Người đánh cá đẩy ra nàng, đưa ngọc bội đến dưới ánh
đèn nhìn một lát sau đó cao hứng cho vào trong ngực.
“Ngươi...... Ngươi ăn trộm?” Nhìn Cầu Vĩ đang ngủ,
Đoạn Vân mơ hồ cảm thấy được nguy hiểm.
Người đánh cá quay đầu lại nhìn nàng, chậm rãi chuyển tầm
mắt qua quần áo rách nát của nàng.
Đoạn Vân vội dùng cánh tay che ngực, lùi về đằng sau.
Người đánh cá cười cười chậm rãi tới gần nàng.
“Đại nhân, đại nhân” Đoạn Văn nhìn Cầu Vĩ gọi hai
tiếng, hắn lại không có chút phản ứng.
Nàng bị buộc rời khỏi khoang thuyền, quay đầu
nhìn nước sông cuộn sóng sau lưng.
Người đánh cá đột nhiên lao qua túm lấy nàng lôi lên
đầu thuyền.
“Buông ra, ngươi buông ra”
Người đánh cá một tay chộp tới ngực của nàng, một tay
vội vàng cởi quần áo đã rách nát của nàng.
“A, đại nhân đại nhân” Đoạn Vân khóc gọi Cầu Vĩ, trong
lòng nàng đã tuyệt vọng nên không nhìn thấy Cầu Vĩ từ trong khoang thuyền đi
ra.
Hắn lặng lẽ cầm lấy một cái lưới đánh cá đi đến đầu
thuyền, chụp lên đầu tên người cá.
Người đánh cá đứng dậy, Cầu Vĩ lập tức dùng lưới cuốn
lấy hắn, nhìn Đoạn Vân hô lớn:“Trong khoang thuyền có cái gậy sắt, mau lấy ra
đây!”
Đoạn Vân vội đứng lên chạy vào khoang thuyền, tìm được
một cái gậy sắt.
“Mau, đập vào đầu hắn!”
Nghe thấy lời Cầu Vĩ, Đoạn Vân giơ gậy lên nhằm vào
người đánh cá, nhưng hai tay nàng run rẩy không thể nào đánh xuống được.
“Nhanh, nhanh lên!” Cầu Vĩ giữ chặt lưới không cho
người đánh cá giãy, sốt ruột hô lớn.
Đoạn Vân nhắm mắt lại, hạ quyết tâm đập vào người đánh
cá một cái, nhưng chỉ đập được vào lưng, sức cũng không lớn.
Cầu Vĩ buông lưới cá đoạt lấy gậy sắt trong tay Đoạn
Vân, nhắm thẳng vào đầu người đánh cá mà đập, lại bị hắn tránh được.
Cầu Vĩ cầm gậy sắt không ngừng đánh. Người đánh cá vừa
trốn, vừa cố gắng vùng ra khỏi tấm lưới, trên người đã trúng vài gậy nhưng
không phải nơi trí mạng.
Mắt thấy người đánh cá sắp thoát được ra khỏi tấm
lưới, Đoạn Vân lo lắng muốn giúp Cầu Vĩ một tay nhưng không tìm được cái gì để
mà đánh.
Cuối cùng, trong giây phút người đánh cá thoát khỏi tấm
lưới, gậy sắt trong tay Cầu Vĩ lập tức đánh thật mạnh vào đầu hắn. Máu tươi từ
trên đầu người đánh cá chảy xuống. Đoạn Vân vội bưng kín miệng.
Người đánh cá lập tức lao tới trước mặt Cầu Vĩ đoạt
gậy sắt trong tay hắn. Cầu Vĩ nắm chặt gậy sắt không buông tay.
Hai người giằng co ở đầu thuyền, vài lần suýt chút nữa
rơi xuống sông.
Người đánh cá tay cướp gậy sắt, chân đá Cầu Vĩ. Thể
lực của Cầu Vĩ rõ ràng không bằng hắn.
Cuối cùng, Cầu Vĩ xác định mình không đánh lại hắn,
liền dùng sức đẩy hắn ra mép thuyền, muốn đẩy hắn rơi xuống nước.
Rốt cục hai người kéo nhau ra mép thuyền. Cầu Vĩ xem
đúng thời cơ, dùng sức đẩy người đánh cá rơi khỏi thuyền. Ngay lúc người đánh
cá rơi xuống nước hắn túm lưới đánh cá dưới chân Cầu Vĩ, kéo Cầu Vĩ rơi xuống
theo.
“Đại nhân!” Đoạn Vân kêu sợ hãi một tiếng, vội chạy
tới mép thuyền.
Cầu Vĩ vừa ngã xuống nước thì buông lỏng tay, gậy sắt
chìm xuống đáy sông. Người đánh cá kỹ năng bơi tốt lập tức dìm Cầu Vĩ xuống.
Chân Cầu Vĩ còn quấn lưới, kỹ năng bơi lội cũng không
bằng người đánh cá, lại mất tiên cơ, lập tức không giãy dụa được.
Đoạn Vân hoảng loạn nhìn khắp thuyền, vội vàng cởi mái
chèo trên thuyền, cầm lấy mái chèo đập mạnh vào đầu người đánh cá.
Lúc này nàng vô cùng hoảng sợ, chỉ biết nếu hắn không
chết thì Cầu Vĩ sẽ chết. Thế nên
nàng lấy mái chèo điên cuồng mà đập vào đầu người đánh cá.
Khi nước sông xung quanh hai người dần dần biến thành
màu đỏ, người đánh cá bị trúng một phát đánh mạnh thì dần dần buông tay, buông
Cầu Vĩ ra.
“Đại nhân, mau lên đây!” Đoạn Vân vội kêu lên.
Cầu Vĩ đã uống phải vài ngụm nước lạnh, hắn nhìn
nhìn người đánh cá xong dùng chút sức lực cuối cùng bơi đến bên thuyền.
Đoạn Vân đưa mái chèo về phía hắn, để hắn bắt lấy mái
chèo mà leo lên thuyền.
Đang lúc Đoạn Vân kéo Cầu Vĩ lên thuyền, người đánh cá
lại bơi đến túm chặt lấy mép thuyền.
“A” Đoạn Vân nhìn Cầu Vĩ cùng người đánh cá bộ mặt dữ
tợn không biết nên làm thế nào bây giờ. Cầu Vĩ quay đầu lại, dùng hai ngón tay
đâm mạnh vào mắt người đánh cá.
“A!” Người đánh cá kêu thảm thiết một tiếng, vội dùng
một tay ôm lấy mắt.
Cầu Vĩ buông mái chèo ra, bám thuyền, nói:“Mau, thả
mái chèo!”
Đoạn Vân vội dùng mái chèo đẩy người đánh cá ra rồi
lập tức buông mái chèo, làm cho người đánh cá không có chỗ bám dần chìm xuống.
Đoạn Vân kéo Cầu Vĩ lên thuyền.
Thuyền đánh cá xuôi chiều gió chầm chầm đi trên sông.
Cách đó không xa người đánh cá ở trong nước bùm giãy dụa vài cái, cuối cùng
không trồi lên được nữa. Mặt nước trở nên phẳng lặng, chỉ còn máu từ từ lan ra
bốn phía.
Cầu Vĩ run rẩy lập tức ngã xuống khoang thuyền, cuối
cùng không mở nổi mắt nữa.
Đoạn Vân chạm vào cơ thể lạnh như băng của hắn, trong
lòng chua xót nước mắt không kìm chế được mà chảy ra.
Cầu Vĩ bị thương lại còn bị lạnh. Thuyền vẫn xuôi theo
dòng sông, không có mái chèo nên bọn họ cách bờ càng ngày càng xa. Có lẽ, Cầu
Vĩ sẽ bị lạnh mà bệnh, sẽ phát sốt. Có lẽ, người trong dịch quán sẽ không tìm
thấy bọn họ.
Nàng quả nhiên là sát tinh, không thể chạm vào khác,
cũng không ai có thể chạm vào nàng......
Nếu bây giờ nàng chết sẽ không khắc người khác nữa,
Cầu Vĩ có thể được cứu. Bây giờ nàng nên lập tức nhảy xuống sông thì hơn.
Nhìn Cầu Vĩ môi đã bắt đầu tím tái, nàng khóc, từ từ
cởi quần áo đẫm nước của hắn.
Cởi áo hắn xong, nàng lại cởi áo của mình, nhẹ nhàng
lau người cho hắn.
Cầu Vĩ chậm rãi mở mắt ra, nhìn nàng tóc mây toán loạn
hai mắt đẫm lệ, yên lặng không nói một câu.
Đoạn Vân cũng nhìn hắn, trong mắt là đau lòng cùng ái
mộ không kìm chế được. Nàng hơi cúi đầu lau bọt nước trên người hắn, nước mắt
nóng bỏng “tí tách” rơi trên ngực hắn.
Nàng cầm quần áo của mình, vội lau đi giọt nước mắt
trên người hắn.
Cầu Vĩ đột nhiên cầm tay nàng.
Đoạn Vân ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt lại càng trào ra
mãnh liệt hơn.
Hắn nâng tay kia lên nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng.
Nàng lại càng khóc to hơn, cuối cùng đột nhiên dựa vào
lồng ngực lạnh như băng của hắn khóc thảm thiết.
Hắn nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, tiếp tục lau nước mắt
cho nàng, sau đó chậm rãi cúi xuống hôn môi nàng.
Sau nguy hiểm cửu tử nhất sinh, lại vẫn chưa biết sinh
tử. Thân phận, tiền đồ...... Trong giây phút này tất cả băn khoan, lo lắng đều
không đáng nhắc tới.
Giây phút đó, ngọn đèn kia còn ấm áp hơn đôi nến đêm
động phòng. Giây phút đau đớn khẽ rên rỉ lại mang theo hạnh phúc. Cũng vào giây
phút đó, nước mắt nàng trào ra còn nhiều hơn mười mấy năm qua cộng lại, nhưng
lại hạnh phúc chưa từng có.
Hôm đó từ lúc bắt đầu cho đến lúc trời sáng. Đoạn Vân từ trong lòng
hắn đứng dậy, đưa tay sờ trán hắn, rốt cục thở phào nhẹ nhõm một hơi. Ngơ ngác
nhìn khuôn mặt hắn ngủ thật lâu, sau đó đắp áo lên người hắn, còn mình đi ra
khoang thuyền.
Có đêm nay là đủ rồi, cả đời này nàng không còn cầu
mong gì hơn.
Cha nàng vì có con gái như nàng mà mất sớm. Người từng
là hôn phu của nàng vì đính hôn với nàng mà chết. Bây giờ người nàng yêu đương
nhiên sẽ phải chịu liên lụy, bị nhốt trên sông không thấy người này......