Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 4: Chương 4: Con?




Lúc này Cầu Mộ Quân nhớ ra, đứng gần là có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người hắn, hóa ra là hắn dùng hương liệu .

Đoàn Chính Trung tiến cung, Cầu Mộ Quân thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trời vừa mới sáng, Cầu Mộ Quân một đêm không ngủ, nhưng vẫn thức dậy, Đoàn Chính Trung không có cha mẹ trưởng bối, không cần thỉnh an không cần kính trà, nàng thật thanh nhàn.

Không nghĩ tới nàng vừa rửa mặt xong, còn có nha hoàn đến bẩm báo thiếu gia đến thỉnh an.

Cầu Mộ Quân sửng sốt, thiếu gia? Thái giám cũng có con sao? Trong lòng nghi hoặc, ngoài miệng nói để cho hắn tiến vào.

Nếu nói vừa rồi vẫn là hơi chút giật mình, vậy hiện tại nhìn đến vị thiếu gia này nàng liền hoảng hốt, đi theo sau nha hoàn vào là một vị công tử anh tuấn xấp xỉ tuổi nàng

Vị công tử kia vào cửa đã bái kiến nàng:“Nhi tử thỉnh an mẫu thân đại nhân.”

Một tiếng ‘mẫu thân’ này khiến Cầu Mộ Quân thiếu chút nữa không đứng vững.

“À...... Đứng lên đi.”

Công tử đứng dậy, chậm rãi ngẩng đầu, Cầu Mộ Quân âm thầm đánh giá hắn. So sánh với Đoàn Chính Trung thì thanh tú hơn một ít, cũng dáng vẻ thư sinh một hơn một ít, xem bộ dáng tầm mười bảy, mười tám tuổi, hào hoa phong nhã.

Nghĩ bây giờ quan hệ của mình cùng hắn là trưởng bối và vãn bối , Cầu Mộ Quân lớn mật hỏi:“Ngươi tên gì?”

Công tử hồi đáp:“Thưa mẫu thân, con tên Đoàn Tử Thông, năm nay mười chín tuổi, năm kia được nghĩa phụ đưa vào Đoàn phủ.”

Cầu Mộ Quân nghĩ, trước kia nghe nói Đoàn Chính Trung hai mươi ba, như vậy tính ra con hắn so với hắn chỉ kém 4 tuổi, hắn cứ như vậy nhận người ta làm nghĩa tử. Cũng lại có người nhận một thái giám chỉ mới hơn hai mươi tuổi làm nghĩa phụ.

Nghĩ vậy, Cầu Mộ Quân chỉ cảm thấy có chút xem thường Đoàn Tử Thông, lại nghĩ không phải nàng còn gả cho thái giám sao, nếu không biết nguyên do, ai cũng sẽ nghi hoặc vì sao nàng lại gả cho một thái giám. Nghĩ như vậy, Cầu Mộ Quân lại có chút tự trách mình trách lầm Đoàn Tử Thông .

“Mẫu thân, hoa viên sau Đoàn phủ nghĩa phụ mất rất nhiều công sức tu kiến, hẳn là không kém phủ Hầu gia, nghĩa phụ không ở đây, người có thể để nha hoàn dẫn đến hoa viên đi dạo một vòng.” Đoàn Tử Thông nói.

“Được, đa tạ đã quan tâm, lát nữa ta sẽ đi ra ngoài dạo một chút.” Nghe xong vài lần mẫu thân, Cầu Mộ Quân vẫn khó chấp nhận.

Theo quy củ, có “con” lớn giống Đoàn Tử Thông là không thể ở trong phòng “mẫu thân” trẻ tuổi như nàng quá lâu, cho nên hắn chỉ nói mấy câu liền lui xuống. Sau đó Cầu Mộ Quân được nha hoàn hầu hạ ăn điểm tâm, tiếp theo thực sự ra hoa viên đi dạo. Dù sao không dạo hoa viên, thì có chuyện gì để làm đâu?

Vào hoa viên, Cầu Mộ Quân mới biết được câu nói “Hẳn là không kém phủ Hầu gia” của Đoàn Tử Thông kia có bao nhiêu dối trá.

Hoa viên nhà nàng sao có thể so với nơi này! So với nơi này thì chỉ là một cái vườn hoa nho nhỏ vứt đi mà thôi

Nàng không biết tu kiến một hoa viên như vậy phải tốn bao nhiêu bạc, nhưng nàng nhớ rõ trước kia nhà nàng có mua vài loại cá vàng mới, đã tốn mất mấy trăm lượng, mà cá trong ngư trì (hồ cá) Đoàn phủ có mấy chục loại nàng chưa từng thấy qua, không chỉ ở phủ Hầu gia, ở các quý phủ khác nàng từng đến cũng chưa bao giờ thấy được.

Cây hoa quý hiếm, đình tinh tế, phủ Hầu gia hoàn toàn không có khả năng sánh bằng. Như vậy, xem ra Đoàn Chính Trung hẳn là giàu có hơn cha nàng rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.