Mục quý phi híp mắt nói, “Gần đây Phụ hoàng con ban thưởng rất nhiều cho phủ Hiền vương, ngay cả Trắc phi của con cũng không sánh bằng, không biết là có ý gì..”
“Đúng thế! Nghe nói Phụ hoàng còn đích thân đến phủ của lão Cửu, vừa rồi trên đường vào cung, con còn nghe nói Phụ hoàng ban cho lão Cửu một đội thị vệ, không biết là để đề phòng ai nữa.”
“Đề phòng ai? Con nói xem còn có thể đề phòng ai được nữa?” Hiển nhiên Mục quý phi đã sớm biết điều này, hơn nữa còn có chút suy đoán riêng, “Ta vốn còn muốn thần không biết quỷ không hay mà âm thầm diệt trừ cái thai trong bụng Cửu Vương phi, nhưng bây giờ thì không được nữa rồi! Mặc kệ Phụ hoàng con đề phòng ai, chúng ta cũng trốn không thoát đâu! Chỉ cần Nhan Thế Ninh có chuyện, nhất định mọi người sẽ nghĩ đến chúng ta đầu tiên!”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta phải trơ mắt nhìn nàng ta sinh con sao?”
Mục quý phi nhếch mày, “Nếu không thế thì làm gì?”
“Này..”
Thấy con trai mình phân vân, Mục quý phi lại không nén được tức giận, thở dài nói, “Chuyện này ta đã có tính toán, hiện tại cứ im lặng theo dõi tình hình đi.”
….
Trong lúc mẹ con Mục quý phi ở trong tẩm cung to nhỏ, thì trong một góc nhỏ ở hoàng cung, cung nữ Tiểu Như lại thương tâm khóc thút thít.
Vừa rồi Thất vương hất toàn bộ trà nóng lên mặt nàng, ngay lúc ấy đã đau rát đến mức nàng phải thét chói tai, về sau lại càng đau đớn hơn. Nàng muốn đi tìm ít thuốc bôi nhưng trong cung đều là người đội trên đạp dưới, mà nàng lại là người đắc tội với Thất vương, tất nhiên sẽ không có ai quan tâm đến nàng. Huống chi diện mạo của nàng lại xinh đẹp hơn người khác ba phần, những người kia đã sớm ghen ghét hâm mộ với nàng rồi, vì thế thấy trên mặt nàng nổi lên vết nước phồng, bọn họ liền vui vẻ đứng cười trên nỗi đau của người khác. Cuối cùng nàng khóc lóc cầu xin nửa ngày mới có người đưa cho nàng một bình thuốc mỡ, mà thuốc kia lại cực kém, quẹt nhẹ một cái, mặc dù không đau nữa nhưng chắc chắn sẽ để lại sẹo.
Tiểu Như ngồi chồm hổm trong góc, cầm thuốc mỡ trong tay, nghĩ tới nhân tình ấm lạnh, nghĩ tới tiền đồ mờ mịt của bản thân, tiếng khóc càng thêm bi thống.
Trùng hợp một điều, tiếng khóc này lại bị một người đang đi ngang qua nghe thấy.
Vương Phúc Niên vừa từ Ngự thư phòng đi ra, mấy ngày nay Diên Đế trở nên rất trầm mặc, cả ngày không gặp ai, ngay cả ông muốn ở lại hầu hạ cũng bị đuổi ra ngoài, điều này thực sự khiến ông có chút bất an, sợ những việc bản thân đã làm bị phát hiện ra.
Vương Phúc Niên cực kỳ sợ hãi tính tình quỷ bí khó dò của Diên Đế.
Không có chuyện gì làm, Vương Phúc Niên liền đến Thiên điện tìm quản sự bàn chuyện cung nữ chuẩn bị tiến cung, khi trở vì muốn nhanh hơn nên mới đi tắt qua con đường mòn này, sau đó thì nghe được tiếng khóc kia.
Thâm cung từ xưa vốn nhiều oan hồn, cho nên mặc dù đang giữa ban ngày, nhưng nghe thấy tiếng khóc thê lương như vậy vẫn khiến người ta cảm thấy có chút sợ hãi, huống chi chỗ này lại yên lặng tĩnh mịch quá mức.
Thế nhưng Vương Phúc Niên vẫn giữ được bình tĩnh, quát to, “Người nào?”
Nhất thời không còn tiếng người khóc nữa, chỉ thưa thớt tiếng hai con chim nhỏ vỗ cánh bay lên bầu trời. Một lát sau, một tiểu nha đầu mặc cung trang run rẩy đi ra từ sau hòn non bộ.
Vương Phúc Niên vừa nhìn liền giật mình, trên mặt cung nữa kia nổi lên một mảng vết nước phồng rất lớn.
“Ngươi là người ở cung nào?” Vương Phúc Niên hỏi.
Tiểu Như thấy là Đại tổng quản thì có chút hoảng loạn, trong cung vô cớ khóc rống là đại kỵ. Nàng run rẩy nói, “Vương tổng quản, nô tỳ là Tiểu Như, là người của Vạn Phương cung.”
Vạn Phương cung? Mục quý phi? Vương Phúc Niên vừa nghe, trong mắt liền hiện lên một tia sáng, sau đó mới hắng giọng nói, “Xảy ra chuyện gì? Sao mặt mũi người lại thành ra thế này?”
Tiểu Như vừa nghe hỏi lại lập tức muốn khóc, nhưng chỉ có thể cố nén lại, “Thưa Vương tổng quản, đây là nô tỳ… là nô tỳ không cẩn thận làm đổ..”
Có thể tự đổ lên mặt mình thành như vậy sao? Vương Phúc Niên không tin, “Trong cung vô cớ khóc rống là tội lớn, nói dối bề trên càng là tội lớn hơn.”
Vương Phúc Niên làm người hòa thuận, nhưng bởi vì chức vị cao, cho nên mặc dù bình thường đều ôn hòa nhưng những người khác cũng không dám lỗ mãng, chứ đừng nói là lúc này ông lại cố làm ra vẻ uy nghiêm. Quả nhiên, Tiểu Như thấy Vương Phúc Niên tức giận thì hoảng sợ quỳ xuống, “Nô tỳ không dám, chỉ là… Chỉ là…”
“Ngươi mau nói rõ ràng!” Vương Phúc Niên lại cao giọng quát.
Tiểu Như không chịu nổi Vương Phúc Niên đe dọa, do dự một hồi, cuối cùng vẫn hàm hồ ấp úng kể lại chuyện đã xảy ra, vừa nói đến người đã ra tay khi dễ mình vừa chảy nước mắt.
Vương Phúc Niên nghe xong, trong lòng âm thầm suy nghĩ, không vội nói ra lời. Một lát sau, mới nhỏ nhẹ nói, “Ta biết rồi. Ngươi đi tìm Thôi quản sự lấy thuốc đi, ta sẽ thông báo giúp ngươi một tiếng.”
Tiểu Như nghe vậy thì mừng rỡ.
“Về sau làm việc nhớ cẩn thận một chút.” Vương Phúc Niên dặn dò thêm một câu xong mới dời đi.
Tiểu Như thấy Vương tổng quản xoay người rời đi thì vội vàng dập đầu tạ ơn.
Nghe thấy những lời tạ ơn kia, trên khóe môi Vương Phúc Niên hiện ra một nụ cười.
Hôm nay đã hình thành hai trận doanh, hai phe cánh đều phòng thủ kiên cố không phá được, Thất vương không có cách nào đánh vào bên trong của Cửu vương, Cửu vương cũng không có cách nào đánh vào bên trong của Thất vương, cho nên không ai rõ thực lực của đối phương ra sao. Mà hiện tại, ý tứ của Diên Đế hình như chính là muốn lập Thất vương làm Thái Tử!
Nhất định phải nghĩ cách đánh vào bên trong, thấy rõ chân tướng, sau đó tìm kiếm sơ hở, tùy thời mà hành động!
Mặc dù không nhất định hữu dụng, nhưng chỉ cần có một chút cơ hội cũng phải nắm thật chặt lấy!
Những lời này là đạo lý Vương Phúc Niên đúc kết được sau mấy chục năm sống trong cung, từ một thái giám ở tầng dưới cùng leo lên chức Đại tổng quản được người người tôn kính!
….
Trong cung, phong vân thay đổi trong nháy mắt, phủ Hiền Vương luôn an ổn lại truyền ra từng trận cười nói vui vẻ, vài chiếc xe ngựa chạy ra từ cửa sau Vương phủ, sau đó, một đường chạy theo hướng Bắc.
Thời tiết ngày càng lạnh giá, sau một lần “ồn ào” buổi đêm, Nhan Thế Ninh bị lạnh, chuyện này khiến Bắc Đẩu rất lo lắng, sau đó hắn suy nghĩ một chút, liền xin chỉ dụ của Diên Đế, tỏ ý muốn đến sơn trang ở phía bắc Hoàng thành tránh đông, trong sơn trang có ôn tuyền, vừa là để Nhan Thế Ninh không phải tắm nước lạnh, vừa là để thai nhi của nàng không bị ảnh hưởng. Diên Đế nghe hắn nói thế liền lập tức đáp ứng, sau đó lại ban thưởng thêm một đống đồ tốt giúp Nhan Thế Ninh an thai.
Vì vậy, vào một buổi trưa nắng vàng ấm áp, sau một phen thu dọn, mười người trong phủ Hiền Vương liền xuất phát lên đường, đương nhiên, phía sau còn có một đội thị vệ do Diên Đế phái đến.
Trong xe ngựa, Nhan Thế Ninh khoác áo lông cáo trắng nằm trên vai Bùi Cẩn, chờ hắn bóc quýt đút cho mình. Mấy ngày nay, nàng càng ngày càng lười, cả ngày hết ăn lại ngủ, không muốn làm gì, eo thon nay đã tròn thêm một vòng rồi.
“Ta nói, bây giờ nàng chẳng khác nào động vật ngủ đông cả. Lười đến mức độ như này, mau hoạt động đi, mau mau..” Bùi Cẩn vừa nói, vừa đút quýt cho nàng.
Nhan Thế Ninh liếc hắn một cái, nói, “Không phải là chàng muốn thiếp giả bệnh sao, thế nên thiếp phải làm cho giống rồi, chẳng lẽ lại sinh long hoạt hổ hay là thực hiện mười tám động tác lộn vòng sao?”
Bùi Cẩn thấy nàng nói xong còn ngáp một cái, sau đó lại lười biếng nằm sấp xuống đệm, hắn không khỏi bật cười, nói, “Nếu nàng không giả bệnh, chúng ta có thể đến Ngọc Tuyền sơn trang tránh đông sao? Chỗ đó không phải ai cũng đến được, ta đã ngấp nghé rất nhiều năm rồi mà cũng không có cơ hội đây. Hiện tại vì thân thể của nàng mà người cha chồng kia rất khẩn trương, sao ta lại không nắm chắc cơ hội lần này chứ?”
Nhan Thế Ninh nâng mí mắt, sẵng giọng, “Bùi Cẩn, thiếp phát hiện ra chàng càng ngày càng hay tính kế.”
“Ha ha..” Bùi Cẩn cười y hệt hồ ly, “Cũng không có cách nào, ta biết nàng sợ lạnh nhất, lúc nàng còn nhỏ, chỉ cần đến mùa đông là sẽ làm ổ trên giường không muốn dậy, ta đây là vì muốn tốt cho nàng nha! Nàng không thấy sao, bây giờ mới vào đông mà đã lạnh như vậy rồi, ta thì chịu được, chỉ sợ nàng không chịu được nha!”
Nhan Thế Ninh nghe hắn nói vậy thì nhíu mày khinh thường, nhưng trong lòng lại ngọt như mật, bất quá rất nhanh nàng liền nghĩ tới một việc, ngẩng đầu lên, trợn mắt nói, “Chàng lại bắt đầu dối trá đúng không?”
“Khụ…” Bị nhìn thấy, Bùi Cẩn liền nháy mắt giả bộ chân thành, “Những lời của phu quân đều là thật.”
Nhan Thế Ninh chỉ trừng mắt nhìn hắn, không nói lời nào, quả nhiên, Bùi Cẩn rất nhanh liền nhận sai.
“Thật là, được rồi, được rồi, ta nói ra là được chứ gì. Sự thật là, nàng cũng thấy đấy, cha chồng nàng phái một đội thị vệ đi theo, nói cho oai thì là bảo vệ chúng ta, thực ra cũng là để đề phòng chúng ta. Đề phòng cái gì ư? Còn không phải là sợ ta đi gặp đám người Uy quốc công sao, Phụ hoàng đây là đang cách ly ta khỏi bọn họ! Nếu đã như vậy, sao ta lại không thỏa mãn ý muốn của Phụ hoàng, chủ động rời Vương phủ đến địa bàn của Phụ hoàng. Nàng xem, ta hiếu thuận như vậy, nhiều đến mức khiến lão nhân gia ông ta tĩnh tâm.”
Thấy Nhan Thế Ninh vẫn còn ngó chừng mình, Bùi Cẩn lại nói, “Đương nhiên, kỳ thật là ta cũng rất muốn đến Ngọc Tuyền sơn trang, hắc hắc, suối nước nóng lớn như vậy, hai người tắm uyên ương, nhất định sẽ rất có tư vị.”
“…” Quả nhiên là như vậy! Nhan Thế Ninh thấy Bùi Cẩn nói ra ý đồ thật sự của mình thì không biết nên nói gì.
Một lát sau, nàng lại nói, “Vậy chúng ta đi như này không phải là đúng ý của Thất vương sao? Chàng không có ở đây, thế lực của hắn nhất định sẽ càng thêm được củng cố.”
Bùi Cẩn bóc xong một quả quýt nữa, vừa lau tay vừa trả lời nàng, “Không cần để ý đến chuyện đó, hiện tại Phụ hoàng đã có chủ ý, nếu ta mà còn để ý thì đồng nghĩa với việc không hợp tác mà đối nghịch với người, cho nên tất nhiên ta phải làm chút chuyện để Phụ hoàng buông đề phòng xuống. Huống chi, đối với ta mà nói, an nguy của mẹ con nàng mới là điều quan trọng nhất, ta phải bảo đảm mẹ con nàng bình yên vô sự. Mục quý phi và Thất ca quá âm hiểm, không cho người khác có cơ hội phòng bị, vì thế bây giờ chúng ta phải ẩn nấp thật tốt.”
“Vậy chúng ta thật sự không làm gì sao?” Nhan Thế Ninh vẫn có chút không yên lòng. Mặc dù hai người bọn họ tránh sang địa bàn của Diên Đế là có thể bảo toàn an nguy của hai mẹ con, nhưng mà cũng không thể đảm bảo tuyệt đối, chỉ sợ Bùi Cẩn vất vả tính kế lại bị phá hỏng. Diên Đế một lòng muốn lập Thất vương làm Thái Tử, nếu như đến lúc đó Thất trắc phi sinh hạ nam hài, chỉ sợ chuyện kia không còn đường nghịch chuyển nữa.
Bùi Cẩn tất nhiên biết rõ nàng đang lo lắng cái gì, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười.
“Chàng cười cái gì?” Nhan Thế Ninh thấy hắn cười thần bí thì buồn bực.
Hai mắt của Bùi Cẩn sáng ngời, trả lời, “Nàng nói xem, bây giờ chúng ta lo lắng về bọn họ nhiều hơn, hay là bọn họ lo lắng, đề phòng thai nhi của nàng nhiều hơn?”
Nhan Thế Ninh ngẩn người, đáp, “Tất nhiên là bọn họ lo lắng nhiều hơn.”
“Đã như vậy, bọn họ còn chưa hành động, chúng ta ở đây gấp gáp cái gì?” Sau khi ôm Nhan Thế Ninh vào ngực, Bùi Cẩn mới nói tiếp, “Hiện tại, Mục quý phi có vẻ bình thản, nhưng thực ra chẳng khác nào rắn độc đang ngủ đông, chờ thời hành động. Như vậy, chúng ta càng phải bình thản hơn bà ta, bà ta bất động, chúng ta cũng không động, bà ta vừa động, chúng ta sẽ toàn lực phản công! Huống chi, đừng tưởng rằng phủ Thất vương bây giờ rất thuận buồm xuôi gió, theo ta đoán thì hiện tại chỉ sợ là đang rất rối loạn cũng nên.”
“Ý của chàng là gì?”
Bùi Cẩn cười nhẹ một tiếng, tiếng cười y hệt như đang cười trên nỗi đau của người khác, “Thất ca của ta lấy vợ nạp thiếp không quan trọng có xinh đẹp hay không, mà chú trọng đến gia thế. Chính phi thì không cần phải nói, nhà mẹ đẻ có thế lực khổng lồ, mà Trắc phi cũng không thể khinh thường. Tục ngữ nói, một núi không thể chứa hai hổ, trừ khi là một đực một cái, hiện tại trong phủ Thất vương có hai con cọp cái, không phải là sẽ rất náo nhiệt sao? Chính phi ghen tuông ương ngạnh, Trắc phi cũng không tốt đẹp hơn bao nhiêu, từ sớm đã đối chọi gay gắt rồi, hiện tại Trắc phi có thai, mẹ vinh nhờ con, chẳng phải là đã leo lên đầu của Chính phi sao? Chính phi sao có thể nuốt trôi cục tức này đúng không? Vì bảo trụ địa vị, Chính phi nhất định sẽ dùng thủ đoạn, vì bảo trụ hài tử, chắc chắn Trắc phi sẽ đánh trả. Ha ha, cho nên ta mới nói, đừng thấy người trong phủ Thất vương hòa thuận mà tưởng bên trong tốt đẹp, không ai biết trước sau này sẽ có chuyện gì…”
Nói xong, Bùi Cẩn lại nhìn Nhan Thế Ninh một cái, cười nói, “Cho nên, lấy vợ chỉ một là tốt, nhiều hơn, gia đình sẽ không yên.”