Thấy xe ngựa xuất hiện ở phía xa, Tiểu Ất vội vàng chạy như bay vào trong phủ, hô lớn, “đã trở lại, đã trở lại!”
Bùi Cẩn đang đánh cờ với Bắc Đẩu, sau khi nghe thấy liền ném quân cờ trong tay xuống, chạy vội ra ngoài. Bắc Đẩu thấy tất cả mọi người mừng rỡ chạy ra cổng, nhíu nhíu mày, trong lúc vô tình cũng bước nhanh hơn. Vì thế, khi Nhan Thế Ninh ôm con trai bước xuống, liền nhìn thấy ngoài cửa chật kín người, nguyên một đám khuôn mặt tỏa sáng như vừa thưởng thức rượu ngon. Nhưng cho dù có nhiều người, ánh mắt của nàng chỉ thủy chung rơi vào trên người nam nhân đứng chính giữa.
một ngày không gặp như cách ba thu, hiện tại cũng phải hơn một nghìn năm đã qua, huống chi lần chia biệt này lại ẩn chứa quá nhiều kinh tâm.
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng của Bùi Cẩn, Nhan Thế Ninh rất muốn nhào vào trong ngực hắn. Còn chưa suy nghĩ xong, đã thấy Bùi Cẩn chạy như bay đến bên cạnh mình, sau đó vươn tay ôm chầm lấy mình.
Vui sướng quá mức mãnh liệt, ai cũng không biết nên ứng phó như thế nào. Bùi Cẩn cảm thấy chỉ ôm thôi thì không đủ, vì thế liền ôm nàng lên xoay tròn. Động tác này ngoài dự liệu của Nhan Thế Ninh, nàng vội vàng kinh hô, “Con trai! Con trai!”
Bùi Tiểu Điểu bị kẹp ở giữa rõ ràng đã bị làm cho choáng váng đầu óc, oa một tiếng liền khóc ầm lên.
Nhận ra con trai đang ở giữa, Bùi Cẩn vội vàng dừng lại, sau đó nghiêng đầu quan sát con trai, có điều vừa xem, hắn liền kinh ngạc, “Đứa nhỏ này sao lại xấu như vậy?”
“…”
“…”
“Xấu cũng là do chàng sinh!” Nhan Thế Ninh giận dữ.
“Oa oa” Bùi Tiểu Điểu khóc càng thêm thương tâm.
Ngay đêm đó, phủ Hiền vương vô cùng náo nhiệt, đến khi mọi người tản đi hết, Bùi Tiểu Điểu bị ôm đi ngủ, Bùi Cẩn lập tức đóng cửa lại, sau đó đè Nhan Thế Ninh lên cửa, dùng sức hôn môi nàng.
Nến đỏ thơm ngát, rượu nhiệt tình hàm, Bùi Cẩn vừa mút ngọt ngào trong miệng Nhan Thế Ninh, vừa vươn tay vào trong áo nàng, đặt lên bộ ngực sữa đẫy đà.
Bộ ngực sữa trơn mềm y như đậu hũ, cảm giác như có thể nhéo ra nước, Bùi Cẩn kìm nén mấy tháng, đã sớm khó nhịn vô cùng, lúc này sờ đến tay, căng tức toàn thân lập tức tập trung hết vào một chỗ.
Nhan Thế Ninh lâu rồi cũng không hoan ái, thân thể cũng trở nên cực kỳ nhạy cảm, hơn nữa tiểu biệt thắng tân hôn, cho nên chỉ cần Bùi Cẩn hơi chạm vào, cả người nàng đã mềm nhũn ra, đến khi hắn tách hai chân nàng ra, cảm giác được vật ở phía dưới, nàng càng thêm đứng không vững.
“Đừng, đừng ở chỗ này!” Thấy Bùi Cẩn dường như muốn làm tại chỗ, Nhan Thế Ninh quay đầu, hổn hển nhắc nhở.
Thấy nàng nói như vậy, Bùi Cẩn lập tức ôm nàng lên, đi về phía sập nhỏ, lúc đi vẫn không quên tiếp tục gặm cắn đôi môi đỏ mọng mê người của nàng.
Đến nơi, Bùi Cẩn đặt Nhan Thế Ninh nằm xuống, ngay sau đó, cũng hạ người nằm xuống theo, tháo bỏ hết mọi thứ trói buộc trên người cả hai, có chút không đợi kịp mà nâng vũ khí tiến thẳng vào trong.
một bên ấm áp bó chặt, một bên cứng rắn như sắt, cả hai đều không kìm được mà thở dài sảng khoái.
“Có nhớ ta không?” Bùi Cẩn vừa cử động eo, vừa khàn giọng hỏi.
Nhan Thế Ninh ôm cổ hắn, ngẩng đầu lên hôn môi hắn, hai mắt mê ly phủ đầy sương mù, gò má đỏ ửng, “Có thể không nhớ được sao?”
Có thể nào không nhớ, một câu nói nhưng lại vô cùng mất hồn. Trong khoảnh khắc, dục vọng của Bùi Cẩn bốc cháy mãnh liệt, hắn siết chặt hai cánh tay đang ôm nàng, hung hăng đi vào…
một đêm này, mây mưa vô số, Bùi Cẩn giống như muốn dùng một đêm để bù đắp lại mấy tháng trước đây, một lần lại một lần. Nhan Thế Ninh lúc đầu còn hào hứng phối hợp, càng về sau tứ chi càng nhũn ra vô lực, chỉ có thể ở giữa từng đợt sóng khoái cảm rên rỉ, cầu xin tha thứ. Đến lúc bình minh tỉnh lại, toàn thân nàng sớm đã toàn vết hồng loang lổ, ngay cả đầu ngón tay cũng không còn sức nhúc nhích.
Ngược lại, tinh thần của Bùi Cẩn lại cực tốt, vẻ mặt thỏa mãn, thấy nàng mở mắt ra, lại muốn tiến gần đến hôn môi. Nhan Thế Ninh gấp rút vô lực cầu xin tha thứ, “không cần.”
Bùi Cẩn khiêu mi cười một tiếng, vô tội nói, “Vậy ta biết làm sao?” Dứt lời, liền kéo tay Nhan Thế Ninh xuống dưới.
Dụng phải vật cứng rắn gì đó kia, Nhan Thế Ninh không khỏi rơi lệ.
Thấy nàng lại muốn kéo chăn che mặt, Bùi Cẩn không khỏi cười to, sau đó vén chăn lên, ôm lấy người, nói, “Chọc nàng thôi, chúng ta đi tắm uyên ương trước đã.”
nói là chỉ chọc nàng, nhưng đến lúc tắm xong đi ra, nước trong thùng tràn ra ngoài một nửa, còn Nhan Thế Ninh lại lần nữa xụi lơ trong ngực Bùi Cẩn.
Trong bi thống, Nhan Thế Ninh kêu rên, “Chàng nhanh đi xem con trai đi!”
…
Nhan Thế Ninh ngủ một giấc đến đúng giữa trưa mới tỉnh. Nàng là bị tiếng khóc của Bùi Tiểu Điểu đánh thức, mở mắt ra nhìn, Bùi Cẩn đang ôm Bùi Tiểu Điểu ngồi bên cạnh bàn, vẻ mặt Bùi Cẩn vừa buồn cười vừa tức giận, còn Bùi Tiểu Điểu lại là khóc lớn không thôi.
“Có chuyện gì vậy?” Nhan Thế Ninh ngồi dậy hỏi.
Bùi Cẩn bất đắc dĩ nói, “Ta chỉ là muốn ôm nó mà thôi, không ngờ nó lại khóc, vì thế ta chờ nó đi ngủ mới ôm tiếp, ai ngờ… Tiểu tử khốn kiếp này, đang ngủ ngon lại bắt đầu khóc!”
Nhan Thế Ninh: “…”
Đỡ lấy con trai, dụ dỗ một hồi vẫn không chịu nín, Nhan Thế Ninh liền cởi áo lót ra cho con trai bú sữa. Bùi Tiểu Điểu vừa ngửi thấy hương sữa liền thút thít ngừng khóc, há miệng ngậm lấy nụ hoa, sau đó bắt đầu rầm rì mút sữa. Nhan Thế Ninh vỗ vỗ mông con trai, từ từ dỗ bé chìm vào giấc ngủ, thấy Bùi Cẩn không có động tĩnh gì, nàng buồn bực ngẩng đầu lên đã thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào bộ ngực sữa của mình!
Nhan Thế Ninh: “…”
Thấy Bùi Tiểu Điểu đã ngủ, Nhan Thế NInh liền trừng mắt liếc Bùi Cẩn, “Về sau chàng chọc con khóc, chàng đi mà chịu trách nhiệm dụ dỗ!” Nhớ tới cái gì, lại nói, “nói, sao Phụ hoàng lại thả mẹ con thiếp về phủ?”
Bùi Cẩn rót cho nàng ly trà, khiêu mi nói, “Đó là vì lương thâm của Phụ hoàng phát thiện.”
“Mau nói rõ?”
Bùi Cẩn giảo hoạt cười một tiếng, “Chẳng phải nàng rất muốn biết vì sao Thất ca lại cam lòng để Điền thị hại chết con của mình sao?”
Ánh mắt Nhan Thế Ninh sáng lên, quả thật vấn đề này đã khiến nàng hoang mang thật lâu.
“Đó là bởi vì… Thai nhi trong bụng Điền thị không phải là của Thất ca.”
“A!” Bùi Cẩn nhẹ nhàng nói ra, nhưng Nhan Thế Ninh lại trợn mắt há mồm, một hồi lâu sau mới nói, “Làm sao chàng biết được?”
Bùi Cẩn mím môi cười, nói, “Ta có người trong cung.”