tân, cùng kính như băng, tới hôm nay khối băng mười sáu năm này hoàn toàn bị đập nát.
Xé toang mặt nạ, chặt đứt tất cả tình cảm!
Khang Hoa quận chúa nở nụ cười, cười đến kiêu ngạo, đàng hoàng.
“Ta còn có Thế Tĩnh! Ta còn có một nữ nhi phải làm Hoàng Hậu! Như thế là đủ rồi! Đủ rồi!”
“Ta không sai! Tất cả là do các người ép ta!”